Vân Tịch đẩy cửa bước vào, giọng nói mềm mại tựa nước mát trong lành mùa thu đánh vào trong tâm trí người nghe, chỉ cần nghe giọng một lần liền nhớ mãi không quên.
- Ừ, tìm chị có chút chuyện. Ngồi xuống đi đã!
Vân Tịch quen thuộc tác phong khi Diệp Cẩn Dao làm việc, chưa cần Diệp Cẩn Dao nói ngồi ở đâu, cô ấy đã đến cạnh tủ đồ kéo ra một chiếc ghế phụ đến trước bàn Diệp Cẩn Dao làm việc ngồi.
- -->Ghế Diệp Cẩn Dao hay để đồ<---
- Nếu như....
- Em chỉ nói nếu như thôi nhá! Em nói em vô tình tình thấy gia đình chị rồi thì sao?
Diệp Cẩn Dao dè dặt dò hỏi tâm ý Vân Tịch, giây phút này trái tim cô đập liên hồi, lo lắng còn hơn cả nhịp tim thiếu nữ giây phút rung động.
Gia đình, hai từ này vô cùng nhạy cảm đối với Vân Tịch. Nhiều lần Diệp Cẩn Dao đã ngỏ ý dùng mạng lưới thông tin của Angel of Death tìm lại người thân cho Vân Tịch nhưng đều bị cô ấy cố tình tránh né, chỉ ôn nhu nhìn cô, nói.
- Các em không phải người nhà của chị sao! Cũng chỉ là vấn đề huyết thống dàng buộc thôi. Có cũng được mà không có cũng chả sao. Trước người nhà của chị là ông bà, sau này người nhà của chị chính là các em. Sau này đừng nhắc đến vấn đề này nữa!
Nói rồi Vân Tịch nhẹ nhàng áp đôi tay trắng nõn, có mùi thảo dược do được ngâm nước thuốc từ bé lên đôi má phúng phính của Diệp Cẩn Dao, hơi dùng lực xoa tròn hai má. Trên khuôn mặt Vân Tịch nở một nụ cười toe toét.
Vân Tịch nâng má, khuỷu tay chống trên bàn làm việc, hơi nghiên đầu, nhẹ nhàng ' Hử' một tiếng, tỏ ý như muốn đối phương nói lại lần nữa.
Trái tim treo lơ lửng của Diệp Cẩn Dao giật thót, Vân Tịch vẫn ôn nhu cười, như nụ cười này còn đáng sợ hơn việc cô ấy trực tiếp ném cho cô một cái trừng mắt. Khuôn mặt thanh tú của Vân Tịch tối sầm lại dần dần, Diệp Cẩn Dao nhanh chóng thanh minh.
- Em nói thật mà, chỉ là vô tình thôi. Là cái hôm tổ chức tiệc ra mắt đó, em có đeo nhẫn chị tặng nên mới tìm thấy thôi! Tin em đi màaaa!
Diệp Cẩn Dao với tay Vân Tịch lắc qua lắc lại, bày ra bộ dạng đáng thương vô tội cầu được tha thứ.
Vân Tịch thở dài, cô ấy vẫn là chịu thua trước chiêu thức này.
Cả một nhóm, ai cũng bày ra bộ dạng ' Không muốn chết thì đừng tới gần', cũng chỉ là Diệp Cẩn Dao là bình thường.
- Kể rõ chị nghe xem nào.
Diệp Cẩn Dao nhảy khỏi ghế, nhiệt tình kể lại. Cô còn không quên diễn lại hành động ngày đó giữa hai người.
- Câu chuyện là thế đó!
Nói xong Diệp Cẩn Dao mở hộc tủ ở bàn làm việc, lấy ra chiếc nhẫn phỉ thúy Tử La Lan đưa đến trước mặt Vân Tịch.
- Trả cho chị nè, đồ có giá trị như vậy em cầm không nổi. Vẫn là vật về chủ cũ thì hơn.
Không chỉ có Diệp Cẩn Dao mà cả nhóm đều biết Vân Tịch trân trọng chiếc nhẫn này như nào. Từ lúc gặp gỡ Vân Tịch vẫn luôn đeo chiếc nhẫn trên dây truyền, thỉnh thoảng còn lấy xuống lâu bụi bặm bám trên nhẫn. Vào sinh nhật Diệp Cẩn Dao lần đầu tiên có sự góp mặt của Vân Tịch, cô ấy đã đem chiếc nhẫn tặng cho Diệp Cẩn Dao như một việc tỏ lòng thành, cũng tự tay điêu khắc một miếng ngọc thành hình phượng hoàng tặng cho Diệp Thiên.
Lúc đó Diệp Cẩn Dao từ chối cũng không có tác dụng, lại nghĩ miếng ngọc là thành ý của Vân Tịch, cho dù là đồ giả nhận rồi coi như giữ hộ sau này có cơ hội thì trả lại. Dù sao cũng là di vật duy nhất liên quan đến thân thế của Vân Tịch.
- Sao lại trả lại? Chị tặng em thì chính là đồ của em rồi, trả lại chị làm gì?
Vân Tịch mi tâm nhíu lại, không mấy hài lòng với hành động của Diệp Cẩn Dao. Diệp Cẩn Dao chẳng mấy để ý, nhét nhẫn vào trong tay Vân Tịch, cũng với luôn tờ kết quả xét nghiệm trên bàn đưa cho cô ấy. Một loạt động tác nhanh như chớp khiến Vân Tịch không phản ứng kịp.
- Đồ gia truyền nhà chị, em lấy sao được. Sau này tặng bù em món đồ khác là được! Nếu chị không lấy lại, em giận đó.
Vân Tịch bất lực đầu hàng, giữ lại nhẫn, xem qua bản báo cáo xét nghiệm.
Cùng lắm lần sau tặng thứ gì hữu ích hơn.
Dù sao cô bây giờ có tiền rồi, muốn tặng gì mà không được.
- Được rồi, nghe em vậy!
Mạc gia, Đệ nhị thế gia- một nơi không phải giàu là có thể làm quen, có quyền cũng chưa chắc đã có thể gặp mặt. Sở hữu mấy mỏ vàng, kim cương lớn, khối tài sản trị giá tới vài trăm tỷ USD. Là thế gia ngay cả hoàng thất anh gặp mặt cũng phải nể mặt 3 phần.
Quả nhiên danh xứng với thực, cả căn nhà nội thất đầu là vàng dòng nguyên chất, đá quý, đồ cổ....
Chỉ hai từ mới thể hiện được sự giàu có này là....
NHIỀU VÀNG.
- Woa, ví dụ làm ăn trộm mà vào nhà này, chỉ cần lấy đại hai ba món cũng đủ sống mấy đời rồi đó.
Nắm tay trắng nõn của Diệp Thiên từ từ gập từng ngón lại, nắm thành quyền, cánh tay theo chuyển động từ từ đưa lên cao rồi lại vụt nhanh xuống dưới tẩn vào đầu Diệp Cẩn Dao một đòn.
- Sống tử tế chút!
Diệp Cẩn Dao đau điếng ôm đầu, ấm ức đưa mắt nhìn sang Vân Tịch. Vân Tịch như người mẹ già xót con, đau lòng kiểm tra đầu Diệp Cẩn Dao.
- Không sao chứ?
Diệp Cẩn Dao khóe mắt đỏ ửng, giọt lệ đọng nơi khóe mi, nhẹ giọng rên một tiếng ' Đau' càng khiến Vân Tịch xót xa hơn.
- Hai vị điện...hạ!
Giọng nói của Mạc Kha đánh gãy cái bầu không khí tình thương mến thương kì lạ kia. Diệp Cẩn Dao ngại ngùng ho khan ' khụ khụ' hai tiếng, chớp mắt về lại bộ dáng đoan trang cứu vớt hình tượng.
Áo giáp này, chắc chưa rớt đâu nhỉ?
- Ngài là bậc trưởng bối, không cần khách sáo vậy đâu.
Cảm nhận được ánh mắt bi thương nhìn về phía mình, Vân Tịch cố ý né tránh ánh mắt ấy. Cô ấy tươi cười nhìn một Diệp Cẩn Dao đang cố tỏ ra nghiêm túc, và một Diệp Thiên mỉm cười hài lòng với biểu hiện của chị gái mình.
Không khí trong phòng làm việc của Mạc Kha căng thẳng đến tụt độ, bốn người tám mắt nhìn nhau không chớp lấy một giây.
Diệp Cẩn Dao ngại ngùng lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí, cô từ từ đưa ra bản báo cáo xét nghiệm máu.
- Đây là bản xét nghiệm, nếu ngài không tin tưởng có thể bí mật cho người xét nghiệm lại. Còn về việc nhận người hay không đều phải hỏi ý kiến của Tiểu Tịch Tịch. Đồng ý với ngài việc này cũng chỉ là muốn biết rõ người thân của chị ấy còn trên đời hay không thôi!
Mạc Kha hồi hộp nhận lấy bản xét nghiệm từ Diệp Cẩn Dao, nhìn dòng kết quả trên giấy từng giọt nước mắt từ khóe mi ông lăn dài trên gò má theo đó rơi xuống giấy, giọng nói nghẹn ngào.
- Không cần đâu, thần tin điện hạ. Cuối cùng ông trời cũng có mắt, để thần tìm lại được con gái, con gái thần vẫn còn sống.
Sự vui sướng trong lòng Mạc Kha tràn ngập trên khuôn mặt, rõ ràng nước mắt lăn dài trên gò má nhưng ánh mắt lại lộ rõ được việc hạnh phúc.
Nước mắt...
Đôi khi cũng xuất hiện khi hạnh phúc đến quá bất ngờ.
- Vân..Tịch!
Mạc Kha nhìn hướng về phía Vân Tịch như muốn xác nhận lại rằng mình không phải mơ, muốn chắc chắn rằng con gái mình ngày đêm thương nhớ lớn lên khỏe mạnh.
Vân Tịch lại một lần nữa tránh né Mạc Kha, tựa như không liên quan đến mình nhìn Diệp Cẩn Dao.
- Chuyện chị hứa với em đã xong rồi, bây giờ về thôi.
Trong mắt Vân Tịch hiện tại, Mạc Kha chả liên quan gì đến bản thân cô ấy. Dù sao cũng chưa từng sống cùng nhau, gặp lại chẳng có tí kí ức nào, ngoài dòng máu chẳng trong người thì cũng không khác người dưng nước lã là bao.
Huống hồ, người hại Dao Dao của cô ấy cũng có liên quan đến Mạc gia. Nếu ngày nào đó tra ra họ cũng liên quan, Vân Tịch cô nhất định sẽ không lưu tình. Nên tốt nhất không cần tiếp xúc quá nhiều để nảy sinh ra những tình cảm không lên có trước khi lôi được thủ phạm ra ánh sáng.
Trái tim Mạc Kha như thắt chặt lại, đau nhói.
Diệp Thiên thở dài nắm tay Vân Tịch ngăn cho cô ấy không rời đi.
- Bình tĩnh chút!
Lười biếng liếc mắt về phía Mạc Kha, Diệp Thiên kéo Vân Tịch trở lại ngồi bên cạnh mình.
- Ít nhất cũng phải nghe nguyên nhân khiến chị thất lạc, đúng không?
Mạc Kha bắt được tín hiệu nhanh chóng phối hợp giải thích.
Vào cái năm Vân Tịch 3 tuổi, để tổ chức sinh nhật cho cô ấy và người anh trai sinh đôi một cách hoàng tráng và bất ngờ nhất, Mạc Kha để đôi vợ chồng quản gia đưa hai đứa con của mình cùng với đứa con của họ ra ngoài chơi. Còn mình và Nam Uyển Nhược ở lại biệt thự đích thân chuẩn bị cùng với người hầu.
Mạc Kha và Nam Uyển Nhược một thân mong chờ, chờ hai đứa con bé bỏng về nhìn thấy nhất định sẽ rất vui, quan trọng hơn là con gái của họ nhất định sẽ rất thích. Nhưng chờ đợi được lại là cuộc điện thoại báo tin đám trẻ bị bắt cóc từ quản gia.
Quản gia Triệu Thạc theo Mạc Kha nhiều năm nên rất được tin tưởng. Thân thủ Triệu Thạc cũng không tệ.
Những việc về sau cũng chỉ là nghe Triệu Thạc kể lại, rằng khi hắn đi mua đồ ăn cho bọn trẻ, sau khi quay về thì chỉ thấy Chu Lam đang hoảng loạn tìm đám trẻ.
Hai tháng sau khi có sự can thiệp của cả cảnh sát quốc tế, được biết bọn bắt cóc di chuyển về Hoa quốc. Mạc Kha cùng vợ nhanh chóng sắp xếp theo cảnh sát về nước.
Lần đầu tiên đặt trên lên đất mẹ, không ngờ lại là hoàn cảnh éo le như này.
Rất tiếc khi bắt được bọn tội phạm chỉ cứu được Mạc Yên và Mạc Minh Triết (anh trai sinh đôi của Vân Tịch), và một vài đứa trẻ khác bị bắt cóc. Còn Mạc Ninh (Vân Tịch), nghe bọn chúng nói bị bệnh trên đường di chuyển, không thể đào tạo được nữa, đã vứt đi rồi.
Ròng rã mấy năm trời tìm kiếm, chính là nhận lại được toàn tin tức giả.
Để nguôi ngoai nỗi nhớ thương, vợ chồng Mạc Kha nhận Mạc Yên làm con nuôi, bớt đi phần nào nỗi đau trong lòng.
Mạc Kha vừa kể vừa khóc, hệt như đứa trẻ nhiều năm kìm nén nỗi buồn cuối cùng đã có thể nhẹ nhõm chút ra ngoài.
Vân Tịch có chút bối rối không biết lên làm gì, nhìn Mạc Kha đau khổ kể lại sống mũi cô bất giác cay cay, đôi chút nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi.
- Xin lỗi con, là ta không đủ năng lực nên mới để con ở ngoài chịu khổ. Nếu...nếu con không muốn nhận tổ quy tông cũng không sao, ta vẫn sẽ mãi ở phía sau tương trợ cho con.
Mạc Kha có chút đắng lòng khi nói ra điều này, ông rất muốn gọi Vân Tịch là con, nhưng lại rất sợ.
Sợ cô không thích.
- Không khổ, sống rất tốt. Cũng có rất nhiều người yêu thương. Còn về chuyện nhận tổ quy tông, tôi muốn suy nghĩ chút.
Suy nghĩ.... Mạc Kha vui mừng, nói Vân Tịch suy nghĩ bao lâu cũng được. Cho dù không nhận thật, ít nhất cô cũng đã từng suy nghĩ và cân nhắc đến.
Vân Tịch đứng dậy, Diệp Cẩn Dao và Diệp Thiên cũng đứng dậy theo cô ấy rời đi. Đi được vài bước Diệp Thiên bỗng dừng lại, quay lại nhìn Mạc Kha.
- Mạc gia chủ, tôi có thể gặp Mạc Yên không?
Diệp Cẩn Dao và Vân Tịch đồng thời dừng bước lại, có chút bất ngờ quay ra nhìn Diệp Thiên.
Gặp Mạc Yên?
Làm gì?
Mạc Kha chẳng chút bất ngờ, như nhìn ra được ý đồ của Diệp Thiên, không nghĩ ngợi liền đồng ý.
- À đúng rồi. Cần phải để nó trực tiếp xin lỗi đại điện hạ mới đúng.
Diệp Thiên vẫn một mặt không cảm xúc, suy tư gì đó nhưng cũng chẳng nói. Ba người cứ thế đi theo Mạc Kha đến phòng Mạc Yên.
Mạc Yên học vấn cao thâm, nhưng dù sao cũng có đã ngộ như đại tiểu thư hàng thật giá thật lại khiến người ta bất ngờ thay rằng bị cấm túc lại chẳng náo chẳng loạn. Ngoan ngoãn chấp nhận số phận đến lạ.
Diệp Cẩn Dao, Diệp Thiên và Vân Tịch, ba người không hẹn mà chạm mắt, hoài nghi nhân sinh nhìn nhau.
Mạc Kha vừa gõ cửa, chỉ mất hai đến ba giây sau người bên trong đã ra mở cửa, dường như có chút không ngờ tới Mạc Yên sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng lại, mời mọi người vào trong.
Khi Mạc Yên nhìn thấy Vân Tịch, cô ta không khỏi bất ngờ.
Đối diện với cô ta, một người gần như giống hệt với Mạc Minh Triết.
Một phiên bản nữ hoàn hảo của anh trai cô ta.
Không cần nới cũng biết, cô gái đó là ai.
“ Mọi chuyện khác quá! Chuyện này là phúc hay họa đây?”
Mạc Yên rơi vào vòng xoáy suy nghĩ của chính mình, Mạc Kha gọi mấy tiếng đều không trả lời.
- Yên Yên! Yên Yên, chuyện lần này là con sai, con nhanh xin lỗi điện hạ đi.
Mạc Kha lay lay Mạc Yên, cô ta cũng theo đó thoát ra dòng suy nghĩ. Hiện tại Mạc Yên mới để ý thấy, Mạc Kha luôn miệng gọi 'điện hạ', nhưng là ai?
Người hiện giờ cô ta cần xin lỗi chỉ có Diệp Cẩn Dao. Lẽ nào....
Diệp Cẩn Dao là công chúa?
Mạc Yên không dám tin những gì đang xảy ra ở trước mặt, lời nghẹn ở họng nửa ngày mới dám nói ra.
- Papa, người nói cô ấy là công chúa?
Mạc Kha nhẹ nhàng ' Ừm' một tiếng xác nhận. Trái lại Mạc Yên như gặp quỷ, mặt tái xanh lại, đồng tử co rút không ngừng.
“ Sao, sao lại khác biệt lớn đến thế. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Lẽ nào...”
Mạc Yên nhanh chóng bỏ qua ý nghĩ trong đầu, cố nặn ra vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể, che giấu đi sự hoảng loạn trong lòng.
- Điện hạ, xin lỗi!
Diệp Cẩn Dao cũng chẳng phải loại người nhỏ nhen gì, oan có đầu nợ có chủ. Trước khi điều tra rõ ràng, cô sẽ luôn giả ngu chờ đợi kết quả. Mà một khi có kết quả, chính là nợ cũ thù mới tính gấp đôi lên mà trả.
- Không sao, tin đồn cũng đã bị bác bỏ rồi. Hôm đó cô chắc cũng không phải cố ý mà, đúng không?
Diệp Cẩn Dao thân thiện nghiêng đầu nở nụ cười nhìn Mạc Yên.
Có những thứ mắt thấy chưa chắc là thật, ai biết hôm đó lời Mạc Yên nói với Lục Tử Dương là thật hay diễn. Diệp Cẩn Dao vốn chỉ tin những số liệu, bằng chứng xác thực.
Một khi Mạc Yên nói dối, cô sẽ cho cô ta biết cái giá phải trả nặng đến mức nào.
Mạc Yên chưa kịp phản ứng lại với thái độ thản nhiên của Diệp Cẩn Dao, không khỏi có chút mù mờ suy đoán mạch não của Diệp Cẩn Dao.
Cũng chỉ theo phản xạ ậm ừ hai ba cái.
Sau đó chẳng hiểu sao trong phòng lại chỉ còn ba người, Diệp Thiên, Vân Tịch và Mạc Yên. Bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Chỉ vừa nãy thôi vẫn có Diệp Cẩn Dao và Mạc Kha nhưng tự nhiên Diệp Thiên lại nói muốn nói chuyện riêng với Mạc Yên, Mạc Kha cũng không có lý do từ chối cũng chỉ có thể đồng ý. Cả Diệp Cẩn Dao và Vân Tịch đều muốn ở lại vì tò mò nhưng Diệp Thiên lại chỉ để Vân Tịch ở lại nên Diệp Cẩn Dao cũng đành ra ngoài chờ.
- Nói đi, mục đích của cô là gì?
Hai tay Diệp Thiên khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn thẳng vào mắt Mạc Yên, dọa cô gái nhỏ như Mạc Yên sợ hãi nổi da gà da vịt, giọng nói không chút độ ấm đánh thẳng vào màng nhĩ cô gái nhỏ kia, dọa người ta sợ không ít.
Diệp Thiên và Mạc Yên đứng cách nhau không xa, chỉ cần bước hai ba bước là chóp mũi dễ dàng chạm nhau, nên trước khí thế bá đạo của Diệp Thiên, Mạc Yên sợ hãi đại não còn chưa bắt kịp tín hiệu câu hỏi để đưa ra câu trả lời.
Thấy Mạc Yên không trả lời, Diệp Thiên mất kiên nhẫn bước nhanh hai bước một đường đưa tay ra bóp cổ Mạc Yên nhấc cô ta lên không trung.
- Không cần biết mục đích của cô là gì, nếu muốn đánh chủ ý lên người nhà tôi thì tốt nhất nên dẹp bỏ đi. Nếu không, cô không tưởng tượng nổi cái giá mình phải trả đâu. Tránh xa Diệp Cẩn Dao của tôi ra.
Bàn tay trên cổ Mạc Yên càng lúc càng siết chặt khiến cô ta không thở nổi, hô hấp càng lúc càng khó khăn, theo phản xạ của người bình thường dừng hai tay hết sức túm lấy bàn tay trên cổ gỡ ra, nhưng lại không có cách nào gỡ được. Chỉ có thể hoảng loạn dùng hết sức từ lúc cha sinh mẹ đẻ không ngừng lấy không khí một cách khó khăn.
Vân Tịch cũng bị hành động bất ngờ của Diệp Thiên dọa sợ không ít, vội vàng tới giữ lấy cánh tay đang túm cổ Mạc Yên, ra sức khuyên ngăn.
- Em làm gì vậy? Thả cô ấy xuống đi. Đây là nhà người ta đó, đừng manh động. Bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.
Diệp Thiên liếc nhìn khuôn mặt hoảng hốt đến mức khó coi của Vân Tịch, cô thỏa hiệp ném Mạc Yên xuống đất.
Mạc Yên bị ném một cái đau điếng người, vội vã ngồi dậy hít lấy hít để không khí vào trong phổi, miệng ho không ngừng.
Chưa để Mạc Yên hoàn hồn, Diệp Thiên bước tới chỗ cô ta, quỳ một chân xuống, đưa nhanh tay ra sau túm tóc Mạc Yên giật ngược lại, ép cô ta đối diện trực tiếp với mình.
- Nhớ kĩ những gì tôi nói, hôm nay chỉ là cảnh cáo. Nếu cô dám động chạm gì đến chị tôi, tôi không ngại cho cô nếm thử tư vị bị giày vò muốn sống không được muốn chết cũng không xong đâu. Hiểu chưa?
Đối diện với khí thế áp bức, ánh mắt sắc lạnh không chút tình người, tựa như thứ bị nhìn thấy chỉ là cỏ rác không chút giá trị của Diệp Thiên, Mạc Yên bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, máu trong người như thể bị rút cạn, da dẻ vốn hồng hào nay trở lên tím xanh lại.
Trong đầu Mạc Yên lúc này chỉ tồn tại hai chữ ' Ác ma'.
Rõ ràng người trước mắt không phải người, mà chính là Diêm La sống.
Đáng sợ hơn gấp trăm nghìn lần ánh mắt lạnh lùng của Lục Tử Dương khi cảnh cáo cô ta.
Giây phút này ngay cả thở Mạc Yên cũng không dám, chỉ sợ sai xót một chút người trước mặt liền tiễn cô ta về miền cực lạc.
Diệp Thiên cũng chẳng cần lời đồng ý của Mạc Yên. Cảnh cáo cũng cảnh cáo rồi, nghe hay không nghe cũng chưa đến chuyện của cô ta quyết định. Cô cũng quá nhân từ khi báo cho cô ta một tiếng để mà suy nghĩ, còn nếu thực sự không nghe kết cục của Mạc Yên không tránh khỏi vi thảm.
Vân Tịch liên tục bị Diệp Thiên bồi cho hai hiệp bất ngờ, hiện tại biết có khuyên cũng không có tác dụng cũng chẳng khuyên nữa.
Ai bảo Mạc Yên xui xẻo chọc đến người không nên chọc nhất.
Nếu đây không phải Mạc gia, Vân Tịch sớm đã cùng Diệp Thiên ' hỏi thăm' đến Mạc Yên rồi. Chỉ là ở địa bàn nhà người ta, vẫn nên thu liễm chút.
Diệp Thiên ném Mạc Yên qua một bên làm cô ta suýt chút nữa hôn đất, cũng may thay cô ta đang ngồi lên phản xạ nhanh đưa khuỷu tay chống xuống đất trước. Diệp Thiên lại làm như không liền quan đến mình, dứt khoát xoay người rời đi, Vân Tịch cũng nhanh chóng đuổi theo.