Vân Mộng Sơ lẳng lặng ngồi trước mặt nam tử, “Vị công tử này có biết ta tìm công tử vì chuyện gì không?”
Nam tử gật đầu, “Nghe nói tiểu công tử muốn làm buôn bán, cần một quản
sự, bất quá, tiểu công tử còn nhỏ như vậy, thật sự có thể kinh doanh
sao?”
“Trước khi công tử biết ta có thể làm hay không, ta muốn hỏi công tử
trước, công tử họ gì tên ra sao, có thể giúp ta làm cái gì?” Vân Mộng Sơ nhàn nhạt hỏi.
Nam tử khẽ nhíu mày, có chút thú vì cười, “Vị tiểu công tử này hỏi chuyện rất có bài bản, muốn biết ta là ai sao?”
Vân Mộng Sơ gật đầu, “Ta muốn thuê công tử, đương nhiên phải biết lai
lịch của công tử, bằng không, ta làm thế nào có thể xác định, công tử
rốt cuộc có thể làm việc cho ta được không?”
Nam tử trầm mặc một lát, nói: “Từ hôm nay trở đi, ta tên là Phó Trần Âm.”
“Phó công tử.” Vân Mộng Sơ gật gù, kỳ thực nàng cũng không hoài nghi Phó Trần Âm cái gì, dù sao người này là do Thất Nguyệt tìm giúp nàng, mà
nàng rất tin tưởng vào khả năng làm việc của Thất Nguyệt, “Như vậy, Phó
công tử có ưu điểm gì khiến người ta tin phục không? Công tử ở thương
giới có nhân mạch rộng lớn không? Công tử có thể giải quyết ổn thỏa việc tính sổ sách, quản lý nhân công không? Công tử có thể tuyển chọn tiểu
nhị phù hợp không? Cuối cùng, công tử có biết ta muốn kinh doanh cái gì
không?”
Phó Trần Âm lặng im một lát, “Ta biết tiểu công tử định bán son phấn, nhưng tiểu công tử đã có nguồn cung cấp chưa?”
Vân Mộng Sơ nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta có phương pháp điều chế, đơn giản mà
nói chính là kỹ thuật chế tác, ta có thể tự mình tạo ra một vài sản phẩm độc đáo, mặt khác còn phải trông cậy vào nguồn cung cấp khác.”
“Ồ? Tự mình tạo ra?” Phó Trần Âm kỳ quái nhìn nàng, nhà hắn trước kia
cũng từng kinh doanh mặt hàng son phấn, đương nhiên phân ra tốt xấu,
nghĩ đến đây, hắn đề nghị: “Có thể cho ta xem thứ mà tiểu công tử làm
được không?”
Vân Mộng Sơ bảo Từ Vân đem món đồ mà mình đã sớm chuẩn bị đưa cho Phó
Trần Âm. Từ Vân, tuy rằng từ lúc đi vào trong căn phòng này, vẻ mặt đều
luôn kinh ngạc, nhưng nàng biết bổn phận của mình, chỉ im lặng đem thứ
cầm trong tay đưa cho Phó Trần Âm.
Phó Trần Âm nhận lấy món đồ từ trong tay Từ Vân, mở ra nhìn xem, sau đó
vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Mộng Sơ, “Ngươi… ngươi, tiểu công tử làm thế
nào khiến cho son có độ mềm mại như vậy? Còn hoa hồng và xạ hương, tiểu
công tử đã dung hợp chúng như thế nào? Mấy thứ này, tiểu công tử rốt
cuộc đã làm như thế nào?”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phó Trần Âm, Vân Mộng Sơ chỉ khẽ mỉm cười,
“Đây chính là kỹ thuật của riêng ta, thứ lỗi cho ta tạm thời không thể
nói cho công tử. Nếu công tử nguyện ý ký văn thư với ta, ta sẽ nói cho
công tử một ít, để ngươi đi thuê nhân công làm một ít dụng cụ, sau đó sẽ tạo ra thứ ta muốn.”
Ánh mắt Phó Trần Âm nhìn Vân Mộng Sơ bỗng sáng quắc lên. Hắn từng làm
qua phương diện kinh doanh này, đương nhiên biết tiền của nữ nhân dễ
kiếm đến cỡ nào, nhưng hiện tại muốn làm ra son phấn, cho dù có được
phương pháp điều chế của một đại phu cực kỳ có tiếng, cũng không thể nào làm ra mặt hàng tinh xảo như thế này. Trên thương trường, chỉ cần có
sản phẩm tốt, phương pháp điều chế độc đáo, công thêm nhân mạch của hắn, như vậy việc kinh doanh sẽ không thành vấn đề.
Chỉ là có một chút…
“Ta muốn biết, tiểu công tử có thể cam đoan, những thứ này quả thật là do chính mình làm?” Phó Trần Âm thập phần nghiêm cẩn hỏi.
Vân Mộng Sơ trịnh trọng gật đầu, “Ta đương nhiên có thể cam đoan chúng
đều là do ta làm, ta còn có thể cam đoan, trên đời này, chỉ có một mình
ta biết phương pháp chế tác.”
Phó Trần Âm hơi sửng sốt, bỗng nhiên lộ ra chút tươi cười, “Ta hiện tại
cuối cùng đã biết, vì sao người kia bảo ta hợp tác với tiểu công tử, còn nói, tiểu công tử không phải người thường. Một đứa bé nhỏ như vậy, có
thể bình tĩnh đàm phán với ta, còn có thể chế tạo ra loại son tinh mỹ
thế này, tiểu công tử là từ đâu học được phối phương?”
“Cơ duyên xảo hợp.” Nàng chỉ nói một câu nhàn nhạt có lệ.
Phó Trần Âm thấy nàng không muốn nhiều lời, cũng không lại truy vấn, dù
sao bọn họ quen biết chưa bao lâu, không thích hợp hỏi thăm quá nhiều
chuyện.
Sau khi đã nói rõ ràng, hai người bắt đầu thương lượng làm thế nào phát
triển kinh doanh. Trong lúc nói chuyện phiếm, Vân Mộng Sơ dần dần biết
được, nhà Phó Trần Âm cũng từng làm buôn bán, chỉ tiếc cảnh nhà sa sút,
bất quá may mà nhân mạch của hắn vẫn còn, hắn vẫn có thể giúp nàng liên
hệ rất nhiều thứ tốt.
Vì thế hai người định ra hiệp nghị, chia tiền lời thế nào, cần bao nhiều tiền mua, mướn nhân công ra sao. Hiệp nghị ký xong, Vân Mộng Sơ giao
cho hắn một tờ danh sách, muốn hắn đi mua một số lượng lớn dược phẩm,
sau mời người có tay nghề giỏi để tạo ra vài món dụng cụ. Dù sao có vài
thứ nếu muốn sản xuất với số lượng lớn, không phải nói muốn làm là có
thể làm ngay, cần phải có thiết bị dây chuyền mới được.
Thực tế, việc sản xuất trong ngành công nghiệp hóa học, hoàn toàn không
cùng một khái niệm với việc điều chế này nọ trong phòng thí nghiệm. Thân là người trong ngành kỹ thuật, nàng đương nhiên rành mạch.
Cho nên, người có thể tạo ra thiết bị dây chuyền là tuyệt đối không thể
thiếu. Việc này, nàng không có thời gian làm, nên đều giao cho Phó Trần
Âm đi giải quyết. Có Thất Nguyệt ở, nàng hoàn toàn không sợ Phó Trần Âm
lấy tiền chạy mất.
Việc ký hiệp nghị coi như ổn thỏa, Vân Mộng Sơ cùng Phó Trần Âm thương
lượng cho hắn mười ngày để làm chuyện này, mười ngày sau, đúng giờ này,
nàng sẽ lại đến khách sạn này, vào căn phòng này gặp hắn, xem xét kết
quả.
Lúc Phó Trần Âm nhận tờ danh sách ghi những nguyên liệu cần thiết, vẻ
mặt dị thường kinh ngạc. Dù sao trong đó có cả phèn xanh, mỡ động vật,
giấm trắng,… toàn những thứ quái đản. Hắn lúc đó cứ muốn nói lại thôi,
cuối cùng nhịn không được hỏi nàng mấy thứ này làm cái gì, nhưng nàng
không trả lời.
Kỳ thực, phèn xanh và giấm trắng là nguyên liệu cần thiết để điều chế
cam du, mà cam du lại là nguyên liệu cực kỳ nổi danh để làm sản phẩm
dưỡng da, cơ hồ có thể nói, trong hầu hết các loại sản phẩm dạng ướt đều có cam du.
Cam du chính là cái tên khác của bính tam thuần*, là một rượu đa chức có ba gốc OH. Khi chất này kết hợp với một lượng
nước có tỉ lệ nhất định sẽ tạo thành một hỗn hợp dạng sệt, thoa lên bề
mặt da có tác dụng giữ ẩm. Bởi vì nó đã được pha trộn với nước, nên vừa
không hấp thụ đi lượng nước trong da, lại càng không tự động mất nước.
Có một lớp chất sệt phủ trên da như vậy, có tác dụng hữu hiệu trong việc ngăn cản làn da bị mất ẩm.
Cho nên, cam du là nguyên liệu quan trọng trong sản phẩm dưỡng ẩm. Có
thể dùng acid hữu cơ để điều chế như acid acetic và acid sunfuric. Đem
đun nóng hỗn hợp hai dung dịch này, sau khi phản ứng hoàn thành, có thể
lấy ra được. Phương pháp này tuy rằng không khó, nhưng chưa hẳn thích
hợp sản xuất đại trà, cho nên ở hiện đại, người ta cho tới bây giờ đều
không dùng phương pháp này để sản xuất cam du. Nhưng nàng hiện tại không có điều kiện tạo ra dụng cụ hóa học dùng trong công nghiệp, chỉ có thể
tạm thời chọn dùng loại phương pháp này. Để xem Phó Trần Âm có thể tìm
được người giỏi tay nghề đến đâu, có thể làm ra được thiết bị sản xuất
dây chuyền mà nàng muốn hay không.
* Nhờ sức mạnh của google, mình lần đầu tiên biết gylcerol còn có tên là « bính tam thuần ». Còn có thể điều
chế glycerol từ phèn xanh và giấm trắng hay không thì… e hèm, mình hổng
biết! Mà nhất là phương pháp sản xuất ở đoạn trên nữa, thiệt tình là
mình không kiểm chứng được. Nhưng có một điều chắc chắn là người ta có
dùng glycerol kem dưỡng da. Kết luận của mình là, mọi người đọc 3 đoạn
trên cho vui thôi, chứ đừng có tin hết nha!
…
Sau khi rời khách sạn, Vân Mộng Sơ bảo Từ Vân đi thuê một chiếc xe ngựa
khác. Vừa lên xe ngựa, chuyện thứ nhất nàng cần làm chính là tẩy đi lớp
dịch dung trên mặt.
Nàng đổ ra một ít dung dịch tẩy trang do tự mình làm, dù sao Dịch Dung
Cao cũng là làm từ chất hữu cơ, như vậy, căn cứ vào nguyên lý các chất
hữu cơ sẽ tan vào nhau, dung dịch tẩy trang của nàng khẳng định có thể
tẩy đi Dịch Dung Cao.
Từ Vân thấy nàng đổ thứ đó ra ra tay, liền chủ động nhận lấy: “Tiểu thư, để nô tì giúp ngài.”
Vân Mộng Sơ đưa đồ cho nàng, tùy ý Từ Vân giúp mình lau sạch mặt.
Một lát sau, Vân Mộng Sơ nhẹ giọng hỏi Từ Vân: “Ngươi không thấy kỳ quái sao? Có vấn đề gì muốn hỏi sao?”
“Tiểu thư…” Từ Vân do dự một lát, “Nô tì cảm thấy, ngài thật sự không
giống một tiểu thư sống an nhàn sung sướng, ngài có tài cán như vậy, có
học thức như vậy, cho dù là một nam tử trưởng thành cũng không hẳn có
thể so sánh được với ngài. Nô tì trong lòng thật sự rất kinh ngạc.”
“Sống an nhàn sung sướng…” Vân Mộng Sơ thấp giọng nói: “Ta chỉ là một
biểu tiểu thư trong vương phủ, nào có tư cách sống an nhàn sung sướng.”
Nghe thế, Từ Vân nhịn không được nói: “Kỳ thực, Vương phi vẫn đối xử với ngài rất tốt.”
Vân Mộng Sơ cười cười nói, “Ngươi cũng biết, ngọn núi vững chắc thế nào
cũng có thể đổ, chỉ dựa có vào bản thân mình mới là bền chắc nhất.” Nàng trước đây chính là rất ỷ lại hắn, nên sau khi hắn qua đời, mới thương
tâm muốn chết, cả người như mất đi toàn bộ trọng tâm…
Phải qua hơn nửa năm, nàng mới ra khỏi bi thương, dần dần phấn chấn lên.
Nàng hiện tại không thể yếu đuối như trước kia, nàng phải làm chỗ dựa vững chắc cho bản thân.
Nàng có kỹ thuật, lại có thể có được nhân mạch, vì sao không thể làm chỗ dựa vững chắc cho chính mình…
Nàng hít sâu một hơi, nói với Từ Vân: “Từ Vân, mặc kệ trong lòng ngươi
có ý tưởng gì, ta chỉ có một yêu cầu với ngươi: những chuyện chứng kiến
được hôm nay, không được để lộ nửa chữ ra ngoài, bất luận kẻ nào cũng
không được nói, nếu nói ra, ta chỉ là có khả năng gặp chuyện không hay
ho, mà ngươi, nhất định sẽ cực kỳ xui xẻo, ngươi biết chưa?”
Từ Vân trịnh trọng gật đầu, “Tiểu thư yên tâm, nô tì kính trọng tiểu thư như vậy, quyết sẽ không làm ra chuyện thương hại đến tiểu thư, việc hôm nay, nô tì tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.”
Vân Mộng Sơ rũ mắt xuống, có nói ra hay không, phải chờ sau này mới biết.
…
Vừa trở lại vương phủ, Vân Mộng Sơ liền bị Từ Thư Uyển qua một bên, hỏi
nàng hôm nay đi nơi nào. Nàng cười nói chỉ là đi dạo trên đường, vào trà lâu nghe người ta kể chuyện, nghe một ít văn nhân mặc khách thảo luận
thi từ, tóm lại chính là đi trải nghiệm.
Nghe Vân Mộng Sơ kể như vậy, Từ Thư Uyển cũng hào hứng không ngớt. Từ
Thư Uyển ngoại trừ đi lên miếu dâng hương và về nhà mẹ đẻ lại mặt, trên
cơ bản đều không ra khỏi cửa, thật đúng là kiểu tiểu thư khuê các đại
môn không ra nhị môn không mại, vô cùng tò mò đối với thế giới bên
ngoài. Vân Mộng Sơ thấy thế, thầm mắng bản thân sơ sẩy, lần sau đi ra
ngoài, nhất định phải mang về chút lễ vật cho Từ Thư Uyển mới được,
chẳng sợ chỉ là vài vật nhỏ, cũng là chút tâm ý nha.
Từ Thư Uyển có vẻ thích ăn bánh ngọt, nàng lần sau sẽ mua về một ít bánh ngon về vương phủ.
Vân Mộng Sơ kể chuyện thật sự rất êm tai, nên Từ Thư Uyển không có chút
hoài nghi, chỉ nói nàng đã đi một ngày mệt mỏi, sớm đi nghỉ đi.
Vân Mộng Sơ thế này mới an toàn trở lại phòng mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, bắt tay vào vẽ bản thảo.
Nàng phải cẩn thận nghiên cứu, xem làm thế nào để có thể thiết kế một hệ thống sản xuất dây chuyền ở cổ đại.
Hiện tại nàng cảm thấy thập phần may mắn năm đó nàng đã bắt đầu công
việc từ tầng thấp nhất, từng chuyển qua ba phòng ban khác nhau, nào là
tuần tra nhà xưởng, thao tác viên, coi như cũng hiểu được một ít kỹ
thuật cơ bản… Không chỉ là một người của phòng thí nghiệm đơn thuần.