Manh Thê Phúc Hắc

Chương 37: Chương 37: Tuyên bố chủ quyền




Không phải bác xảy ra chuyện, mà là....phu nhân, bà ấy đến rồi!

Lời của bác Hứa vừa dứt, từ trong nhà lai ra một thứ gì đó với tốc độ cực nhanh, không ai kịp nhìn thấy đó là gì.

- Tiểu Dao Dao, con tới chơi à?

Lục phu nhân từ trong nhà lao ra ôm lấy cô. Tiếc thay Lục Tử Dương đã kịp kéo cô vào lòng mình làm bà vồ hụt. Bà đau lòng nhìn Cẩn Dao.

- Tiểu Dao, con xem nó kìa. Vậy mà dám đối xử với mẹ mình như vậy đấy!

Bà dường như nghĩ ra gì đó, nhìn Lục Tử Dương rồi cười đểu một cái. Mà thay đổi cảm xúc nhanh như chong chóng, Cẩn Dao vừa ngó ra nhìn bà thì bà đã hai hàng nước mắt lưng tròng.

- Tiểu Dao Dao, hay là con làm con gái ta đi. Bỏ quách thằng con trai lạnh lùng này của ta đi.

Cô đứng hình trước lời nói của bà. Bỏ Lục Tử Dương? Đây là lời nói mà một người mẹ có thể nói ra hay sao??? Lần trước gặp rõ ràng là bà còn nhiệt tình nhận cô là con dâu, bây giờ lại khuyên cô bỏ con trai của bản thân để làm con gái!

“ Con gái??? Đây là cái kịch bản gì vậy trời??”

Lục Tử Dương vội vàng kéo Cẩn Dao vào trong lòng, anh ôm chặt lấy cô. Y toả sát khí đằng đằng với người đứng trước mắt.

- Mẹ dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi! Nếu không thì dọn về nhà mà ở!

Thẩm Thanh tức giận nhìn con trai mình. Có ai như anh không?? Dám nói vậy với mẹ mình. Anh đúng là đứa con có một không hai mà.

Để bầu không khí căng thẳng này đi, cô kéo Lục phu nhân vào trong nhà.

- Cô vào chơi đi, đừng chấp anh ấy.

Cẩn Dao quay lại lườm y một cái rồi mới cùng bà Lục vào nhà. Vừa vào nhà, hương thơm của thức ăn bay từ trong bếp ra đã xộc thẳng vào mũi cô. Bà Lục nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô thì cũng bớt giận hơn.

- Ta có nấu đồ ăn cho con đó. Con ăn thử xem có vừa miệng không??

Cô vui mừng, nhảy nhót đến gần bàn ăn, nhìn quanh một vòng. Toàn là những món ăn được trang trí tinh tế, sắc hương vị đều đủ cả.

Bà nhìn vẻ đơn thuần vui tươi của cô mà trong lòng thập phần đều muốn mềm nhũn. Lục Tử Dương bình từ đi vào, thấy bà nhìn cô vợ của mình bằng ánh mắt còn sáng hơn đèn liền thấy khó chịu. Anh bước đến gần hừ lạnh một cái.

- Mẹ đừng nghĩ chỉ vậy mà cướp được vợ con đi!

Nghe hai từ vợ con kia của anh bà liền thấy tâm trạng đầy phức tạp, biểu cảm của bà có chút cổ quái. Tâm trạng của anh lúc bấy giờ u ám còn hơn cả mây đen bão tố nên cũng chả buồn để ý biểu cảm của mẹ. Trong lòng anh chỉ tâm tâm niệm niệm mẹ sẽ cướp mất Cẩn Dao của anh.

Ba người kết thúc bữa cơm trong vui vẻ. Thím Trần, một người giúp việc trong nhà chạy ra dọn dẹp.

Lục Tử Dương nhớ ra là mình vì phòng mẹ cướp mất vợ mà quên luôn không hỏi tại sao bà lại tới đây. Anh nghiêm túc nhìn mẹ.

- Rốt cuộc tại sao mẹ lại đến đây? Chắc không phải chỉ đơn thuần là đến đây chơi thôi nhỉ?

Bà Lục đột nhiên tức giận nảy lửa, ánh mắt có nét thoáng buồn. Bà bực bội, giọng điệu có chút giận dỗi.

- Ta cãi nhau với ba con nên dọn về nước ở! Sao con có ý kiến gì à???

Cãi nhau??? Trước giờ tình cảm của ba mẹ anh thế nào thì anh là người biết rõ nhất. Họ trước giờ ân ái còn không hết lấy đâu ra rảnh rỗi mà cãi nhau. Hơn nữa ba anh luôn nghe theo ý kiến của mẹ mình. Rốt cuộc là vấn đề gì mà có thể khiến hai người suốt ngày tình chàng ý thiếp này có thể quay ra cãi nhau được???

Cẩn Dao ngây ngốc nhìn người phụ nữ trước mắt. Cô cũng có chút tò mò về việc này.

- Sao hai người lại cãi nhau vậy??

Bà nhìn cô với biểu cảm cổ quái. Tâm trạng lại càng bực bội hơn.

- Là việc hôn nhân của Tử Dương!! Lão già đó....

Bà ngập ngừng không biết nên nói tiếp phần còn lại như thế nào. Bà sợ nói ra thì Cẩn Dao sẽ cảm thấy tự ti về bản thân, sẽ rời xa Lục Tử Dương nếu biết được chuyện. Bà thật sự rất thích cô, dù cô không phải con dâu bà thì bà vẫn muốn nhận cô làm con gái mình. Đây là lần đầu bà cãi nhau với chồng, ông vậy mà không đồng ý cho Cẩn Dao làm con dâu khiến bà tức chết luôn rồi. Bà có thể nhận con cô làm con gái thật nhưng qua thái độ vừa rồi của Lục Tử Dương thì chuyện này là không thể.

Cẩn Dao cũng đoán được nửa câu còn lại rồi. Chuyện hào môn đại gia tộc mà, có ai muốn một cô gái không ích lợi gì với gia tộc làm con dâu cơ chứ. Cô không nói gì mà rơi vào trầm mặc.

Thẩm Tham đập mạnh vào bàn. Quả quyết nói.

- Tiểu Dao Dao yên tâm, mẹ sẽ đứng về phía con.

Cô mở to mắt nhìn bà. Sao đột nhiên lại đổi cách xưng hô rồi, nãy đâu phải xưng hô kiểu này???

Thẩm Thanh cười cười nhìn khuôn mặt ngây ngốc của cô.

- Con nghĩ ta chưa biết là hai đứa đã đi đăng kí kết hôn rồi sao??? Hai đứa định giấu đến khi nào???

Quả nhiên là chỉ có thể giấu được phía gia đình cô chứ không thể giấu được Lục gia. Bà cũng biết rồi thì chắc chắn Lục gia chủ cũng đã biết. Có lẽ ông không trực tiếp đến đây cũng là một sự may mắn đối với cô. Cô chưa sẵn sàng để gặp mặt người của Lục gia.

Mặt Lục Tử Dương tối sầm lại, giọng điệu đầy kiên quyết.

- Dù ba có phản đối thế nào thì người có thể làm vợ con cũng chỉ có thể là Diệp Cẩn Dao, cô ấy thôi!

Cẩn Dao nhìn thái độ của anh, rồi lại quay sang nhìn Thẩm Thanh, cô không muốn đưa hai người vào thế khó xử. Cô nhìn thấy hai người đều kiên quyết chấp nhận đứng về phía cô như vậy thì rất vui. Trong lòng cô thầm cảm ơn hai người họ. Cô cười cười, an ủi hai người khuôn mặt còn tối đen hơn cả mực kia.

- Hai người không cần lo cho con đâu. Con tự có cách để bác trai chấp nhận con khi gặp bác ấy. Cô cũng đừng bỏ đi như vậy nữa, bác ấy sẽ lo cho cô lắm đó.

Bà Lục chạy vòng quay ôm chặt cô vào lòng, giọng điệu nũng nịu.

- Ôi, con không cần lo cho ông già đáng ghét đó đâu. Lão già đó không chấp nhận con mà con còn lo cho ông ấy, con tốt bụng quá rồi đó. Mà con đừng gọi ta là cô nữa, cũng lên thây đổi lại rồi đó.

Cô vừa định ôm lại bà thì bị Lục Tử Dương kéo ngược lại. Khuôn mặt anh lạnh băng nhìn Thẩm Thanh.

- Mẹ đủ rồi đó. Đừng có bám lấy vợ con nữa!! Chỉ con mới được ôm cô ấy thôi, mẹ trở về mà ôm ba đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.