Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 88: Chương 88: Oan Gia Ngõ Hẹp




Lão Vương phi đứng lên, nói với Thường Hâm: “Việc này chờ Thường Phong trở về, ta sẽ gửi tin cho ngươi.” Nói xong, bà quay sang nói với Vương phi: “Con dâu, hôn sự của Thiên Ninh sẽ do ta làm chủ, hi vọng con không cần nhúng tay. Đương nhiên nếu con tiến cung đi cầu Thái Hậu, ta cũng không thể nói gì hơn. Ta chỉ là một Vương phi bình thường, không có quyền bằng Thái Hậu.”

Vương phi rũ mắt xuống, lặng im đứng tại chỗ.

Thường Hâm thấy thế, cảm thấy chuyện này tối thiểu có chín phần thành nắm chắc có thể thành, mặt mày nhất thời cười tươi như hoa.

Thường Hâm cùng lão Vương phi đi rồi, Vương phi liền cho người gọi Sở Thiên Ninh đến, nói chuyện này cho nàng biết.

Sở Thiên Ninh nghe xong, thần sắc kiêu ngạo lạnh nhạt lập tức xuất hiện vết rách. Nàng kinh hoảng nhìn Vương phi, “Mẫu thân, tổ mẫu sẽ không thật sự muốn gả con cho tên Hà Bang kia, đúng không? Không, con không muốn, con đã hẹn ước với Văn ca ca rồi, không thể…”

Vương phi cười nhẹ nhìn Sở Thiên Ninh, “Thiên Ninh, mẫu thân hỏi con một câu, con thành thành thật thật trả lời ta, con có thích Văn Tân Dật không?”

Mặt Sở Thiên Ninh dần dần đỏ lên, một lát sau, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, “Mẫu thân, con quả thật… Trong lòng, thích hắn… Chúng con… trước đây đã gặp nhau.”

Vương phi gật đầu, “Một khi đã vậy, con yên tâm đi, mẫu thân tuyệt đối sẽ không để con gả cho Hà Bang.”

Sở Thiên Ninh lúc này mới thả lỏng một ít, “Nhưng tổ mẫu…”

“Mẫu thân tự có biện pháp.” Vương phi nói xong, lại an ủi Sở Thiên Ninh vài câu mới bảo nàng rời đi.

Có lẽ là vì Vương phi không tận lực giấu diếm tin tức, chuyện lão Vương phi muốn gả Sở Thiên Ninh cho Hà Bang, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh liền truyền đến tai Vân Mộng Sơ. Lúc mới nghe tin này, Vân Mộng Sơ quả thực có chút không dám tin, Sở Thiên Ninh không là sắp gả cho Văn Tân Dật sao? Chuyện này thế nhưng cũng có ngoài ý muốn.

Đối với tin tức này, nàng có chút do dự. Theo lý mà nói, nàng hẳn là đến chỗ Sở Thiên Ninh, ân cần thăm hỏi một tiếng. Hai người dù sao cũng ở chung trong vương phủ lâu như vậy, còn đi học thêu cùng với nhau. Nhưng rồi, lời dặn của Từ Thư Uyển lại vang lên trong đầu nàng.

Nhưng Sở Thiên Ninh…

Sở Thiên Ninh tuy rằng là quận chúa, nhưng kỳ thực không có kiêu căng bốc đồng. Tuy rằng ban đầu có chút xem thường nàng, nhưng sau này cái loại thái độ xem thường này đã ít đi rất nhiều, thậm chí Sở Thiên Ninh còn ngẫu nhiên giúp nàng một hai lần. Tuy rằng thân phận hai người cách nhau quá xa, nhưng Sở Thiên Ninh chưa từng giống như những tiểu thư kiêu căng khác, ỷ vào thân phận mà khi dễ nàng, vũ nhục nàng.

Kỳ thực Sở Thiên Ninh chỉ là một đại tiểu thư kiêu ngạo, không có tâm tư gì xấu. Chẳng qua là do xuất thân mới khiến ánh mắt cao lên rất nhiều.

Người như thế, nếu mình có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi – Vân Mộng Sơ tin tưởng – Sở Thiên Ninh nhất định sẽ nhớ mãi lòng tốt của mình.

Vân Mộng Sơ hít sâu một hơi, quyết định đi thử một lần. Không được thì nhiều nhất là bị Sở Thiên Ninh mặt lạnh mà thôi! Dựa theo tính cách của Sở Thiên Ninh, nàng sẽ không làm ra màn trả thù âm thầm nào.

Nàng đổi quần áo mới, bắt đầu đi đến tòa viện của Sở Thiên Ninh.

Tiểu nha hoàn theo hầu Sở Thiên Ninh mang nàng vào trong phòng. Lúc này Sở Thiên Ninh đang ngồi cạnh giường, trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy Vân Mộng Sơ đến, Sở Thiên Ninh nhàn nhạt dời ánh mắt, hỏi nàng: “Tới tìm ta có chuyện gì sao?”

“Muội đến thăm đại biểu tỷ.” Nàng cười nhẹ đáp.

Sở Thiên Ninh khẽ nhíu mày, “Ngươi không phải đến chế giễu ta?”

Biểu cảm trên mặt Vân Mộng Sơ trầm xuống, “Đại biểu tỷ, muội cho tới bây giờ chưa hề muốn chê cười bất luận kẻ nào, muội là đến thăm tỷ, thử xem mình có thể giúp tỷ điều gì không.”

Sở Thiên Ninh yên lặng không nói, khẽ mím môi.

Vân Mộng Sơ thấy vậy, chỉ khẽ nhún vai. Được rồi, nàng đã hảo tâm tới thăm, Sở Thiên Ninh không nhận lấy ý tốt của nàng, nàng cũng không có cách.

Nàng xoay người định rời đi, không nghĩ tới giây tiếp theo chợt nghe Sở Thiên Ninh nói: “Các ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng.” Thị nữ trong phòng nhất tề đáp lời, nhanh chóng lui ra ngoài.

“Ngồi đi.” Sở Thiên Ninh nói với Vân Mộng Sơ, “Làm khó ngươi còn muốn đến thăm ta, ta cứ nghĩ ngươi chỉ biết bo bo giữ mình, sợ tổ mẫu giận chó đánh mèo.”

Vân Mộng Sơ cười cười, “Đại biểu tỷ ngày thường đối đãi muội coi như không tệ, muội sao có thể chỉ biết bo bo giữ mình.”

Sở Thiên Ninh hơi sửng sốt, lắc đầu, “Ta đối với ngươi thật sự không tính là tốt, đệ đệ ta mới thực là đối xử tối với ngươi.”

Vân Mộng Sơ gật đầu, đương nhiên nói: “Thế nên nha, cho dù chỉ là vì tam biểu ca, muội cũng hẳn là nên đến thăm đại biểu tỷ. Đại biểu tỷ hiện tại định làm sao bây giờ, có chuyện gì muội có thể giúp không?”

Sở Thiên Ninh rũ mắt xuống, lặng im một lát, biểu cảm dần dần trở nên có chút bất lực, “Ta có thể làm thế nào, chỉ có thể dựa vào mẫu thân an bày giúp ta. Nhưng trên đầu mẫu thân còn có tổ mẫu đè nặng, tổ mẫu đã dứt khoát nói rằng mẫu thân không thể nhúng tay vào hôn sự của ta. Mẫu thân chỉ sợ nhất thời không có biện pháp gì… Ta có thể làm chính là mặc cho số phận.”

Vân Mộng Sơ có chút kỳ quái nhìn Sở Thiên Ninh, vị đại tiểu thư này ngày thường kiêu ngạo như vậy, hiện thời thế nhưng không có tinh thần phản kháng gì hết vậy?

Chẳng lẽ là, nữ tử cổ đại nào cũng đều cho rằng hôn nhân là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn?

Nguyên lai sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp* là từ đây mà ra…

* Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp = ý nói cưới vợ thì phải làm đủ lễ, còn nạp thiếp thì chỉ cần sơ sài.

Vậy mà lúc trước, mẫu thân của khối thân thể này của nàng dám đào hôn, thật không biết là phải có dũng khí bao lớn.

Ngay cả người như Sở Thiên Ninh còn không có dũng khí chủ động phản kháng.

Vân Mộng Sơ thở dài một hơi, vừa định khuyên một chút, bỗng nhiên nghe ngoài cửa có tiểu nha hoàn đến nói: “Tiểu thư, thế tử đến.”

Sở Thiên Ninh nhìn thoáng qua Vân Mộng Sơ, rồi giương giọng nói: “Cho hắn vào đi.”

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn đứng lên, nói với Sở Thiên Ninh: “Đại biểu tỷ, đã có người đến, muội xin phép về trước.”

Sở Thiên Ninh nhìn nàng hai giây, bỗng nhiên nói: “Không cần, ngươi cứ ở trong này đi, không có gì phải tránh mặt Thiên Hựu.”

Hai người đang nói chuyện, Sở Thiên Hựu liền đi vào. Hắn nhìn thấy Vân Mộng Sơ, có chút sửng sốt nói, “Tiểu Sơ, muội cũng ở đây?”

Sở Thiên Ninh trả lời, “Tiểu Sơ là tới thăm tỷ. Thiên Hựu có chuyện gì?”

Sở Thiên Hựu bước đến cạnh một chiếc ghế, nghiêng đầu nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu Sơ, ngồi đi.” Hắn nói xong, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.

Vân Mộng Sơ có chút kỳ dị nhìn Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Ninh, yên lặng kéo ghế ngồi xuống, loại không khí này khiến nàng cảm thấy…

Rất giống người một nhà cùng ngồi vào bàn tâm sự.

Sau khi ngồi xuống, Sở Thiên Hựu quay sang lo lắng nhìn Sở Thiên Ninh, “Đại tỷ… Tỷ đừng lo lắng, khẳng định sẽ không có chuyện gì, đệ sẽ không cho tỷ gả cho tên Hà Bang kia.”

Kiếp trước hoàn toàn không có chuyện Sở Thiên Ninh phải gả cho Hà Bang, có lẽ bởi vì khi đó, lúc hoàng thượng triệu Thường Phong trở về, việc hôn nhân của Sở Thiên Ninh và Văn Tân Dật đã định xong ngày tháng, không có người muốn tính kế lên hôn sự của Sở Thiên Ninh, cho nên hắn cũng không mấy quan tâm. Không nghĩ tới, hắn chỉ mới sơ sẩy một chút, loại chuyện như vậy lại xảy ra. Điều này khiến hắn áy náy không thôi, quyết định phải tự tay mình phá hủy mưu kế này.

Vân Mộng Sơ cũng lên tiếng an ủi: “Đại biểu tỷ yên tâm đi, nhất định không có việc gì, ngày mai muội sẽ đến Phổ Độ Tự cầu phúc cho biểu tỷ, mong cho đại biểu tỷ có nhân duyên tốt.”

Được rồi, cầu phúc kỳ thực chỉ là tiện thể, nàng muốn đi gặp Thất Nguyệt mới là thật. Nếu thuận tiện, có lẽ có thể giúp Sở Thiên Ninh một chút.

Sở Thiên Ninh nghe vậy, có chút cảm kích nhìn Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ, cám ơn muội.”

Vân Mộng Sơ thấy Sở Thiên Ninh cảm kích nhình mình, thật sự cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lắc đầu nói: “Đại biểu tỷ không cần cảm tạ, người một nhà tất nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Sở Thiên Hựu nghiêng đầu nhìn Vân Mộng Sơ, thấp giọng nói: “Tiểu Sơ càng ngày càng hiểu chuyện.”

***

Hôm đó, Vân Mộng Sơ đến gặp Vương phi, nói mình muốn đi Phổ Độ Tự, cầu phúc cho Sở Thiên Ninh, thuận tiện ở lại hai ngày, tụng kinh lễ Phật với Thất Nguyệt đại sư, tích thêm chút phúc duyên.

Đối với loại chuyện này, Vương phi đương nhiên đáp ứng rất nhanh, huống chi hiện tại thời buổi rối loạn, bớt đi một người ở trong vương phủ cũng là chuyện tốt.

Kỳ thực nếu không phải Vân Mộng Sơ định đến kiểm tra Như Ngọc Lâu, nàng cũng sẽ dẫn Từ Thư Uyển cùng đi, bất quá, tiếc là Từ Thư Uyển không được tự do như nàng.

***

Ban đêm, Sở Thiên Hựu phái Cung Nghị đi điều tra Hà Bang. Kiếp trước, hắn không có mấy ấn tượng đối với tên Hà Bang này, phỏng chừng là một kẻ vô danh tiểu tốt, cho nên tạm thời chưa có nhược điểm nắm trong tay, chỉ có thể bắt đầu tìm.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Mộng Sơ cáo biệt Từ Thư Uyển đến Phổ Độ Tự.

Lần đến Phổ Độ Tự này khác với những lần trước. Lần này là nàng thật sự có ý định thành tâm thành ý bái phật thắp hương cầu nguyện cho Sở Thiên Ninh.

Vì thế nàng cố ý đến chính điện trước, định cầu phúc thắp hương. Vị tiểu hòa thượng dẫn nàng đến chính điện vừa đi vừa nói: “Vân tiểu thư lần này đến không quá khéo, trong chính điện lúc này đang có người, bất quá vị thí chủ kia không để ý người khác đi vào, chỉ cần Vân tiểu thư không để ý thì không sao.”

Vân Mộng Sơ lắc đầu, “Ta không để ý.” Thắp hương chủ yếu là cầu cho tâm hồn được bình yên, nàng không chú trọng xem xung quanh có người khác hay không.

Chỉ là không nghĩ tới nàng vừa vào trong liền hối hận.

Bởi vì người đang đứng trong chính điện là người mà nàng đã từng gặp qua một lần, và không muốn gặp lại lần thứ hai——

Tiêu phu nhân.

Đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp nha…

Nàng nhìn nhìn cánh cửa chính điện, thầm nghĩ hay là mình ra ngoài trước, đợi Tiêu phu nhân đi rồi mình hẵng vào.

Nàng đang định đi ra, không nghĩ tới bên cạnh bỗng có người lên tiếng: “A?! Ngươi là ai? Làm sao vào được?”

Vân Mộng Sơ ôm trán, cảm thấy đầu có chút đau, người nói chuyện chính là Tiêu Hàm.

Tiêu Hàm không biết chui ra từ góc nào đến bên cạnh Tiêu phu nhân, nhìn Vân Mộng Sơ từ trên xuống dưới. Nàng hôm nay mặc một bộ vải lụa màu nhạt, nửa người trên là áo khoác mỏng màu trắng, hơi có chút phụ trợ dáng người, cho nên Tiêu Hàm nói: “Nhìn thân hình của ngươi tựa hồ có chút quen mắt… Vị cô nương này, chúng ta có phải đã gặp qua ở nơi nào?”

Kỳ thực khi Tiêu Hàm vừa nhìn thấy thân ảnh này, trong đầu lập tức xuất hiện khuôn mặt của cái người khiến hắn tức giận đến nổi trận lôi đình – tên Cảnh Ngôn đáng ghét của Như Ngọc Lâu.

Bất quá, tuy rằng tên Cảnh Ngôn kia khiến hắn rất là tức giận, nhưng hắn không biết vì sao mình cứ không quên được nàng, không chỉ thế, hiện tại nhìn thấy một nữ tử thế, thế nhưng liền theo bản năng liên tưởng đến Cảnh Ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.