Buồn nôn
.
Rốt cuộc cảm giác không thoải mái trong dạ dày càng lúc càng rõ rệt, có lẽ vì liên quan đến hai miếng thịt bò vừa ăn, trong lúc hôn, cơn đau ở bụng càng trở nặng.
Thời Duyệt càng hôn càng thấy cả người nóng lên, lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Hứa Ấu Diên từ từ hạ xuống, thậm chí bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hai bên tóc mai và sau lưng đều ướt.
“Sao thế?” Lý trí của Thời Duyệt kìm nén nỗi xúc động trong lòng, đỡ cằm Hứa Ấu Diên, nâng gương mặt chìm xuống của chị lên, “Có phải khó chịu ở đâu không?”
Hứa Ấu Diên lắc đầu, mỉm cười.
Cảm thấy mình cười rất tự nhiên, nhưng không biết thật ra rất gượng.
Nụ cười cũng không thể đưa sự chú ý của Thời Duyệt rời khỏi đôi lông mày nhăn chặt.
“Đau bụng?” Thời Duyệt lập tức đoán đúng, “Mấy hôm nay phát hành trò chơi mỹ thực làm cả người chị gầy đi trông thấy, bây giờ dạ dày khó chịu sao? Chị nói xem, điểm nào của chị cũng rất tốt, chính là quá tham công tiếc việc, có một số việc không cần chị tự thân vận động, giao cho người kiểm tra không được sao?”
Thời Duyệt “dạy bảo” Hứa Ấu Diên giống như người lớn quở trách em nhỏ.
Hứa Ấu Diên ôm bụng, yếu ớt nói: “Đương nhiên là phải kiểm tra, nhưng chị cũng không thể bỏ đi mặc kệ, dù sao chị cũng là người làm ra toàn bộ trò chơi, chị phải...”
“Được rồi, chị đừng nói nhiều, không đau à?” Thời Duyệt ôm chị xuống, đau lòng xoa đầu chị, dắt chị đến sô pha ngồi, “Em lấy ít nước nóng cho chị, đúng lúc nhà em có thuốc dạ dày, đều là chị em lần trước đến chuẩn bị cho. Lúc đó em còn nói chắc chắn không cần dùng, sức khỏe của em rất tốt. May mà không bỏ đi, sau này thật sự phải dùng đến.”
Thời Duyệt đi mở tủ liền lảo đảo một bước, suýt nữa ngã xuống, cồn vẫn còn tác dụng.
“Cẩn thận...” Hứa Ấu Diên lo lắng nói.
“Yên tâm, thật ra tửu lượng của em cũng khá.”
Hứa Ấu Diên nhắm mắt lại, cười nói: “Đúng, Thời Duyệt của chúng ta có tửu lượng tốt nhất, say chỉ là giả vờ.”
Thời Duyệt lấy thuốc dạ dày, quay đầu nhếch miệng với Hứa Ấu Diên, làm vẻ mặt sói xám già muốn ăn thịt người:
“Tốt nhất là chị hãy cẩn thận, vừa rồi cũng vì quan tâm đến dạ dày khó chịu của chị mới dừng lại, em vẫn chưa no.”
Mang thuốc đến lại rót một cốc nước ấm, để Hứa Ấu Diên uống nước uống thuốc.
“Cảm ơn.” Khi Hứa Ấu Diên đặt cốc thủy tinh lên môi, Thời Duyệt mới phát hiện vừa rồi khi hôn mình đã quá mạnh, chỉ tập trung cho mình, khiến môi của Hứa Ấu Diên bị sưng đỏ.
Geez.
Thời Duyệt cảm thấy hết sức hối hận.
Động tác mạnh bạo lại thiếu kỹ thuật như vậy, chắc chắn Hứa Ấu Diên sẽ thấy cô như trẻ con chưa từng va chạm tình trường, hiếm khi được thân mật lại bị cơn xúc động đánh về nguyên hình xử nữ ít tuổi rồi.
Hoàn toàn không biết trong đầu Thời Duyệt đang dời sông lấp biển nhớ lại như vậy, Hứa Ấu Diên uống thuốc, Thời Duyệt bảo chị nằm xuống sô pha xem tivi hoặc ngủ một giấc, lấy chăn bọc chị lại như một bé tằm cưng.
Hứa Ấu Diên gọi điện thoại cho đồng nghiệp, nói mình bị đau dạ dày, buổi chiều tạm thời không đến họp.
Đồng nghiệp ân cần hỏi thăm, nhắn cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Thuốc nhanh chóng có tác dụng, cảm giác đau dữ dội dần giảm xuống mức độ có thể chịu đựng, nằm trên ghế quý phi, Hứa Ấu Diên mở mắt ra, nhìn Thời Duyệt đang làm ổ ở bên kia sô pha nhìn mình chằm chằm.
“Sao lại nhìn chị như vậy...có phải chị làm mất hứng?”
Thấy Hứa Ấu Diên không mắng mình vì hôn chị sưng môi, Thời Duyệt yên tâm:
“Đâu có mất hứng, cũng không phải đột nhiên đau dạ dày mà, có phải trước khi đến đã khó chịu rồi? Nếu không thoải mái phải về nghỉ chứ, còn cố tình chạy đến tìm em. Về sau không được thế nữa nghe chưa? Dù thế nào, sức khỏe của chị vẫn quan trọng.”
Hứa Ấu Diên: “Em nói như chị đã già đến bảy mươi tám mươi tuổi gió thổi một cái liền mệt rã rời vậy. Không phải chỉ là đau bụng thôi sao, cũng không phải bệnh dạ dày thường xuyên phát tác, thỉnh thoảng bị thôi, không sao, uống thuốc là được rồi. Hơn nữa NAC gì đó cho chị hẳn 89 điểm, nghĩa là sức khỏe của chị cũng không tệ lắm.”
“Vậy cũng đâu chịu được đau. Bên trong của chị tốt, cũng phải bảo vệ sức khỏe mới dược.”
“Hầy, em nói xem NAC kia cho điểm có chuẩn không?” Hứa Ấu Diên quấn lọn tóc xõa trên vai Thời Duyệt quanh đầu ngón tay mình.
“Cũng tạm. Em không thích việc chấm điểm gen này, cảm thấy giống như khoác một lớp áo công nghệ cao lên thuật đoán mệnh của các thầy bói khi trước. Nhưng mà, nếu nhất định phải tính điểm theo một loạt tiêu chuẩn kia của họ, cũng giống như một chương trình lừa đảo chặt chẽ.”
Hứa Ấu Diên bật cười: “Chương trình lừa đảo chặt chẽ cái quái gì...đã có ai tham gia việc chấm điểm này chưa?”
Thời Duyệt chiếu điện thoại lên khoảng không, tựa đầu vào Hứa Ấu Diên cùng nhìn lên màn hình chiếu trên cao:
“Trước mắt đã có tổng cộng 19.876 người tính điểm ở NAC, trong đó cao nhất là 97 điểm, thấp nhất là 61 điểm, tỉ lệ nam nữ là 41.9% và 40.6%, chuyển giới là 17.5%. Cụ thể ai bao nhiêu điểm thì là vấn đề riêng tư, không thể công khai với bên ngoài, nhưng trong số gần hai mươi nghìn người được tính điểm, các nhà khoa học hàng đầu được 90.2 điểm, vận động viên nổi tiếng là 89.9 điểm, chính khách 86.6 điểm, đại gia 85.8 điểm...”
“Hả? Chị được 89 điểm, gần đến đỉnh của chóp rồi?” Hứa Ấu Diên kinh ngạc, “Thì ra chị ghê gớm như vậy sao?”
“Trong hệ thống cho điểm này có một yếu tố tham chiếu cơ bản rất quan trọng là “thành tựu cá nhân”, người khai phá trò chơi hologram, chỉ riêng mục này đã đủ để chị vượt qua phần lớn các vận động viên và các chính khách xuất sắc. Chị còn từng nằm trong danh sách giàu có đúng không, mục này cũng có điểm rất cao.”
Hứa Ấu Diên cảm thán: “Em không nói chị cũng sắp quên mất, vậy mà chị đã từng nằm trong danh sách giàu có.”
Lời này chọc trúng điểm cười của Thời Duyệt, cười suốt hơn một phút đồng hồ.
Hứa Ấu Diên: “...rồi rồi em cứ cười đi. Một ngày nào đó chị sẽ lại leo lên danh sách giàu có!”
“Được, em tin chị nhất định có thể.” Thời Duyệt mơ mộng, “Đến lúc đó, em có thể bắt chị mời em ăn canh cá cay thỏa thích, muốn ăn mấy chậu cũng được.”
Hứa Ấu Diên: “Có thể có chút tiền đồ được không? Đúng rồi, em không tham gia cuộc đánh giá cho điểm này của NAC sao?”
“Hở? Đánh giá rồi.” Thời Duyệt nói, “Nếu không sao có thể có số điểm cao như 97 đây?”
Thời Duyệt nói vậy khiến Hứa Ấu Diên nhất thời không phản ứng kịp: “Cái gì? Người có số điểm cao nhất là em?”
“Em không thích nghe chị nói thế đâu, giọng điệu nghi hoặc này là sao? Lẽ nào em...” Nói rồi sờ chân dài của mình, “Không đáng với số điểm 97 sao?”
Hứa Ấu Diên nhìn đôi chân thon dài đều thẳng trắng như tuyết của em, ánh mắt thoáng đăm đăm.
“Em còn muốn hỏi 3 điểm còn lại là thiếu gì đấy? Sao lại có thể không phải là 100 điểm?”
“Có lẽ vì tính cách quá ư là ngứa đòn...”
Thời Duyệt: “??”
Hai người cười cười nói nói, cảm giác đau nhói của Hứa Ấu Diên cũng dần dần tan biến, có thể ăn chút cháo.
Đến tối Thời Duyệt tắm rửa xong ra ngoài, thấy Hứa Ấu Diên gắn tinh thể truy cập “Lạc Giữa Thời Nguyên Thủy”, chơi một trò chơi kịch liệt như vậy, hẳn là đã không sao, liền đi thay một bộ đồ ngủ gợi cảm định tim cơ hội trêu Hứa Ấu Diên, có lẽ đêm nay sẽ có cơ hội.
Vừa thay đồ ngủ, điện thoại đổ chuông, Lão Hà tìm cô họp video, nói có tình huống đặc biệt.
“Sao thế?” Thời Duyệt nhanh chóng thay một bộ đồ đi làm nghiêm chỉnh, ít nhất phải giữ nửa thân trên đứng đắn.
Vào cuộc họp video một hồi, giọng nói càng lúc càng trở nên nghiêm túc.
Hứa Ấu Diên nghe được nội dung cuộc họp của em, đại khái là một nhân viên kỹ thuật chủ chốt bỗng nhiên ngã bệnh, hiện giờ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Quản lý nhân sự đã chạy đến bệnh viện, nhưng phía Lão Hà lại đau đầu hơn.
Nhân viên phải vào viện kia là trụ cột kỹ thuật của “Lạc Giữa Thời Nguyên Thủy”, phụ trách một mô-đun quan trọng. Vốn dự kiến sẽ hoàn thành vào tối nay, nhưng người nọ thật sự quá mệt liền xin nghỉ nửa ngày, định ngủ sáu tiếng rồi quay lại làm gấp rút, không ngờ buổi chiều tỉnh lại đột ngột bị xuất huyết não, được vợ vội vã đưa vào bệnh viện.
Hiện giờ vẫn chưa rõ tình hình, ngộ nhỡ không qua khỏi thì gay go.
Chưa kể công việc phải được hoàn thành muộn nhất vào sáu giờ sáng mai, hiện giờ người gặp chuyện không may, e là không chạy kịp, phải để trống nội dung này. Tất cả mọi người đều có rất nhiều việc phải làm, không thể phân tâm đi làm việc của người nọ.
Trường hợp khẩn cấp như vậy, là lãnh đạo, chắc chắn Thời Duyệt phải tự mình đến thăm nhân viên. Ngộ nhỡ thật sự có chuyện không hay xảy ra, dù cô có thể cố gắng nhẫn nhịn dư luận xã hội, nhưng đây là một mạng người, cô không thể để nhân viên đi theo mình chăm chỉ làm việc phải bỏ mạng vì quá lao lực.
Dù thế nào, nhất định cũng phải cứu sống người kia, dù phải mất bao nhiêu tiền.
Thời Duyệt sợ người nhà bệnh nhân không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, hoặc phía nhân sự không chịu chi tiền, lập tức mặc quần áo muốn chạy đến bệnh viện.
Dù tình hình thế nào cô cũng sẽ nói trực tiếp, ít nhiều có thể làm yên lòng gia đình và cấp dưới đang hoang mang.
“Đợi đã tổng giám đốc Thời!” Lão Hà gọi cô lại, “Bây giờ quan trọng nhất là bên tôi đang thiếu người! Cô nhanh cử một người giúp tôi được không! Nếu sáu giờ sáng mai vẫn chưa làm xong, không chỉ cậu ta nằm viện, tôi cũng phải treo cổ mất!”
Thật ra Thời Duyệt có thể làm thay, chỉ là lúc này cô phải đến bệnh viện, lo cho cả hai bên e là không dễ.
Thấy Thời Duyệt cuống quýt không thôi, Hứa Ấu Diên đứng ở phía sau màn chiếu nơi Lão Hà không thể nhìn thấy chỉ vào chính mình, dùng khẩu hình nói: “Chị thử xem?”
Lúc này Thời Duyệt mới nhớ ra, Hứa Ấu Diên là một fan cuồng nhiệt của “Lạc Giữa Thời Nguyên Thủy”, rất quen thuộc với trò chơi này, hơn nữa mô-đun kia vừa đúng là lĩnh vực Hứa Ấu Diên am hiểu nhất, có đại thần trong nghề Hứa Ấu Diên hỗ trợ, không chừng thật sự có thể vá trời.
Thời Duyệt nhắn Lão Hà chia sẻ tài liệu qua, bật quyền chỉnh sửa.
Sau khi Lão Hà gửi đến, Hứa Ấu Diên tìm được lập trình logic, bắt đầu khớp từng phần một trong mô-đun.
“Được không?” Thời Duyệt tạm thời tắt video, đứng sau lưng Hứa Ấu Diên hỏi chị.
“Ừ, chị muốn giải quyết thử trước...” Trong lúc nói, Hứa Ấu Diên cũng đã khớp gần xong, động tác cực nhanh cùng độ khớp chính xác làm Thời Duyệt không thể mong chờ gì hơn.
“Chị thật...quá giỏi, như thể trò chơi này do chính chị phát triển ấy. Đừng nói tướng tài số một của N-COUNT Lão Hà, nhìn vào tất cả các nhà phát triển trò chơi hologram hiện nay, cũng chưa chắc được mấy người có thể giải quyết một trò chơi lạ nhanh như vậy.” Thời Duyệt vừa đi giày vừa tâng bốc không ngừng, “Có phải chị có thói quen, khi chơi một trò chơi sẽ vô thức viết lại toàn bộ mô-đun quan trọng của trò chơi đó trong đầu?”
“Ừ, gặp được trò chơi chị cực thích thì quả thật có thể như vậy, vừa chơi code vừa hiện ra trong đầu, cũng có thể nhìn thấy những bug đặc biệt rất nhỏ. Một nửa là vì thói quen viết bình luận và đánh giá để kiếm tiền nhuận bút, nửa kia là luyện ra khi phải làm một mình lúc không có tiền.” Hứa Ấu Diên không dời mắt khỏi màn hình, vẫy tay với em, đuổi em ra ngoài, “Được rồi ở đây cứ giao cho chị, em nhanh đến bệnh viện thăm nhân viên của em đi. Có chuyện gì liên lạc qua điện thoại.”
“Được. Bảo bối, dự kiến trong bao lâu có thể hoàn thành?”
Hứa Ấu Diên buột miệng đáp lại một con số chính xác: “Năm giờ mười lăm.” Trả lời xong mới phát hiện hình như mình vừa đáp lại xưng hô hết sức buồn nôn của Thời Duyệt.
“Vất vả rồi.” Thời Duyệt đã đi giày vẫn chạy vào trong nhà, ôm đầu Hứa Ấu Diên hôn mạnh vào má chị một cái, “Nếu dạ dày khó chịu thì phải nghỉ một lát đấy, đợi em về sẽ cảm ơn chị tử tế.”
Hứa Ấu Diên đẩy đầu em không thương tiếc: “Nhanh đi đi, quá cản trở công việc.”
Khi Thời Duyệt đến bệnh viện, người nhà và nhân sự đang hoảng loạn chợt nhìn thấy cứu tinh, lập tức vây quanh Thời Duyệt.
Người nhà nói đây là tai nạn lao động, xảy ra vì tăng ca làm việc liên tục, chúng tôi cũng không phải kiểu người khóc lóc om sòm gây sự, nhưng suy cho cùng chỉ là gia đình bình thường, năm trước bố vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, hiện giờ điều kiện kinh tế trong nhà vô cùng khó khăn, chỉ có thể dựa vào công ty. Công ty ngàn vạn lần không được bỏ rơi anh ấy.
Thời Duyệt an ủi người nhà đang xúc động trước, nói bệnh nhân là nhân viên cốt cán của công ty, đảm bảo sẽ dùng toàn lực phối hợp điều trị, chữa khỏi cho người kia bằng bất cứ giá nào, không cần tiết kiệm cũng sẽ không tiết kiệm.
Mới đầu người nhà thấy vị sếp này còn trẻ như vậy, nhìn không khác gì sinh viên, còn sợ cô sẽ chần chừ, không quyết đoán khi đối mặt với tình huống nguy cấp. Thế nhưng khi Thời Duyệt vừa lên tiếng, người nhà như được uống thuốc an thần, cảm thấy yên tâm, chỉ cần bác sĩ điều trị tốt là được.
Thời Duyệt nhìn quản lý nhân sự thay mặt giám đốc nghỉ sinh đến đây an ủi gia đình toát mồ hôi đầy đầu, gia đình còn chưa an ủi xong, bản thân đã sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Quản lý nhân sự năm nay chưa đến ba mươi, vừa mới được thăng chức, có kinh nghiệm làm việc, chỉ là vẫn còn trẻ, lần đầu tiên thật sự tiếp xúc với vấn đề sinh tử, có vẻ hơi hoảng loạn.
Thời Duyệt lấy một cốc nước nóng cho cô ấy. Được sếp bưng trà rót nước, cô ấy lập tức cảm thấy mình thể hiện rất thiếu bình tĩnh.
“Không sao, uống chút nước nóng trước.” Thời Duyệt nói, “Thật ra gia đình chính là sợ tai nạn không qua khỏi, chỉ cần người vẫn còn là không sao rồi, mất một ít tiền cũng không thiệt thòi.”
Quản lý nhân sự nắm chặt cốc nước bằng hai tay, gật đầu lia lịa.
Bình thường luôn nghe mọi người khen sếp có sự trầm ổn vượt xa những người cùng tuổi, trước kia chưa được tận mắt chứng kiến, hôm nay cuối cùng cũng tự cảm nhận được.
Có Thời Duyệt ở đây, dường như dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không đáng sợ.
Thậm chí những chuyện tồi tệ cũng sẽ không xảy ra.
Cô ấy thật sự có khí chất đội trời như vậy.
......
Mãi cho đến mười một giờ đêm, cuộc phẫu thuật mới kết thúc, xem như đã lấy lại được mạng sống từ tay Diêm Vương, hiện giờ bệnh nhân được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn phải tiếp tục quan sát.
Người nhà rốt cuộc thả được trái tim thấp thỏm về chỗ cũ, Thời Duyệt cũng cảm thấy sợi dây trên cổ được nới lỏng.
Đi theo người nhà nói chuyện cùng bác sĩ một lát, nhìn trạng thái của nhân viên trong phòng hồi sức tích cực qua màn hình, có vẻ đã ổn định. Thời Duyệt lại nói chuyện với người nhà, dặn họ giữ lại tất cả các phiếu thanh toán, một phần sẽ thanh toán qua bảo hiểm y tế, phần còn lại không chi trả được sẽ do công ty chịu toàn bộ trách nhiệm.
Khi ra ngoài còn để lại số điện thoại cho người nhà, có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào nếu có chuyện.
Người nhà bắt tay cô cảm ơn rối rít, Thời Duyệt mệt mỏi mỉm cười, nói ấy là việc nên làm, lúc này mới yên tâm rời khỏi bệnh viện về nhà.
Về đến nhà khi đã hơn mười hai giờ, đã gần bốn tiếng kể từ lúc ra khỏi nhà, mà Hứa Ấu Diên vẫn giữ nguyên tư thế như lúc cô đi, giống như một AI đang vận hành với tốc độ cao, gõ bàn phím không biết mệt, hai mắt gần như không chớp.
“Bảo bối, chị cũng nên nghỉ ngơi hợp lý một lát đi, nếu không cổ và eo chị sẽ không chịu nổi đâu.”
“Xùy, đừng quấy.” Hứa Ấu Diên viết năm dòng code một cách thần tốc mới phân ra chút tinh thần nói với Thời Duyệt: “Suôn sẻ hơn chị nghĩ, khoảng nửa tiếng nữa là có thể xong. Em ngồi bên kia ngoan ngoãn đợi chị.”
Thời Duyệt: “...”
Hứa Ấu Diên thật sự hoàn thành sau nửa tiếng, nói một tiếng “ok”, sau đó đứng dậy, lập tức đau lưng, chật vật đỡ eo ngồi vào sô pha uống nước đá, gọi Thời Duyệt đang tủi thân nhìn mình đến:
“Biểu cảm gì thế này? Ai, cái eo già của chị...cứ thế lưu lại là được rồi đúng không, đồng nghiệp của em ở bên kia có thể nhận được đúng không?”
“Thấy rồi, Hứa Ấu Diên, chị đúng là một người cuồng công việc.” Thời Duyệt thở dài một hơi: “Dường như em đã thấy tuổi già cô đơn rồi.”
“Thời Duyệt?! Không phải chị giúp em cứu nguy à? Tại sao lại thành em tuổi già cô đơn?” Hứa Ấu Diên chống nạnh đứng bên cạnh em, ấn vào đầu em, “Làm người phải có lương tâm.”
Thời Duyệt được đà vịn cổ chị, kéo chị xuống, Hứa Ấu Diên không ngờ em bỗng dưng lên cơn, đứng không vững, cứ thế ngã xuống người em.
Trong lúc ngã xuống, Hứa Ấu Diên nhanh tay nhanh mắt chống được vào sô pha, không để toàn bộ trọng lượng của mình đè xuống.
“Em lên cơn gì đấy...đè lên em thì phải làm sao bây giờ?”
“Hứa Ấu Diên, sao chị có thể giỏi thế này, hửm?”
Hứa Ấu Diên sắp chết chìm trong đôi mắt tràn đầy yêu thương của em, mặt hơi nóng lên, muốn đứng dậy, nhưng cổ vẫn khăng khăng bị vịn.
“Hay là em xác nhận lại với đồng nghiệp của em đi, xem những gì chị viết có lỗi gì không.”
“Không sao, nếu có vấn đề Lão Hà sẽ liên lạc với em. Nếu không liên lạc, chúng ta có thể đi tắm đi ngủ.”
“Em đi tắm, chị phải về nhà rồi.”
“Hả?” Ngũ quan của Thời Duyệt gần như đổi vị trí, “Đã muộn thế này chị vẫn muốn về nhà? Về ngoại ô phía Tây?”
“Đúng vậy, muộn cũng phải về nhà, mẹ dạy từ bé.”
Thời Duyệt: “...”
Xuống nhà cùng Hứa Ấu Diên, Thời Duyệt đã cầm theo một chiếc chìa khóa, chìa khóa nơi Hứa Ấu Diên từng sống.
Hứa Ấu Diên quàng khăn quanh cổ đi trong gió, Thời Duyệt theo sau, định đưa chìa khóa cho chị.
“Hầy, vẫn phải tiếp tục nghĩ cách...” Hứa Ấu Diên lẩm bẩm một mình, “Cảm thấy vẫn có thể cứu 'Thế Giới Mỹ Thực Huyễn Tưởng' phần nào. Cũng may nhờ có em Thời Duyệt, tối nay chị viết vui lắm, giống như tìm lại được một phần tự tin, chị cũng không phải bà cô tàn tật ngã xuống vực liền khó có thể tự mình đứng lên nha. Em nói rất đúng, không nên mê tín vào quy luật một tuần, ngày mai chị phải mở cuộc họp tẩy não động viên các đồng nghiệp...”
Hứa Ấu Diên nói về công việc, cố gắng tìm lại niềm tin cho chính mình. Nhìn dáng vẻ tràn đầy tin tưởng của chị, ý định đưa chìa khóa của Thời Duyệt hoãn lại.
Hay là, đợi một chút?
Thời Duyệt không muốn chiếc chìa khóa này trở thành con dao làm tổn thương lòng tự trọng của Hứa Ấu Diên.
Nếu cưỡng ép bố thí mặc kệ phẩm giá của chị, vậy khác gì việc Tiểu An đã làm?
“Ngủ ngon, Thời Duyệt, mau lên nhà đi.” Hứa Ấu Diên ngồi vào xe taxi, chúc Thời Duyệt ngủ ngon.
“Ngủ ngon, cục cưng.” Thời Duyệt.
Hứa Ấu Diên thoáng ngây người, lập tức nở nụ cười: “Buồn nôn.”
Trên đường lên nhà đã nhận được tin nhắn của Lão Hà, nói tổng giám đốc Thời đúng là bảo kiếm không cùn, lại có thể vừa đến bệnh viện vừa viện đoạn code thần kỳ này, bội phục bội phục.
Thời Duyệt đọc những lời của Lão Hà, vô cùng vui vẻ.
Gió cũng không còn lạnh như vậy, Thời Duyệt cảm thấy, dường như mùa đông chuẩn bị kết thúc.
*
*
Trò chơi mỹ thực không bán được tốt, trong lúc nhất thời ê-kíp dự án suy sụp tinh thần, đều làm một ít công việc thường ngày, thậm chí bắt đầu thảo luận về những trò chơi khác. Sau vài lần họp để lấy lại trạng thái, Hứa Ấu Diên không biết lòng hăng hái này sẽ có thể được duy trì đến khi nào.
Hứa Ấu Diên mệt mỏi một thời gian dài như vậy lại nhận được phản hồi không tốt, dù trái tim làm bằng sắt, cũng phải dành ra ít thời gian để mài vết gỉ.
Muốn điều chỉnh tâm trạng, cho mình hai ngày nghỉ.
Hai ngày không ép mình làm việc hay tập thể dục, ngủ một giấc thoải mái, đọc sách, lên mạng đọc tin tức đều được, tóm lại mục đích chính là làm nỗi uể oải trong đầu bị bay hơi sạch sẽ.
Trong lúc lướt mạng liền lướt đến cộng đồng những người thuê nhà ở ngoại ô phía Tây.
Hứa Ấu Diên thấy cả ngày đều có người đăng bài nói khu vực này không yên ổn, không phải bị trộm đồ thì cũng bị lưu manh giở trò bỉ ổi, thậm chí còn có những kẻ máu chiến cứ thể bám theo người ta lẻn vào nhà cướp của.
“Mọi người phải đề cao cảnh giác mọi lúc mọi nơi, không được để những phần tử tội phạm vi phạm pháp luật có cơ hội lợi dụng!”
Dưới bài đăng là hàng loạt những lời kêu than:
“Công cụ chống sói đều vô dụng, phải mang đao kiếm trên người mới có thể sống sót ở Tây ngoại ô.”
“Người anh em, kiếm thật nhiều tiền, nhanh chóng rời khỏi nơi này mới là biện pháp chính xác!”
“Sang năm giá nhà ở ngoại ô phía Tây cũng sắp tăng rồi, chủ nhà của tôi tăng thêm năm trăm, cái phòng đổ nát vừa lọt gió vừa lọt âm tiểu cường bò đầy đất này còn tăng giá! Phòng ở ngoại ô phía Tây còn lên đến hơn mười nghìn, trong nội thành phải đắt như thế nào. Lương làm việc vất vả một tháng đều đổ vào tiền thuê nhà, tiếp tục như vậy thì đến ngoại ô phía Tây cũng không ở nổi, phải ở thành phố bên cạnh!”
“Có đủ tiền sống ở thành phố bên cạnh không? Chi phí đi lại hàng ngày cũng có thể gây phá sản đấy? Đồ ngu, về quê trồng trọt sinh con luôn đi!”
“Chó điên ở đâu ra đấy, mồm thối!”
Sau đó lầu trên lầu dưới bắt đầu chửi nhau, Hứa Ấu Diên rũ mi lướt hai ba trang tiếp theo, tất cả đều là hai người chửi nhau.
Bó tay.
Hiện giờ trên mạng không có nơi nào sạch sẽ, từ khi truy cập internet là việc có phí tổn đắt đỏ cách đây 40 năm đến khi chi phí rẻ hơn cách đây 20 năm, lại đến 10 năm trước bắt đầu miễn phí, số người truy cập internet càng ngày càng nhiều, có điện thoại liền có thể lên mạng phun, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy môi trường mạng đang càng ngày càng bẩn với tốc độ nhanh chóng.
Xem bất kì thứ gì, từ bình luận đến màn đạn, nếu không phải spam không liên quan thì cũng là tranh cãi, đương nhiên đa số các trường hợp là chửi nhau. Muốn lọc ra thứ mình muốn xem từ một đống bẩn thỉu là việc rất tốn sức.
Căn phòng thuê một năm của Hứa Ấu Diên chỉ còn hai ba tháng là hết hạn, không hẳn là rất gấp, nhưng cũng bắt đầu cần lo lắng.
Cô tiết kiệm được ít tiền, chỉ có một ít.
Tính toán thử, nếu chủ nhà muốn tăng thêm năm trăm một tháng, tất cả tiền gửi ngân hàng của cô cũng không đủ để trả cho một năm, chỉ có thể thương lượng với chủ nhà xin giao nửa năm.
Vốn gửi gắm hy vọng vào trò chơi mỹ thực, kết quả là...
Hứa Ấu Diên làm một bữa tối thơm phức cho A Song, trong tủ lạnh còn ít thịt Thời Duyệt đưa tới cùng tủ lạnh lần trước, cô ăn một ít A Song cũng ăn một ít.
A Song ăn nhồm nhoàm, đuôi sắp quẫy thành cánh quạt, cực kì vui vẻ, ăn xong liền ngậm dây chó đi đến, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt Hứa Ấu Diên.
“Sớm thế này đã muốn ra ngoài rồi à.” Hứa Ấu Diên vốn định đọc sách thêm một lát, thôi được, đi thì đi.
Hứa Ấu Diên dắt A Song xuống nhà đi dạo, thời tiết dần ấm hơn, vạn vật sống lại, hơi thở của mùa xuân đã rất rõ ràng.
Tương tự, những người không rõ danh tính trong khu chung cư cũng bắt đầu tích cực hơn.
Chung cư không lớn lắm, hai tòa nhà, nhưng khách thuê đi đi đến đến không ít, bình thường cứ một năm lại thay đổi một nhóm đông, vì thế đa số những người qua lại nơi này đều rất lạ mặt.
Hứa Ấu Diên dọn dẹp mình và A Song cho ra người ra ngợm theo thói quen rồi xuống nhà, chưa đi được hai bước đã nhận được ánh mắt khác thường từ xung quanh.
Không chỉ Hứa Ấu Diên, ngay cả A Song cũng nâng cao cảnh giác, nhìn xung quanh, có thể nhe răng bất cứ lúc nào.
“Suỵt, A Song.” Hứa Ấu Diên vuốt ve để nó bình tĩnh lại, ở nơi tốt xấu lẫn lộn này vẫn nên cư xử khiêm tốn, tuyệt đối không nên trêu chọc bất cứ người nào.
Cô định lần sau sẽ trực tiếp mặc chiếc áo nỉ đã giặt đến bạc màu mua từ mười năm trước, tóc tai bù xù, không trang điểm rồi đi một đôi dép lê bẩn, có lẽ sẽ hòa hợp với môi trường xung quanh hơn.
Không biết có phải vì hoàn cảnh xung quanh mang lại cảm giác quá ngột ngạt, đi đến vòng thứ ba, túi rác trong tay Hứa Ấu Diên vẫn trống không.
Trước giờ A Song luôn đi vệ sinh rất ngoan rất chủ động, trên cơ bản đều đi hết vòng đầu tiên đã giải quyết xong, thời gian còn lại sẽ đi dạo thoải mái. Hôm nay quả thật rất khác thường.
“A Song, em thoải mái một chút, có chị ở đây đừng sợ.” Hứa Ấu Diên tiếp tục vuốt lông cho nó.
Còn chưa đi đến cửa khu, Dịch Như Song đã cảm nhận được bầu không khí ngày hôm nay không được bình thường cho lắm.
Vừa rồi có mấy thanh niên lạ mặt ăn mặc cũng kỳ quái xầm xì xầm xì đi qua trước mặt, thấy có người tới gần liền im bặt, không nói gì tiếp. Đợi Dịch Như Song đi xa lại bắt đầu nói, còn quay đầu nhìn cô liên tục.
Vụ trộm thời gian trước xảy ra ở nhà bên cạnh cô. Hàng xóm là một cặp đôi trung niên chưa kết hôn, năm mới đều không về nhà, định tranh thủ làm việc trong dịp Tết để kiếm thêm ít tiền, kết quả là nhà lại bị mất trộm.
Kẻ trộm rất manh động, nhìn thấy trong nhà có người vẫn ngang ngược muốn lấy đồ mới đi, kết quả là hai bên đánh nhau, nam chủ nhà bị kẻ trộm đâm một nhát, suýt rơi nội tạng ra ngoài.
Khi bác Vương và mấy người sống ở phía Tây nhắc đến chuyện này, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nhăn thành bánh bao.
Chuyện này làm Dịch Như Song mất ngủ mấy đêm, đẩy nhanh tiến độ sửa căn hộ nhìn ra sông ở Nam Giang, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này.
Trước năm mới đã tăng thêm giờ trang trí nhà, cộng thêm lắp đặt thông gió, còn một tháng nữa là có thể chuyển đi.
Mục tiêu của Dịch Như Song chính là sống qua một tháng này.
Đi vào khu chung cư, rẽ trái, sau đó đi qua một con đường nhỏ bên một mặt tường thấp là có thể đến cửa tòa nhà.
Bên ngoài bức tường là một nhà xưởng đã bị bỏ hoang từ lâu, đến giờ vẫn chưa được giải tỏa. Ban ngày nhìn vào đã rùng rợn, buổi tối rõ ràng biến thành một tòa nhà ma.
Có lẽ bên trong không có ma thật, nhưng chắc chắn có vài kẻ chứa ma thai trong đầu.
Bác Vương đã nói, kẻ trộm nhất định là lẻn vào trong từ phía nhà xưởng. Đừng nói là các thanh niên phạm tội, ngay cả bác từng này tuổi, bước lên một chiếc xe đỗ cạnh bức tường cũng có thể trèo qua.
Chung cư này thật sự quá nguy hiểm.
Nghĩ đến những chuyện đáng sợ này, Dịch Như Song bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng về nhà mình.
Ngay khi cô muốn lên tầng, bỗng nghe thấy một tiếng hét từ phía xa, khiến cô suýt sợ mất hồn.
Chuyện gì xảy ra...
Dịch Như Song nhìn bóng tối sâu thẳm, dường như có bóng người đang lúc nhúc.
Lúc này mới vừa mười một giờ, các phần tử tội phạm không thể thức khuya được sao?
“Cứu với --- cứu với!”
Sau một tiếng hét là tiếng kêu cứu, hơn nữa còn có tiếng giằng co không ngừng: “Đừng lấy tiền của tôi, đây là ông nhà tôi dùng mạng để đổi lấy!”
Dịch Như Song nghe rõ, có kẻ cướp bóc!
Trái tim dâng lên cổ, âm thanh đáng sợ này khiến tất cả chó trong chung cư bắt đầu sủa, không nghĩ cũng biết tên tội phạm này hung hăng càn quấy đến mức nào!
Tiếng kêu cứu vang lên không ngớt, không chỉ có một kẻ cướp!
Dịch Như Song đang xoắn xuýt không biết rốt cuộc có nên cứu người không, chợt nghe thấy có người gọi mình:
“A Song! A Song!”
Là tiếng của nữ giới...sao lại biết mình?
“A Song ---!”
Tiếng gọi của cô ấy vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa càng lúc càng căng thẳng.
Rốt cuộc Dịch Như Song không thể làm ngơ, lập tức chạy như bay đến nơi khởi nguồn!
“A Song!”
Hứa Ấu Diên giữ chặt dây dắt A Song, không cho nó liều lĩnh xông lên phía trước, mấy tên côn đồ trẻ kia đều cầm dao trong tay.
Nhưng cô cũng không đi, nhìn chằm chằm mấy tên côn đồ trẻ cùng A Song đang mang khuôn mặt dữ tợn, thỉnh thoảng lại kích động sủa lên.
Đối phương có tổng cộng ba người, nhìn có vẻ đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi, người bị bọn họ đẩy ngã xuống đất là một bà lão hơn sáu mươi.
Trên trán bà lão đầy máu, tay ôm chặt túi vải đựng tiền, bảo vệ nó như thể còn quan trọng hơn chính mạng sống của mình. Mà sợi dây của chiếc túi vải đã bị tên côn đồ bắt lấy. Tên côn đồ kéo nhiều lần cũng không thể lôi túi vải ra.
“Con mẹ nó...” Tên côn đồ cầm đầu thấy có người đến, còn dẫn theo một con chó to hung dữ, không dám tiến lên ngang ngược với chủ chó, đành tiếp tục mắng chửi bà lão, “Bà già đáng chết này muốn tiền không muốn mạng à, mau bỏ tay ra, không tôi đâm chết bà đấy!”
Bà lão cúi đầu dùng cả người bảo vệ túi tiền: “Thật sự không thể cho các cậu, đây là tiền ông nhà tôi vất vả mới lấy về được...ông nhà tôi ngã gãy chân đến giờ vẫn chưa thể xuống giường, dù tôi chết cũng không thể để mất số tiền này!”
Tên côn đồ lại bắt đầu khua dao đe dọa bà lão: “Tưởng chúng tôi không dám giết bà sao! Hả?! Bỏ ra!”
Hứa Ấu Diên nhìn mấy tên côn đồ trẻ này, có vẻ hung hãn tàn nhẫn nhưng thật ra hơi vụng về, không chừng là lần đầu tiên đi cướp chưa có kinh nghiệm. Thấy có người đến lại vẫn giằng co, không chạy đi, rõ ràng là mấy tên cướp đần độn.
Nghĩ đến đây trong lòng cô cũng hiểu, cần kéo dài thời gian, một loạt âm thanh vừa gọi vừa hét khi nãy có thể kéo những người trong chung cư đến đây ngay lập tức.
“Không phải các cậu muốn tiền sao, vì sao không cướp từ trước khi sang năm mới?” Hứa Ấu Diên nói với bọn họ, “Trước năm mới mọi người đều còn ít tiền, đến Tết đều đã tiêu hết rồi, tiền sau năm mới đều dùng để cứu người, các cậu nói thử xem, bây giờ phải cướp cái gì?”
“Đệch? Ở đây có phần cho cô nói sao? Có tin tôi...” Tên cầm đầu vung dao về phía Hứa Ấu Diên, ngay khi sắp hành hung, A Song lại sủa điên cuồng với hắn.
Tên cầm đầu sợ chó, bị A Song sủa suýt làm rơi dao xuống đất.
“Ai gọi tôi?”
Đúng lúc Dịch Như Song chạy đến, vậy mà nhìn thấy Hứa Ấu Diên?
Đây không phải Hứa Ấu Diên Thời Duyệt thích sao?
“A Song, ngồi.” Hứa Ấu Diên nói với con chó bên cạnh, A Song ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dịch Như Song nhìn con chó: “......”
Hứa Ấu Diên nhìn Dịch Như Song xanh cả mặt: “?”