Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 26: Chương 26: Rất Đáng Yêu Cũng Không Được




Vương phi lần này đáp ứng lời mời của Văn phu nhân, đến Đăng Lâu của nhà Văn Thái sư để ngắm hoa đăng.

Đăng Lâu của Văn gia nằm trên một con đường buôn bán phồn hoa nhất trong kinh thành, vị trí cực kì ưu việt, từ cửa sổ nhìn xuống, có thể nhìn đến vô số hoa đăng rực rỡ chỉ có vào ngày mười lăm tháng giêng.

Khi Vương phi dẫn bốn đứa nhỏ đến Đăng Lâu, ngoại trừ nhà Văn phu nhân, cả Triệu phu nhân và hai đứa con của nàng mà Vân Mộng Sơ từng gặp cũng đã ở.

Văn phu nhân mặc áo vàng nhạt thêu hoa nhiều màu, váy dài màu tím thẫm dệt hoa văn hình hoa sen, mặt mày thiếu ba phần dịu dàng, hơn vài phần anh khí, hẳn là xuất thân từ gia tộc võ tướng. Nàng thấy đoàn người Vương phi đến, lập tức thân thiết nghênh đón, nắm tay Vương phi nói: “Ta vừa rồi còn đang nhắc không biết Vương phi khi nào thì đến, không nghĩ tới vừa nhắc xong đã gọi được ngươi đến, mau tới ngồi.” Nói xong, kéo Vương phi ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình, quay sang cười nói với Triệu phu nhân ngồi đối diện: “Triệu phu nhân hẳn là đã biết Vương phi, không cần ta dong dài giới thiệu.”

Triệu phu nhân cười, nói với Vương phi: “Tham kiến Vương phi.” Triệu phu nhân trong lòng hiểu rõ ràng, nếu không phải nam nhân nhà mình có quan hệ với Vương gia, Văn phu nhân vạn vạn sẽ không mời mình đến, thế nên nàng cũng ra sức khiêm tốn khách khí.

Vương phi bật cười, “Chúng ta không cần làm loại nghi thức xã giao này, hôm nay còn có ai đến?”

“Còn có Ngưu gia, ta chỉ mời mấy nhà quen biết, không mời nhiều lắm.” Ánh mắt Văn phu nhân nhìn ra phía sau Vương phi, “Thiên Ninh, Thiên Hựu cùng Thiên Hi đều đến nha, vị này là?” Văn phu nhân bỗng nhìn thấy Vân Mộng Sơ, Vương phi làm sao có thể mang đứa nhỏ còn bé như vậy đến.

Vương phi cười dịu dàng cao nhã, “Nàng là đứa nhỏ của tỷ tỷ Từ sườn phi, Vương gia đặc biệt cho phép Từ sườn phi đem nàng dưỡng dưới gối.”

Văn phu nhân nghe xong, khẽ nhíu mày, nói với Vương phi: “Vương phi thật sự là thiện tâm.” Nói xong, giương giọng kêu: “Tân Kỳ, Hân Cẩm, mau lại đây tiếp khách.”

Dứt lời, hai đứa nhỏ đang nói chuyện với Triệu Diệc Như và Triệu Diệc Tuấn liền đi tới cạnh Văn phu nhân, nghe xong lời Văn phu nhân dặn dò, đến lôi kéo bốn đứa nhỏ Sở gia đi qua một bên chơi.

Vì thế, Vân Mộng Sơ theo Sở Thiên Ninh đi tới chỗ nữ hài tử, còn Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Hi thì đi sang tìm đám nam hài tử.

Sở Thiên Ninh lúc này biểu hiện thập phần giống một tiểu thư khuê các, thần sắc của nàng có chút nhàn nhạt dè dặt, lẳng lặng ngồi cạnh Văn Hân Cẩm. Vân Mộng Sơ thì thành thành thật thật ngồi kế bên Sở Thiên Ninh, bộ dạng như đang nói ‘ta thật ngoan’.

Ánh mắt Triệu Diệc Như từ đầu đều dõi theo Sở Thiên Hi, thẳng đến nhìn đến hắn ngồi xuống mới đem ánh mắt phóng tới trên người Vân Mộng Sơ, mất hứng nhíu nhíu mày, có chút chán ghét nhìn nàng một cái, lập tức ngồi nhích ra xa nàng một ít.

Văn Hân Cẩm tuy rằng nhìn có vẻ nhỏ hơn Sở Thiên Ninh, nhưng nàng hôm nay là chủ nhân, cần phụ trách tiếp đón, vì thế nàng cười chỉ vào chiếc đèn kéo quân trước mặt mình, nói: “Đã các tỷ muội đều đến, không bằng chúng ta thắp chiếc đèn kéo quân này lên, giải câu đố ở mặt trên đi, những câu đố này đều là do đại ca của ta làm đó a.”

“Được.” Sở Thiên Ninh nhàn nhạt gật đầu, Văn Hân Cẩm lập tức vẫy tay gọi nha hoàn, bảo nha hoàn thắp đèn kéo quân lên.

Thắp đèn kéo quân tương đối phiền toái, trong lúc mọi người đang nhẫn nại chờ, bỗng có một nữ hài tử khác đến gia nhập bọn họ.

Nữ hài tử thoạt nhìn cỡ tuổi Văn Hân Cẩm, bất quá khí chất hoàn toàn bất đồng với vẻ tiểu thư khuê các của Văn Hân Cẩm, có thêm vài phần hoạt bát nghịch ngợm, cả người trở nên linh động rất nhiều, hẳn đây chính là một đứa nhỏ Ngưu gia mà Văn phu nhân nói.

Nàng vừa tới liền ngồi xuống bên cạnh Vân Mộng Sơ, mở miệng hỏi Văn Hân Cẩm, “Hân Cẩm, các ngươi đang thắp đèn kéo quân sao?”

Văn Hân Cẩm gật gật đầu, “Giai Du, ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta đang định thắp đèn kéo quân đoán câu đố a.”

“Vậy thì hay quá, ta vừa vặn có dịp kiểm tra xem biện pháp đoán đố đèn của sư phụ có đúng không.” Nữ hài – cũng chính là Ngưu Giai Du – nói xong, nghiêng đầu nhìn Vân Mộng Sơ ngồi cạnh mình, tò mò hỏi: “Oa, ngươi là đứa nhỏ nhà ai?”

Sở Thiên Ninh nói: “Là đứa nhỏ trong nhà Từ sườn phi.”

“Nga.” Ngưu Giai Du chớp chớp mắt, bỗng nhiên vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Vân Mộng Sơ, vừa nhéo vừa nói: “Dễ thương quá a, ta luôn muốn nhéo mặt tiểu hài tử, hiện tại cuối cùng tìm được cơ hội, thật mềm thật trơn bóng a. Oa, bộ dạng muội thật đáng yêu a, có cơ hội nhớ đến chơi nhà tỷ tỷ nha.”

Vân Mộng Sơ cảm giác được hai gò má của mình đang bị vặn vẹo, nội tâm dở khóc dở cười nhìn Ngưu Giai Du, không phải người ta đều nói nữ hài tử cổ đại rất dè dặt sao, sao Ngưu Giai Du này vừa gặp đã nhéo mặt nàng.

Bất quá thích nhéo thì nhéo đi, nàng có thể nhìn ra được Ngưu Giai Du không có ác ý, Ngưu Giai Du là nữ hài tử cá tính hoạt bát sáng sủa, có thể có giao tình tốt với loại nữ hài tử này cũng không tệ.

Sau khi Ngưu Giai Du buông tay xuống, Vân Mộng Sơ vận không khóc không nháo, còn mỉm cười ngọt ngào với Ngưu Giai Du một cái. Ngưu Giai Du ngẩn người, vươn tay xoa xoa đầu nàng, “Ngoan quá a, thật muốn đem muội về nuôi trong nhà.”

Sở Thiên Ninh thấy Vân Mộng Sơ nhu thuận như vật, cảm thấy Vân Mộng Sơ nhu thuận cũng là cho mình thêm vài phần thể diện, liền mở miệng trêu ghẹo Ngưu Giai Du: “Chuyện này không thể được a, nàng chính là bảo bối của Từ sườn phi, Giai Du có thể lấy đi được.”

Ngưu Giai Du khẽ bĩu môi, có chút bất mãn nói: “Vì sao ta không có một muội muội đáng yêu như vậy a…”

Những người đang ngồi nghe vậy đều bật cười.

Lúc này, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, một nam hài chừng mười một tuổi đi đến, vừa đến liền cung kính nói với Văn phu nhân, “Mẫu thân, Lăng Hiên tiên sinh đang ở Đăng Lâu đối diện, gọi đệ tử của mình qua.”

Nam hài dáng người cao to, mặc áo choàng thuần màu lam, khuôn mặt anh tuấn, có hơi gầy yếu, hai mắt sáng ngời hữu thần, vừa thấy liền biết chính là người có tài cán.

Vương phi âm thầm đánh giá nam hài trước mặt, trong lòng có chút vừa lòng, người như vậy, cũng coi như xứng đôi Thiên Ninh của nàng.

Văn phu nhân nghe xong lời nam hài nói, vội vàng bảo nha hoàn phía sau đi gọi Sở Thiên Hựu đang ngồi cạnh cửa sổ ngắm đèn.

Nha hoàn đến cạnh Sở Thiên Hựu, nói với hắn Lăng Hiên tiên sinh đến, Sở Thiên Hựu khẽ gật đầu, rồi dưới ánh mắt kinh dị của đám người, hắn đi tới chỗ Vân Mộng Sơ bên người, kéo tay nàng.

Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Sở Thiên Hựu, phảng phất không quá thuần thục nói với Ngưu Giai Du: “Tỷ tỷ… Tái kiến.”

Ngưu Giai Du lập tức vui vẻ, lại vương tay nhéo nhéo khuôn mặt Vân Mộng Sơ, “Đứa nhỏ ngoan quá a, sau lễ mừng năm mới, tỷ tỷ nhất định phải tìm muội đi chơi.”

Vân Mộng Sơ hắc tuyến, đến Từ Thư Uyển còn không có véo mặt nàng như vậy đây, Ngưu Giai Du này sao cứ thích chà đạp mặt nàng như vậy, sớm biết thế, nàng đã không nói tạm biệt.

Vì thế, Vân Mộng Sơ rõ ràng quay lưng đi, dưới ánh mắt kỳ quái của một số người cùng có ánh mắt đầy đầy cõi lòng ghen tị của một số người khác, thong thả cùng Sở Thiên Hựu đi đến Đăng Lâu đối diện.

Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu đi rồi, Triệu Diệc Như bất mãn nói: “Vân Mộng Sơ có cái gì ngoan, ta đâu nhìn thấy gì đâu.”

Ngưu Giai Du cao thấp liếc mắt đánh giá Triệu Diệc Như một cái, cười cười, cái gì cũng chưa nói.

Sở Thiên Ninh và Văn Hân Cẩm cũng không tiếp lời, biến thành Triệu Diệc Như xấu hổ, trong lòng lại chán ghét Vân Mộng Sơ thêm vài phần.

Ra khỏi Đăng Lâu, bên ngoài bỗng chốc trở nên lạnh hơn, Sở Thiên Hựu mở tấm áo choàng lông chồn trắng rõ ràng lớn hơn thân người mình rất nhiều, khẽ khoát Vân Mộng Sơ đang đi bên cạnh hắn. Vân Mộng Sơ đột nhiên cảm thấy ấm áp, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Sở Thiên Hựu, toét miệng cười với hắn.

May mà cả hai đều là những đứa nhỏ, làm như vậy cũng không ai nói gì, đương nhiên, phải xem nhẹ một chút gã sai vặt đi theo bọn họ, cằm hắn đang sắp rớt xuống đất.

Sở Thiên Hựu vừa đi, vừa hơi cúi đầu xem Vân Mộng Sơ, trong đầu thoáng hiện lên vài người xuất hiện trong Đăng Lâu hôm nay, nhẹ nhàng nói với Vân Mộng Sơ: “Về sau nhớ hảo hảo chơi với vị Ngưu tỷ tỷ kia.” Hắn nói xong cũng không quản Vân Mộng Sơ có nghe hiểu được hay không, liền dẫn nàng đến Đăng Lâu đối diện.

Ngưu Giai Du? Nàng có gì đặc biệt sao? Vì sao Sở Thiên Hựu lại cố ý dặn nàng như vậy…

Gã sai vặt trông cửa dẫn hai người bọn họ trực tiếp lên một căn phòng trên lầu hai.

Trong một căn phòng rộng rãi đẹp đẽ trên lầu hai, bồn lửa hình tứ giác cháy bập bùng, Lăng Hiên và vài người khác đang ngồi trên những chiếc ghế xung quanh, mỉn cười nhìn Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu bước vào cửa.

Vân Mộng Sơ tinh tế đếm một chút, bên cạnh Lăng Hiên, ngoại trừ Tứ hoàng tử là nàng đã gặp, còn có một nam tử chừng mười bảy tuổi và một nam tử khác khoảng hơn hai mươi tuổi. Hai người lẳng lặng ngồi, một người thì ôn hòa tươi cười, người kia thì ngồi rất nghiêm túc.

Nói vậy, đây chính là hai vị sư huynh khác của nàng.

Ngoại trừ nàng ra, Lăng Hiên còn năm nam đệ tử nữa, hiện ở trong này chỉ có bốn, hẳn là còn có một người chưa tới.

Sở Thiên Hựu cởi xuống áo chòang lông chồn, gật đầu chào hai nam tử kia: “Đại sư huynh, Nhị sư huynh.”

Nhị sư huynh của nàng, cũng chính là người có sắc mặt ôn hòa, gật gật đầu, “Đây là nữ đệ tử mới của sư phụ? Thấy nàng, ta lại nhớ đến Ngũ sư đệ năm đó, Ngũ sư đệ cũng là còn nhỏ như vậy đã bị sư phụ thu về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.