Vương phi như thể bừng tỉnh đại ngộ,
“Là ta sơ sót, ta chỉ nghĩ đến Thiên Hựu thích ăn tôm, nên dặn phòng bếp dọn một phần tôm trước mặt hắn, nhưng ta lại quên mất chuyện Tiểu Sơ
không thể ăn tôm, Tiểu Sơ tuổi còn nhỏ, còn
chưa hiểu được bản thân không thể ăn cái gì. Thật có lỗi, là ta sơ sót,
Ninh Thúy, nhanh dọn phần tôm này đi. “
“Vương phi.” Từ Thư Uyển vội cản lại, “Là thiếp thân không xem trọng
Tiểu Sơ mới nhường nàng động tới tôm. Tôm là món thế tử thích ăn, há có
thể dọn đi, thiếp thân sau này sẽ xem trọng nàng,Vương phi cứ việc yên
tâm.”
Từ Thư Uyển vừa dứt lời, Sở Thiên Hựu liền nói: “Dọn đi.”
Ninh Thúy nhìn nhìn Vương phi, thấy Vương phi xua tay mới không chút do dự dọn đi tô tôm thơm lừng.
Vương phi cười cười, nói với Từ Thư Uyển: “Được rồi, không sao đâu, ta
về sau sẽ chú ý đến chuyện ăn tôm, tận lực không để Tiểu Sơ đụng tới
tôm, ngươi cũng phải dạy nàng không thể đụng vào tôm.”
“Vâng , thiếp thân nhất định sẽ dạy.”
Lúc này, Sở Thiên Hi vốn luôn không nói một lời bỗng nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Sơ, lộ ra nụ cười có chút kỳ dị.
Cơ hội, tựa hồ đã đến.
Vân Mộng Sơ chợt thấy lạnh toát sống lưng, theo bản năng quay đầu nhìn
về phía Sở Thiên Hi, vừa đúng lúc thấy hắn đang rủ đầu xuống, trên mặt
của hắn, rõ ràng đang cười rất quỷ dị.
Nàng dám khẳng định, Sở Thiên Hi đang có cái ý đồ quỷ quái gì đó, hơn
nữa cái mưu ma chước quỷ kia rất có khả năng là liên quan đến nàng.
Sở Thiên Hi, thứ trưởng tử của vương phủ, tuyệt đối không cam nguyện trở thành thủ hạ của đệ đệ. Sở Thiên Hi, còn nhỏ như vậy, sẽ vươn độc thủ
sao…
Đứa nhỏ cổ đại thật đúng là đáng sợ nha.
Sau khi ăn cơm xong, Từ Thư Uyển dẫn Vân Mộng Sơ về viện của mình, Sở
Thiên Hi đến viện của Chương di nương, còn Sở Thiên Hựu và Sở Thiên Ninh thì ở lại phòng của Vương phi.
Vương phi đạm cười nhìn Sở Thiên Hựu, “Thiên Hựu, con rất quan tâm Tiểu Sơ?”
“Nàng là sư muội của con.” Sở Thiên Hựu đạm mạc trả lời.
Vương phi cười cười, đầy thâm ý, “Thiên Hựu, mẫu thân kỳ thực cũng hi
vọng con có thể đối tốt với Tiểu Sơ. Con khó có dịp có được một sư muội
hợp ý, chờ nàng lại lớn hơn một chút, các con hẳn là có thể đi học cùng
với nhau.”
“Chuyện này phải xem ý của sư phụ.”
Vương phi bất đắc dĩ, “Thật đúng là chỉ có thể hỏi được ba câu, quên đi, Thiên Hựu, con đi nghỉ trước đi, buổi chiều con còn có khóa học nữa,
đừng quên những lời ta nói tối hôm qua.”
“Vâng, mẫu thân yên tâm, con sẽ không quên.” Sở Thiên Hựu kiên định nói, “Cuối năm bận rộn, mẫu thân cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt mỏi.”
Vương phi khẽ cười, vẻ mặt trở nên ấm áp vài phần, “Khó được con cũng
biết quan tâm mẫu thân, yên tâm đi, ta không sao, con về nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi Sở Thiên Hựu rời đi, Vương phi nhàn nhạt hỏi Sở Thiên Ninh, “Con có hiểu những gì ta làm không?”
Sở Thiên Ninh khẽ há miệng, bỗng nhiên hiểu được ý mẫu thân nói là cái gì, “Tôm, là ngài thử Thiên Hựu?”
Vương phi gật đầu, “Chẳng qua là muốn thử một chút xem thái độ của Thiên Hựu đối với Tiểu Sơ thế nào và thái độ của Sở Thiên Hi đối với hắn thế
nào.”
Sở Thiên Ninh khẽ cắn môi, “Vậy mẫu thân thử ra được cái gì?”
Vương phi không vội trả lời vấn đề của nàng, ngược lại là hỏi: “Con thấy thế nào?”
Sở Thiên Ninh hơi suy tư một chút, trải qua vài lần dạy dỗ của Vương
phi, nàng hiện tại đã học được cách đem sự khinh thường đối với Vân Mộng Sơ đặt sâu trong lòng, nàng có chút do dự nói: “Con cảm thấy, Thiên Hựu quan tâm Tiểu Sơ có chút quá mức.”
Vương phi gật đầu, trong mắt thế nhưng có chút vui mừng, “Con nhìn không sai, đứa nhỏ Thiên Hựu này từ nhỏ đã lãnh tình lãnh tính, hắn tuy rằng
không đến sáu tuổi, nhưng tâm trí so với những đứa nhỏ cùng tuổi lại
thành thục rất nhiều. Hắn có vẻ khá chú ý đến Vân Mộng Sơ nên ta mới ra
tay thử một lần. Nếu là người mà Thiên Hựu không quan tâm, dù xảy ra
chuyện gì, hắn cũng sẽ không để ý, nhưng nếu là người mà Thiên Hựu quan
tâm…”
Hắn sẽ làm giống như hôm nay.
Cho nên ở trong lòng Sở Thiên Hựu, Vân Mộng Sơ đã có một vị trí nho nhỏ. Kỳ thực, Thiên Hựu có thể tìm được một người khiến bản thân nguyện ý
quan tâm, thật ra cũng tốt. Trước giờ, nàng luôn lo Thiên Hựu sau này sẽ luôn lạnh băng như vậy, sẽ luôn sống cô tịch như vậy.
Dù hắn có cưới vợ sinh con, dù hắn có con cháu đầy đàn, hắn vẫn cô độc.
Loại cô độc này, không phải là cô đơn chiếc bóng, mà là nội tâm chân chính thê lương.
Tựa như cảm giác hiện tại của nàng.
Tuy rằng có trượng phu tôn kính mình bên cạnh, tuy rằng con trai con gái đều có, nhưng khát vọng lớn nhất của nàng lại vĩnh viễn không thể có.
Nàng không muốn Thiên Hựu giống như nàng, huống chi tin tức mẫu hậu
truyền đến không mấy lạc quan, nàng phải nhanh chóng chuẩn bị cho tương
lai các con. Đến lúc nàng đi, chỉ sợ Thiên Ninh đã xuất giá, đến khi đó
bên cạnh Thiên Hựu, chỉ sợ ngay cả một người biết nói cũng không có.
Thật không tưởng tượng nổi Thiên Hựu sau này sẽ tịch mịch cô độc đến mức nào! Cho nên, trước khi nàng đi, nàng phải an bày xong hết thảy. Bất
quá, hiện tại Sở Thiên Hựu đã tự mình chọn Vân Mộng Sơ, coi như tiết
kiệm tinh lực cho nàng.
Nàng tuy rằng thân là nữ nhi hoàng gia, nhưng lại bởi vì thân phận hoàng nữ này mà chịu nhiều đau khổ. Nàng không muốn để các con nàng cũng
giống nàng, bị quyền thế làm cho mệt mỏi, không muốn để các con nàng vì
tranh quyền đoạt lợi mà sống đần độn. Điều nàng khát vọng nhất, kỳ thực
là hạnh phúc chân chính cho các con mình.
Sở Thiên Ninh lắc lắc đầu, “Mẫu thân, con không hiểu mục đích của ngài lắm.”
Vương phi trầm mặc một lát, “Sau này con sẽ hiểu, hiện tại, chuyện quan
trọng nhất là con phải theo ta học quản gia, học tâm kế mưu lược, sau
này gả đến nhà chồng mới có thể sinh tồn.”
Tính tình Thiên Ninh dám yêu dám hận, nếu tương lai đứa nhỏ này lập gia
đình, người đó nhất định phải là người được chính Thiên Ninh coi trọng.
Như vậy điều nàng có thể làm là dạy đứa nhỏ này cách sinh tồn ở nhà
chồng, giữ trái tim của trượng phu trong tay mình.
“Thiên Hi…” Sở Thiên Ninh lúc này lại hỏi.
Vương phi khẽ lắc đầu, những biểu cảm hôm nay của Sở Thiên Hi, nàng đều
xem nhất thanh nhị sở, nàng biết Sở Thiên Hi tuyệt đối đã động tâm tư,
“Chuyện của Thiên Hi, con phải tránh đả thảo kinh xà, con chỉ được phép
đứng nhìn, không được nhúng tay. Chuyện của hắn phải giao cho Thiên Hựu
đi xử lý.”
Sở Thiên Hựu dù sao cũng là em ruột của Sở Thiên Ninh, nàng có chút lo
lắng hỏi: “Mẫu thân, ngài không sợ Thiên Hựu sẽ xảy ra chuyện gì sao.”
Khóe miệng Vương phi mang theo một tia lãnh ý, “Ngọc không mài sẽ không
nên thân. Ta từ lúc năm tuổi đã từng tự tay bắt được cung nữ muốn hại
ta. Chuyện ta có thể làm, Thiên Hựu nay đã sắp sáu tuổi vì sao không
thể. Huống chi hiện tại còn có ta đứng bên cạnh nhìn, mẫu tự bọn họ
không thể ra khỏi lòng bàn tay ta.”
Sở Thiên Ninh khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy cách Vương phi làm có chút không ổn, sao lại đặt Thiên Hựu vào trong nguy hiểm? Nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Vương phi, cũng không nói gì nữa.
Hi vọng mẫu thân có thể ẩn phía sau màn, nắm toàn cục trong tay, bất quá nàng vẫn nên đi nhắc nhở Thiên Hựu một chút thì hơn.
—
Sau khi về phòng, Sở Thiên Hựu tìm tìm một hồi trong hòm thuốc của mình, lấy ra một cái chai, giao cho gã sai vặt bên cạnh: “Đem này thứ này đến chỗ Từ sườn phi.”
Gã sai vặt cầm lọ thuốc trong tay, có chút nghi hoặc liếc nhìn chủ tử
nhà mình, chung quy không có gan đi hỏi, đành thành thành thật thật đi
chuyển đồ.
Gã sai vặt đi không được bao lâu, Sở Thiên Ninh dẫn theo nha hoàn tới chỗ Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Ninh vẫy tay bảo nha hoàn đứng gác của cửa, sau đó nói với Sở Thiên Hựu ý đồ của mình.
Sở Thiên Hựu bình tĩnh nhìn Sở Thiên Ninh, nghiêm cẩn nói: “Đại tỷ yên tâm đi.”
Sở Thiên Ninh thấy Sở Thiên Hựu tuổi còn nhỏ thế nhưng không hoảng không loạn, bộ dạng cực kì bình tĩnh, trong lòng yên tâm một ít, nhịn không
được lại nghĩ tới việc lúc nãy.
“Thiên Hựu… Đệ, có phải rất quan tâm Tiểu Sơ?”
Sở Thiên Hựu mím môi, liếc nhìn tỷ tỷ nhà mình một cái, khó có dịp lời
hơn bình thường, “Nàng là một đứa nhỏ rất đáng yêu, đại tỷ nếu vứt bỏ ý
tưởng về huyết thống và địa vị mà nhìn nàng, sẽ phát hiện nàng rất tốt.”
Sở Thiên Ninh nghe xong, tuy rằng trong lòng vẫn không quá tin tưởng,
nhưng suy nghĩ vốn có đã bị mẫu thân và Sở Thiên Hựu dao động một ít,
nàng khẽ cong môi, thì thào: “Có tốt như vậy sao…”