Manh Thê Phúc Hắc

Chương 62: Chương 62: Cổ tích không tồn tại




Máy bay cất cánh thành công, bay một đường theo tuyến của nó. Tầm hai tiếng sau khi máy bay cất cánh thì xảy ra rung chấn mạnh khiến mọi hành khách đều giật mình, không lâu sau đó liền có làn khói đen bay phấp phới dọc theo sườn máy bay. Các tiếp viên hàng không ra sức chấn an các hành khách.

Diệp Cẩn Dao bị rung chấn làm cho tỉnh, cô nhìn làn khói đen mà cau mày, kéo tay một tiếp viên hàng không lại ghé tai thì thầm. Cô tiếp viên gật đầu rời đi, một lúc sau thì quay lại dẫn theo Diệp Cẩn Dao đến khoang động cơ. Diệp Cẩn Dao xem qua xong chỉ lắc đầu sau đó theo tiếp viên đến đến gặp phi công trưởng.

- Hiện tại các bộ động cơ của máy bay đang nóng lên một cách nhanh chóng, bộ động cơ phát nổ ở cách chỉ là điểm đầu tiên. Ở đây không có dụng cụ chuyên để sửa, rất nhanh sẽ phát nổ.

Diệp Cẩn Dao đưa ra kế hoach của bản thân cho phi công trưởng, phi công trưởng chỉ biết bất lực lắc đầu nói bản thân không làm được. Diệp Cẩn Dao đề xuất bản thân sẽ đích thân điều khiển, nhưng phi công trưởng đã từ chối. Diệp Cẩn Dao đưa cho phi công trưởng tấm bằng lái máy bay của mình.

- Không còn thời gian đâu, hiện tại trong vòng chưa tới 20 phút máy bay sẽ nổ. Đây là cách duy nhất. Tôi sẽ hạ cách trên hòn đảo gần nhất, trong vòng 15 phút cần sơ tán hết hành khách xuống. Còn đây là máy tín hiệu vệ tinh.

Diệp Cẩn Dao đưa cho phi công trưởng điện thoại của mình. Phi công trưởng nhìn tấm bằng liền đồng ý kế hoạch.

- Nhưng còn cô...

Diệp Cẩn Dao lắc đầu, thản nhiên.

- Chỉ cần cứu được càng nhiều người càng tốt.

Phi công trưởng và phi công phó nín lặng, tự thấy không bằng cô gái nhỏ nhà người ta. Diệp Cẩn Dao tập trung hết tinh thần, căng thẳng cầm tay lái. Dường như ông trời vẫn còn chiếu cố những con người đáng thương kia. Cách đó gần 2km có một bán đảo, vừa hay khoảng cách phù hợp với đường băng.

Lục Tử Dương cùng đội cứu hộ gắt gao tìm kiếm xung quanh khu vực máy bay nổ. Hắn như phát điên ra lệnh cho thuộc hạ nhất định phải tìm thấy Diệp Cẩn Dao ' sống phải thấy người, chết phải thấy xác'. Tâm trí hắn lúc này trống rỗng, bản thân không mặc đồ bảo hộ đã lao xuống biển tìm. Nước biển trong độ xuân vẫn lạnh, như tạt cho Lục Tử Dương quay về hiện thực, cùng với nỗi bất an, tuyệt vọng tầm mắt hắn càng ngày càng tối, hô hấp ngày càng khó khăn.

Vì sự cố máy bay này may mắn chỉ mất một người truyền thông càng đưa tin rầm rộ hơn. Ngay sau khi giải cứu những hành khách khác ngay trong ngày nhờ tín hiệu vệ tinh, cánh phóng viên đã kéo nhau đến phỏng vấn những người sống sót. Vì không ai có chấn thương gì ngoài người duy nhất mất tích nên hãng hàng không mở ngay họp báo.

- Chúng tôi chân thành biết ơn sự hi sinh của Diệp tiểu thư. Sau này chúng tôi sẽ thay cô chăm sóc người nhà...

Giám đốc hãng hàng không cúi đầu trước ống kính. Cánh phóng viên tranh nhau đưa ra câu hỏi. Một phóng viên A hỏi:

- Xin ngài có thể kể rõ sự việc lúc đó không ạ???

Giám đốc nhíu mày tỏ ý khó chịu, phi công trưởng nhận mic trả lời.

- .... Diệp tiểu thư đã lấy mặt nước làm đường băng, nhanh chóng hạ cánh trên bán đảo. Ngay sau khi mọi người xuống hết, cô ấy đã cất cánh bay đi để tránh mọi người bị thương. Nếu không có tài lái máy bay của Diệp tiểu thư có lẽ chúng tôi cũng chả thể đứng ở đây nữa.

Diệp Ly cả ngày không di chuyển khỏi phòng bệnh, hai tay cô ấy nắm chặt lấy tay Mộc An Tinh, cầu nguyện cho mọi thứ đều tai qua nạn khỏi. Viện trưởng xếp cho gia đình Diệp Ly một phòng vip, vì thế tivi trong phòng vẫn luôn bật để theo dõi sát sao mọi chuyện.

Cố Thiên Thành ra ngoài mua đồ ăn về, thấy vợ không ngừng nhíu chặt mi tâm anh không khỏi lo lắng. Cố Thiên Thành thả Cố Tâm trên tay xuống, nhẹ đẩy lưng cô bé. Cố Tâm như hiểu ý, chạy lon ton đếm chỗ mẹ.

- Mami, người nghỉ ngơi trước đi! Bà ngoại nhất định sẽ khỏi lên thôi, còn mẹ nuôi... mẹ nuôi.

Càng nói cô bé càng nghẹn ngào, rồi theo đó òa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.

- Con nhớ mẹ nuôi quá!

Diệp Ly nhịn không được khóc theo, cô ôm con gái trong lòng. Cố Thiên Thành lực bất tòng tâm ôm hai cô công chúa của mình vào trong lòng.

- Em không cần lo đâu, anh có nhờ các bác trong cục điều người đi tìm rồi. Chuyện công ty anh cũng sẽ lo, em chăm mẹ rồi nghỉ ngơi đàng hoàng là được.

Lục Tử Dương trong nỗi tuyệt vọng tỉnh lại đã thấy mình ở trong phòng nhà chính. Âu Dương Vương chỉnh lại ống truyền, thấy Lục Tử Dương tỉnh lại liền thông báo cho mọi người. Thẩm Thanh vừa vào phòng đã lao đến cho Lục Tử Dương một cái tát.

- Con nhìn lại cái thế cục mà mình bày ra đi. Con nghĩ mình đang làm gì vậy??? Chuyện với con bé Mạc Yên là sao???

Lục Đình vội ngăn Thẩm Thanh lại, khuyên mãi một hồi Thẩm Thanh mới chịu bình tĩnh lại. Âu Dương Vương im lặng không nói gì, anh ta biết trong chuyện này Lục Tử Dương sai rất lớn.

Lục Tử Dương im lặng không nói gì, hệt như người mất hồn ngồi yên trên giường. Bỗng như phát điên lao xuống khỏi dường, chiếc chăn quấn vào chân làm hắn vấp ngã. Âu Dương Vương vội ngăn hắn lại, ép hắn ngồi lại giường. Âu Dương Vương tức điên quát lớn.

- Cậu phát điên cái gì??? Lỗi do cậu, cậu có tư cách gì phát điên??? Bây giờ cậu bình tĩnh lại,con nhóc đó ăn ở tốt, sẽ bình an thôi. Vả lại, ba mẹ của Diệp Cẩn Dao vẫn đang ở trong bệnh viện kia kìa. Nhanh phục hồi lại rồi đi thăm họ đi.

Giọng Âu Dương Vương ngày càng nhẹ đi, Lục Tử Dương vẫn mất hồn mất vía nhưng đã chịu ngồi lại. Âu Dương Vương tiêm cho hắn một mũi an thần, cứ thế hắn chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Mấy ngày sau đó, cảnh sát liên tục tìm kiếm nhưng không hề có một chút tin tức nào, thêm nữa là lại xảy ra ở biển nếu thực sự đã chết thì cho dù có tìm nữa cùng không tìm được, bởi vì không loại trừ được khả năng đã... Cứ thế cục cảnh sát cũng từ bỏ tìm kiếm, lập báo cáo tử vong.

Cảnh sát Tiểu Minh cùng đồng đội và người của công ty hàng không đến thông báo đồng thời thăm người nhà nạn nhân. Mộc An Tinh nghe tin không chịu được gào khóc liên tục, quát lớn.

- Con gái tôi mất rồi, các người đưa tôi tấm giấy rách đó thì được cái gì??? Nó sống lại được sao??? Đến bây giờ ngay cả thi thể nó còn không biết đang ở đâu kia kìa. Sao cứ nhất thiết phải là con bé chứ??? TẠI SAO????

Mộc An Tinh càng nói càng bi thương, Diệp Thiên Hải cũng chỉ ngồi một bên im lặng chẳng nói gì. Cố Thiên Thành trầm ngâm ôm đứa con gái và vợ mình đang nức nở vào lòng. Những người đến thăm hỏi cũng không biết nên nói gì, chỉ đứng một bên mặc cảm. Viện trưởng vội từ ngoài xông vào mời họ ra ngoài với lí do bệnh nhân cần nghỉ ngơi.

Mấy ngày này Diệp Thiên cùng Lãnh Nam và Đường Dạ cứ như thể bốc hơi mất khỏi thành phố, chưa từng thấy mặt thỉnh thoảng thì chỉ gọi về nhà mấy cuộc. Ai cũng đang chìm trong đau khổ nên cũng chả mấy để tâm đến mọi việc xung quanh.

Bên ngoài vẫn đang là trời sáng vậy mà ở đâu đó vẫn có một căn phòng tối tăm không chút ánh sáng, trên mặt đến la liệt những vỏ trai thủy tinh, một thân ảnh đàn ông nhếch nhác say khướt ngồi trên sàn, lưng tựa vào thành giường.

- Diệp Cẩn Dao, em trở về đi. Không phải em nói muốn giam cầm anh sao??? Trở về đi, anh cam tâm tình nguyện bị em nhốt lại, chúng ta...ợ chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa. Em muốn nghe gì anh cũng nói, anh sẽ không giấu em chuyện gì nữa mà.

Thẩm Thanh đứng ngoài ngó vào trong, nhìn đứa con tiều tụy, gầy guộc lòng bà sót hơn ai hết nhưng càng sót con bà tâm can bà lại càng quặn thắt lại về sự ra đi của Diệp Cẩn Dao. Mấy ngày qua bà mắng cũng mắng, chửi cũng chửi đứa con trai kia rồi nhưng tình hình cũng không khá hơn là bao.

Lục Đình cũng đã cùng Thẩm Thanh bay đến Hoa quốc gặp mặt nhà họ Diệp một chuyến nhưng bị Cố Thiên Thành ngăn lại. Họ cũng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận mà rời đi, nỗi đau mất con ấy ai có thể hiểu hơn được người đứng ở vị trí của cha mẹ.

- Tử Dương sao rồi???

Lục Bạc chưa một lần xuất hiện từ khi xảy ra biến cố cuối cùng cũng xuất hiện. Ông vẫn bình tĩnh, tay đút túi quần chậm rãi bước.

- Nó... thôi anh tự xem đi!

Lục Đình thở dài, hướng mắt vào trong phòng nơi Lục Tử Dương đang ở. Lục Bạc dần bước nhanh hơn, ông dứt khoát mở cửa ra. Người bên trong thấy có ánh sáng chiếu vào, mắt không liếc lấy một cái, tức giận quát lớn.

- Cút! Cút hết đi!

Lục Bạc nổi giận càng bước nhanh hơn, đứng trước mặt Lục Tử Dương ông không hề do dự đấm thẳng vào khuôn mặt râu ria, nhem nhuốc kia.

- Một chút chuyện đã vực không dậy. Chẳng trách con nhóc quỷ Diệp Cẩn Dao kia lại tuyệt tình như vậy.

Một lời này không chỉ làm cho Lục Tử Dương tỉnh táo lên mà tất cả mọi người đều kinh ngạc không biết ý gì. Lục Tử Dương nghe đến tên Diệp Cẩn Dao liền bật dậy túm chặt cổ áo Lục Bạc.

- Có phải người có tin tức gì của em ấy không??? Mau nói cho con biết.

Không chỉ Lục Tử Dương mà những người ở đó đều nín thở chờ đợi hồi đáp từ Lục Bạc. Ngược lại Lục Bạc vô cùng bình tĩnh gạt tay Lục Tử Dương trên cổ áo mình ra, nhã nhặn.

- Đi chỉnh đốn lại bản thân đi, ta không nói chuyện với con ma men.

Lục Bạc kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống, Lục Đình bị Thẩm Thanh kéo vào trong ngồi ngay ngắn trên giường.

Lục Tử Dương theo lời của Lục Bạc đi chỉnh đốn lại bản thân. Hắn vừa trở lại phòng liền vội vàng hỏi tung tích của Diệp Cẩn Dao. Lục Bạc vẫm thảnh thơi.

- Ta không biết tình hình của con nhóc đó, nhưng có thể chắc chắn nó còn sống.

Lục Tử Dương như nắm được hi vọng, vui như một đứa trẻ được cho kẹo, trong lòng cũng bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

- Tại sao???

Lục Tử Dương vẫn không quên hỏi lí do, theo hắn biết lí ra giữa Lục Bạc và Diệp Cẩn Dao không có bất cứ quan hệ gì đến người đã trực tiếp bất chấp tính mạng tìm người còn không thể chắc chắn vậy Lục Bạc lấy đâu ra tự tin mà khẳng định như vậy.

- Trên người đám nhóc đó đều gắn chip GPS tân tiến, nó mà chết thì xác nó sớm đã ở trong quan tài rồi! Vả, con nhóc Diệp Thiên kia chắc để yên cho con!

Lục Bạc cười khẩy một cái rồi mới nói tiếp.

- Con thật sự ngây thơ cho rằng trên đời có chuyện cổ tích! Nếu thực sự có cũng không phải với loại người coi gia đình hơn cả tính mạng mà con nhóc Cẩn Dao sẽ đem ra đánh cược. Sau lưng nó không có gì, nó chấp nhận yêu đương với con sao???

Lục Bạc càng nói càng làm mọi người hoang mang, mù mịt không hiểu chuyện gì. Lục Tử Dương cũng dường như nhận ra gì đó. Từ chuyện Diệp Cẩn Dao đánh Âu Dương Vương khi chưa ở bên anh, hiểu biết không nhỏ về Angel of Death đến thoải mái kết hôn với hắn những việc đó đều nằm ngoài tính cách của Diệp Cẩn Dao.

Từ nhỏ Diệp Cẩn Dao đã ưu tiên gia đình lên hàng đầu, những chuyện sẽ và có khả năng trở thành mối hiểm họa đối với người thân cô tuyệt đối sẽ không dính vào. Mà những việc kia việc nào cũng sẽ gây nguy hại đến gia đình của cô, vậy mà cô vẫn làm điều đó không hề có chút nào hợp lí.

Những bằng chứng đều rõ ràng như vậy nhưng hắn lại chưa từng nghĩ tới bí mật cô dấu có thể lớn đến như vậy.

Không để Lục Tử Dương kịp sắp xếp lại dòng suy nghĩ, Lục Bạc tiếp tục đưa ra câu hỏi.

- Nghe mẹ con nói là con lừa Cẩn Dao kết hôn sau khi nhớ lại đúng không???

Lục Tử Dương gật đầu như thể hiện khẳng định điều đó là đúng. Lục Bạc bỗng bật cười khanh khách, nếp nhăn năm tháng cũng theo đó loáng thoáng xuất hiện.

- Ta cho con biết một bí mật, 6 năm trước nó sớm đã biết con cùng cậu bé nó cứu là một người rồi. Nó cũng sớm đã biết con không còn nhớ nó nữa, có lẽ điều nó không ngờ tới có lẽ chính là sẽ gặp lại con thôi.

Lục Tử Dương kinh ngạc, đồng tử theo đó dãn ra. Tin tức Lục Bạc đem lại khiến hắn không kịp phản ứng lại. Rốt cuộc Diệp Cẩn Dao có bao chuyện giấu hắn lại có bao nhiêu điều hắn chưa hiểu hết về cô gái ấy??? Và, nụ hôn ở lần gặp gỡ khi đó là cố tình hay vô ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.