Manh Thê Phúc Hắc

Chương 4: Chương 4: Lời tỏ tình đột ngột




Cô và Lục phu nhân đứng trước một tòa trung tâm thương mại lớn nhất thành phố. Lục phu nhân hào hứng dắt tay cô vào bên trong tòa nhà, như thể một đứa trẻ kéo theo chị mình đi chơi, mặc cho cô từ chối thế nào, bà dường như nghe không lọt một chữ. nhìn đôi mắt lấp lánh của bà,cô biết mình không thể từ chối được nữa cũng chỉ đành im lặng đi theo.Bà kéo cô từ tiệm này sang tiệm khác, đi gần như hết trung tâm mua sắm.Đang đi bà đột nhiên dừng lại giữa chừng, làm cô đi đằng sau đâm sầm vào lưng bà.

- Có chuyện gì vậy ạ?

Cô nhìn về hướng bà đang nhìn, thấy đôi mắt lấp lánh của bà đang nhìn một chiếc váy đặc biệt ở tiệm trước mặt. Cô vừa đến trước mặt bà, bà liền cầm tay cô kéo thẳng vào trong cửa tiệm.

- Con thử bộ này đi. Nhìn nó hợp với con lắm đó.

Cô liếc nhìn nó một phát, rồi từ chối. Bà lấy chiếc váy xuống đẩy cô vào trong phòng thử đồ.Giọng nói háo hức như một đứa trẻ vừa mua được món đồ mình thích.

- con thử đi mà.

Cô cũng hết cách, chỉ có thể nghe theo ý bà muốn.

- Đây ạ!

- Dễ thương quá đi mất!

Chiếc váy được thiết kế như một bộ đồ công chúa thu nhỏ mang màu sắc hồng nhạt thơ mộng,tay áo được thiết kế bằng vải ren trong suốt, vai được điểm xuyết bằng ren ăn tinh tế, những viên đá lục bảo nhỏ được đính trước ngực làm cô trở lên tỏa sáng. Chiếc váy làm tôn lên vẻ đẹp mộc mạc thanh thuần của cô, màu hồng nhạt của váy tôn nên nước da trắng nõn nà mịn màng như em bé kia. Chân váy dạng xoè, ngắn đến đầu gối làm lộ ra đôi chân thon dài của cô. Khi cô vừa bước ra mọi ánh mắt đều hướng về phía cô, mọi người hoàn toàn bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cô. Có những ánh mắt là ngưỡng mộ, cũng có những ánh mắt là sự ghen tị. Nhưng dường như cô đều không quan tâm những ánh mắt đó.

Thẩm Thanh nhìn cô,trong mắt bà toàn là sự ngọt ngào bởi sự dễ thương của Cẩn Dao.

- Quay một vòng cho cô xem nào!

- Quay một vòng ấy ạ?

Cô nhất chiếc váy xoay một vòng. Cô vừa xoay liền nghe thấy tiếng *tách*.

- Tiếng gì vậy nhỉ?

Thẩm thanh cười cười như thế đang chột dạ.

- Không có gì đâu, không có gì đâu! Con vào thử tiếp đi.

Bà ôm một đống quần áo đẩy cô quay lại phòng thử đồ. Cô vừa đi vào phòng thử đồ thì bà lấy điện thoại ra cười một cách ma quái.

“Gửi ảnh cho thằng con trai của mình xem mới được, không biết nó sẽ phản ứng thế nào nhỉ? thú vị ghê”

...*...

...**...

Lục Tử Dương đang làm việc thì nhận được tin nhắn của mẹ. Anh hơi câu mày nhìn điện thoại.

“ Bà mẹ phiền phức lại bày ra trò gì nữa rồi?”

Hắn mở hộp thư thoại, nhìn thấy tấm ảnh liền mỉm cười. Hắn lưu lại tấm ảnh rồi cài làm hình nền. Trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến hai từ 'đáng yêu'.

Phong Lẫm vừa bước vào nhìn thấy anh cười thì sợ anh gai ốc. Anh sợ đến mức nuốt nước bọt một cách khó khăn.

“ Lục... Lục tổng vừa cười sao? Sắp tận thế đến nơi rồi, thật đáng sợ.”

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Phong Lẫm bước vào liền quay về dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Hắn lạnh lùng hỏi Phong Lẫm một câu rồi lại tiếp tục cúi xuống làm việc.

- Có chuyện gì?

Phong Lẫm nuốt nước bọt rồi mới trả lời hắn.

- Đây là hợp đồng ngài cần ạ.

Không biết hắn nghĩ gì mà đột nhiên hắn kêu Phong Lẫm chuẩn bị xe. Phong Lẫm biết hắn không thích bị người khác hỏi nhiều liền đi chuẩn bị xe ngay lập tức. Lúc chuẩn bị xe xong Phong Lẫm mới dám hỏi hắn muốn đi đâu. Hắn nói lại đến trung tâm thương mại làm Phong Lẫm có chút tò mò nhưng cuối cùng vì sợ mà không dám hỏi.

...*...

...**...

Diệp Cẩn Dao vừa bước ra khỏi phòng thay đồ liền nghe thấy tiếng có người hô bắt cướp. Cô lao ra trước cửa hàng thì vừa đúng lúc tên cướp chạy thẳng đến chỗ cô. Cô cúi người xuống rút giày phi thẳng vào tên cướp khiến hắn ngã ngửa ra đằng sau. Cô quát lớn:

- Giữa thanh thiên bạch nhật mà lại đi cướp đồ. Thanh niên không lo làm ăn mà lại đi cướp giật không biết nhục nhục à.

Thẩm Thanh thấy vậy liền bám víu vào cô giọng hơi run run.

- Con.....Con làm gì vậy?

Cô biết bà sợ liền nói một câu an ủi.

- Cô đừng lo, cháu giải quyết được hết.

Tên cướp đứng được dậy liền rút dao ra,chĩa thẳng về phía cô.Hắn hơi sợ nhưng vẫn kiên quyết đè dọa mà không chịu đầu hàng.

- Cô.... Cô đừng có lo chuyện bao đồng.

Cô cười khẩy một cái rồi nhìn tên cướp với ánh mắt diễu cợt. Cô tiến gần đến phía hắn.

- không lo? Chẳng lẽ lại để ngươi cướp đồ của người khác à?

- Cô.... Cô đừng có qua đây! Tôi không lương tay với nữ nhân đâu.

Hắn bất quá làm liều,lao thẳng về phía cô.Mọi người xung quanh lo lắng nhắc nhở cô.

- Người đẹp/ cô gái hình đằng nào tới kìa cẩn thận đó.

Mặc những tiếng la hét của mọi người, cô vẫn điềm nhiên bước từ từ đến khi hắn cho đến khi tên cướp chỉ cách cô khoảng 30cm. Cô bắt lấy tay hắn đang cầm dao nhanh chóng bẻ thẳng tay hắn ra sau lưng, rồi ghì chặt hắn xuống dưới đất và ghé vào tai hắn thì thầm nói.Không biết cô nói gì, bỗng nhiên mặt tên cướp trắng bạch ra không nói nên lời.Bảo vệ chạy đến giải hắn đi, Lục phu nhân chạy đến chỗ cô chưa kịp nói gì thì tự nhiên Lục Tử Dương xuất hiện.

- Cô không bị thương chứ?

Hắn lo lắng kiểm tra cơ thể cô để đảm bảo rằng cô không bị thương. Tên cướp bị giải đi vẫn quay đầu lại nhìn cô thì bắt gặp ngay ánh mắt sắc lẻm của Lục Tử Dương khiến hắn càng sợ hơn.

Cẩn Dao nghiêng nghiêng đầu rồi cười cười:

- Không.Có sao đâu chuyện nhỏ ấy mà. Sao anh lại ở đây vậy?

- Tìm cô.

- Tìm tôi? Có việc gì vậy?

- Không có gì! Đột nhiên muốn gặp cô thôi.

- Anh rảnh lắm à?

“Rốt cuộc tôi cầm nhầm kịch bản gì à?”

Hắn không trả lời cô mà quay sang chỗ nhân viên, hắn kêu nhân viên đem gói lại số đồ mà cô đã thử, làm cô giật mình.

- Làm gì vậy?Mấy bộ đồ đó, không có rẻ đâu,tốn tiền lắm.

Hắn kéo cô vào lòng.Hai người mặt đối mặt làm bầu không khí thêm ngựơng ngùng.Anh nói với cô bằng giọng điệu trêu ghẹo:

- em thế này có tính là đang làm tròn trách nhiệm bạn gái không? Cô bạn gái nhỏ đang tiếc tiền thay cho bạn trai sao? Hử!

- Anh nói cái gì vậy? Tôi chỉ nói sự thật thôi!

Thẩm Thanh lấy tay che mắt. Nói là che chứ thực ra bà vẫn để hở khe ngón tay để nhìn.

- Chao ôi! Hai đứa định làm gì vậy? bây giờ đang ban ngày đó muốn làm gì thì tối về hãng làm.

Cô vội vàng đẩy hắn, liên tục giải thích với Lục phu nhân. Bà nở nụ cười mờ ám.

- Ta hiểu mà.Ta có chuyện nên đi trước đây. Tạm biệt hai đứa.

Bà nói xong liền chạy như ma đuổi.

“ Khi nãy đi trên đường nghe mẹ gọi điện thoại nói là có cướp liền bảo Phong Lẫm phóng xe thật nhanh đến vì sợ cô ấy bị thương vậy mà đến liền thấy khí thế bức người của cô ấy”

- Này?

Anh đang suy nghĩ vẩn vơ thì thấy một bàn tay huơ huơ trước mặt mình lúc này anh mới để ý Cẩn Dao đang gọi mình.

- Có chuyện gì vậy?

- Tôi về trước đây.

“ Là mình bị ảo giác à cứ có cảm giác anh ta nhìn mình khác so với ánh mắt khi nhìn người khác nhỉ”

- Để tôi đưa cô về.

- Không cần đâu,tôi tự về được.

Cô nói xong liền quay đi thì cứ có cảm giác có thứ gì đó kéo tay cô lại. Cô quay người lại thì thấy y đang cầm tay mình. Dù cô có kéo thế nào cũng không rút tay ra được. Cô bực mình,trợn to mắt nhìn hắn. Giọng điệu có chút mất kiên nhẫn.

- Anh làm gì vậy? Buông tay tôi ra đi

Anh bày ra bộ mặt đáng thương và nói với giọng điệu nũng nịu.

- Tôi muốn đưa cô về.

Phong Lẫm đứng phía sau nhìn thấy liền không hiểu vì sao Lục tổng mệnh danh tảng băng lạnh của mình lại năm lần bẩy lượt nhún nhường một cô gái mới gặp như vậy.

Cô nhìn thấy điệu bộ của anh bây giờ liền ngẩn người một lúc.

“Dễ thương quá đi, Lục tổng nổi tiếng lạnh lùng mà bao cô gái muốn được làm quen lại đang cầu xin mình. Kawai bất chấp mà, đúng là mê hoặc người khác phạm tội”

Dù có hơi mềm lòng nhưng cô vẫn tỏ ra lạnh lùng và quyết đoán ngay sau đó. Ánh mắt cô lúc ấy không khác lúc anh nhìn người khác là mấy, khác xa so với vẻ vui tươi của cô.

- Lục tổng, xin ngài hãy buông tay.

Người qua lại xung quanh bắt đầu bàn tán cho rằng là người yêu cãi nhau.Nghe mọi người bàn tán như vậy,Lục Tử Dương liền nhớ đến đoạn quảng cáo anh vừa thấy trên đường tới đây. Anh bắt đầu bay ra bộ dạng của một người đang yêu phạm lỗi.

- Anh xin lỗi. Tha lỗi cho anh đi, bảo bối ~ Anh hứa sau này sẽ không đến muộn nữa.

Mọi người xung quanh khuyên cô tha lỗi cho hắn.Dù bình thường cô không quan tâm người khác nói gì những tình huống này cũng xấu hổ quá đi.Cô cũng hết cách chỉ có thể để hắn đưa cô về.Cô vừa đồng ý hắn liền nắm tay cô dẫn đi.Lúc hắn dẫn cô đi cô ga thấy tiếng tim mình đập rất nhanh.

“Gì vậy trời? Không lẽ mình đã động tâm với anh ta? Không thể nào đây không phải thế giới manga không thể cẩu huyết như vậy được”

Lúc đi xe cô chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại của mình, hết cười lại tức giận, thỉnh thoảng còn bấm điện thoại liên tục. Cô đang ngồi thì có cảm giác lành lạnh, cô quay sang nhìn thấy Tử Dương trên mặt bẩy gian biểu cảm nhăn nhó.

- Anh khó chịu ở đâu sao? Sao lại nhăn mày?

- Không có gì đâu!

Lần này anh trả lời một cách lạnh lùng khiến cô không hiểu mà thật ra cũng chả muốn hiểu.Cô tiếp tục quay lại nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại của mình khiến anh không hiểu rốt cuộc cô xem thứ gì mà còn hấp dẫn hơn cả anh sao.

Trên xe trở về bầu không khí im lặng khiến Phong Lẫm không dám phát ra tiếng động gì luôn. Hắn ngồi được một lúc thì có thứ gì đó đè lên vai hắn, hắn quay sang thì thấy Cẩn Dao đã ngủ từ lúc nào rồi, rơi cả điện thoại xuống dưới đất.Hắn ân cần chuyển lại cho cô Tư thế ngủ thoải mái nhất.Mười lăm phút sau khi đến nơi Phong Lẫm vừa cất tiếng báo hiệu thì hắn nhỏ giọng ra lệnh cho anh nói bé lại. Từ hành động đó Phong Lẫm nhận ra rằng sau này mình nhất định không thể đắc tội cô gái.Anh nhớ Lục tổng của mình mắc bệnh sạch sẽ vậy mà lại cho cô ngủ trên người mình.

Hắn kêu Phong Lẫm đi mua đồ ăn trưa vì sợ đến đó cô dậy chắc chắn sẽ đói, dù sao cô cũng là người thích ăn. Hắn còn sai Phong Lẫm xách luôn chỗ đồ lúc nãy anh mua vào tiệm của cô.

Khi Cẩn Dao tỉnh dậy thấy mình nằm trên đùi Tử Dương, cô hơi đỏ mặt, xin lỗi một cách bối rối.

“ Chết rồi! hôm qua thức khuya đọc truyện để bây giờ ngủ quên trên người người ta mất mặt quá đi”

“Cô ấy bối rối nhìn cũng đáng yêu nữa”

Anh đưa cô túi đồ ăn.

- Không sao đâu, chắc cô cũng đói rồi cho cô đó.

Nghe thấy có đồ ăn một người mê ăn như cô sao có thể bỏ qua.Đôi đồng tử màu xanh dương của cô lấp la lấp lánh nhận lấy túi đồ ăn từ tay anh.

Cô cầm đồ ăn,ăn một cách vui vẻ sau đó quay sang chỗ Tử Dương.

- ăn ông ăn à?

Cô vừa ăn vừa nói làm anh phì cười.Trong ánh mắt của anh đầy ý nuông chiều nhìn cô. Cô đang nhai thì đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Cô quay qua nhìn anh, cô bày ra khuôn mặt nghiêm túc.

- Sau này mẹ anh có hỏi đến tôi thì anh nói chúng ta chia tay rồi nha.

Nghe xong mặt hắn liền tối sầm lại. Đôi đồng tử của hắn lạnh lùng nhìn cô.

- Tại sao?

- Thì tôi không muốn bị gán ghép cái hư danh đó.

Khuôn mặt anh không một chút thay đổi, thản nhiên nói với cô:

- vậy cô làm bạn gái tôi luôn đi.

Cô nghe vậy tí thì sặc.Đôi đồng tử của cô mở to một tay sờ lên trán anh một tay sờ lên trán của mình.

- Anh đang nói đùa đúng không?

Khuôn mặt hắn không một chút biểu cảm, dứt khoát nói với cô:

- Tôi chưa bao giờ nói đùa.

Cô không cần suy nghĩ,dứt khoát trả lời:

- Tôi - từ - chối

Phong Lẫm ở ngoài nghe thấy mặt liền tái nhợt đi,anh chưa từng thấy ai dám từ chối Lục tổng.Anh không dám nghe tiếp liên chuồn đi trước.

Cẩn Dao nói mặt không biến sắc, chỉ tỏ ra bình thường.

- Nếu anh cần lý do thì rất dễ.Thứ nhất anh là người trong giới thượng lưu, ai khẳng định anh sẽ không thay lòng đổi dạ. Thứ hai anh không thích tôi và tôi cũng không thích anh.

Tử Dương vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng ân cần dịu dàng.

- Tôi sẽ không thay lòng đổi dạ, Và tôi thích em, cả đời này chỉ thích mình em.

Hắn nói ra câu này hoàn toàn là thật. Ban đầu hắn chỉ định từ từ tiếp cận cô khiến cô yêu hắn nhưng sau khi nhìn thấy cô bắt tên cướp thì hắn không thể đợi được nữa. Bởi vì anh không muốn cô bị thương mà muốn bảo vệ cô thì chỉ có thể dùng thân phận bạn trai để bên cạnh cô, mới có thể đường đường chính chính bảo vệ cô.Dù chỉ mới gặp cô vài ngày trước nhưng từng giây từng phút đối diện với cô ham muốn mãnh liệt được bên cạnh cô trong lòng hắn càng rõ ràng hơn.

Hắn nhìn cô đây nuông chiều.

“Có lẽ do anh quá vội vàng nên em chưa thể chấp nhận được nhưng anh hiểu rõ tình cảm của mình dành cho em,anh muốn bên cạnh bảo vệ em một cách đường đường chính chính.Có thể anh hơi ích kỷ nhưng anh không đợi được nữa rồi.”

Con người Diệp Cẩn Dao vốn không tin ai ngoài người nhà nên khi gặp tình huống kiểu này cô thường hỏi lại đối phương những câu hỏi đánh vào điểm yếu của đối phương. Mọi lần đều thành công duy chỉ có lần này là cô không ngờ tới.

- Anh nói anh thích tôi, tôi có thể tạm thời tin nhưng anh lấy gì để đảm bảo rằng anh sẽ không thay lòng?

Anh dứt khoát trả lời mà không cần suy nghĩ.

- Tài sản của tôi.

- Tôi không cần,tôi chỉ muốn sống cuộc sống cơm áo gạo tiền thôi.Với lại tôi không thích cho anh.

Của lối sống nên bước xuống xe đợi một người vào cửa hàng.Anh ấy thường xem mặt ngu ám không nói gì, Phong Lẫm trở lại xe không dám nói nửa lời.

- Lái xe.

- Đi... đi đâu ạ?

- Đến công ty.

Cẩn Dao về đến nơi gọi Diệp Thiên. Diệp Thiên tra hỏi chị mình như đang hỏi cung.Cẩn Dao thành thật trả lời tất cả các câu hỏi kể lại chuyện xảy ra trừ chuyện lời tỏ tình lúc nãy. Diệp Thiên nhận ra chị mình có gì đó là lạ:

- Chị còn giấu em chuyện gì nữa đúng không? Chúng ta đã nói là sẽ không giấu nhau chuyện gì mà?Nếu chị không muốn nói em cũng không ép.

Cẩn Dao tường thuật lại tất cả những chuyện xảy ra vừa qua.Cô phồng má trợn mắt.

- Chị nói thiệt chứ. Cái này cũng quá cẩu huyết rồi đó.

- Thì thế đó.

- Chị muốn làm thế nào?Em tôn trọng chị.Bọn em luôn ủng hộ quyết định của chị.

- Thế nào thì thế thôi.Chị không quan tâm. Nhưng trên người anh ta cho chị một cảm giác rất quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.