Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 17: Chương 17: Phiến Giáp Bất Lưu




Loại cờ mà Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Hi chơi đương nhiên là cờ vây.

Đáng thương cho Vân Mộng Sơ, thân là phụ nữ hiện đại biết đủ thứ, gần như là biết chơi mọi loại cờ trừ cờ vây, nay bị món cờ vây duy nhất không biết chơi trở thành mối uy hiếp ở cổ đại.

Nàng chỉ cần nhìn thấy một đám cờ đen cờ trắng chen chúc với nhau, mấy thứ suy tư lý luận gì đó đều là mây bay.

Nàng ngồi bên cạnh vừa nhàm chán xem, cừa tùy tiện ăn vài khối bánh. Nàng từ nhỏ đã có thói quen thích ăn quà vặt, mãi đến bây giờ vẫn không bỏ được, không biết nàng mỗi ngày cứ ăn như vậy có thành một con nhóc béo ú hay không.

Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Hi đã chơi cờ được một hồi, lúc này Sở Thiên Hi nghiêng đầu, tao nhã nhìn Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ, có muốn học chơi cờ không? Chờ muội lớn chút nữa, ta dạy cho muội được không?”

Vân Mộng Sơ cười cười không nói gì, lúc này Sở Thiên Hựu bỗng nhiên hạ một viên cờ xuống bàn cờ, nhàn nhạt nói: “Chinh tử.”

Sở Thiên Hi thế này cũng không nói chuyện với Vân Mộng Sơ nữa, lập tức nghiêng đầu nhìn bàn cờ, lại phát hiện thất bại đã định, vô lực hồi thiên.

Sở Thiên Hi cười đến khiêm tốn, “Kĩ thuật cờ vây của Tam đệ càng ngày càng lợi hại.” Nhưng trên thực tế, hắn đang thầm hận trong lòng, Sở Thiên Hựu…

Cờ vây chỉ chơi có một hồi, Sở Thiên Hi trên cơ bản là bị Sở Thiên Hựu tàn sát không chút lưu tình chút, phiến giáp bất lưu. Vân Mộng Sơ thấy vậy, trong lòng thầm quyết định, về sau tuyệt đối không chơi cờ vây với thiên tài biến thái Sở Thiên Hựu này.

Ai ngờ, Sở Thiên Hựu đánh cờ với Sở Thiên Hi xong, quay đầu nhàn nhạt nói với Vân Mộng Sơ: “Chờ muội lớn lên một chút, ta sẽ dạy muội cờ vây, về sau chúng ta sẽ đánh cờ với nhau.”

Bàn tay nàng cầm bánh ngọt nhất thời khựng lại, không biết nên nói cái gì, nàng thật sự không muốn làm Sở Thiên Hi thứ hai nha.

Còn Sở Thiên Hựu thì dị thường lạnh nhạt cầm lấy miếng bánh chưa ăn xong từ tay nàng, đặt lại vào mâm, “Chúng ta đã lúc đến chỗ mẫu thân.”

Vào ngày trừ tịch, trưa cơm trên cơ bản chỉ là đại khái qua loa, mấu chốt nằm ở bữa tối.

Ăn xong cơm trưa, Vân Mộng Sơ không ngoài dự kiến cảm thấy mệt nhọc, gục đầu trên ghế, bộ dạng như sắp ngủ đến nơi.

Vương phi thấy thế, gọi Ninh Thúy mang nàng vào ngủ trong buồng trong. Đến lúc nàng tỉnh ngủ đi ra, sắc trời đã ám xuống.

Vương phủ bắt đầu lục tục có người đến.

Khi Vân Mộng Sơ đi ra, phát hiện bên cạnh Sở Thiên Ninh có hai nữ hài vây quanh, bên chỗ Sở Thiên Hi và Sở Thiên Hựu cũng có ba tiểu nam hài, hẳn đều là thân tộc của Sở gia.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy thân tộc của Sở gia, không biết ở đây có con của huynh đệ Sở Vương gia không.

Sở Thiên Hựu là người thứ nhất thấy nàng đi ra, hắn do dự một lát, rốt cuộc đứng lên, đến trước mặt Sở Thiên Ninh nói cái gì đó. Sở Thiên Ninh khẽ hừ một tiếng, bất mãn liếc nhìn Sở Thiên Hựu một cái, cuối cùng vẫn đứng lên đến cạnh Vân Mộng Sơ, cao ngạo nói với nàng: “Đi theo ta.” Nói xong cũng không quản nàng có nghe hiểu hay không, liền xoay người bước đi.

Vân Mộng Sơ sờ sờ cái mũi, nàng là biểu tiểu thư người nhỏ lời nhẹ, vạn vạn không thể trêu chọc loại nhân vật có phong hào quận chúa như Sở Thiên Ninh, tốt nhất là thành thành thật thật nghe lời thì hơn.

Vân Mộng Sơ đi theo sau Sở Thiên Ninh tới chỗ nàng ngồi ban nãy. Sở Thiên Ninh ngồi xuống, tùy tiện chỉ vào cái ghế nhỏ cạnh chỗ của mình, “Ngồi ở đó đi.”

“Thiên Ninh đường tỷ.” Tiểu cô nương mặc áo bông vải gấm màu xanh nhạt bên cạnh Sở Thiên Ninh mở miệng hỏi: “Nàng là ai? Sao trước kia chưa từng gặp nàng?”

Sở Thiên Ninh nghiêng đầu nhìn Vân Mộng Sơ, vốn tưởng rằng đứa nhỏ này hẳn là đang bối rối không biết làm sao cộng thêm mặt mày sợ hãi, không nghĩ tới nàng thế nhưng im lặng ngồi trên ghế, nhẹ nhàng cười nhìn Sở Thiên Ninh, bộ dáng thực nhu thuận đáng yêu.

Vốn tưởng đứa nhỏ Vân Mộng Sơ lai lịch không rõ này bị cậu và mợ dưỡng một đoạn thời gian, nhất định sẽ là đứa sợ hãi rụt rè, khiến người ta tâm sinh phiền chán.

Nhưng không ngờ trong mấy lần tiếp xúc, Vân Mộng Sơ tựa hồ rất nhu thuận nghe lời ngoài dự đoán của mọi người. Nghĩ đến đây, Sở Thiên Ninh đem những lời định nói ra nuốt trở vào, Vân Mộng Sơ nhu thuận như thế, thôi thì để nàng cho vài phần mặt mũi.

“Nàng là con của tỷ tỷ của Từ sườn phi, cha ta đã ân chuẩn, cho phép Từ sườn phi dưỡng nàng dưới gối.”

Hai nữ hài tử kia nghe vậy, đều biết là chuyện gì, nhưng đã có Sở Thân Vương làm chiêu bài, bọn họ không thể lộ ra biểu cảm gì khác.

Vân Mộng Sơ thành thành thật thật ngồi tại chỗ, nghe ba nữ tử nói chuyện khắp trời nam đất bắc, một hồi nói cửa hàng nào có quần áo xinh đẹp, một hồi nói đến cửa hàng nào có son bột nước tương đối tốt, một hồi lại bắt đầu bát quái lên.

Nàng nghe, dần dần nổi lên tâm tư khác.

Nàng ở hiện đại làm ngành hóa mỹ phẩm, nói trắng ra là làm đồ trang điểm.

Nàng từng xem những món son bột nước mà Từ Thư Uyển thường dùng mấy lần, kĩ thuật thô ráp, phối phương cũng tương đối đơn sơ, hoàn toàn không thể so với công nghệ hiện đại. Tuy sức sản xuất ở cổ đại thấp kém, khoa học kỹ thuật không theo kịp, nhưng Vân Mộng Sơ tin tưởng, nếu chế tác dựa theo phối phương và phương pháp của nàng, ngay cả với điều kiện đơn sơ, nhất định cũng có thể làm ra hộ phu phẩm và đồ trang điểm tốt hơn đồ của Từ Thư Uyển.

Chờ nàng lại lớn thêm chút nữa, nhất định phải nghĩ biện pháp mở một cửa hàng kinh doanh, bản thân trong tay có bạc mới dễ sống a.

Tuy rằng một biểu tiểu thư như nàng cũng được phát tiền tiêu hàng tháng, nhưng với chút bạc nhỏ nhoi này, ngay cả ở trong vương phủ, muốn nhét vào kẽ răng phỏng chừng đã thành vấn đề, càng đừng nói là tương lai cần làm chuyện gì lớn.

Có nhiều con đường luôn luôn tốt, nàng phải chậm rãi tìm cách bán đồ trang điểm mới được.

Trong lúc nghĩ ngợi, sắc trời đã hoàn toàn ám xuống, buổi tiệc gia yến trừ tịch cũng sắp bắt đầu, mọi người đều lục tục đi đến đại đường. Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn theo sau Sở Thiên Ninh, làm như không thấy vẻ mặt có chút sốt ruột của Sở Thiên Ninh.

Sở Thiên Ninh vừa rồi rõ ràng có ý nói đỡ thay cho nàng, tuy rằng Sở Thiên Ninh lạnh như băng, có hơi cao ngạo, nhưng coi như là người đáng tin cậy, đi theo nàng tương đối an toàn.

Lúc này mẹ ruột của Sở Thiên Hi, Chương di nương, rốt cục có thể rời khỏi tòa viện mình đã ở quanh năm, ngoan ngoãn đứng sau lưng Vương phi, thoạt nhìn tuyệt đối giống một thiếp thất an phận thủ thường.

Sau khi mọi người đã đến gần đông đủ, vị lão Vương phi mà Vân Mộng Sơ chỉ thấy qua một lần này lại bước ra khỏi Dưỡng Tâm Uyển lần thứ hai, đi tới trước mặt mọi người.

Lão Vương phi vừa xuất hiện, Vương gia và Vương phi lập tức nghênh đón. Lão Vương phi mặt mày đạm mạc, vịn vào tay Sở Vương gia, ánh mắt đảo quanh nhìn xung quanh một lát, phảng phất như đang tìm cái gì, nhưng chung quy đều tìm không thấy.

Bà hờ hững ngồi xuống chủ vị, phật châu trong tay khẽ động, im lặng không nói gì, tất cả đều để cho Sở Thân Vương lên tiếng.

Sở Thân Vương cũng chỉ tùy tiện nói hai câu, mọi người liền ăn cơm.

Dù sao ngồi ở đây đều là thân thích xa, quan hệ cũng không gần gũi với Sở Thân Vương bao nhiêu, mọi người cũng chỉ gặp mặt nhau vào ngày lễ ngày tết mà thôi.

Gia yến trừ tịch tuy rằng chuẩn bị thật lâu, nhưng chung quy đến đi vội vàng, người ở phủ nào thì về lại phủ đó mừng năm mới, cho nên một canh giờ sau, gia yến liền triệt để tan tác.

Tề ma ma mang một đám hạ nhân đi dọn dẹp bàn tiệc, Vân Mộng Sơ đi theo vài vị chủ tử vào phòng trong đón giao thừa.

Lão Vương phi tuy rằng theo mọi người vào nhà, nhưng ngồi được một lát, liền nói với Sở Thân Vương: “Các ngươi đón giao thừa đi, ta đi trở về.”

Sở Thân Vương cười khổ, “Mẫu thân, khó có dịp mừng năm mới, bọn tiểu bối đều ở, ngài coi như là cùng bọn nhỏ cũng tốt, ở lại cùng chúng con đón giao thừa đi.”

Lão Vương phi cầm phật châu trong tay, thanh âm bình tĩnh nói: “Ta tuổi lớn, chịu không được khuya, vẫn là nghỉ sớm thì hơn.”

Sở Thân Vương nghe vậy, cũng không thể nói cái gì nữa, bất đắc dĩ cùng Vương phi tiễn lão Vương phi trở về Dưỡng Tâm Uyển.

Vân Mộng Sơ lúc này ngồi cạnh Sở Thiên Hựu, thấy lão Vương phi làm như vậy, trong lòng càng kỳ quái, không biết giữa lão Vương phi và Sở Thân Vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Sở Thiên Hựu ngược lại dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn một màn này, phảng phất như đã biết, ánh mắt khẽ nheo lại.

Một lát sau, Vương gia và Vương phi cùng nhau trở về, Sở Thân Vương vẻ mặt ảm đạm, hiển nhiên tâm tình không được tốt lắm.

Vương phi tiến vào, nói với những người khác: “Đều đi xuống đi, Thiên Hi, đêm nay ta đặc biệt cho phép con cùng Chương di nương gác đêm.”

Sở Thiên Hi nghe xong, hơi cúi người, “Tạ mẫu thân.”

Chương di nương cũng đến trước mặt Vương phi, khẽ cúi người, “Cám ơn Vương phi.” Nàng vừa cúi người, hương khí nhàn nhạt liền tỏa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.