Manh Thê Dưỡng Thành

Chương 86: Chương 86: Thường Phong




Vài ngày sau, phủ Sở Thân Vương nhận được một tin không lớn không nhỏ: Trấn Nam tướng quân Thường Phong sắp sửa khải hoàn hồi triều.

Chuyện về vị Trấn Nam đại tướng quân Thường Phong này kỳ thực có thể là một bộ truyền kỳ. Thời ông còn trẻ, gia cảnh phổ thông, phụ thân chỉ là một gã tiểu lại của Binh bộ. Hắn nguyên bản cũng muốn vào trong Binh bộ, nhưng không biết vì sao, sau này lại tự thỉnh đi trấn giữ biên giới phía nam. Đi một chuyến kéo dài tận vài thập niên, ngoại trừ nhận phong thưởng, ông chưa từng trở lại kinh thành. Trong vòng hơn ba mươi năm, ông từ một tiểu binh biến thành Trấn Nam đại tướng quân. Nhận được ý chỉ hồi kinh của hoàng thượng, ông mới khải hoàn hồi kinh, vị trí cũ tự nhiên có người khác tiếp nhận.

Nhưng khi tin tức truyền đến vương phủ, sắc mặt Từ Thư Uyển lại có chút đổi. Nàng nhìn Vân Mộng Sơ ăn cơm, vẫy lui toàn bộ nha hoàn, nghiêm túc nói: “Tiểu Sơ, trong khoảng thời gian này, vô luận vương phủ xảy ra chuyện gì, con đều không cần cậy mạnh ra mặt, cũng hạn chế ra ngoài, thành thành thật thật ở trong vương phủ, tùy cơ ứng biến. Tiểu di tin tưởng trí tuệ của con.”

Vân Mộng Sơ không hiểu ra sao hỏi: “Tiểu di, xảy ra chuyện gì?”

Từ Thư Uyển thở dài một hơi, hạ giọng nói: “Chuyện này có liên quan đến lão Vương phi, không nghĩ tới người từng nói sẽ vĩnh viễn không trở về kinh thành, thế nhưng bị hoàng thượng triệu về.”

“Tiểu di, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Từ Thư Uyển cười khổ lắc đầu, “Chuyện này liên quan đến việc năm đó của lão Vương gia và lão Vương phi. Gia cảnh của lão Vương phi ban đầu rất bình thường, gả đến vương phủ làm chính phi tuyệt đối là trèo cao. Năm đó, trong một lần đến Phổ Độ Tự, lão Vương gia tình cờ gặp lão Vương phi, không rõ giữa hai người phát sinh khúc mắc thế nào nhưng từ đó lão Vương gia lại thích lão Vương phi, bất chấp phụ mẫu phản đối tới cửa cầu hôn, còn kiên trì nhất định phải cưới cho bằng được. Phụ mẫu của lão Vương gia không còn cách nào khác, hơn nữa phụ thân của lão Vương phi ít nhiều cũng có xuất thân là tiến sĩ, nên cũng đành ngầm đồng ý chuyện này.”

Vân Mộng Sơ càng nghe càng tò mò, vội hỏi: “Rồi sau đó thế nào nữa, tiểu di?”

Từ Thư Uyển thở dài một hơi, “Kỳ thực lão Vương phi năm đó đã có người trong lòng, mà người kia còn thanh mai trúc mã của bà, hai người thân thiết đến mức sắp sửa đàm hôn luận gả, hơn nữa, nghe nói hai người tình đầu ý hợp, cảm tình rất sâu nặng. Nhưng lão Vương gia bỗng nhiên tới cửa cầu hôn, phụ mẫu của lão Vương phi vừa bị áp lực đè nặng, lại có chút ngại bần yêu phú, nê đã đáp ứng việc hôn nhân này, hoàn toàn không để ý đến thanh mai trúc mã của nữ nhi. Lão Vương phi từng tuyệt thực kháng nghị, cũng từng thử chạy trốn, nhưng tất cả đều vô dụng. Cuối cùng, lão Vương gia phải dùng đến thủ đoạn uy hiếp bà, khiến bà phải bất đắc dĩ gả đến vương phủ. Sau khi lão Vương phi gả đến vương phủ, người trong lòng bà xin lệnh đi về phía nam, đi một chuyến dài tận mười mấy năm…”

“Đến bây giờ, người đó trở thành Trấn Nam đại tướng quân khải hoàn hồi kinh.” Vân Mộng Sơ thì thào nói tiếp, “Tiểu di, lão Vương phi… chẳng lẽ còn nhớ thương vị Trấn Nam đại tướng quân đó.”

Từ Thư Uyển cười khổ, “Xem cách lão Vương phi đối đãi với Vương gia, không chừng chưa bao giờ quên Trấn Nam đại tướng quân.”

“Lão Vương phi… Không thích Vương gia sao?” Vân Mộng Sơ tham dò hỏi một chút.

Từ Thư Uyển gật đầu, “Nghe nói lão Vương phi rất chán ghét lão Vương gia, ngay cả đứa con chung của hai người cũng thường bị bà ghẻ lạnh. Tuy rằng đứa nhỏ cũng là con của bà, nhưng bà rất ít quan tâm Vương gia, thậm chí đôi khi còn chống đối Vương gia, tỷ như chuyện về Chương di nương…”

Vân Mộng Sơ giật mình đến há hốc mồm, nháy mắt minh bạch Chương di nương vì sao sau khi sinh ra Sở Thiên Hi mà vẫn có thể sống sót, là lão Vương phi bảo vệ nàng ta. Lão Vương phi vì sao muốn bảo vệ Chương di nương? Đương nhiên là để chống đối Sở Thân Vương, khiến hậu viện của Sở Thân Vương rối ren, tốt nhất là đem rắc rối đến cho Sở Thiên Hựu và Vương phi, nhưng mà…

“Lão Vương phi không phải đã ăn chay niệm phật rất nhiều năm sao? Sao bà ấy còn…” Vân Mộng Sơ có chút khó hiểu, đó là con trai của bà nha, là khối thịt rớt xuống từ trên người bà nha, sao bà có thể nhẫn tâm như vậy chứ?

Từ Thư Uyển ảm đạm lắc đầu “Nghe nói lão Vương gia năm đó đã dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn để bức bách lão Vương phi… Nên Lão Vương phi mới mang oán hận trong lòng nhiều năm như vậy. Tuy rằng từ sau khi lão Vương gia qua đời, bã ăn chay niệm phật nhưng oán hận trong lòng vẫn còn đó, chỉ là hiện tại đã tốt hơn trước nhiều thôi, ít nhất bây giờ lão Vương phi đóng cửa không ra ngoài, không còn nói nặng nói nhẹ Vương gia nữa…” Nàng kỳ thực cũng không thể hiểu được suy nghĩ của lão Vương phi, nếu nàng có con, nhất định sẽ muôn vàn yêu thương đứa nhỏ, làm sao nỡ làm tổn thương…

Đáng tiếc đời này, nàng hẳn sẽ không có phúc phận kia, bất quá, may mà tỷ tỷ đã để lại Vân Mộng Sơ cho nàng, cũng coi như bù lại một phần tiếc nuối.

“Vậy lần này, Trấn Nam tướng quân đến…” Vân Mộng Sơ do dự hỏi, “Lão Vương phi sẽ làm ra chuyện gì sao?”

Từ Thư Uyển lắc đầu, “Tiểu di cũng không biết, chính là vì không biết nên mới cảm thấy nguy hiểm.”

“Vậy còn vị Trấn Nam đại tướng quân đó sau này có cưới vợ không?” Vân Mộng Sơ tò mò hỏi.

Từ Thư Uyển sắc mặt trầm trọng lắc đầu.

Vân Mộng Sơ thở dài một hơi, sự việc này xem ra rất lớn nha, hai bên đều si tình như vậy. Nàng có dự cảm, hoàn cảnh bình yên của vương phủ sợ là sắp bị đánh vỡ.

Trong Dưỡng Tâm Uyển, lão Vương phi lúc này đang ngồi trong phật đường xem sách kinh. Một vị ma ma tóc hoa râm đứng ở sau lưng lão Vương phi, có chút chần chờ không biết có nên đem tin tức mình vừa nghe được nói cho lão Vương phi hay không.

Là lão Vương phi như có mắt ở sau lưng, khẽ liếc mắt một cái, nhàn nhạt hỏi: “Triều Tình, có chuyện gì sao?”

Lão ma ma tóc hoa râm, cũng chính là Triều Tình, đi đến bên cạnh lão Vương phi, thấp giọng nói: “Lão Vương phi, Trấn Nam đại tướng quân đã trở lại.”

Lão Vương phi nhất thời cứng đờ cả người, hồi lâu sau mới run run quay đầu lại, không dám tin nhìn Triều Tình, “Ngươi là nói… Phong đã trở lại?!”

Triều Tình gật gật đầu, “Sáng nay vừa lấy được tin chính xác, hoàng thượng lúc trước có bí mật triệu Trấn Nam đại tướng quân hồi kinh. Trấn Nam đại tướng quân đã tiếp chỉ, ít ngày nữa sẽ khởi hành.”

Lão Vương phi run nhè nhẹ hai tay, kinh ngạc nói không ra lời. Bà chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai hàng nước từ trong mắt chảy xuống, “Phong… Ba mươi năm sau, chàng rốt cuộc chịu trở lại. Hắn đã sớm chết, chàng vì sao không sớm trở về?”

Lão Vương phi càng nói, cảm xúc càng kích động, đến cuối cùng thậm chí còn che mặt khóc rống thất thanh.

Triều Tình đứng ở bên cạnh xem, chỉ có thể cố gắng vỗ về khuyên giải.

Cùng lúc đó, Sở Thiên Hựu cũng nhận được tin tức.

Sở Thiên Hựu vừa nhận được tin, trong lòng cả kinh, thấp giọng nói: “Thời gian không đúng, diễn ra quá sớm…” Hắn nói xong, cẩn thận hồi tưởng lại, “Hay là… muốn sớm đến làm trợ lực cho Tứ hoàng tử…”

Hắn trầm ngâm một lát, rồi quay sang giao một việc cho Cung Nghị. Bất quá như vậy cũng tốt, Thường Phong rời phía nam trước thời hạn, người của hắn cũng có thể làm chủ phía nam trước thời hạn.

Khi tin tức truyền đến chính viện, Vương phi đang ngồi viết, nghe xong Tề ma ma thuật lại, nàng cười hỏi: “Tề ma ma, ma ma thấy chuyện này thế nào?”

“Vương phi.” Tề ma ma sắc mặt ngưng trọng, nói, “Hành vi này của hoàng thượng có ảnh hưởng quá lớn, không chỉ đối với triều đình, đối với Vương phi cũng… Phải biết rằng, Trấn Nam tướng quân và lão Vương phi từng có duyên nợ cũ, hiện tại khẳng định còn có thể ảnh hưởng lão Vương gia.”

Vương phi khẽ nhấp một ngụm nước trà, “Ma ma nghĩ xem, hoàng thượng vì sao phải triệu Trấn Nam tướng quân hồi kinh? Trấn Nam tướng quân không vợ không con, duy có một tỷ tỷ tên là Thường Hâm. Vị tỷ tỷ kia lại có một nữ nhi và một nhi tử. Nữ nhi đã gả đến Tiêu phủ, nhi tử đã cưới nữ nhi của Công bộ thị lang. Lại nói, Thường Hâm hiện thời cũng đã có tôn tử, tôn tử kia cũng đã mười sáu tuổi, vừa đúng thời điểm bàn hôn luận gả. Ma ma nghĩ xem, có phải là hoàng thượng muốn lợi dụng chuyện này để mượn sức của Trấn Nam tướng quân, gom thế lực về một phương?”

Tề ma ma gật đầu, “Vương phi phân tích chí lý, rất có khả năng…”

“Vậy ma ma…” Vương phi cúi mắt cuống, “Ma ma nghĩ xem, bên kia có khi nào sẽ…”

Tề ma ma trầm ngâm, đang nghĩ phải trả lời thế nào, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, “Vương phi, Vương gia đã trở lại.”

Vương phi quay đầu nói với Tề ma ma: “Ma ma đi xuống trước đi.”

Tề ma ma cúi đầu tuân lệnh, vừa đi ra cửa liền gặp Sở Thân Vương đi vào, hành lễ xong liền lui xuống.

Vương phi đứng dậy đón Sở Thân Vương, giúp ông cởi áo khoác xuống, “Vương gia hôm nay về sớm như vậy là có chuyện gì sao?”

Sở Thân Vương gật gật đầu, ngồi xuống cạnh Vương phi, nói: “Trấn Nam Vương được triệu trở về. Việc này hẳn là nàng đã nghe nói.”

Vương phi gật đầu.

“Vậy nàng nghĩ thế nào về chuyện này?” Sở Thân Vương nhàn nhạt hỏi.

“Hoàng thượng hẳn là muốn phân bố lại thế lực…” Vương phi nhẹ nhàng nói: “Nói vậy, Vương gia hẳn cũng hiểu. Hoàng thượng sẽ chọn ai, trong lòng chúng ta đều biết.”

“Quả thật…” Vương gia thấp giọng nói, “Hôm nay hoàng thượng tìm ta nói chuyện, hỏi ta về hôn sự của Thiên Ninh.”

“Hôn sự của Thiên Ninh?” Vương phi cả kinh, đột nhiên nghĩ tới tuổi tác Sở Thiên Ninh và trưởng tôn của Thường Hâm tựa hồ vừa khớp với nhau…

“Vậy Vương gia trả lời thế nào?”

Sở Thân Vương cười cười, “Ta đã nói, hôn sự của Thiên Ninh là do nàng lo liệu, nếu hoàng thượng muốn biết, hôm nào triệu nàng tiến cung nói chuyện là được.” Vương phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà Sở Thân Vương chưa nói cái gì. Nàng đã sớm âm thầm bàn bạc với Văn gia, chỉ còn chờ Sở Thiên Kinh làm lễ cập kê xong, Văn gia sẽ cho người đến làm mai.

“Vương gia không đáp ứng là tốt rồi.” Vương phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Ta sẽ xử lý chuyện này, hoàng thượng hôm nay còn nói gì khác không?”

“Hoàng thượng hỏi ta chuyện của Thiên Hựu, hỏi hắn dạo này thế nào, tương lai muốn thế nào. Hỏi rất nhiều sự tình, ta phỏng chừng hoàng thượng có ý muốn thử ta, thử Sở gia chúng ta.”

Vương phi cắn môi, một lát sau hỏi: “Vậy Vương gia rốt cuộc có ý gì?”

Sở Thân Vương dứt khoát nói: “Chỉ một câu thọi, ta tuyệt đối không có khả năng giúp Cao thừa tướng.” Ông nói xong, ánh mắt như lóe ra luồng sáng lạnh, giống như đang nhớ tới chuyện gì đó.

Vương phi thầm cười khổ trong lòng, nhưng ở mặt ngoài vẫn nhu hòa nói: “Thiếp thân cũng nghĩ như vậy. Cao thừa tướng, người này, chúng ta không thể giúp được.”

Phu thê hai người bàn bạc xong, Vương phi quyết định mau chóng định ra hôn sự của Sở Thiên Ninh. Nếu thật sự không được, nàng sẽ tiến cung cầu Thái Hậu, dao sắc chặt đay rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.