Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 4: Chương 4: Nô Đại Khi Chủ




Vân Mộng Sơ chính mắt thấy toàn bộ quá trình, lúc này không thể không cảm thán một câu:

Nô đại khi chủ nha.

Bất quá chuyện này ít nhiều cũng vì tính tình có chút yếu đuối của Từ Thư Uyển,nàng mặc dù có lòng muốn giúp Từ Thư Uyển, nhưng nàng lúc này thật sự còn quá nhỏ, nói cái gì cũng không thích hợp.

Sau khi Tề ma ma rời khỏi, biểu cảm trên mặt Từ Thư Uyển dần ảm đạm xuống, ôm nàng đến xuất thần, ánh mắt u ám, phảng phất như đang nhớ lại một chuyện ưu thương.

Nàng thở dài một hơi, kéo tay Từ Thư Uyển nói: “Đói ——” vừa nói, vừa đáng thương hề hề nhìn Từ Thư Uyển.

Từ Thư Uyển nhất thời hoàn hồn, mở miệng dỗ: “Ngoan, tiểu di đi lấy đồ ăn cho con nha.” Nàng nói xong, lập tức vẫy tay gọi Thiền Quyên ở trong phòng ra đi lấy thức ăn.

Bàn tay nhỏ bé của Vân Mộng Sơ lúc này đang thưởng thức vạt áo của Từ Thư Uyển, vẻ mặt của Từ Thư Uyển ban nãy, vừa thấy là biết nàng đang nghĩ tới chuyện thương tâm gì đó, lúc này mình lại vô pháp nói chuyện an ủi nàng, chỉ có thể phân tán lực chú ý của nàng.

Thiền Quyên rất nhanh bưng rau dưa cháo thịt tới, Từ Thư Uyển lập tức đút Vân Mộng Sơ ăn từng ngụm từng ngụm.

Nàng vừa ăn vừa nghĩ, sinh nhật của Vương gia nha…

Tuy nói chỉ mở tiệc chiêu đãi một ít người thân và bạn tốt, nhưng người thân và bằng hữu của Sở Thân Vương hẳn là không phải ít, thọ yến nhất định sẽ rất lớn. Nàng xuyên không một lần, tốt xấu cũng phải gặp chân chính yến hội cổ đại một lần mới được! Chỉ không biết với thân phận biểu tiểu thư nhỏ nhoi này, nàng có được dự thính tham gia không.

Sau khi tin tức về thọ yến của Vương gia truyền ra, Chương di nương – người từ lúc Vân Mộng Sơ tỉnh dậy chỉ gặp có một lần, suốt nửa tháng đều không tái xuất hiện – thế nhưng đến bái phỏng Từ Thư Uyển.

Lần đến thăm này, mục đích của Chương di nương không cần nói cũng biết, hiển nhiên là vì thọ yến, muốn gặp Từ Thư Uyển để thương lượng.

Từ Thư Uyển nghe nói Chương di nương đến bái phỏng, đưa Vân Mộng Sơ trong lòng minh giao cho Thiền Quyên, sau lại phái người mời Chương di nương vào.

Từ Thư Uyển là một tộc trưởng thập phần đủ tư cách, nguyên bản với thân phận của nàng, là có thể thỉnh bà vú tới chiếu cố, nhưng Từ Thư Uyển lại kiên trì giữ Vân Mộng Sơ bên cạnh, chuyện gì cũng tự tay chiếu cố nàng, chỉ khi ngẫu nhiên có việc mới giao Vân Mộng Sơ cho nha hoàn thiếp thân Thiền Quyên trông chừng.

Lần này Chương di nương đến bái phỏng, đại khái chính là nàng ta có việc cầu.

Chương di nương tiến vào, đầu tiên là hành lễ với Từ Thư Uyển, đợi Từ Thư Uyển nhường nàng ngồi xuống, nàng mới ngồi xuống.

Dù không được sủng ái, Từ Thư Uyển cũng là một sườn phi có danh có phận, còn nàng thân là di nương, hành lễ là chuyện theo lý thường phải làm.

Chương di nương ngồi xuống, đầu tiên là bảo tiểu nha hoàn phía sau cầm món đồ trong tay đặt lên bàn, sau đó nói với Từ Thư Uyển: “Sườn phi, đây là vài món quần áo nữ hài tử mà nô tì đã làm mấy ngày nay, mang đến làm quần áo cho biểu tiểu thư mặc trong ngày thường, bất thành kính ý*, mong sườn phi vui lòng nhận cho.”

* Ý nói món quà này ko thể bày tỏ hết lòng kính trọng của người tặng

Từ Thư Uyển nhận lấy quần áo, nhìn nhìn, phát hiện chất liệu quần áo rất mềm, tay chạm vào cảm thấy cực kì bóng loáng, rất thích hợp cho đứa nhỏ mặc. Nàng trầm ngâm một lát, nhận lấy quần áo, nhưng lại quay sang nha hoàn phía sau, nói: “Thiền Lục, mang bộ tử đàn mộc lan của ta lại đây, tặng cho Thiên Hi dùng để viết chữ.”

“Vâng.” Thiền Lục lập tức đáp lời, xoay người đến khố phòng lấy đồ.

Chương di nương nghe xong, trong mắt hiện một đạo sáng rọi, nhưng nàng vẫn cười khiêm tốn nhìn Từ Thư Uyển. Chỉ là khí chất của nàng rất kiều mị, nụ cười khiêm tốn đó, thấy thế nào cũng rất kỳ quái.

“Chương di nương.” Từ Thư Uyển dịu dàng nhìn nàng, “Ngươi hôm nay tới tìm ta là có chuyện gì sao?”

“Sườn phi, là thế này.” Chương di nương đầy mặt tươi cười nói: “Thọ yến của Vương gia sắp đến, nô tì thân là di nương, tuy rằng thân phận thấp kém, nhưng cũng muốn tặng một ít quà cho Vương gia, biểu lộ phần nào tâm ý. Nhưng nô tì không dám thiện tác chủ trương, cho nên đến cúi xin ý kiến của sườn phi.”

Từ Thư Uyển khẽ nhấp một ngụm trà, “Chương di nương, chuyện thọ yến của Vương gia đều giao cho Vương phi phụ trách, ta chính là một sườn phi trong phủ, vạn vạn không dám lướt qua Vương phi làm quyết đoán, huống chi ta mấy ngày hôm trước mới nghe Tề ma ma nhắc đến chuyện này, trong lòng cũng không có dự tính gì, khiến Chương di nương thất vọng rồi.”

Chương di nương nghe xong, trong lòng xác thực không mấy dễ chịu.

Nàng tuy rằng sinh trưởng tử cho Vương gia, nhưng không được Vương gia coi trọng, Vương phi lại cực kì không muốn gặp mặt nàng. Năm đó nàng sinh đứa nhỏ xong, có thể lưu lại một mệnh chính là nhờ lão Vương phi khai ân. Bất quá, lão Vương phi tuy rằng khai ân lưu lại mạng sống cho nàng, nhưng không chịu để ý đến tình cảnh của nàng, cho nên đến tận hôm nay, nàng chỉ mới là di nương, ngay cả danh phận sườn phi cũng không có. Bình thường, ở trong vương phủ, nàng chỉ có thể ru rú trong viện của mình, thậm chí ngay cả tư cách đến thỉnh an Vương phi cũng không có, bởi vì Vương phi không muốn gặp nàng, không muốn nhìn thấy nàng. Mà đứa con nàng sinh ra, đã sớm ở riêng một mình ở một viện khác, ngày thường muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn. Nếu lần đó không phải Vân Mộng Sơ bệnh tình nguy cấp, nàng nương theo cái tiếng đến thăm biểu tiểu thư, chỉ sợ qua mấy tháng nữa, nàng cũng không thể gặp được Vương phi, càng đừng nói là gặp Vương gia.

So với nàng, Từ Thư Uyển tốt hơn nhiều lắm. Từ Thư Uyển tuy rằng không sinh được con, nhưng tốt xấu vẫn là nữ nhân đầu tiên mà Vương gia cưới, ngày thường lại an phận thủ thường phụng dưỡng Vương phi, không dám có ý đồ gì với Vương gia. Bất quá cũng vì vậy, Vương gia niệm chút tình cũ, Vương phi thì vì trấn an nhân tâm, tấu thỉnh hoàng thượng phong Từ Thư Uyển làm sườn phi, cả đời này cũng coi như có vinh quang.

Thọ yến lần này, tuy rằng là mẫu thân của thứ trưởng tử, nhưng chỉ là một thị thiếp, không có tư cách tham dự. Bảo nàng đi tìm Vương phi thương lượng chuyện tham dự hay tặng lễ là không có khả năng. Vương phi sẽ không chịu gặp nàng, nên nàng chỉ có tìm đến Từ Thư Uyển, nguyên bản mong chờ lần thương lượng này có thể thu được kết quả khác với những năm trước, lại không nghĩ tới Từ Thư Uyển vẫn như cũ, củi gạo không tiến.

Kỳ thực trước khi nàng đến, chỉ biết lần này tìm Từ Thư Uyển bàn bạc cũng vô dụng, nhưng nàng muốn là thái độ, muốn cho Vương phi biết nàng và Từ Thư Uyển đã bàn bạc với nhau, chẳng sợ điều này sẽ khiến Vương phi hoài nghi Từ Thư Uyển, vẫn tốt hơn cục diện đáng buồn hiện tại trong vương phủ.

Dù sao, phải rối loạn thì mới có cơ hội.

Vở kịch này nàng đã diễn nhiều năm, tuy rằng hi vọng xa vời, nhưng nàng vẫn sẽ tiếp tục làm.

Dù không thể làm gì cho bản thân, cũng phải mưu tính cho con của nàng.

Chương di nương ngồi một hồi rồi đi, Từ Thư Uyển trở về nội thất, một lần nữa ôm Vân Mộng Sơ đặt trên đầu gối, vuốt ve hai gò má non mềm của nàng, bỗng nhiên cười khổ, “Tiểu Sơ, có muốn đi thọ yến của Vương gia không?”

Đương nhiên muốn nha. Nhưng lúc này nàng không thể đáp ứng quá mức rõ ràng, nàng nhe răng cạp cạp tóc của Từ Thư Uyển, ánh mắt sáng rực nhìn Từ Thư Uyển.

Từ Thư Uyển nựng nựng chóp mũi của nàng, rồi vẫy tay gọi Thiền Quyên đang đứng trong nội thất, đến giúp mình trang điểm một chút.

Tư thế này, chẳng lẽ là muốn mang nàng đi gặp Vương phi?

Từ Thư Uyển yên lặng tùy ý Thiền Lục thay quần áo cho mình, khẽ đưa mắt nhìn vẻ mặt vui vẻ như không biết sầu là gì của Vân Mộng Sơ.

Mắt của Tiểu Sơ màu đen nhưng có lẫn một chút tím sẫm, tuy rằng bình thường nhìn không thấy rõ lắm, bất quá nếu cẩn thận nhìn lại vẫn có thể nhận ra. Màu mắt của nàng, cộng thêm chuyện năm đó tỷ tỷ nhà mình đã làm, sau này có lẽ sẽ mang đến phiền toái cho Tiểu Sơ. Nhưng mình cũng không thể giữ Tiểu Sơ trong khuê phòng, không để ai biết. Nếu Tiểu Sơ từ nhỏ không được gặp người ngoài, sau này nàng lớn lên làm sao có thể đàm hôn luận gả, làm thế nào có được tiền đồ tốt? Dù mình hiện tại luôn luôn bảo hộ Tiểu Sơ, không để nàng tiếp cận những lời đồn nhảm. Nhưng đến khi nàng lớn lên thì sao, khi nàng đàm hôn luận gả thì sao? Người khác rồi cũng sẽ biết. So với việc tương lai trở nên bị động, không bằng hiện tại dạy cho nàng biết làm người thế nào, xử thế thế nào.

So với việc luôn luôn bảo hộ nàng, khiến nàng cái gì cũng không biết, thiên chân hồn nhiên gả đến nhà chồng hoàn toàn không biết gì cả, không bằng để Tiểu Sơ từ nhỏ liền thoải mái xuất hiện trước mặt thế nhân, nhường thế nhân biết trong Vương phủ, trừ bỏ ba đứa nhỏ của Vương gia, còn có một biểu tiểu thư.

Nàng không thể bảo hộ Tiểu Sơ cả đời, nàng phải dạy Tiểu Sơ làm thế nào để bảo vệ tốt bản thân.

Thọ yến lần này của Vương gia, là dịp để nàng mang Tiểu Sơ ra gặp mọi người. Tiểu Sơ hiện tại tuy rằng còn nhỏ, nhưng Tiểu Sơ thông minh lanh lợi, hơn nữa đây là thọ yến của Vương gia, khách khứa thế nào cũng phải cho Vương gia vài phần mặt mũi. Nàng lần này mang Tiểu Sơ đi tham gia, hẳn là không ngại.

Tuy lúc trước Vương gia không nhận Tiểu Sơ làm nghĩa nữ, nhưng cũng đã đồng ý cho phép nàng dưỡng Tiểu Sơ dưới gối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.