Manh Thê Phúc Hắc

Chương 7: Chương 7: Oan gia ngõ hẹp




Đúng như lời hứa, cô chuyển đến Lục Bảo. Cô vừa bước vào của thì thấy một bóng lưng của một chàng trai. Bóng lưng cao tầm 1m85, tóc nâu. Anh chàng kia vừa quay lại đã hét lớn.

- LÀ CÔ? Cô.... cô đến đây làm gì?

Cô đang mệt vì mới dọn đồ xong mà vừa bước vào đã bị người khác hét vào mặt làm cô bức mình. Cô chau mày.

- Anh có phải hét lớn vậy không? Tôi cũng đâu có điếc!

Khuôn mặt hắn đề phòng, lùi lại và bước.

- Rốt cuộc cô đến đây làm gì?

Hắn vừa dứt câu thì nhìn thấy chiếc vali của cô, khuôn mặt đầy bỡn cợt.

- Không lẽ cô đến đây để làm giúp việc à?

Cô cười hừ một tiếng, nhìn hắn đầy khinh miệt, từ từ bước gần đến hắn.

- Tôi đến đây làm gì thì anh đi mà hỏi chủ nhà này đấy. Mà cái vẻ mặt của anh là sao? Anh tin tôi cho anh một cước không?

Hắn lùi ra sau, tạo tư thế như chuẩn bị đánh nhau.

- Quân tử động khẩu không động thủ.Mà... mà tôi nói cho cô biết, tôi cũng học võ đó,tôi không tin cô đánh được tôi nữa đâu.

Cô cười cười, bước càng ngày càng gần hắn hơn.

- Vậy sao? Nhìn cái dáng đến chân còn đứng không vững của anh mà anh còn cho rằng tôi không đánh lại anh sao? Hử?

- Hai người quen nhau sao?

Từ đằng sau chuyền đến một âm thanh quen thuộc.Hai người vừa nghe thấy âm thanh đó liền hét lớn rằng không quen. Hắn nhanh nhảu cướp lời trước, hắn chỉ tay về phía cô.

- Lục Tử Dương, cô ta có quan hệ gì với cậu?

Lục Tử Dương nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng đến rợn sống lưng.

- Cô ấy là vợ của tôi.

Hắn ngạc nhiên đến mức đứng hình mất một lúc mới tiếp thu được thông tin này, hắn chạy về phía Lục Tử Dương, cần tay bắt mạch cho anh.

- Mạch tượng ổn định mà?! Rốt cuộc là sai ở đâu?!

Lục Tử Dương hơi mất kiên nhẫn, chau mày, giọng nói đầy sát khí.

- Cậu có ý kiến gì với quyết định của tôi sao?

- Có, ý kiến rất lớn đó! Tảng băng cậu chọn ai không chọn sao lại chọn đúng cô gái không có nổi một chút thục nữ nào vậy!

Tử Dương chưa kịp nói gì Cẩn Dao đã tiến về phía anh và hắn đang đứng. Cô cười cười đầy' thân thiện'.

- Không có chút thục nữ nào?

Nụ cười của cô của cô khiến hắn thấy lạnh sống lưng, hắn núp sau Tử Dương.

- Tôi... tôi nói rồi, quân tử động khẩu không động thủ. Mà tôi nói không đúng sao?

Mặt Lục Tử Dương tối sầm lại. Anh lúc này như là một bình giấm sắp bễ, giọng hắn đầy mùi chua.

- Rốt cuộc giữa hai người là sao?

Diệp Cẩn Dao đã quá quen với cái kiểu nói chuyện này rồi dù sao cô cũng là độc giả trung thành của ngôn tình, nên cô nhận ra ngay. Cô chạy đến nắm tay Tử Dương, nở nụ cười tươi.

- Chỉ là chút hiểu lầm nhỏ thôi.

- Hiểu lầm nhỏ? Nhỏ mà cô nói là cho tôi nghỉ ở nhà hơn một tuần sao?

Nghe đến đây cô ôm bụng cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt.

- ha ha ha. Hơn một tuần? Anh không phải là bác sĩ giỏi trong top 10 thế giới sao? Sao có tí vết thương mà ở nhà hơn một tuần vậy? Ha ha ha.

Hắn cạn lời, không thể phản bác lại cô liền quay sang Tử Dương.

- Là bạn bè, tôi khuyên cậu lên từ bỏ cô ta đi. Cậu không biết cô ta đáng sợ đến mức nào đâu!

Lục Tử Dương nhìn hắn với ánh mắt đầy sát khí.

- Đáng sợ đến mức nào?

- Cô ta đánh mình đến mức gẫy xương đó.

Nghe vậy Tử Dương liền kéo Cẩn Dao đang đứng ôm bụng cười kia vào lòng, anh dùng tay nâng cằm cô lên.

- Đừng cười nữa. Chuyện hắn vừa nói là có thật sao?

Cô cố nín cười, trả lời anh thật nghiêm túc.

- Có thật. Ai bảo anh ta đụng chạm đến Diệp Thiên cơ chứ.

Hắn nghe cô trả lời vậy liền cãi lại.

- Tôi đã làm gì đâu? Tôi chỉ định làm quen thôi!

Cô nhẹ nhàng bỏ tay Tử Dương ra khỏi cằm mình.

- Ha~ làm quen? Ai chả biết Âu Dương Vương anh nổi tiếng phong lưu đa tình, thay bạn gái như thay quần áo. Tôi đâu thể để em gái tôi chịu thiệt, mà tôi ra tay với anh thế là nhẹ lắm rồi đấy, nếu để Diệp Thiên ra tay thì anh không chỉ ở nhà hơn tuần đâu.

Tử Dương bênh vực cho cô vợ nhỏ của mình.

- Cậu là người sai đó, bị cô ấy đánh là đáng. Cô ấy là người không để người nhà mình chịu thiệt bao giờ đâu.

- Cậu trọng sắc khinh bạn!

Anh không thèm trả lời hắn, trực tiếp dẫn Cẩn Dao và kéo vali của cô vào nhà. Trước khi bước vào nhà Cẩn Dao vẫn không quên cho hắn một lời nói đầy châm chọc.

- Ai bảo anh không đẹp bằng tôi nên tôi mới được Tử Dương cưng sủng hơn đó.

Hắn tức muốn ói máu mà không thể làm gì cô.

...****************...

Tử Dương dẫn Cẩn Dao lên căn phòng gần cầu thang lầu hai nhất. Vừa mở cửa ra cô thấy trong phòng đã được bày trí theo phong cách cô thích. Căn phòng có màu xanh dương nhẹ, trần nhà được vẽ những ngôi sao nhỏ, giường được bày ga màu vàng nhẹ ấm áp, bên cạnh giường có một chiếc tủ nhỏ và một bóng đèn ngủ hình cây nấm rất đáng yêu... Sắp xếp căn phòng theo sở thích của cô trong vòng chưa đến một ngày, thế cũng quá cưng sủng cô rồi đó. Cẩn Dao còn đang ngạc nhiên thì Tử Dương đã xoa đầu cô.

- Đây là phòng của em, nếu muốn thêm thứ gì thì cứ nói với anh.

- Không cần đâu, thế này là đủ rồi. Anh đi làm việc của anh đi.

Cô đẩy Tử Dương ra ngoài xong thì bắt tay vào việc xếp đồ. Cô vừa mở tủ ra thì liền chạy đi tìm Tử Dương. Người hầu thấy cô đang tìm gì đó thì liền chạy tới hỏi.

- Thiếu phu nhân, cô đang tìm gì vậy.

- Chị đừng gọi em là thiếu phu nhân, gọi tên em là được rồi. Mà chị có thấy Tử Dương đâu không.

- Thiếu gia đang ở thư phòng cuối lầu hai đó ạ.

- Em cảm ơn!

Cô chạy thẳng đến thư phòng, mở toang cửa. Tử Dương bình tĩnh nhìn cô.

- Em có chuyện gì vậy? Thiếu gì sao?

Cô thở dốc vừa lắc đầu rồi lại gật đầu khiến anh khó hiểu.

- Chuyện... chuyện lớn luôn ấy. Tại.. tại sao chúng ta lại ở chung phòng?

- Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, ở chung có vấn đề gì sao?

Mặt cô hơi đỏ, cô ấp úng trả lời.

- Em... em muốn ở phòng riêng.

Tử Dương nhìn cô nở nụ cười ranh mãnh, anh bước lại gần cô.

- Cũng được, nhưng ngoài phòng đó ra thì những phòng khác đề đang sửa lại rồi.

- Mấy hôm trước khi em đến đây ở, em có thấy sửa gì đâu.

- Hôm nay chuyên gia mới đến thiết kế lại.

Tử Dương kéo cô vào lòng, dùng tay nâng cằm cô.

- Em sợ ở chung phòng với anh sao?

- Ai sợ ai chứ? Dù sao hồi bé không phải chúng ta từng ngủ với nhau rồi sao.

“ Đó chỉ là chiêu khích tướng, Diệp Cẩn Dao mày không được để mắc lừa.”

Cô đẩy Lục Tử Dương ra, giả vờ bình tĩnh.

- Hết chuyện rồi. Em về phòng đây.

- ừ, khiến em phải chịu thiệt rồi.

Cô vội vàng rời khỏi thư phòng thì đụng phải Âu Dương Vương. Hắn nhìn cô vừa cười vừa nói:

- Ha ha, cô làm gì mà hớt ha hớt hải như vừa đi vụng trộm về vậy.

* Bốp*

- Ăn nói cho đàng hoàng.

- Cô... cô lại dám đánh tôi.

Cô phớt lờ hắn cứ thế bỏ đi luôn. Hắn bực tức bước vào thư phòng.

- Cậu và cô ta quen nhau từ bao giờ vậy?

Lục Tử Dương đang làm việc thì ngừng lại, ngẩng lên nhìn hắn.

- Mặt cậu bị sao vậy?

Âu Dương Vương bày ra vẻ mặt đau khổ, yếu đuối, đáng thương.

- Tôi vừa bị ' tiểu kiều thê' của cậu đánh đó.

Anh nhìn hắn chằm chằm sau đó chìa tay, giọng điệu ra lệnh cho hắn.

- Thuốc mỡ.

Âu Dương Vương tò mò.

- Cậu lấy thuốc mỡ làm gì?

Lục Tử Dương chau mày nhìn hắn.

- Đưa đây. Tôi biết cậu có.

Âu Dương Vương tuy tò mò nhưng cũng không dám hỏi thêm, ngoan ngoãn đưa thuốc cho anh.

Tử Dương vừa bước ra khỏi thư phòng Âu Dương Vương liền đuổi theo.

- Rốt cuộc cậu định làm gì?

- Cô ấy đánh cậu mạnh như vậy chắc giờ đau tay rồi, từ nhỏ cô ấy đã sợ đau rồi.

- Cậu....

Hắn thật sự tức đến sắp chết rồi, hắn không ngờ hai vợ chồng nhà này lại thay phiên nhau đả kích hắn như vậy. Bây giờ hắn đã nhận ra thế nào là hôn quân rồi.

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

- Haiz, cuối cùng cũng thu dọn xong nhưng tại sao lại ở chung phòng? tại sao?

Tử Dương bước vào phòng đúng lúc nghe thấy câu hỏi của cô.

- Em không hài lòng sao.

Nghe thấy tiếng anh, cô đang nằm trên giường bỗng bật dậy.

- Sao.... sao anh lại ở đây?

Tử Dương bước đến gần cô, nhẹ nhàng cầm tay cô bôi thuốc.

- Anh làm gì vậy?

Dù anh có trả lời cô nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn tay cô.

- Tay đỏ hết rồi. Không đau sao?

Cô ngại ngừng lắc đầu rồi im lặng nhìn dáng vẻ chăm chú bôi thuốc cho mình của anh.

* ọc...ọc..ọc*

- Em đói rồi?

Cô gật đầu lia lịa. Nếu là người bình thường thì giờ chỉ cầu có lỗ để chui xuống nhưng cô vốn dĩ đâu phải người bình thường, cô là Diệp Cẩn Dao mà. Chỉ cần khi đói thì cô không nhớ hai chữ ' liêm sỉ' viết như thế nào luôn.

Anh nhìn đồng hồ rồi nắm tay cô xuống dưới lầu. Cô càng cố rút tay ra, anh càng nắm chặt hơn.

- Anh làm gì vậy? Bỏ tay ra.

Anh vẫn đi tiếp, vờ như không nghe thấy gì. Cô bắt đầu hơi nổi giận nhưng bỗng nhiên lại cười ranh ma. Khi anh vừa bước hết cầu thang, cô liền rút mạnh tay mình ra rồi nhảy lên lưng anh.

- Đi thôi nào, chàng kị sĩ của ta~

Tuy anh bất ngờ nhưng vẫn giữ vững được trọng lực, hai tay giữ chắc cô.

- Em lớn rồi mà vẫn nghịch như con nít vậy.

Cô ôm lấy cổ anh, phồng hai má.

- Đó không gọi là nghịch mà gọi là năng động.

Anh bất lực với cô.

- Dù có lớn đến đâu em vẫn không chịu nói lý nhỉ?

- Em hông thích nói lý đó thì sao? Nhất là khi đối diện với quỷ ấu trĩ như anh. Đi thôi, đi thôi, em đói rồi.

Tử Dương cõng cô vào phòng ăn, Âu Dương Vương ngồi ở bàn ăn thấy vậy hai mắt mở to.

- Hai người làm gì vậy?

Cẩn Dao nhanh nhảu trả lời vói vẻ mặt đầy khiêu khích.

- Cho ' kẹo' đó, anh không nhìn thấy sao?

Tử Dương không hiểu lời cô nói cho lắm. Đương nhiên anh không hiểu rồi, anh là tổng tài lạnh lùng đâu thể biết được loại thuật ngữ ấy.

- Cho kẹo?

Cô nhảy xuống khỏi lưng anh, mặt đối mặt nói cho anh ta nghĩa của từ cô vừa nói.

- Đó là một thuật ngữ ý chỉ làm hành động thân mật của mấy đôi tình nhân cho người khác xem đó.

Tử Dương đột nhiên kéo cô lại gần rồi hôn cô khiến coi không kịp tránh. Cô theo phản xạ đẩy anh ra, lấy tay che miệng.

- Anh.... anh làm gì vậy?

- Cho ' kẹo'

Cô cạn lời không biết nói gì với anh. Âu Dương Vương thấy vậy liền khoái chí cười.

- Ha ha ha, không ngờ tôi cũng có ngày nhìn cô bị người khác chiếm thế thượng phong mà không làm gì được.

Cô thẹn quá hoá giận đi một mạch đến bàn ăn. Tử Dương chọn chỗ ngồi cạnh cô, anh gắp thức ăn cho cô, cô liền gắp sang cho Âu Dương Vương.

- Cho anh đó.

Vài lần lặp đi lặp lại như thế, Âu Dương Vương sắp bị Lục Tử Dương nhìn đến mức ngột thở. Âu Dương Vương quyết định chạy trước.

- Tôi ăn xong rồi.

“ Diệp Cẩn Dao, cô đúng là oan gia ngõ hẹp của tôi. Chỗ nào cô xuất hiện y như rằng tôi có thể gặp nguy hiểm.”

Lục Tử Dương vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho cô, cô không còn ai để gắp qua chỉ đành hừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.