Hai ngày sau, Lăng Hiên thật sự đến dạy sớm một ngày, chẳng qua lúc lên lớp, Lăng Hiên tuy rằng cười tủm tỉm,
nhưng Vân Mộng Sơ vẫn nhịn không được phát run trong lòng, thầm nhắc nhở bản thân, người này là một kẻ nham hiểm.
Tuy rằng nàng cẩn thận, rất cẩn thận…
Nhưng Lăng Hiên vẫn để cho nàng rất nhiều bài tập, còn nói với nàng: có
chuyện bận phải xin phép nghỉ cũng không sao, nhưng nàng phải trả giá
đắt cho việc nghỉ học.
Mỗi người đều phải trả giá cho hành động của bản thân, Lăng Hiên đại
khái là muốn dạy cho nàng đạo lý này. Nàng nghe hiểu ý, khẽ gật đầu nói: “Sư phụ, con chắc chắn sẽ hoàn thành bài tập của sư phụ.”
Lăng Hiên có chút vừa lòng cười, nếu hắn có râu, Vân Mộng Sơ nghĩ hắn
lúc này nhất định sẽ ngẩng cằm vuốt râu, hiền lành cười toe.
Lăng Hiên đi rồi, Vân Mộng Sơ nhìn đống giấy bút trước mặt, bắt đầu than thở. Sở Thiên Hựu đi tới đứng bên cạnh nàng, nói: “Kỳ thực, bài tập của sư phụ, không phải không có cách khiến chúng trở nên đơn giản hơn một
chút.”
“Làm thế nào để trở nên đơn giản hơn một chút?” Nàng nghe xong, ngẩng đầu lên, thập phần chờ mong hỏi.
Sở Thiên Hựu nghiêm cẩn nhìn nàng, trong mắt thấp thoáng một loại cảm xúc từ trước đến nay chưa từng có.
Vân Mộng Sơ bị nhìn như vậy, cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng thật sự
không hiểu hắn có ý gì, chỉ có thể thử thăm dò gọi một tiếng: “Tam biểu
ca?”
Sở Thiên Hựu phục hồi tinh thần lại, trong lòng có chút thất vọng, dù có chuyện cầu hắn, cũng sẽ không làm nũng với hắn, hắn rốt cuộc phải làm
như thế nào a…
Bất quá thấy bộ dáng nàng có chút sợ hãi, hắn vẫn lên tiếng giải đáp vấn đề của nàng. Biện pháp mà Lăng Hiên dùng để trừng phạt nàng thật ra
trước kia vẫn thường xuyên áp dụng cho hắn và Đại hoàng tử, bọn họ sớm
đã có sách lược ứng đối, hiện thời tới lượt hắn dạy cho Vân Mộng Sơ.
Vân Mộng Sơ nghe được biện pháp của Sở Thiên Hựu, trong lòng cảm thấy
thoải mái rất nhiều, vui vẻ nhảy nhót về viện của Từ Thư Uyển.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau, trời còn tinh mơ, Vân Mộng Sơ đã thức dậy. Nàng mặc
quần áo thuần trắng, tay cầm tiền giấy và đồ tế bái, đi theo Từ Thư Uyển cùng lên xe ngựa.
Bởi vì phải đi tế bái, bọn họ dùng xe nhỏ, chỉ dẫn theo vài hộ vệ và hai nha hoàn, thập phần điệu thấp đi về hướng ngoài thành.
Lúc ngồi trên xe ngựa, Từ Thư Uyển kể cho nàng nghe một ít chuyện của mẫu thân nàng trước kia.
Mẫu thân của nàng, Từ Thư Nguyệt, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, xinh
đẹp động lòng người, học cái gì cũng rất nhanh, cầm kỳ thư họa có thể
nói là mọi thứ tinh thông, là một nữ tử rất có thiên phú và tài hoa.
Trong một lần tham gia ngày hội Quần Phương Yến, nàng đã làm một bài thơ thất ngôn khiến mọi người kinh ngạc, dần dần trở thành tài nữ đệ nhất
kinh thành. Chỉ tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, vào năm nàng mười
bốn tuổi, phụ thân Từ Nghị mắc phải bệnh nặng qua đời. Sau khi phụ thân
nàng qua đời không lâu, mẫu thân nàng không chịu nổi đả kích cũng qua
đời. Cha mẹ lần lượt rời đi, đã tạo thành đả kích không nhỏ đến cuộc
sống của nàng, nàng bắt đầu nghi thức giữ đạo hiếu ba năm.
Nguyên bản nàng đã có một nam tử tương thân tương ý, nhưng sau khi phụ
mẫu nàng lần lượt qua đời, Từ gia nhanh chóng bại suy, mẫu thân của nam
tử đó ghét bỏ dòng dõi xuất thân của nàng, hơn nữa nàng còn phải giữ đạo hiếu ba năm, nên chỉ đồng ý ba năm sau sẽ cưới về nàng làm quý thiếp,
không thể để nàng làm thê. Nam tử đó nguyên bản không đồng ý, nhưng vì
không chịu nổi tràng uy hiếp một khóc hai nháo ba thắt cổ của mẫu thân,
sau khi đấu tranh được ba tháng, rốt cuộc thỏa hiệp với mẫu thân, đến
tìm Từ Thư Nguyệt để thương lượng chuyện này.
Nhưng Từ Thư Nguyệt lòng dạ cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận kết quả
này, nàng dứt khoát kiên quyết cự tuyệt nam tử đó, nói rằng cho bản thân thà làm vợ người nghèo, cũng không làm thiếp nhà giàu.
Nam tử đau khổ cầu xin hồi lâu, cuối cùng không có kết quả, đành buông tha cho.
Ba năm giữ đạo hiếu trôi qua, bên cạnh Từ Thư Nguyệt không có trưởng
bối, cho nên Tống thị lấy tư cách trưởng tẩu bắt đầu lo liệu việc hôn
nhân của nàng.
Nhưng Tống thị là người thấy tiền liền sáng mắt, chỉ biết nhận ích lợi.
Bà nhìn trúng một gã Hầu gia khoảng năm mươi tuổi, tiểu thiếp đầy nhà,
được cái có nhiều tiền quyền to, thế là nàng tính toán gả Từ Thư Nguyệt
qua làm vợ kế.
Sau khi Từ Thư Nguyệt biết được tin này, liền quyết đoán cự tuyệt. Nhưng Tống thị đã nhận sính lễ xa xỉ của Hầu gia, nên hoàn toàn không cho
nàng cự tuyệt, định ép nàng bái đường.
Từ Thư Nguyệt là người đủ nhẫn tâm đủ quả quyết, nàng năm đó có thể nhẫn tâm cự tuyệt âu yếm nam tử, không về làm quý thiếp, hiện thời cũng có
thể quyết đoán vứt bỏ Từ gia. Dù sao lục lễ còn chưa tới bước nạp cát*, ngay cả khi hiện tại nàng đào tẩu, vị Hầu gia kia cũng không thể nói
bọn họ hối hôn, hơn nữa nhà mẹ đẻ của Tống thị cũng là một gia tộc có
danh thế trong kinh thành, vị Hầu gia kia không có khả năng không chú ý
đến điểm ấy, cho nên nàng yên tâm trốn nhà, bắt đầu đi tìm hạnh phúc cho bản thân.
* Nghi thức cưới hỏi của Trung Quốc cổ đại (và cả Việt cổ) phải trải sáu nghi thức, gọi là “lục lễ”. Gồm có các bước như sau:
Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp “nhạn” để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Lễ vấn danh: là lễ do nhà trai sai người mai mối đến hỏi tên tuổi và ngày sinh tháng đẻ của người con gái.
Lễ nạp cát: lễ báo cho nhà gái biết rằng đã xem bói được quẻ tốt, nam nữ hợp
tuổi nhau thì lấy được nhau, nếu tuổi xung khắc thì thôi.
Lễ nạp tệ (hay nạp trưng): là lễ nạp đồ sính lễ cho nhà gái, bằng chứng cho thấy việc hứa hôn đã được định chắc.
Lễ thỉnh kỳ: là lễ xin định ngày giờ làm lễ rước dâu.
Lễ thân nghinh (tức lễ rước dâu hay lễ cưới): đúng ngày giờ đã định, họ nhà trai mang lễ đến để rước dâu về.
Đi lần này, chính là mười năm bặt vô âm tín.
Mười năm sau, nàng trọng thương trở về Từ phủ, chỉ để lại Vân Mộng Sơ, không kịp dặn dò cái gì liền qua đời.
Sau khi nàng qua đời, Tống thị vốn định đem chôn nàng ở bãi tha ma ngoài thành, nhưng Từ Thư Uyển kiên quyết không đồng ý, nhất định phải đưa Từ Thư Nguyệt vào phần mộ tổ tiên của Từ gia. Trải qua một hồi tranh chấp, Tống thị cuối cùng thỏa hiệp.
Vân Mộng Sơ ngồi trên xe ngựa cùng trò chuyện Từ Thư Uyển, cảm giác thời gian trôi qua thật mau, giống như chẳng đi được bao lâu thì đã đến khu
lăng mộ ở ngoài thành.
Phần mộ tổ tiên của Từ gia ở ngoài thành nằm ở một mảnh đất có thể là
rất có phong thuỷ, chẳng qua không được chăm sóc tốt lắm, xung quanh đã
mọc chút cỏ dại. Từ Thư Uyển thấy thế, lập tức gọi thị vệ đến hỗ trợ sửa sang lại một chút.
Một lát sau, Từ Thư Uyển dẫn Vân Mộng Sơ dập đầu quỳ xuống.
Tuy rằng người hiện đại không có khái niệm quỳ xuống dập đầu, nhưng Từ
Thư Nguyệt là mẹ ruột của nguyên chủ, bản thân coi như là quỳ thay cho
nguyên chủ. Sau khi quỳ xuống, Vân Mộng Sơ dập đầu lạy ba cái, tự mình
thiêu một ít tiền giấy cho Từ Thư Nguyệt.
Từ Thư Uyển thấy nàng nhu thuận hiểu chuyện như vậy, trong lòng có chút
vui mừng, lại cùng tỷ tỷ nói chuyện một hồi, kể đủ sự thất vọng và sầu
não đối với ca ca nhà mình.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa, Từ Thư Uyển mới lưu luyến không rời mà đi.
Từ Thư Uyển nắm tay Vân Mộng Sơ đi xuống triền núi, thình lình bị mấy bóng người nhảy ra từ sau hàng cây ven đường chặn lại.
“Ca ca, tẩu tử?” Từ Thư Uyển kinh ngạc nhìn bọn họ, “Hai người sao lại tới nơi này?”
“Chúng ta tìm ngươi có việc, muốn nói chuyện một mình với ngươi.” Tống thị nhàn nhạt nói.
“Chuyện gì…” Từ Thư Uyển còn chưa dứt lời, bản thân liền minh bạch bọn họ vì sao lại tới nơi này.
Chỉ sợ, là vì chuyện của Tống gia.
Vân Mộng Sơ khẽ nheo mắt lại, nhìn người tên là Từ Thư Quân trước mặt.
Hắn không hổ là ca ca của Từ Thư Uyển, bề ngoài coi như không tệ, chỉ
tiếc khí chất thật sự không tốt, ánh mắt không ngừng đảo quanh hai nha
hoàn xinh đẹp đứng ở sau lưng Từ Thư Uyển, vừa thấy liền biết đây là kẻ
không thành thật.
Bọn họ có chuyện không đến vương phủ tìm Từ Thư Uyển, cố tình ở đây chờ bọn họ, tất nhiên không phải chuyện tốt lành gì…
Nàng thầm hừ lạnh một tiếng, mặt mày làm bộ như hồn nhiên nhìn Từ Thư Uyển, “Tiểu di, bọn họ cũng là đến tế bái mẫu thân sao?”
Biểu cảm trên mặt Từ Thư Uyển chợt cứng đờ, lắc đầu, “Tiểu Sơ, đừng nói lung tung.” Bọn họ, làm sao có thể đến tế bái tỷ tỷ…
Vân Mộng Sơ không thuận theo nhìn Từ Thư Uyển, “Nhưng mà, tiểu di a, mẫu thân không phải là muội muội của bọn họ sao? Bọn họ vì sao không đi tế
bái mẫu thân… Ngày hôm qua sư phụ còn dạy con, phải biết tôn trọng người đã khuất… Bọn họ chẳng lẽ không tôn kính mẫu thân?”
Tống thị nghe xong một phen trách móc này của Vân Mộng Sơ, sắc mặt khẽ
biến, định mở miệng giáo huấn, nhưng chung quy vẫn bận tâm dàn thị vệ và nha hoàn ở sau lưng Từ Thư Uyển, cố nhịn xuống một hơi. Nhưng Vân Mộng
Sơ đã nói đến mức này, nếu bà không đi tế bái, cũng thập phần không ổn,
khó tránh khỏi sẽ bị đám hạ nhân vương phủ kia đồn rằng mình không tôn
kính người chết. Tống thị hít sâu mấy hơi, nỗ lực áp chế cơn tức mênh
mông trong lồng ngực, lãnh đạm nói: “Chúng ta đi tế bái Từ Thư Nguyệt
đi.”
Không ngờ bà vừa dứt lời, Từ Thư Quân liền bất mãn nói: “Đi tế bái cái
gì, chậm trễ thời gian, chúng ta có việc phải mau nói với Tam muội.”
Tống thị đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Từ Thư Quân, đúng là tên được việc không đủ, bại sự có thừa!