Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 7: Chương 7: Đố Chữ




Sau khi Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu được giới thiệu xong, mới đến phiên Sở Thiên Hi và Vân Mộng Sơ.

Đối với hai người bọn họ, Vương phi giới thiệu khá đơn giản, “Vị này là đứa con thứ hai của Vương gia, Sở Thiên Hi. Còn tiểu oa nhi này là nữ nhi của tỷ tỷ nhà mẹ đẻ của Từ sườn phi, hiện tại được Từ sườn phi thu dưỡng.”

Đối với hai người bọn họ, Triệu phu nhân tặng lễ gặp mặt cực kì đơn giản, chỉ cho Sở Thiên Hi một miếng ngọc bội chất liệu phổ thông, cho Vân Mộng Sơ một vòng tay bằng san hô.

(Vòng tay san hô mà là lễ gặp mặt CỰC KÌ đơn giản??? Sao ko có ai tặng mình mấy món quà CỰC KÌ đơn giản kiểu đó vậy nè!!!)

Vân Mộng Sơ phảng phất kinh ngạc nhìn món đồ Triệu phu nhân đưa cho nàng, không chịu nhận lấy.

Lúc này Từ Thư Uyển từ phía sau Vương phi đi ra, “Triệu phu nhân, thật có lỗi, Tiểu Sơ hiện tại quá nhỏ, không hiểu chuyện này, ta thay nàng thu trước, chờ nàng lớn một chút, ta sẽ chuyển đạt ý tốt của Triệu phu nhân.”

Vương phi lúc này quay sang nói với Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu: “Vị tiểu ca ca này tên là Triệu Diệc Tuấn, tiểu muội muội là Triệu Diệc Như. Hôm nay các con xem như là tiểu chủ nhân, phải quan tâm chăm sóc đệ đệ muội muội, chơi cùng bọn họ thật vui nha.”

Triệu phu nhân cười cười, cúi đầu nói với tiểu cô nương đứng bên cạnh mình: “Như Nhi và ca ca đi chơi với các ca ca tỷ tỷ đối diện được không? Thiên Hựu ca ca trước mặt con sinh cùng năm với con, chỉ lớn hơn con mấy tháng mà thôi.”

Tiểu cô nương mặc áo bông hồng nhạt, đầu thắt hai bím tóc, thoạt nhìn dị thường đáng yêu, lúc này ánh mắt nhìn tới nhìn lui Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Ninh vài lần, có chút không tình nguyện gật đầu nói: “Dạ.”

Vương phi thấy vậy liền cho bọn trẻ cùng nhau đi chơi.

Thần sắc Sở Thiên Hựu nhất thời cứng ngắc lên, hắn yên lặng cúi đầu, như đang nghĩ cái gì, yên lặng rơi lại phía sau Sở Thiên Ninh, cuối cùng thế nhưng đi tới bên cạnh Vân Mộng Sơ.

Sở Thiên Ninh dẫn Triệu gia huynh muội đi ở phía trước.

Sở Thiên Hựu có vẻ cố ý tránh né Triệu gia huynh muội, đứng bên cạnh Vân Mộng Sơ, cúi đầu nhìn vẻ mặt phảng phất như cái gì đều không biết của nàng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy, trong số những người ở đây, chỉ có Vân Mộng Sơ là sạch sẽ nhất.

Kí ức đau lòng đó, hắn không muốn nhớ lại, nhưng người nọ lại dùng cách giống hệt trước kia xuất hiện trước mặt hắn. Hắn không có cách nào khiến nàng không hiện ra, chỉ có thể tự mình trốn tránh.

Hắn thật sự không biết, nếu hắn lại cùng nàng nói chuyện, hắn có phải sẽ nhịn không được chất vấn nàng vì sao lúc trước lại làm như thế, cứ việc nàng hiện tại căn bản là cái gì cũng không biết.

Hôm nay, hắn nguyên bản muốn trốn ở trong cung không trở lại, nhưng hắn thân là thế tử vương phủ, không thể nào không tham dự thọ yến của phụ thân mình.

Hắn hiện tại có thể làm, chính là tận lực rời xa nàng.

Đứng bên cạnh Vân Mộng Sơ, nương nàng làm che dấu, tựa hồ là một lựa chọn không tệ.

Huống chi, hắn có cảm giác, nếu đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng hồn nhiên tươi cười, động tác tràn ngập tính trẻ con lại mang theo tri kỷ, lòng hắn tựa hồ có thể yên tĩnh rất nhiều.

Phảng phất đây chính là loại cảm giác hắn luôn chờ đợi.

Hắn nắm tay Vân Mộng Sơ, ý bảo nàng đi theo mình.

Vân Mộng Sơ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, toét miệng cười cười, ngoan ngoãn đi theo hắn, bộ dạng cực kì tin tưởng hắn, không ầm ĩ cũng không náo loạn.

Sở Thiên Hựu hẳn là có quan hệ đặc thù với Triệu gia, hắn đối với Triệu gia, thế nhưng lại phản ứng khác ngoài thái độ lạnh lùng, chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn tùy ý Sở Thiên Hựu lôi kéo, đi theo mặt sau ba chị em Sở Thiên Ninh.

Lúc này Sở Thiên Hi cũng đi đến bên cạnh Sở Thiên Hựu và Vân Mộng Sơ, mở miệng cười lấy lòng với Sở Thiên Hựu, “Tam đệ thật đúng là quan tâm Tiểu Sơ, để ta giúp đệ chiếu cố nàng đi, dù sao mẫu thân là gọi đệ đi tiếp Triệu gia huynh muội.”

“Không cần.” Sở Thiên Hựu lạnh lùng cự tuyệt.

Sở Thiên Hi rũ mắt xuống, trong mắt rõ ràng lóe ra không cam lòng, nhưng không nói lời nào.

Sở Thiên Ninh dẫn đoàn người vào một căn phòng khách, hiện tại trời đông giá rét, bên ngoài căn bản không thích hợp chơi trò chơi, nếu hạ tuyết thì còn dễ, tối thiểu có thể ngắm tuyết rơi, nhưng hiện tại ngay cả cái cảnh tuyết cũng không có để xem, Sở Thiên Ninh đành nói: “Không bằng chúng ta chơi đặt câu đố đi.”

Sở Thiên Hi phối hợp nói: “Đúng đó, để ta ra một cái trước.” Hắn suy nghĩ một lát, “Viên trung hoa, hóa thành bụi, tịch dương một điểm đã tây trụy. Tương tư lệ, tâm đã vỡ, không nghe tiếng vó ngựa, ngày mùa thu tàn hồng huỳnh hỏa phi, đánh nhất tự.”

Vân Mộng Sơ nghe xong chớp chớp mắt, câu đố chữ này thật phức tạp nha, nàng hẳn là đoán không ra được cái gì, liền thành thành thật thật ngồi trên ghế. Vì để phù hợp nhân vật tiểu hài tử, nàng còn làm bộ tò mò giơ tay cầm lấy miếng bánh ngọt trên bàn, muốn nếm thử.

Triệu Diệc Như nghe Sở Thiên Hi đố chữ xong, khẽ nhíu mày, hờn dỗi nhìn hắn, “Đố chữ thật khó nha, muội căn bản còn không biết được chữ, muội đoán không ra, ca ca thì sao?”

Chỗ ngồi của Vân Mộng Sơ ngay sát bên cạnh Sở Thiên Hựu, nàng rõ ràng nhìn thấy, khi Triệu Diệc Như mở miệng nói chuyện, cánh tay Sở Thiên Hựu lại cứng ngắc nắm chặt nắm tay.

Triệu Diệc Như và Sở Thiên Hựu đã từng xảy ra chuyện gì sao?

Cũng không đúng nha, hai đứa nhỏ đều mới năm tuổi, có thể có chuyện gì?

Sở Thiên Hi nhìn thần sắc của Triệu Diệc Như, mặt đỏ hồng, có chút ngượng ngùng nói: “Triệu muội muội, thật có lỗi, chúng ta đừng đố chữ nữa, đổi sang đố đồ vật đi.”

Mặt mày Sở Thiên Hựu vẫn lạnh băng như cũ, nhưng trong nội tâm đã bắt đầu bi thương lên.

Nguyên lai, hai người bọn họ từ giờ phút này đã…

Hắn lúc trước vì sao cái gì cũng không phát hiện, còn ngây ngốc tin tưởng hai người kia?

Hắn quả nhiên là đại đồ ngốc.

Vân Mộng Sơ hơi hơi ngẩng đầu nhìn Sở Thiên Hựu, cảm xúc của hắn tựa hồ không quá đúng, giống như thật mất hứng.

Nàng cắn cắn môi, có nên không dấu vết an ủi hắn một chút, làm cho hắn nhớ kỹ ý tốt của mình?

Nàng do dự một lát, ánh mắt khẽ chuyển động, Sở Thiên Hựu tuy rằng có vẻ thập phần lạnh như băng, nhưng tựa hồ tì khí cũng không tệ, cho tới bây giờ hắn đều rất nhẫn nại chăm sóc nàng.

Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, như thể tò mò cái gì đó, kéo đai lưng của Sở Thiên Hựu lên ngắm nghía. Sở Thiên Hựu thấy có động tĩnh, cúi đầu xuống nhìn nhìn nàng, thấy nàng có vẻ vừa tò mò vừa nghi hoặc nghịch nghịch đai lưng của mình, bộ dáng thật là đáng yêu. Trong lòng hắn không khỏi mềm mại vài phần, nhàn nhạt nói với nàng: “Thứ này không thể chơi.”

Nàng ngẩng đầu, ngọt ngào cười với hắn, phảng phất không nghe thấy lời hắn nói, lần này đối tượng thưởng thức từ đai lưng biến thành ngón tay hắn, miệng phá lệ kêu ra hai chữ, “Thế… Tử.”

Trong mắt Sở Thiên Hựu thoáng hiện một tia giật mình, theo bản năng hỏi: “Ai dạy muội nói?”

Nàng nghiêng đầu, tựa hồ không quá minh bạch ý của hắn, chỉ khẽ mỉm cười nhìn hắn.

Không khí bên chỗ Sở Thiên Ninh có chút tẻ ngắt.

Triệu Diệc Như lúc này mở miệng hỏi: “Thiên Hi ca ca, muội còn không biết đáp án của câu đố vừa rồi đâu, rốt cuộc là chữ gì nha? Muội phải xem muội đã học qua chưa.”

Sở Thiên Hi gãi gãi đầu, “Là chữ tô, mấy hôm trước khi phu tử dạy chữ này, ta tình cờ nghĩ ra câu đố này.”

Triệu Diệc Tuấn ngẫm nghĩ gật gật đầu, “Nguyên lai là chữ này, trong chốc lát ta thực nghĩ không ra. Đã như vậy, ta cũng ra một câu đố khác. Năm huynh đệ, ở cùng một chỗ, tên bất đồng, chiều cao bất đồng, lần này không phải là đố chữ, là đố vật.”

Mọi người lại bắt đầu suy tư, chỉ có Sở Thiên Hựu lạnh lùng ngồi yên, phảng phất cho tới bây giờ đều không tham dự vào trận tán gẫu này.

Vân Mộng Sơ nghe xong câu đố, âm thầm bĩu môi, câu đố rất đơn giản nha, hồi nhỏ nàng đã đoán ra rồi, nghe nói loại câu đố này cổ đại cũng có, nhưng không nghĩ tới bản thân sẽ gặp phải.

Bất quá dù nàng có biết được đáp án cũng nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục nhàm chán kiếm bánh ăn nếm thử.

Sở Thiên Hựu thấy thế, nghĩ nghĩ, đặt chén nước trà trước mặt Vân Mông Sơ, đại khái ý muốn cho nàng uống nước.

Nàng giả như không biết, tiếp tục ăn bánh, coi như hoàn toàn không có nhìn thấy chén nước kia.

Sở Thiên Hựu khẽ nhíu mày, rốt cuộc là nên chăm sóc một đứa nhỏ thế nào? Hắn trước nay tuy rằng luôn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng lại vì chưa từng có con gái nên hắn cũng không nghiên cứu qua nên chăm sóc một đứa con gái thế nào. Hiện tại thấy Vân Mộng Sơ như vậy, trong lòng hắn có chút không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.