Manh Thê Phúc Hắc

Chương 13: Chương 13: Món quà sinh nhật




Sáng hôm sau, cô đi đâu đó rất sớm. Khi Tử Dương tỉnh dậy chỉ còn một từ giấy bên cạnh ghi rằng cô chút việc cần làm, cô sẽ về sớm thôi. Nhưng rồi anh đợi cả nửa ngày trời cũng không thấy cô quay về. Trong lòng anh bắt đầu có cảm giác chẳng lành. Anh ngồi gõ gõ bàn, một tay vẫn liên tục gọi điện thoại cho cô. Anh đã gọi được gần một trăm cuộc gọi rồi nhưng vẫn không ai bắt máy. Anh gọi lại lần nữa, lần này có người bắt máy. Nhưng thay vì là giọng điệu làm nũng, ngọt ngào, êm tai mọi lần kia, lại là giọng điệu của một người đàn ông trung niên.

- Alo, Lục tổng, ngài còn nhớ tôi không?

Giọng điệu của anh bắt đầu có chút tức giận.

- Ông là Shakima?

- Đúng vậy! Không ngờ Lục tổng vậy mà vẫn nhớ tôi.

- Ông dám động vào một cọng tóc của cô ấy, tôi nhất định sẽ không tha cho ông.

Bên kia đầu giây đột nhiên cười lớn.

- Không ngờ cô nhóc này lại quan trọng đến vậy! Lúc đầu thấy tên ngài trong điện thoại nó tôi có chút bất ngờ đấy. Lần này tôi nhặt được món hời rồi.

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, đôi mày rậm của anh nhíu chặt lại.

- Rốt cuộc ông muốn gì?

- Tôi biết tôi không đấu lại Lục gia, vậy nên tôi muốn ngài giúp tôi lấy lại chỗ đứng ở Nhật Bản. Tôi cho người cho làm hợp đồng rồi.

- Mấy người ở đâu?

Anh vừa dứt lời thì đầu bên kia có tiếng hét của Cẩn Dao vang lên.

- Lục Tử Dương anh không được đồng ý, cũng không được đến. Ông ta là người xấu không được giúp ông ta...

Cô vừa hét dứt lời thì một tiếng bốp vang lên. In trên mặt cô là một nốt bạt tai. Cô cúi gằm mặt không nói gì. Ông ta gằn giọng quát cô.

- Nhãi ranh, im miệng.

Anh nghe tiếng cô bị tát, thật sự tức giận rồi, khuôn mặt tối sầm lại, giọng nói lạnh lẽo đến mức đầu bên kia điện thoại cũng thấy lạnh cả người.

- Ông dám động vào cô ấy? Có vẻ ông không muốn sống nữa rồi nhỉ?

Ông ta tuy sợ nhưng vẫn đưa ra điều kiện.

- Tôi vẫn đang giữ cô ta đấy! Nếu ngài không muốn cô ta trở thành cái xác không hồn thì ngài đến khu nhà bỏ hoang ở ChiBa để kí bản hợp đồng đi.

Ông ta vừa nói xong liền cúp máy luôn, khuôn mặt tức giận nhìn Cẩn Dao. Ông dùng tay bóp mặt cô.

- Cô nhìn cũng ngon phết, nhưng lại là người phụ nữ của hắn.

Cẩn Dao bình tĩnh, cắn vào tay hắn một phát rồi cười lớn.

- Sắp lên bàn thờ ngồi tới nơi rồi mà còn háo sắc.

- Con nhãi này cắn cũng đau phết. Mà mày mạnh miệng phết nhỉ? Mày có tin tao cho mày xuống dưới gặp tổ tiên luôn không?

Cẩn Dao mặt không biến đổi, trên mặt vẫn nở nụ cười tươi.

- Ông không làm gì được tôi đâu?

- Đúng, cô là người phụ nữ của Lục tổng, đương nhiên tôi sẽ không làm gì được cô.

Cô lắc lắc đầu.

- Tôi có nói vụ đó đâu.

Rất nhanh Tử Dương đã tìm đến nơi, người của anh cũng đi cùng. Cùng lúc anh xông vào cũng có một đám người khác xông vào. Dẫn đầu là một chàng trai tóc trắng, đồng tử xanh như thể chứa cả bầu trời, ngũ quan cũng không kém phần tinh tế. Anh đến cứu Cẩn Dao, người của anh và đám người kia có chung mục tiêu là đám người Shakima. Shakima vừa rút súng ra đã bị chàng trai kia đo ván ngay lập tức. Tử Dương cởi trói cho cô, mặt cô liền mếu máo như sắp khóc.

- Đau. Tử Dương, em đau quá, ông ta đánh em á.

Cái tốc độ lật mặt này thật sự khiến Shakima phải thán phục. Một giây trước cô còn vô cùng khiêu khích hắn vậy mà một giây sau có thể mếu máo khóc được. Chàng trai kia định tiến tới chỗ Cẩn Dao, cô liền lắc đầu nhè nhẹ. Chàng trai như hiểu ý, liền thay đổi sắc mặt từ khuôn mặt có chút lo lắng trở về vẻ điềm tĩnh.

- Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án nói rằng có người bị bắt cóc. Ngài Lục là người nhà của nạn nhân sao.

Anh đang kiểm tra xem Cẩn Dao còn bị thương chỗ nào không thì nghe tiếng chàng trai kia mới để ý đến.

- Đúng vậy!

- Vậy ngài muốn xử lí hắn hay để hắn chịu đúng mức án phạt?

Anh quay sang chỗ đám thuộc hạ. Khuôn mặt u ám đến phát sợ.

- Bẻ gãy tay hắn sau đó giao nộp cho cảnh sát bọn họ.

Anh nói xong không nói không rằng bế bổng Cẩn Dao lên. Khi đi lướt qua chàng trai Cẩn Dao có nói gì đó. Nhìn bóng lưng Tử Dương bế cô đi xa được một đoạn, chàng trai kia liền cúi đầu một cách kính cẩn.

Sau khi thuộc hạ của Tử Dương làm xong nhiệm vụ anh giao cũng bỏ đi. Chàng trai kia nhân lúc không có ai ngoài thuộc hạ của mình liền tiến chỗ Cẩn Dao bị trói khi nãy, anh nhặt lên một con chíp.

“ Không hổ là người mình theo sau, làm việc nhanh gọn lẹ thật, đúng quy ước giờ hẹn đã định. Nhưng có vẻ sư huynh hết cơ hội rồi. Mà thôi nhanh nhanh giao cho Tiểu boss đã”

Đám thuộc hạ dè dặt hỏi chàng trai.

- Đại ca, người đó là ai mà anh có vẻ kính nể quá vậy?

- Các cậu không cần biết!

Anh trai uy phong rời đi.

“ Đó là một trong hai người mà chỉ có những người thân cận mới biết mặt. Người mà nhắc đến tên cũng khiến người khác e sợ.”

Lục Tử Dương không nói một lời cho đến khi về đến quán trọ. Đến phòng hai người, anh đẩy cô xuống giường, điên cuồng hôn cô như một con dã thú. Đến khi anh cảm thấy cô đang run run mới bỏ ra. Khuôn mặt có chút tức giận đan xem lo lắng.

- Tại sao em lại ra ngoài mà không nói cho anh nghe?

Cẩn Dao nhận ra trên khuôn mặt anh không chỉ có tức giận và lo lắng mà còn có chút chiếm hữu khó hiểu. Cô cảm nhận được nửa thân dưới của mình có thứ gì đó chạm vào, lúc ấy cô mới nhận ra rằng đó không chỉ là anh trai nhỏ mà còn là một người đàn ông, dù có cấm dục đến đâu thì cũng là con người cũng sẽ có ham muốn. Cô vòng tay ôm cổ anh.

- Đừng giận nữa. Mà anh nhịn thế không thấy khó chịu sao.

Anh định đứng dậy vào phòng tắm thì bị cô kéo lại.

- Không cần phải vậy! Nhẹ nhàng thôi, em sợ đau.

Nhìn vẻ mặt e thẹn kia của cô, anh thật sự không kiềm chế được dục vọng của mình. Nhẹ nhàng hôn môi cô, rồi xuống hõm cổ cô.

- Em có biết tên nhóc tóc trắng kia cứ nhìn em chằm chằm không?

“ tên nhóc? Anh ấy bằng tuổi anh đó”

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao trên khuôn mặt anh thoáng có sự chiếm hữu.

Anh vừa nói tay vừa cởi từng món đồ trên người cô. Hôn từng nơi từng nơi một trên cơ thể cô. Từ hõm cổ xuống hai bầu ngực khiêu gợi kia, rồi di chuyển từ từ xuống phía dưới. Từng nơi trên cơ thể cô bị anh hôn đều nóng ran lên. Cơ thể cô như mềm nhũn.

Anh bắt đầu từ từ cho ' cậu bé ' của mình vào trong bông hoa nhỏ của cô. Từng cú va chạm mạnh giữa hai cơ thể với nha khiến cô đau nhói, miệng không kiềm chế được mà phát ra tiếng rên. Mỗi một lần va chạm ' cậu bé' của anh đều thúc đến tận ' hoa tâm ' của cô. ' *** *****' của cô dần co chặt lại giữ lấy ' cậu bé' của anh, khiến cho di chuyển càng khó khăn hơn. Từng cơn đau khiến cô không tự chủ được mà tay ôm chặt vào anh, để lại vết hằn trên lưng anh. Cái tiếng rên phát ra từ giọng đáng yêu của cô càng khiến cho ham muốn anh kìm nén bao năm qua bộc phát nhiều hơn. Càng lúc càng thúc mạnh trong ' *** ***** ' của cô hơn. Tinh lực của anh nhiều đến phát sợ, dù đã làm đến mức cơ thể cô mệt dã rời, thấm đẫm mồ hôi thì ' cậu bé' của anh vẫn còn to. Cô mệt đến nỗi nói không nên lời, cô dùng chút sức lực cuối cùng để giữ cơ thể anh lại.

- Dừng....dừng...lại...đi...đã....ba...tiếng

....rồi...đó.

Anh cắn răng, thở dốc.

- Em càng bày ra bộ mặt đó, càng làm dục vọng của anh tăng thêm thôi.

Quả nhiên như lời anh nói, ' cậu bé' vẫn còn trong ' *** *****' của cô kia lại to thêm.

Trong màn đêm, hai người như hoà làm một, hoàn toàn thuộc về nhau. Giữa khoảng không im lặng của căn phòng chỉ nghe thấy tiếng cầu xin đan lẫn tiếng rên.

Sáng hôm sau.

Khi cô tỉnh lại, cô sờ sờ bên cạnh mình thì không thấy ai cả. Cô đang định ngồi dậy thì đột nhiên cơ thể không còn chút sức lực nào mà ngã ngửa xuống. Khuôn mặt cô đầy trách móc.

“ Anh ấy là dã thú mới đúng, đêm qua mình cầu xin thế nào cũng không tha, kết quả hại lần đầu tiên của mình đã làm đến mức ngất luôn ở trên giường. Đồ nguỵ quân tử, trong hồ sơ đáng lẽ không lên gọi anh là quân tử mà phải là nguỵ quân tử mới đúng”

- Em tỉnh lại rồi à?

Cô nghe tiếng Tử Dương cất lên từ đằng sau thì quay lại. Anh vừa tắm xong, cơ thể chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, để lộ cơ bụng săn chắc của mình. Nhìn khăn tắm cô mới vội nhớ ra trên người mình hiện đang không mảnh vải che thân, cô vội vàng lấy chăn che kín người lại. Anh tiến đến phía cô, tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, khuôn mặt đầy thoả mãn.

- Trên cơ thể em có chỗ nào anh chưa nhìn nữa mà phải che?

- Anh im đi.

Cô ngại đến mức không biết giấu mặt vào đâu còn anh thì ngược lại, vậy mà dám mặt dày nhắc đến việc tối qua. Anh bế cả cô lẫn chăn lên.

- Để anh bế em đi tắm không cảm lạnh. Lát nhân viên sẽ đem bộ ga mới lên thay.

Cô úp mặt vào ngực anh.

- Nhưng vết.... vết máu?!

- Không sao đâu! Đây là một trong những sản nghiệp của Lục gia, nhân viên sẽ không dám bép xép gì đâu.

Câu ' sản nghiệp của Lục gia' kia khiến cô trợn tròn mắt.

- Vậy vụ chỉ còn một phòng là do anh sắp xếp?!!!

Anh cười mà không nói gì. Anh đặt cô vào trong bồn tắm.

- Em không bỏ chăn ra thì sao tắm được?

- Anh ra ngoài đi, em tự tắm được.

- Nếu em không nghe lời là anh ' ăn' em tại đây luôn đó!

- ANH?!!!

Cô ngoan ngoãn để anh tắm cho mình. Tắm xong anh còn sấy khô tóc cho cô. Cô với trong tủ ra một hộp sao giấy nhỏ và một đôi cặp vòng cổ có khắc tên hai người. Cô quay mặt về phía Tử Dương, nở nụ cười toả nắng.

- Chúc mừng sinh nhật Lục Tử Dương tuy hôm qua 24/12 mới là sinh nhật anh. Hộp sao này mỗi ngôi sao là một ngày lễ và sinh nhật anh, em gấp nó lúc anh trở về nhà hồi bé đó. Còn đây là vòng cặp, tuy bây giờ chưa thể tổ chức đám cưới nhưng cặp vòng có tên này chính là dấu tuyên bố chủ quyền của em.

Anh nhận lấy từng thứ một. Anh giúp cô đeo vòng nên khuôn cổ nhỏ nhắn kia. Nó là một cặp vòng bằng vàng trắng, hai chiếc y chăng nhau chỉ là một cái thiết kế cho nam, một cái cho nữ. Bên trong chiếc vòng còn khắc ngày sinh của đối phương nữa.

Cẩn Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đã rơi.

- Tử Dương tuyết đầu mùa kìa, cõng em đi ngắm tuyết đầu mùa đi.

Anh nhìn cô nuông chiều, xoay người để cô trèo lên lưng mình, cõng cô đi xem tuyết đầu mùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.