Manh Thê Phúc Hắc

Chương 18: Chương 18: Rơi xuống vực thẳm




Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều tập trung ở trước cửa khách sạn. Tổ công tác đã xuất phát trước để dựng trường quay, chỉ để lại những người bên tổ phục trang ở lại. Khi mọi người đã tập trung đầy đủ, Cẩn Dao mới lờ đờ đi xuống, tuy đeo mặt nạ nhưng vẫn nhận ra được cô đang ngái ngủ. Đường Dạ nghiêm nghị nhìn cô, búng mạnh vào trán cô. Cô ôm lấy trán mình, giọng đầy oán trách.

- Đường Dạ! Anh làm gì vậy? Đau muốn chết!

- Tối qua em lại thức khuya đúng không? Đã dặn là không được thức khuya, không tốt cho sức khoẻ! Vậy mà em lại không nghe!

Cô nhân viên được giao nhiệm vụ dẫn đường cho diễn viên thấy vậy liền bật chế độ hóng hớt.

- Tình cảm giữa Dao tỷ và người quản lí tốt ghê. Hai người là một cặp à?

Cẩn Dao hai mắt to tròn nhìn cô nhân viên.

- Sao....sao chị lại nghĩ vậy????

- Cảm giác cp giữa hai người lớn lắm luôn á!

Đường Dạ nhìn cô nhân viên, một tay kéo Cẩn Dao vào lòng.

- Cô thấy hợp lắm đúng không???

Cô nhân viên gật đầu lia lịa.

- Nếu là cặp cp như này, chắc chắn fan tụi chị sẽ đẩy nhiệt tình.

Cẩn Dao nghe vậy, nhanh chóng gạt tay Đường Dạ ra, túm lấy hai tay cô nhân viên kia.

- Chị... chị là fan của em?!

- Đúng vậy!

- Vậy em có việc nhờ chị, chị có thể giúp em không?

Cô nhân viên nhiệt tình đồng ý mà không cần suy nghĩ lấy một câu.

- Việc gì chị cũng giúp em hết!

- Vậy... chị có thể giữ Đường Dạ lại hộ em một lát không?

Nghe vậy, cô nhân viên đơ người ra một lúc, còn Đường Dạ thì phát hiện ra âm mưu của cô, từ từ lùi lại phía sau.

Mặc cho không khí vui vẻ, có một người đang toả ra sát khí phía sau. Phong Lẫm đúng cạnh không dám phát ra lấy một tiếng động nào. Giờ mà phát ra tiếng động thì chắc chắn lương năm nay của Phong Lẫm sẽ không cánh mà bay. Nội tâm Phong Lẫm lúc này không ngừng gào thét.

“ Chị Dâu ơi chị dâu, xin chị hãy chú ý một chút đi. Cái nghề trợ lý tổng tài này khó quá đi, tôi muốn bỏ việc còn kịp không vậy?”

Cẩn Dao đang vui đùa, ánh mắt có lướt qua Tử Dương. Nhìn khuôn mặt tối sầm lại của anh, cô thấy hơi có lỗi. Nhưng giờ cô không thể dỗ anh được vì bây giờ cô đang là Bạch Dao, chứ không phải Cẩn Dao. Cô đứng nhìn một lúc, sau đó lấy một thỏi son ra làm gì đó. Cô tiến lại gần Tử Dương.

- Chào buổi sáng Lục tổng, rất vui được hợp tác với ngài trong lần quảng cáo đầu tiên của tôi.

Anh không nói gì, chỉ bắt tay với cô. Phong Lẫm cuối cùng cũng có thể nói.

- Chúng tôi cũng rất vinh hạnh khi được cô đồng ý hợp tác!

Khi cô buông tay Tử Dương, cô có chỉ chỉ vào lòng bàn tay cô. Tử Dương nhìn lòng bàn tay mình, thấy dòng chữ ' Em yêu anh' được viết bằng son. Anh nhìn lòng bàn tay, song liền ngẩng lên nhìn cô. Cô cũng mỉm cười thật tươi đáp lại ánh mắt của anh. Cô nhân viên nhìn đồng hồ, sau gọi mọi người bắt đầu xuất phát. Đương nhiên Đường Dạ và Bạch Dao đi xe riêng.

Vì xe của cô có lắp dạng kính bên trong nhìn được ra bên ngoài, còn bên ngoài nhìn vào thì như một tấm gương, nên vừa lên xe cô đã tháo ngay mặt nạ xuống.

- Đường Dạ! Em ngủ chút nhé! Đến nơi thì gọi em.

- Đường núi xóc thế này, em ngủ được không?

- Được chứ, em chỉ cần có chỗ nằm là ngủ được ngay mà.

Cô vừa nói vừa chỉnh ghế lái phụ hơi ngửa ra đằng sau. Chỉ trong vài giây, cô đã ngủ say.

- Đúng là....

Đường Dạ bất lực nhìn cô, anh vuốt nhẹ mái tóc mềm như kẹo bông kia của cô.

Đến nơi, Đường Dạ gọi cô vươn tay, lay lay cô dậy. Cô hất tay Đường Dạ ra, mắt vẫn nhắm.

- Cho em ngủ thêm xíu đi!

Anh thở dài một hơi, nhìn cô rồi lắc lắc đầu.

- Dậy đi quay đi, quay xong anh bao em trà sữa.

Anh vừa dứt câu, cô liền bật dậy, nắm chặt hai tay anh.

- Anh giữ lời nhá!

Cái câu nói này của cô đối với anh thật sự quá đỗi quen thuộc. Anh nhớ mỗi lần cô nói như vậy, chắc chắn túi tiền của anh sẽ vơi đi rất nhiều. Tuy nội tâm anh đang khóc ròng nhưng khuôn mặt anh vẫn mỉm cười với cô. Ai bảo cô là người con gái mà anh yêu thương chứ. Với lại chút tiền đó với anh bây giờ có đáng là bao.

- Ừ, anh lừa em bao giờ chưa?

- Rồi! Năm em mười chín tuổi, anh hứa sẽ mua cho em cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới nổi lúc đó, cuối cùng anh lại cho em đồ ăn.

Đường Dạ bất ngờ trước câu nói của cô. Không ngờ cô vẫn nhớ chuyện đó. Bình thường mấy chuyện nhỏ nhặt rất nhanh cô sẽ quên đi. Chắc chắn cô phải ' ghim' vụ đó rồi, nên mới có thể nhớ đến bây giờ. Thật ra lúc đó không phải anh không mua cho cô, mà thật ra khi anh mua thì đã hết rồi. Anh chạy hết tiệm sách này đến tiệm sách khác mà vẫn không có, suýt nữa còn bị xe đụng lúc sang đường, nên anh mới mua đồ ăn cô thích nhất. Anh cảm thấy chuyện này không có gì đáng để kể ra nên mới dấu cô. Anh dùng ngón trỏ ấn vào thái dương cô.

- Em nhớ vụ đó sao? Mau quên đi, quên đi nào, quên đi nào!

- Quên là quên thế nào được chớ?

- Không đôi co với em nữa. Đeo mặt nạ rồi đi thôi.

Đi bộ mất một quãng đường mới có thể tới nơi quay. Nơi sẽ ghi hình là một cánh đồng hoa lưu ly trên núi. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Đang chuẩn bị quay thì từ đằng xa có bóng một nhóm người đi tới. Dẫn đầu nhóm là một người không hề xa lạ gì, chính là Lộ Na. Cô ta đi đến gần tổ sản xuất của cô.

- Trùng hợp thật, mọi người cũng quay ở đây sao?

Cô ta đang định tiến về phía Lục Tử Dương, thì đạo diễn bên tổ bạn đã xen lên trước bắt lời cô ta. Cô ta cười cười đối đáp lại đạo diễn nhưng trước lúc đó Cẩn Dao đã nhìn ra cô ta có cau mày nhìn đạo diễn. Cô ta nói vài ba câu với đạo diễn rồi cũng rời đi. Cô ta vừa rời đi, Cẩn Dao tới gần chỗ Đường Dạ.

- Anh để ý kĩ cô ta một chút, em vừa thấy cô ta cứ nhìn khắp xung quanh hậu trường đó.

- Anh biết rồi!

Mọi người ai lại làm việc lấy. Cô và Tử Dương cũng phải đi thay trang phục.

Khi cô và Tử Dương bước ra, ai cũng đứng hình trước tạo hình của hai người. Tử Dương mặc một bộ Hán phục màu trắng, vô cùng thuần khiết, hoa văn hình rồng tinh xảo, kết hợp với mái tóc giả màu trắng xanh ôm sát mặt tuấn tú. Bên hông là thanh kiếm dài. Nó như tôn lên vẻ đẹp của một chiến thần thời cổ đại. Còn cô, một thân hắc phục, mái tóc giả màu nâu ôm sát gương mặt xinh đẹp. Con ngươi được đeo len thành màu đỏ. Đương nhiên trên trang phục của cô không thể nào thiếu chữ /Kas/, nhưng lần này đặc biệt hơn, chữ được in trên một đoá hoa lưu ly thêu chìm. Nhìn cô hoàn toàn nhưng một ác nữ xinh đẹp. Tuy hai người cùng đeo mặt nạ nhưng sức hút thì không giảm lấy một chút, thậm chí còn tăng lên. Mấy người trong ekip là fan của cô, nhìn thấy cô liền chạy lại, nhiệt tình khen ngợi vẻ đẹp của cô. Nhưng cô lại nhìn họ với ánh mắt khinh thường.

- Mấy người là ai? Sao dám xông vào lãnh địa của ta! Các ngươi có biết kết cục của người xông vào lần trước không?

Tất cả đều ngạc nhiên trước lời nói và thái độ của cô, duy nhất chỉ có một cô gái gần gần tuổi cô là đáp lại lời cô một cách trôi chảy.

- Kết...kết cục thế nào?

- Một từ thôi, chết!

Ánh mắt đỏ như máu trừng mắt người cả gan đáp lại lời cô. Trước ánh mắt đó, ai ai cũng run run. Bỗng Tử Dương tiến về phía cô, tay anh vòng qua vai, ôm cô vào lòng, giọng điệu nuông chiều.

- Dao nhi! Nàng đừng giết người nữa. Nó chỉ càng khiến tay nàng nhuốm máu thêm thôi.

Cô quay lại túm cổ áo anh, nhìn anh đầy si tình.

- Không phải có chàng giúp ta lau sao???

Đạo diễn nhìn thấy thế liền chạy đến, miệng không ngừng khen ngợi.

- Tôi không ngờ hai người lại ăn ý tới vậy. Hoàn toàn thể hiện được sự si tình của ác nữ và sự nuông chiều của chiến thần với người con gái, dù hai bàn tay cô đã nhuốm máu tươi của người trong tộc mình. Kịch bản về tình yêu giữa nữ vương ma giác và chiến thần thiên giới này thật sự là sinh ra cho hai người đó.

Bạch Dao cười cười.

- Đạo diễn quá khen rồi! Vậy chúng ta bắt đầu quay thôi!

Để có thể thử phản ứng của mọi người, ngoài đạo diễn và diễn viên ra thì không còn ai biết trước kịch bản. Cô tạo ra một sân khấu kiểu chìm đắm. Diễn viên sẽ thủ vai nhân vật của mình, tương tác với mọi người, tạo cho mọi người một bất ngờ. Sau đó thông qua biểu cảm của người trong đoàn đoán trước phản ứng khi công khai quảng cáo của người xem.

Mọi người bị hú hồn một phen, ai cũng giật mình trước hành động của diễn viên. Khi đạo diễn hô vào vị trí, mọi người mới hoàn hồn lại. Công tác đã chuẩn bị xong, đạo diễn hô to action.

Nội dung quảng cáo lần này là kể về tình yêu giữa chiến thần của thiên giới và nữ vương ma giới, còn được người đời gọi là nữ ma đầu. Trong một cuộc giao chiến, nữ vương ma giới đã thua chiến thần. Thiên giới giao ma nữ cho chiến thần giải quyết. Chiến thần quyết định thả cô đi nếu như cô đồng ý từ bỏ chức quyền nữ vương ma giới, từ nay về sau sẽ không giết người nữa. Nữ vương vốn kiêu ngạo đâu thể nào đồng ý, cô ở lì trong thiên cung của chiến thần. Tuy hai người ai nấy đều giấu đi khuôn mặt thật của mình nhưng đều có thể nhìn thấu tâm tư của đối phương. Hai người sau một thời gian tiếp xúc với nhau, cũng dần thay đổi cách nhìn của đối phương. Chiến thần vốn lạnh lùng, nữ vương vốn kiêu ngạo vậy mà khi yêu người nào người lấy đều mang một bộ dạng si tình. Nữ vương tặng chiến thần một lọ nước hoa khiến chiến thần khó hiểu, nhưng cô cũng chẳng giải thích chỉ bảo chiến thần giữ cẩn thận. Hai người hạnh phúc chưa được bao lâu thì người của ma giới dẫn người tới cứu cô. Thiên giới và ma giới không bên nào chịu nhường bên nào. Cuối cùng nữ vương quyết định dùng tính mạng của mình để đổi lấy một cuộc sống bình yên cho mọi người. Cô đứng trước bờ vực thẳm, đối diện với chiến thần. Mặc cho chiến thần cầu xin cô thế nào thì cô cũng chỉ mỉm cười, hai mắt đẫm huyết lệ nhìn anh.

- Chàng muốn biết ý nghĩa của lọ nước hoa ta tặng chàng không?

- Ta không muốn biết!!!! Cầu xin nàng đừng rời bỏ ta!....

- Nước hoa đó được làm bằng hoa lưu ly, có nghĩa là ' xin đừng quên tôi'. Dù biết ta là làm như thế sẽ rất ích kỉ nhưng ta muốn mỗi lần chàng nhìn, ngửi thấy mùi hương của nó thì chàng sẽ nhớ về ta.

Đạo diễn như thể bị hút hồn trước diễn xuất của hai người, rõ ràng đến cảnh này là phải hô cắt rồi, vậy mà vẫn chưa thấy tín hiệu gì cho thấy dừng lại. Cuối cùng vẫn là Đường Dạ phải ra tay, anh đến gần đạo diễn, nhắc nhở đạo diễn về thời gian. Đạo diễn lúc này mới giật mình.

- Cắt! Mọi người làm tốt lắm!

Vừa hô cắt, mọi người túm tụm vào phía Bạch Dao và Tử Dương.

- Hai người như thể thật sự là chiến thần và nữ ma đầu vậy. Rõ ràng mới chỉ đang quay thôi mà mọi người ai lấy đều bị thu hút rồi.

- Diễn xuất này thật sự không thua gì ảnh đế luôn. Là fan của Dao tỷ quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn.

- Mv ca nhạc quảng cáo nước hoa lần này chắc chắn sẽ được mọi người ủng hô.

Ai ai cũng đưa ra những lời nhận xét tốt, chen chúc nhau để có cơ hội nói chuyện với hai người. Đạo diễn khó khắn lắm mới chen được lên đến chỗ cô.

- Lục tổng, Bạch tiểu thư hai người làm rất tốt. Nhất là Bạch tiểu thư, cô chắc chắn là chưa đi quay phim lần nào chứ!

Câu hỏi của đạo diễn khiến mọi người cười oà lên một trận.

- Đạo diễn à, Bạch tỷ đương nhiên là chưa rồi. Chất giọng ngọt ngào của chị ấy nếu có lấy thân phận khác thì Bạch Cửu ( tên fandom nha) chắc chắn sẽ nhận ra rồi.

Cô nhìn đạo diễn một hồi lâu mới trả lời.

- Sao đạo diễn lại hỏi vậy?

- Vì Bạch tiểu thư diễn đạt đến mức chỉ quay một lần là xong còn gì?

Cô gãi gãi mặt.

- Thật ra chỉ là vì sở thích hồi nhỏ nên tôi có thể nhập vai nhân vật dễ dàng hơn chút thôi.

- Vậy Bạch tiểu thư có hứng thú đóng phim không?

Chưa kịp để cô trả lời, mọi người đã đua nhau trả lời cho cô.

- Xin lỗi đạo diễn nhưng Bạch Dao nhà chúng tôi không thể tháo mặt nạ ra được!

- Đúng vậy! Ba mẹ của Dao Dao nhà chúng tôi không muốn cô ấy vào giới giải trí nên cô ấy mới phải đeo mặt nạ đó.

Đạo diễn dù có nhiều năm kinh nghiệm trong giới rồi nhưng vẫn bị sự cuồng thần tượng của Bạch Cửu làm cho khó xử. Cô cũng đành phải giúp đạo diễn giải vây.

- Thôi trưa rồi, mọi người nghỉ ngơi đi lát còn quay nốt phân cảnh cuối.

Cô vừa dứt lời, Lộ Na từ đâu xuất hiện dẫn theo người trợ lí xách một túi đồ lớn chạy theo phía sau.

- Đoàn chúng tôi vừa xuống núi mua ít đồ, tiện mua cho mọi người luôn rồi.

Cô trợ lí của cô ta phân phát cho từng người một. Lục Tử Dương không quan tâm mà trực tiếp kéo cô đi nhân lúc không ai để ý. Phong Lẫm và Đường Dạ cũng chạy theo luôn. Thì ra Tử Dương dẫn cô đến xe của anh. Vừa lên xe, cô liền tháo chiếc mặt nạ ra ngay. Phong Lẫm lấy từ đâu ra những món ăn cô thích.

- Phu nhân, đây là đồ mà thiếu gia mua cho cô đó.

Cô nhận lấy sau đó chia cho mọi người.

- Mọi người cùng ăn đi.

Phong Lẫm ngồi ở ghế lái phụ, Tử Dương ngồi cạnh cô. Cô ngồi dịch vào trong, vỗ vỗ lên chỗ trống.

- Đường Dạ, ngồi đây nè!

Đường Dạ búng mạnh lên trán cô.

- Ai cho em nói trống không vậy?! Tôi là anh cô đó cô nương.

Cẩn Dao bũi môi.

- Gọi xíu cũng có sao đâu!

Sau khi nghỉ trưa kết thúc, ai làm việc của người lấy.

Cẩn Dao lại trở về thân phận Bạch Dao. Cô được người phụ trách đạo cụ đeo cáp treo cho mình. Đạo diễn từ xa hô lớn.

- Action!

Đây là cảnh cô sẽ tự vẫn nơi vực thẳm vì để cho cảnh quay chân thực nhất, cô đã yêu cầu quay ở bờ vực thiệt. Dĩ nhiên sẽ đeo cáp treo đảm bảo an toàn.

- Chàng là chiến thần thiên giới, ta là nữ vương ma giới, tình yêu của chúng ta đã định sẵn sẽ không có kết cục tốt. Nhưng ta đa tạ chàng, đa tạ chàng vì đã yêu thương ta, nuông chiều ta, cho ta những hồi ức tốt đẹp.

Lời vừa dứt, cô đã thả mình xuống nơi vực thẳm. Chiến thần định lao theo cô nhưng lại bị người của thiên giới cản lại.

- Áaaaaaaaa!!!!

Khi cô nhảy xuống vực, không ngờ cáp treo lại đứt. Trước tiếng hét của cô ai lấy đều sững người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.