Vương phi hừ lạnh một tiếng, “Bài bố?
Hừ, trong vương phủ này, người duy nhất khiến Từ Thư Uyển để ý chỉ có
mỗi Vân Mộng Sơ. Chỉ cần đối tốt với Vân Mộng Sơ, nàng sẽ vĩnh viễn mặc
cho ta bài bố, sẽ không sinh sự. Nhưng nếu Vân Mộng Sơ có việc, nàng
nhất định náo đến trước mặt Vương gia, đến lúc đó sẽ phiền toái. Vô luận thế nào, nàng đều là nữ nhân đầu tiên của Vương gia, ở trong lòng Vương gia cũng có chút vị trí. Đối với người như thế, thu phục là phương pháp tốt nhất.”
“Mẫu thân…” Sở Thiên Ninh không phục, nói, “Ngài là trưởng công chúa cao quý, vì sao phải sợ một sườn phi?”
Trưởng công chúa…
Sắc mặt Vương phi dần khổ xuống, “Ninh nhi, con còn nhỏ, có rất nhiều
chuyện không rõ. Lời mẫu thân nói, con nghe cũng tốt, không nghe cũng
thế, giao hảo với Vân Mộng Sơ không có chỗ hỏng, liền tính chỉ có sơ
giao cũng tốt hơn trở mặt với nàng rất nhiều. Ta đã nói tới mức này rồi. Con đi về trước đi.” Nàng nói xong vẫy vẫy tay, ý bảo Tề ma ma đưa Sở
Thiên Ninh ra ngoài.
Sở Thiên Ninh khẽ sửng sốt, “Mẫu thân, nữ nhi có phải đã nói sai cái gì?”
Nhưng Vương phi không quan tâm đến nàng, ngược lại đem ánh mắt đặt lên người Sở Thiên Hựu.
Sở Thiên Hựu lẳng lặng đứng trước mặt Vương phi, đợi đến khi Sở Thiên
Ninh ra ngoài, hắn nghe Vương phi hỏi hắn, “Thiên Hựu, con nghĩ thế nào
về Thiên Hi?”
Sở Thiên Hựu nhàn nhạt hồi đáp: “Hắn là thứ trưởng tử.”
Ý tứ chính là, Sở Thiên Hi ở trong lòng hắn, chính là thứ trưởng tử, đến địa vị của một huynh trưởng cũng không phải.
Vương phi gật gật đầu, “Tốt lắm, Sở Thiên Hi tuổi còn nhỏ đã ẩn nhẫn như thế, thành phủ rất thâm hậu, tương lai ắt sẽ làm chuyện bất lợi với
con. Ta giao hắn cho ngươi đối phó, nếu ngươi ngay cả thứ huynh của mình cũng không đối phó được, thì đừng nói chịu đựng được mưa gió sau khi kế thừa vương vị. Thiên Hựu, con đừng để mẫu thân thất vọng a.”
Sở Thiên Hựu kiên định gật đầu, “Mẫu thân yên tâm.”
Phương thức giáo dục Sở Thiên Hựu của Vương phi rõ ràng khác hẳn những
bậc cha mẹ khác. Nàng cho tới bây giờ không nghĩ đứa nhỏ của mình cần
che chở, nàng luôn để con mình vào sóng gió để tự tôi luyện. Này cũng là do Vương phi từ nhỏ đã lớn lên trong hoàng cung. Vương phi rất ít sủng
con của mình, tới bây giờ đều đặt ra những yêu cầu nghiêm cẩn đối với
bọn họ, dạy bọn họ đạo lý xử thế làm người, dạy bọn họ phải ứng đối khó
khăn như thế nào, thường thường cũng sẽ cho bọn họ một ít khảo nghiệm.
Mà Sở Thiên Hi, chính là khảo nghiệm mà Vương phi dành cho Sở Thiên Hựu.
Chuyện Vương phi nhìn Chương di nương và Sở Thiên Hi không vừa mắt, Sở
Thiên Hựu đều nhất thanh nhị sở, hơn nữa hai người này gần đây tựa hồ
càng lúc càng không thành thật, Vương phi tưởng động đến bọn họ cũng
thật bình thường.
Chỉ tiếc Vương phi thân là đương gia chủ mẫu, nhưng mặt trên còn có lão
Vương phi, mà lão Vương phi rất trọng con nối dòng, phỏng chừng sẽ không dễ dàng tha thứ Vương phi ra tay với mẹ con Chương di nương. Vương phi
tuy rằng là trưởng công chúa, nhưng nàng dù sao đã lập gia đình, xem như đã là người của Sở vương phủ, bà bà là phải tôn kính, cho nên nàng
không tiện ra tay, liền giao cho bản thân, thuận tiện cho bản thân một
cái khảo nghiệm.
Kiếp trước, Vương phi hẳn là cũng muốn hắn đối phó Sở Thiên Hi, chỉ tiếc hắn khi đó luôn bị Sở Thiên Hi mê hoặc, chẳng những không ra tay với
hắn, còn liên tiếp ở trước mặt Vương phi cầu tình thay hắn và Chương di
nương, biến thành cuối cùng Vương phi thất vọng hắn vô cùng.
Kiếp trước, là hắn cô phụ một phen khổ tâm của mẫu thân mình, nhưng kiếp này, hắn sẽ không.
Sở Thiên Hi, món nợ kiếp trước, kiếp này nhất định sẽ tính.
Sau khi Tề ma ma đưa Sở Thiên Hựu rời khỏi, lại trở về phòng mát xa bả
vai cho Vương phi. Sắc mặt Vương phi lúc này không còn vẻ ung dung thanh lịch như khi trước mặt người ngoài, mà đầy mỏi mệt, suy sụp.
“Ma ma…”
Tề ma ma vừa mát xa bả vai cho Vương phi vừa nói: “Thỉnh Vương phi hãy
thả tâm, đại tiểu thư tuy có chút tùy hứng, nhưng vẫn vô cùng trí tuệ,
chắc chắn sẽ nghĩ thông suốt. Về phần thế tử, Vương phi không cần quan
tâm, lấy tài năng của thế tử, nhất định sẽ không để Vương phi thất
vọng.”
Vương phi phất phất tay, ý bảo Tề ma ma không cần lại mát xa, nhường bà đi xuống.
Giải quyết Từ Thư Uyển sao? Lúc nàng mới vào phủ cũng từng nghĩ tới,
cũng từng xem Từ Thư Uyển như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Nhưng giải quyết Từ Thư Uyển thì có ích gì. Giải quyết Từ Thư Uyển chỉ
khiến Vương gia cách nàng càng lúc càng xa. Lòng của Vương gia vô luận
thế nào cũng không ở trên người nàng.
Lòng của Vương gia, đã sớm thuộc về một người chết, đối với nàng chỉ có kính trọng, không có tình yêu.
Đã chỉ còn lại kính trọng, như vậy nàng sẽ khiến Vương gia kính trọng
nàng thêm vài phần. Nàng giữ lại Từ Thư Uyển, cử chỉ rộng lượng khoan
dung, quả nhiên Vương gia đối nàng càng thêm tôn kính vài phần, nhưng
loại tôn kính này, thủy chung không phải là thứ nàng muốn.
Nàng muốn lòng của Vương gia, nhưng lại thủy chung không chiếm được.
Có lẽ có nữ nhân sẽ nói nàng rất tham lam. Một thê tử, có thể được
trượng phu kính trọng, đã là chuyện cực khó. Nhưng nàng không cam lòng.
Nàng muốn Vương gia chân chính yêu nàng. Nàng muốn làm một nữ nhân được
yêu, muốn được trải qua cảm giác vui vẻ nhất thế giới mà mẫu hậu từng
nói. Nhưng lại thủy chung làm không được…
Nàng tuy rằng là trưởng công chúa cao quý, nhưng bối cảnh nhà mẹ đẻ của
lão Vương phi cũng hùng hậu không kém, cho nên nàng chỉ có thể tránh đi
mũi nhọn, lão Vương phi lúc trước đã nói lưu lại một mạng cho Chương di
nương, nàng cũng chỉ có thể lưu lại.
Bất quá, hừ, mạng của Chương di nương, chỉ là dài thêm vài năm thôi. Nàng sẽ giao cho con mình thay nàng diệt trừ.
Về phần Từ Thư Uyển và Vân Mộng Sơ, nếu hai người này thức thời an phận, nàng sẽ không để ý mà lưu trữ các nàng, cung ăn cung uống, trừ bỏ vì
muốn biểu hiện bản thân hiền lành rộng lượng, nàng cũng muốn tính toán
cho chuyện ngày sau…
Thời gian của nàng…
Vừa nghĩ đến chuyệnnày, nàng bỗng nhiên nắm chặt ngực áo, như thể đang
nhẫn nhịn cái gì. Tay kia của nàng lấy ra một cái chai nhỏ bên hông,
miễn cưỡng mở nắp ra, vội vàng đem thứ bên trong đổ vào miệng.
Một lát sau, nàng thở phào một cái, hơi thở trở nên thông thuận, nhưng đáy mắt lại âm trầm thêm vài phần.
Còn chưa đến nửa năm, thế nhưng lại phát tác, nàng có phải đã đến gần cái chết thêm một bước…
Nếu mẫu hậu không tìm được giải dược, nàng phải chuẩn bị cho hậu sự từ
bây giờ. Từ Thư Uyển tính tình dịu dàng thiện lương, so với việc để một
nữ nhân không biết tên chiếm lấy vị trí của nàng, chẳng bằng đưa cho Từ
Thư Uyển, dù sao nàng vẫn tin được vào tính tình của Từ Thư Uyển.
Nàng đang nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Vương gia cất bước đi vào.
Nàng thu dọn tâm tư, đi ra nghênh đón, thay Vương gia cởi xuống áo khoác, miệng hỏi: “Vương gia, hôm nay bàn bạc thế nào?”
Sở Thân Vương gật gật đầu, “Cũng tốt, hôm nay vất vả ngươi, ta đã bàn
một chút với Lăng Hiên tiên sinh, hiện tại hết thảy còn chưa sáng tỏ,
chờ vài năm lại tính. Đúng rồi, nghe Lăng Hiên nói, hắn thu Vân Mộng Sơ
làm đệ tử?”
Vương phi gật đầu, “Đúng rồi, Tiểu Sơ hôm nay cởi được liên hoàn khấu của tiên sinh, đương nhiên được thu về làm nữ đệ tử.”
“Không tệ. Nữ đệ tử duy nhất của tiên sinh lại xuất từ vương phủ, coi
như là một việc vui của vương phủ, về sau nhớ đối tốt với Từ sườn phi
một chút, trấn an nhân tâm.”
“Vương gia yên tâm đi, ta chưa từng bạc đãi qua dì cháu Từ Thư Uyển.”
Sở Thân Vương nắm tay Vương phi cùng ngồi xuống, “Điều này cũng đúng,
ngươi luôn xử thế thỏa đáng, làm người tâm địa thiện lương, công chúa
lớn lên trong hoàng cung có thể thiện lương như vậy thật đúng là hiếm
thấy, ta cưới ngươi làm vợ thật đúng.”
“Vương gia, ta đâu có tốt như ngươi nói vậy.”
Sở Thân Vương nghe xong, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ buồn bã, nhưng chỉ giây lát lướt qua, “Không còn sớm, chuẩn bị nghỉ đi.”
Thần sắc của Sở Thân Vương đương nhiên không giấu được Vương phi, trong
lòng nàng chua sót, nhưng lại nói không nên lời, chỉ phải gật đầu đáp
lời.
—
Sinh nhật của Vương gia qua đi, thời tiết liền trở lạnh, khiến Vân Mộng
Sơ hận không thể lúc nào cũng rúc trong phòng, ôm ấm lô sưởi ấm bản
thân.
Không thể không nói, vị bà ngoại thái hậu này thập phần yêu thương hai
chị em Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu, thọ yến chưa qua bao lâu, liền gọi bọn họ vào trong cung ở.
Tuy rằng thế này là có ý muốn để bọn họ tiếp xúc nhiều với các hoàng tử, dọn sẵn con đường tốt, nhưng dù sao cũng là vì tốt cho bọn họ.
Hai huynh muội đi rồi, vương phủ vốn ít người, nay lại càng thêm quạnh quẽ.
Từ Thư Uyển mỗi ngày hễ rảnh rỗi liền chơi với Vân Mộng Sơ, dạy nàng nói chuyện, dạy nàng các loại tri thức vỡ lòng, không biết có phải vì bị
Lăng Hiên tiên sinh ảnh hưởng không, thế nhưng cảm thấy cháu mình hẳn là thập phần trí tuệ, thậm chí còn thử dạy nàng mấy bài thơ.
Chỉ chớp mắt, đã đến giữa tháng mười hai, năm mới dần dần tới gần.