Manh Thê Phúc Hắc

Chương 15: Chương 15: Concert của em




Lộ Na đứng trước tập đoàn Lục Dao, công ty chính thuộc quyền sở hữu của Lục gia ở trong nước. Cô ta thong dong bước vào trong, vẻ mặt đầy đắc ý. Cô ta bước đến chỗ tiếp tân.

- Lục tổng bây giờ có ở công ty không?

Tiếp tân kính cẩn tiếp lời.

- Có ạ! Xin hỏi cô có hẹn trước với ngài ấy không ạ?

- Tôi có hẹn trước với ngài ấy để kí hợp đồng rồi.

- Vâng, để tôi gọi điện thông báo.

Cô tiếp tân nhấn số điện thoại bàn. Bên kia đầu dây, tiếng Phong Lẫm trả lời rằng cho cô ta lên. Vừa được tiếp tân thông báo cô ta có thể vào, cô ta liền hất tóc đắc ý, khuôn mặt cười cười bước vào trong thang máy. Cô ta gõ cửa phòng tổng tài. Bên trong có tiếng đồng ý cho vào, cô ta liền mở cửa bước vào. Tay Tử Dương vẫn viết, mắt không thèm liếc cô lấy một lần.

- Phong Lẫm, cậu dẫn cô ta đi bàn hợp đồng đi.

Cô ta nhăn mặt nhưng một giây sau lại cười tươi.

- Lục tổng, ngài có thể bàn trực tiếp với tôi không? Tôi có thứ thú vị về cô bạn gái lần trước của ngài đó.

Anh dừng tay lại, ra hiệu cho Phong Lẫm rời đi. Phong Lẫm vừa rời đi, Lộ Na liền kéo áo trễ xuống, để lộ bộ ngực của mình. Cô ta ưỡn a ưỡn ẹo tiến về phía Tử Dương.

- Lục tổng, hợp đồng quảng cáo này tôi đồng ý kí.

Cô ta tiến về phía sau Tử Dương, ôm vai bá cổ anh. Anh giọng điệu lạnh lùng, khuôn mặt u ám.

- Vào chuyện chính?

Cô ta sợ đến cơ thể như mềm nhũn. Cô ta cho anh xem tấm ảnh mà mình chụp được Cẩn Dao đang ôm hai người đàn ông khác ở sân bay. Tử Dương khuôn mặt u ám nay lại u ám hơn.

Bên này, Cẩn Dao đang bận rộn thu xếp đồ ở cửa hàng. Chàng trai tóc đỏ nhìn cô nói.

- Tối nay em có buổi concert ở quảng trường phía Tây đó. Anh ký hợp đồng với nhà đầu tư rồi. Vẫn chia như mọi lần.

Cô dừng lại công việc đang làm nhìn anh.

- Đường Dạ, anh ra nước ngoài tìm tài nguyên mà chỉ được vậy?

- Đương nhiên không chỉ có thế! Chuyến đi này anh đã tìm ra mấy nhà đầu tư như tiêu chuẩn, để tổ chức lưu diễn toàn cầu rồi.

Người ta được tổ chức lưu diễn đã vui lắm rồi nhưng Cẩn Dao lại có chút lưỡng lự. Cô đang nghĩ nếu tổ chức lưu diễn thì làm sao để đi trong khi cô chưa hề nói chuyện mình là thần tượng với Tử Dương.

- Đi những đâu?

- Pháp, Mỹ, Anh, Nhật và kết thúc chuyến đi ở Hàng Châu nước ta.

- Sao lại là Hàng Châu?

Đường Dạ nhìn khuôn mặt khó hiểu kia của cô thì từ từ giải thích.

- Có một nhà đầu tư quê ở Hàng Châu, ông ta muốn kết thúc lưu diễn ở quê hương mình.

- Anh đăng thông báo rồi?

- Ừ?!

Cẩn Dao tức giận rồi, định đá anh một cái thì chàng trai tóc trắng ở nhật lần trước bê nước từ trong bếp ra, vội đặt ly nước xuống, giữ Cẩn Dao lại.

- Cẩn Dao, bình tĩnh.

- Lãnh Nam, bỏ em ra. Em phải đánh chết anh ấy. Chưa hỏi ý em mà dám thông báo với mọi người rồi...

Cô ra sức đá về phía Đường Dạ, Lãnh Nam ra sức cản cô lại. Cô đang chửi Đường Dạ thì mắt lướt qua đồng hồ, bỗng đứng im như tượng làm hai người kia hoảng loạn.

- Cẩn Dao, em sao vậy? Hai bọn anh để em đánh, em đừng làm bọn anh sợ.

- Em phải đi giao đồ rồi!

Cô hất Lãnh Nam ra, vội vội vàng vàng cầm túi đồ ở trên bàn chạy ra ngoài.

- Hai anh tự đi thuê khách sạn đi. Em không giúp anh nữa đâu.

Cô đem đồ đến trước tập đoàn Lục Dao. Cô bước vào trong, tiến về phía tiếp tân. Cô nhẹ nhàng hỏi tiếp tân, tổng giám đốc phòng quan hệ xã hội của công ty cô ấy có ở đây không. Tiếp tân hỏi tên cô, sau khi biết tên cô thì chỉ cho cô nơi cô cần đến. Cẩn Dao đi theo chỉ dẫn của tiếp tân, thuận lợi giao hàng. Khi cô rời khỏi phòng quan hệ xã giao thì đụng ngay Phong Lẫm. Phong Lẫm nhìn cô như nhìn thấy thần, hai mắt sáng rực, còn sáng hơn cả đèn ấy chứ, trong lòng anh như mở trống rước hội.

“ Cơ hội tăng lương đây rồi”

- Chị dâu, chị đến đây có việc à?

- Tôi đến giao đồ thôi.

- Chị muốn đi gặp boss luôn không?

Cẩn Dao từ chối luôn. Dù cô từ chối nhưng Phong Lẫm vẫn đẩy cô đi đến trước cửa phòng của Lục Tử Dương.

- Boss, có bất ngờ cho anh này.

Bên trong chưa kịp trả lời thì Cẩn Dao nghe thấy có tiếng nữ nhân bên trong. Cô quay đầu lại nhìn Phong Lẫm. Phong Lẫm bị cô nhìn chằm chằm đến phát sợ, anh ta nói nhỏ rằng người bên trong là Lộ Na.

Cẩn Dao mở cửa luôn mà không cần đợi người bên trong đồng ý. Khuôn mặt đằng đằng sát khí tiến về phía Tử Dương. Cô mạnh tay hất Lộ Na đang bá vai bá cổ ra khỏi người anh. Cô thản nhiên ngồi trên đùi anh.

- Lộ Na tiểu thư, cô đến đây làm gì vậy?

- Tôi đến để bàn hợp đồng quảng cáo với Lục tổng.

Cẩn Dao chau mày, kéo tay của Tử Dương ôm lấy eo mình.

- Bàn hợp đồng? Vậy có cần ôm vai bá cổ vậy không? Tôi thấy cô không hợp với yêu cầu của chúng tôi.

Tử Dương chỉ thuận theo ôm lấy cô rồi ngồi yên không nói gì. Lộ Na bị cô chọc tức nhưng vẫn không thể hiện ra, giọng điệu chua chát đáp lại cô.

- Cô chỉ là một bạn gái nhỏ của Lục tổng, vậy thì có quyền gì mà quyết định chuyện làm ăn của công ty?

Cẩn Dao tựa đầu vào vai Tử Dương, ngẩng mặt lên nhìn anh, khuôn mặt cô lộ vẻ ấm ức.

- Em có quyền quyết định không?

- Có.

Tử Dương bất lực nhìn cô, giọng nói đầy nuông chiều đáp lại. Lộ Na đứng một bên nhìn hai người show ân ái, tức đến không thể kiềm chế được nữa, lớn giọng.

- Lục tổng ngài suy nghĩ kĩ đi, ngoài tôi ra không ai hợp với quảng cáo này đâu.

Chưa kịp để Tử Dương nói gì, Cẩn Dao hỏi ngược lại Lộ Na.

- Vậy cô thử nói xem, quảng cáo lần này là quảng cáo cho cái gì?

- Nước hoa chứ còn gì?

- Vậy để Bạch Dao đóng là được.

Lộ Na nghe vậy liền cười lớn.

- Ha ha ha, Bạch Dao chưa bao giờ nhận đóng quảng cáo, cô không biết điều này à. Với lại Bạch Dao đâu có dễ mời thế đâu. Chẳng nhẽ cô quen biết với cô ấy?

- Không những quen mà còn rất thân nữa. Chưa bao giờ đóng thì lần này sẽ đóng.

- Ai biết cô có nói dối hay không?

- Tôi nói dối hay không thì vài ngày nữa sẽ biết.

Lộ Na tức đến không nói được gì, liền bỏ đi. Phong Lẫm đứng ngoài quan sát được mọi thứ, thật sự phục cô luôn rồi.

Cẩn Dao ngẩng lên nhìn Tử Dương, hai mắt có chút tâm sự pha thêm chút giấm.

- Sao anh lại để người khác động vào mình như vậy?

Tử Dương không trả lời mà còn hỏi ngược lại cô.

- Em phá làm ăn của công ty như vậy, em định đền bù thế nào?

- Thì như đã nói, để Bạch Dao đóng.

Anh tỏ ý thăm dò cô.

- Không mời được cô ấy.

Cẩn Dao suy nghĩ gì đó, sau đó quyết định nói ra sự thật với anh, vì dù sao khi đi lưu diễn cũng phải nói với anh một tiếng.

- Em nói em là Bạch Dao anh có tin hông?

- Tin, em nói gì anh cũng sẽ tin.

- Vậy em sẽ phá lệ một lần, quay quảng cáo cho anh. Nhưng với điều kiện là em vẫn đeo mặt nạ.

- Được.

Không ngờ anh lại bao dung cô như vậy, cô giấu anh mà anh vẫn không trách cô. Tử Dương nhìn Cẩn Dao, tâm trạng đầy phức tạp.

- Em mới đi đâu sao?

Anh đã không trách cô thì cô cũng sẽ nói thật với anh.

- Ừ! Em đi đón người đại diện của em.

Cô ở lại chơi với anh một lúc rồi rời đi. Khi bước ra khỏi công ty, Cẩn Dao gọi cho đường Dạ.

- Anh kí giúp em hợp đồng quảng cáo với công ty Lục Dao.

Đường Dạ nghe vậy thì ngạc nhiên không thốt lên lời.

- Em vậy mà nhận đóng quảng cáo?!!!!

- Bất đắc dĩ thôi.

Đến tối Cẩn Dao được Đường Dạ lái ô tô trở đến buổi concert. Cô thay trang phục từ nhà. Trang điểm và mấy thứ linh tinh đều được làm trên ô tô. Nói chung tất cả đều chỉ có người quen của cô biết.

Khi cô đến hậu trường mọi người trong đoàn ekip đã chuẩn bị xong. Cô bước lên sân khấu, mọi tiếng vỗ tay, reo hò vang lên. Tuy cô đeo mặt lạ, mặc áo sơ mi trắng của học sinh, trước ngực có chữ /kas/: thương hiệu của riêng cô, váy đen ngắn đến đùi, để lộ cặp chân thon, trắng mịn, đi bot đen, và tóc buột lệch sang một bên nhưng vẫn không thể che dấu sự xinh đẹp của mình. Cô hít một hơi thật sâu, cô của lúc này không phải là Cẩn Dao mà là Bạch Dao. Cô tự tin cất giọng.

...- Nhẹ nhàng một tách trà hoa...

...Đậm đà một chút tình yêu ngọt ngào....

- Dao tỷ làm thơ kìa.

- Thơ của Dao tỷ ngọt quá.

Cả khán đài đều sôi nổi vì câu thơ của cô. Những người hâm mộ không ngừng hô to tên cô.

Tất cả ánh đèn vụt tắt, khoảng khắc này chỉ còn duy nhất một ngọn đèn trên sân khấu, rọi vào cô. Giây phút này cả khán đài đang náo nhiệt, bỗng trở lên im lặng. Khi âm nhạc vang lên, cô theo đó bước tới vị trí như đã luyện tập, cũng bắt đầu nhảy theo vũ đạo đã tập trước đó.

- / Là tình yêu em dành cho anh/

Khởi đầu bằng những nốt nhạc nhẹ nhàng. Sau bằng những giai điệu chứa đầy nhiệt huyết. Cô nhảy theo giai điệu bằng những bước nhảy đầy điêu luyện. Cô như biểu diễn bằng cả cơ thể, tuy đeo mặt lạ nhưng vẫn khiến cho người nghe cảm nhận được tình yêu đầy nhiệt huyết.

...-/ Cái giây phút gặp được anh ấy...

...Nó ngọt ngào và hạnh phúc lắm đấy...

...Thế giớ vốn dĩ chỉ toàn bóng tối...

...Bỗng xuất hiện ánh dương...

...Từng ngày trôi qua đều vô vị...

...Khi gặp anh bỗng trở lên ngọt ngào...

...Những ngây thơ vốn có đều biến mất...

...Thay vào đó chỉ toàn hình bóng anh...

...Lấy tất cả dũng khí để tiếp cận anh...

...Dồn dập tấn công anh bằng những lời thả thính...

...Vậy anh có biết?...

...Liệu anh có biết?...

...Em yêu anh đó...

...Muốn bên anh đó...

............./...

- Chạm tới ánh dương, chạm tới ánh dương.

- Bạch Dao, Bạch Dao

Khi âm nhạc vừa kết thúc, cả khán đài đều hô vang tên cô và tên bài hát. Cô hét lớn vào mic.

- Đó là mối tình đầu của tôi, vậy các bạn thì sao?? Hãy chia sẻ mối tình đầu của mình để mọi người cùng biết nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.