Chị sẽ ra tay với Tiểu Thời Duyệt đấy.
.
Một mùa xuân tươi đẹp.
Đã rất lâu Hứa Ấu Diên không được cảm nhận niềm vui thế này.
Tiền, không phải vạn năng, nhưng là suối nguồn vui vẻ.
Thật ra khi ở nhà Thời Duyệt, Hứa Ấu Diên chịu áp lực rất lớn, chỉ là khi đã chuyển khoản sáu trăm năm mươi nghìn, cảm giác tội lỗi trong lòng cô đã có thể giảm bớt một phần.
Xét từ mọi phương diện, cô cảm nhận được mình đã gần ngang hàng với Thời Duyệt.
Trưa thứ sáu, Hứa Nghị Thụ gọi cho Hứa Ấu Diên, nói tối nay bố muốn khoe tay nghề, bảo Hứa Ấu Diên gọi Thời Duyệt cùng nhau đến nhà ăn cơm.
“Nhà”, chính là biệt thự số sáu Nam Giang cách khu Nam Giang ONE chưa đến hai cây số.
Trước khi Hứa Nghị Thụ đến, Thời Duyệt đã sửa sang lại, chính xác hơn là Tiểu An đã sửa lại sau khi mua về.
Tìm đội thi công đã tu sửa trang trí cho nhà mình trước kia, chọn vật liệu tốt nhất, sau ba ngày là có thể dọn vào ở.
Hứa Nghị Thụ biết căn nhà này là Thời Duyệt mua về, giấy tờ tạm thời cũng là Thời Duyệt đứng tên, bác nói sẽ đến trông nom nhà cửa giúp Thời Duyệt, về sau nếu dùng nhà làm việc gì khác cứ nói với bác, bác sẽ chuyển đi sớm.
Thời Duyệt nói bác thật khách sáo: “Cháu muốn sang tên cho Ấu Diên, nhưng Ấu Diên khách sáo với cháu, không nhận. Không sao đâu ạ, sau này là người một nhà, của cháu cũng là của Ấu Diên, như nhau.”
Hứa Nghị Thụ cười híp mắt nhìn cô, cổ vũ: “Người trẻ tuổi, cố gắng lên, bác đợi tin thắng lợi của cháu.”
Trước khi Hứa Nghị Thụ chuyển đến, Hứa Ấu Diên và Thời Duyệt đã cùng nhau đến xem nhà, đã không còn là hình ảnh quen thuộc với Hứa Ấu Diên khi trước, nhưng điều khiến cô bất ngờ, chính là phòng làm việc cô đã tiêu phí một số tiền lớn để dựng nên vẫn được giữ nguyên. Có lẽ chủ nhà trước thấy phòng làm việc đắt tiền, không nỡ phá đi, khá may cho Hứa Ấu Diên.
Dù sao phòng làm việc đã tiêu tốn biết bao sức lực và tiền bạc của cô, là nơi tập hợp mọi cảm hứng của cô, nơi có thể giúp cô bình tâm trở lại.
Thời Duyệt phá dỡ toàn bộ phòng ngủ phòng khách và phòng tắm, không cần biết sau đó chủ nhà đã sửa chữa thế nào, tất cả những nơi có khả năng vẫn còn dấu vết của vợ cũ đều phải biến đi, cô ước gì có thể ném một quả lựu đạn nổ bùm cho xong.
Chỉ để lại phòng làm việc, những nơi khác đều hoàn toàn mới tinh.
Trong lúc sửa chữa trang trí, Thời Duyệt nói chuyện video cùng Hứa Nghị Thụ không ít lần, hỏi ý kiến của bác hỏi bác thích kiểu dáng thế nào, kết quả cuối cùng làm Hứa Nghị Thụ rất hài lòng.
Hứa Ấu Diên rất không hiểu: “Sao em không hỏi ý kiến của chị?”
Thời Duyệt vẫn như mọi khi: “Đây là việc giữa em và bác, chị, phòng làm việc kia là địa bàn của chị, những nơi khác chị đừng quan tâm.”
Hứa Ấu Diên: “...”
Hứa Nghị Thụ mời cơm, Thời Duyệt hớn hở đồng ý, Hứa Nghị Thụ còn bảo Thời Duyệt gọi cả Thời Dã và A Phù đến:
“Mấy đứa đi làm ở ngoài không dễ gì, có thể ăn mấy món quê nhà cũng vui hơn.”
Bốn người lần lượt đến biệt thự số sáu Nam Giang, nhà có hai tầng, không gian không tính là quá lớn, nhưng vị trí rất tốt, tầm nhìn rộng hơn nhà Thời Duyệt.
Hứa Nghị Thụ làm đầy bàn đồ ăn, Thời Dã suýt nuốt luôn lưỡi của mình, rưng rưng khen cùng A Phù:
“Tay nghề của bác chuẩn quá! Ngon quá đi mất!”
Hứa Nghị Thụ cười: “Mấy đứa thích thì thường xuyên đến ăn. Ông già này bình thường không có việc gì làm, tuổi cũng lớn rồi không làm được nhiều, nhưng vẫn có thể nấu chút cơm nước cho mấy đứa.”
Thời Dã cực kì nghiêm túc hỏi Hứa Ấu Diên: “Cậu nói xem, bố cậu nấu ăn ngon thế này, sao cậu không được thừa hưởng tí gen nào? Hở?”
Hứa Ấu Diên: “Ăn cơm cũng không bịt được miệng của cậu? Có tin tôi vào bếp chuẩn bị chậu đồ ăn dành riêng cho cậu ngay bây giờ không?”
Thời Dã: “Bác! Cậu ta dọa cháu!”
Mọi người ngồi bên bàn vừa ăn vừa trò chuyện, cảm giác như trở lại những ngày Tết. Buổi tối trước khi đi, Thời Dã và A Phù còn được Hứa Nghị Thụ đưa ít đặc sản để mang về ăn.
Vợ vợ trẻ cảm ơn rối rít một hồi mới đi giày, Thời Duyệt cũng đi lấy áo khoác.
“Con có thời gian thì cứ đưa các bạn đến đây cùng ăn cơm.” Hứa Nghị Thụ giữ Hứa Ấu Diên lại nói: “Các con sao có thời giờ tự nấu nướng, ăn đồ bên ngoài còn không vệ sinh. Ở đây cũng gần nhà Tiểu Thời, đi lại rất tiện.”
Hứa Ấu Diên hỏi thử: “Vậy con chuyển về ở luôn với bố. Nhà rộng, bố ở tầng dưới con ở tầng trên, không làm ồn đến bố.”
Hứa Nghị Thụ lắc đầu nguầy nguậy: “Vậy sao được. Con lớn bằng ngần này rồi còn ở với bố? Bố chê còn ồn.”
Hứa Ấu Diên thở dài một tiếng, kể lể với bố già mấy câu, trong lòng cũng đã xác định một điều --- bố già hiện giờ đã không còn là bố già nhà mình, mà đã là bố già luôn liên lạc bí mật với Thời Duyệt, hoàn toàn bị Thời Duyệt mua chuộc.
Đừng nói Hứa Nghị Thụ, Thương Lộc cũng thành ma của Thời Duyệt.
Mấy hôm trước liên lạc với Thương Lộc hỏi cách xử lý chuyện của Diêm Dung, Thương Lộc lại kể khổ với cô một hồi, cuối cùng cũng không nói phải xử lý thế nào.
Hứa Ấu Diên không đoán được, Thương Lộc không dứt khoát quyết định thật, hay là đã bị Thời Duyệt mua chuộc, cảm thấy không giống với tính cách hổ báo bình thường của chị.
Thương Lộc cúi đầu, trong video chỉ còn một làn khói xanh bay lên từ những ngón tay sơn móng đỏ tươi của chị.
Trước đó hai người cũng đã nói chuyện, nhưng chưa tìm được thời gian dư dả để tâm sự tử tế, Thương Lộc nghiêm túc xin lỗi Hứa Ấu Diên.
“Chị Lộc, giữa chị em mình còn cần nói những lời này sao.” Thương Lộc vừa lên tiếng đã bị Hứa Ấu Diên ngăn lại, “Khoảng thời gian trước nếu không có chị chịu áp lực cho em cơ hội, có lẽ em đã chết đói ở Tây ngoại ô rồi. Hiện giờ Thế Giới Mỹ Thực Huyễn Tưởng có thể bán chạy, cũng là nhờ chuyện của Diêm Dung mang lợi.”
“Đừng nói vậy.” Thương Lộc nói, “Bản thân Thế Giới Mỹ Thực Huyễn Tưởng đã có sức cạnh tranh tổng thể rất mạnh, thành tích của tuần đầu tiên không lý tưởng, muốn trách cũng chỉ có thể trách chị không có năng lực phát hành, nếu đổi thành SQUALL hay N-COUNT, chắc chắn đã gây sốt từ lúc dự bán. Dù sao cũng là trò chơi mỹ thực hologram đầu tiên tập trung vào sự tinh tế và chân thực của vị giác, còn là chị Điểu của chúng ta dành bao tâm tư làm ra, nổi lên là chuyện tất nhiên, không nổi là do chị không đủ giỏi.”
Từ trước đến nay Thương Lộc luôn biết Hứa Ấu Diên thích nghe gì, động viên điểm nào có thể mang lại sự tự tin cho cô. Những năm qua nếu không có Thương Lộc chỉ dẫn và cổ vũ, lần đầu tiên leo lên đỉnh cao đối với Hứa Ấu Diên cũng là vấn đề, chưa cần nói đến lần thứ hai này.
Lần này lại nói về Diêm Dung, Thương Lộc phiền não hơn bao giờ hết.
“Công khai là ý nghĩ của mình em ấy, muốn dọa dẫm chị nhưng chị lại không cho là thật. Hơn nữa cũng quá dữ dội, thậm chí em ấy cũng chưa từng trao đổi với quản lý. Là chính em ấy tự cầm điện thoại đăng bài công khai chuyện tình cảm, quản lý bị em ấy chọc giận đến nỗi bạc nửa đầu sau một đêm. Chị chịu thua rồi, sao em ấy không thể vừa nghe lời vừa ngọt ngào vừa thông minh như bạn gái nhỏ của em, để chị bớt mệt đây?”
“Bạn gái nhỏ của em...”
“Tiểu Thời Duyệt đấy.”
“Ừm, em và Thời Duyệt...”
“Được rồi em không cần nói, chị biết quan hệ của hai em bây giờ vẫn hơi nhạy cảm, chị Điểu của chúng ta đều suy xét mọi việc chu đáo. Nhưng em và Tiểu Thời Duyệt vẫn rất có khả năng, đứa trẻ có thể xứng với chị Điểu của chúng ta trên thế gian này, cũng chỉ có Tiểu Thời Duyệt thôi.” Thương Lộc nói, “Thật ra chị nói nhiều thế này, cũng vì muốn nhờ em giúp một việc.”
Hứa Ấu Diên nghiêm túc nói: “Ngoài việc trực tiếp ám sát Diêm Dung, việc gì em cũng giúp được.”
“Xem em nói này, chị là loại người có thể làm ra việc vi phạm pháp luật gây rối trật tự xã hội như vậy sao?” Thương Lộc nói, “Chị vẫn nhớ lần tụ họp trước của chúng ta Tiểu Thời Duyệt chỉ dùng một chiêu đã khiến đối tượng hẹn hò Giang Uẩn giới thiệu cho em phải quay cuồng trong mơ hồ thế nào, những chuyện sau đó chị cũng liên tục được nghe mấy đứa Thời Dã kể không ít. Chị còn biết một chuyện khác, Thời Duyệt có thể sáng lập N-COUNT từ khi còn rất trẻ, đầu óc thật sự rất thông minh. Hơn nữa hiện giờ Phòng Bí Mật hot như vậy, hầu như các tuyển thủ chuyên nghiệp chị biết đều đang xắn tay áo muốn giành chức vô địch của mùa giải này.”
Hứa Ấu Diên: “Tổng giám đốc Lộc, trên đời này còn chuyện gì chị không biết không?”
“Đừng khen chị, là chị cảm thấy có hứng thú với Tiểu Thời Duyệt, nên đặc biệt tìm hiểu.” Thương Lộc hút thuốc, phả ra một vòng khói, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, “Phiền chị Điểu giúp chị một việc, nhờ Tiểu Thời Duyệt nghĩ chút ý tưởng giúp chị, nếu có thể giải quyết chuyện với Diêm Dung, chị nhất định sẽ tạ ơn các em tử tế.”
“Chuyện này...” Hứa Ấu Diên thoáng chần chừ.
“Chị chỉ nói thế, em cứ tùy ý nói chuyện với Tiểu Thời Duyệt. Nếu em ấy có cách thì tốt, không có cũng đừng ép.”
“Được rồi, bây giờ chắc em ấy đang làm việc, đợi đến khi tan tầm em sẽ thử nói với em ấy.”
“Cảm ơn, em không cần vội quá, đợi các em đều có thời gian rồi tính. Nhưng Ấu Diên này, Tiểu Thời Duyệt thật sự rất tốt, ai gặp cũng thích.” Thương Lộc bỗng đến gần màn hình, đôi môi đỏ tươi nâng lên thành độ cong không có ý tốt, “Nếu cô vẫn không thể quyết tâm, chị sẽ ra tay với Tiểu Thời Duyệt đấy.”
Đậu xanh, lại còn thế nữa.
Nhớ đến Thương Lộc lại nhớ đến chuyện chị nhờ vả, lúc đi giày, Hứa Ấu Diên nhìn Thời Dã A Phù đang đứng nói chuyện ngoài cửa đợi mình và Thời Duyệt.
Thời Duyệt không hề sốt ruột, Hứa Ấu Diên và bố nói lâu hơn nữa cử chỉ chậm chạp hơn nữa, Thời Duyệt đều có thể kiên nhẫn chờ đợi.
“Đi thôi.” Hứa Ấu Diên đi đến bên cạnh Thời Duyệt, quay đầu vẫy tay với Hứa Nghị Thụ, nhóm trẻ chào tạm biệt Hứa Nghị Thụ.
Sau khi chia tay với Thời Dã A Phù, Thời Duyệt đề nghị đi bộ về cùng Hứa Ấu Diên.
“Buổi tối cũng không lạnh, thật sự là thời tiết đẹp để yêu đương.” Thời Duyệt và Hứa Ấu Diên sánh bước bên cạnh nhau, liên tục nhắc đến chuyện “yêu đương“.
“Chị không quên, chị vẫn nhớ.” Hứa Ấu Diên liếc em, “Tí tuổi đã nói nhiều.”
“Không phải em sợ đầu óc của bà giá cá lại hay quên sao.” Thời Duyệt dính vào, chỉ ước gì có thể dán cả người vào Hứa Ấu Diên: “Tối nay về chơi luôn? Ok? Ok?”
“Không phải chỉ là chơi game thôi à, chơi. Một tháng nữa là đến hạn cuối của vòng loại rồi, chị cũng muốn vượt qua nhanh.”
“Chậc, Hứa Ấu Diên, dù thế nào chị cũng là game thủ gạo cội, sao có thể nói 'không phải chỉ là chơi game thôi à' được?”
“Không thì?”
“Phản đối đãi với trò chơi bằng thái độ như đang ở cuộc sống thực. Yêu đương với em trong game cũng phải dùng quyết tâm và ý chí chiến đấu như yêu đương thật.”
“Chị yêu đương hay đi ra chiến trường đấy.” Hứa Ấu Diên cười.
Thời Duyệt thầm nói “nếu không em có thể bắt chị yêu em ngoài hiện thực thật được không, xem chị trả lời thế nào“. Nếu hỏi, chắc chắn biểu cảm của Hứa Ấu Diên sẽ rất đặc sắc.
Biết chị nhất định sẽ đồng ý, chỉ là...đến giờ hai cô vẫn phải thừa dịp đêm tối mới có thể đi cùng nhau, về đến chung cư vẫn phải tách ra người trước người sau lên nhà.
Vẫn không nên làm chị khó xử.
Thời Duyệt nhìn trăng tròn, cảm thấy chua xót.
Còn Hứa Ấu Diên vẫn lặng lẽ nhìn em, nhớ lại câu nói của Thương Lộc --- Nếu cô vẫn không thể quyết tâm, chị sẽ ra tay với Tiểu Thời Duyệt đấy.
Thương Lộc dọa cô, dù sao chị cũng chưa hiểu rõ ràng chuyện với Diêm Dung.
Nhưng, Thương Lộc đã có rất nhiều bạn gái từ thời trung học, bản thân hấp dẫn người người thích, người theo đuổi không ngừng xuất hiện.
Thời Duyệt và Thương Lộc, dường như cũng không phải không hợp.
Hứa Ấu Diên nhìn bước chân, lòng rối bời.
Lần lượt về đến nhà, Hứa Ấu Diên nói với Thời Duyệt chuyện Thương Lộc nhờ vả.
Thời Duyệt nghe xong cũng cảm thấy thần kỳ: “Gì vậy? Hóa ra em là người có thể xuất chiêu độc sao?'
“Em xem em nói kìa.” Hứa Ấu Diên nghiêm mặt, “Chiêu độc có là gì, em là xuất chiêu quỷ.”
Thời Duyệt: “Hứa Ấu Diên, đây là thái độ đối với người chị cần nhờ vả sao?”
Hứa Ấu Diên: “Rồi, rồi, đều là tại chị, muốn ăn quả gì? Bây giờ chị đi rửa cho em được không?”
Thời Duyệt bày tư thế Lão Phật Gia: “Thạch cam đi, em muốn ăn quả cỡ 12, không ăn được to hơn.”
Hứa Ấu Diên thầm nghĩ, cỡ 12 đã rất to rồi được không, còn hai quả, sức ăn của thanh niên thật tốt.
Rửa quả cam thạch, bóc lớp vỏ mỏng, tách những múi đều đặn lóng lánh trong veo đặt vào trong đĩa.
Thời Duyệt lại nói muốn ăn đào, bên này Hứa Ấu Diên vẫn chưa bóc cam xong bên kia bà trẻ lại lên tiếng, cô đáp lại, bày cam xong lại đi rửa đào.
Sai bảo Hứa Ấu Diên, xem Hứa Ấu Diên chạy qua chạy lại vì mình, không thể không thương, nhưng chua xót trong lòng khi nãy bị quét hết sạch, đau cũng thấy vui.
“Xin mời.” Hứa Ấu Diên bê đĩa bằng hai tay đưa đến trước mặt em, giống như dâng cống phẩm, hết sức kính cẩn.
Thời Duyệt bắt chéo chân, nắm bắt từng giây từng phút để trải nghiệm sự đãi ngộ dành cho cô chủ:
“Để nguyên quả tròn thế này phải ăn như nào, thạch cam nhiều nước quá, em cắn một miếng kiểu gì cũng bắn tung tóe khắp mặt.”
Hứa Ấu Diên thầm mắng một câu “oắt con chết bằm”, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười giả dối:
“Được rồi được rồi, chị bóc từng miếng cho em được không? Hay chia thành từng viên? Hay chị ăn luôn cho em?”
Thời Duyệt: “Hầy, có ai đó nhờ người ta giúp, lại vẫn chỉ giả vờ yêu thương.”
Hứa Ấu Diên tách từng miếng cam, xếp ngay ngắn trên đĩa: “Mời dùng.”
Thời Duyệt vốn định nói Hứa Ấu Diên đút cho mình ăn, nhưng khi nhìn thấy Hứa Ấu Diên trừng mắt lạnh lùng nhìn mình, còn tiếp tục làm ra vẻ Lão Phật Gia nữa thì sẽ bị đánh thành tôn tử mất.
Sau khi hưởng thụ đủ, Thời Duyệt không tiếp tục được voi đòi tiên, vui vẻ nói: “Hứa Ấu Diên, sao chị lại tốt thế này?”
Hứa Ấu Diên như nghe được chuyện gì đáng sợ, tỏ ra căng thẳng: “Chị tốt? Sợ là em hiểu lầm gì về chị rồi.”
Thời Duyệt không muốn khiêm tốn qua lại với chị, cầm một miếng cam nhét vào trong miệng, ăn thích thú một lúc lâu mới nói: “Việc phí sức lại chẳng có kết quả như xen vào chuyện yêu đương của người khác, em không làm.”
Hứa Ấu Diên bận rộn rất lâu cầm lấy đĩa muốn đập vào đầu cô, Thời Duyệt vội nói:
“Hứa Ấu Diên chị cũng không muốn mà, bây giờ Thương Lộc luôn nói Diêm Dung khó hầu, không muốn ở bên Diêm Dung, nhưng trong lòng chị ấy thật sự nghĩ gì, chị có biết không? Có khi vừa nhìn lại chị ấy đã đổi ý, hai người thật sự trở thành một đôi, chúng ta còn bày cách ngớ ngẩn gì nữa, khi đó chỉ có người trong cuộc và người ngoài cuộc, đúng không?”
“Em không thân với hai người đấy, đương nhiên em chỉ có thể là người ngoài cuộc, nhưng chị thì khác. Chị và Thương Lộc không chỉ là bạn thân nhiều năm, còn cùng một nhóm bạn bè, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy. Quan trọng hơn là, hai chị còn có quan hệ hợp tác về mặt công việc, vả lại hiện giờ chị ấy vẫn là sếp của chị đúng không, nếu có chuyện khó xử, chị phải giải quyết thế nào mới phải đây? Hứa Ấu Diên, em không nghĩ chị sẽ là người không chừa lại đường lui cho mình.”
Hứa Ấu Diên tưởng rằng Thời Duyệt sẽ cãi nhau ầm ĩ với mình, không ngờ em lại nói một tràng hợp tình hợp lý như vậy.
“Đương nhiên chị biết mọi chuyện đều có thể có biến số.” Hứa Ấu Diên nói, “Hơn nữa lớn tuổi rồi, Thương Lộc nghĩ gì trong lòng sao chị có thể không biết? Có mười nghìn cách để từ chối một người, trong đó cách để từ chối mà không gây tổn thương cho đối phương, dường như chỉ có một. Nếu chúng ta có thể nghĩ ra, chắc chắn Thương Lộc cũng nghĩ đến, chỉ là chị ấy sẽ nghĩ nhiều hơn chúng ta.”
“Chị cũng biết là được rồi, vậy còn hỏi em làm gì, không phải để em vốn không qua lại gì với Thương Lộc trở thành kẻ xấu sao? Về sau nếu thật sự làm tổn thương Diêm Dung, Thương Lộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn, dù sao cũng không phải ý tưởng của chị ấy, vẫn có thể tự an ủi mình phần nào.” Thời Duyệt tuyệt tình chọc thủng điểm này.
“Xem ra dù Thương Lộc bị Diêm Dung làm phiền quá sức chịu đựng, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ý gì với Diêm Dung. Nếu thật sự không có chút tình cảm nào, Diêm Dung cũng không thể quấn được chị ấy, đâu cần lo lắng sẽ gây tổn thương hay không. Chỉ cần ném ra thật nhiều câu nói gây tổn thương lòng tự trọng, đối phương chỉ cần không ngốc đều sẽ buông tay, cũng đâu cần mạo hiểm sự nghiệp để công khai chuyện tình cảm, bày tỏ lòng chân thành.”
Hứa Ấu Diên gật đầu: “Theo Thương Lộc nói, ban đầu hai người chỉ là bạn lợi ích gặp dịp thì chơi thỏa mãn lẫn nhau, không ngờ sau nhiều lần hẹn, Diêm Dung đã nảy sinh tình cảm thật. Thương Lộc cũng từng nghĩ sẽ ổn định với cô ấy, nhưng Diêm Dung...có thể là tính cách hơi kỳ lạ. Thương Lộc nói đừng nhìn Diêm Dung lăn lộn trong giới giải trí, thật ra cô ấy là thanh niên chưa trải qua chuyện tình cảm phức tạp, theo chủ nghĩa lý tưởng trong tình yêu, cũng khá ngây thơ. Đương nhiên, ngây thơ cũng không phải nghĩa xấu. Có hợp nhau hay không, phải ở bên nhau mới biết được, dù không hợp, đến lúc đó có thể chia tay. Những người vẫn trẻ hẳn sẽ nghĩ như vậy, đúng không?”
“Vị lợi cũng không hẳn là xấu, từ chính xác hơn là ích kỷ. Thương Lộc có thể lập tức nhìn thấy kết quả của mình và Diêm Dung, nên không muốn lãng phí thời gian. Chị ấy biết Diêm Dung còn trẻ, khá vô tư về chuyện tình cảm, không suy nghĩ nhiều như chị ấy, cũng có nhiều thời gian hơn chị ấy. Tình yêu lần này không thành, cô ấy có thể thử một lần nữa. Nhưng Thương Lộc thì khác. Thương Lộc đã nói với chị, chị ấy không muốn đam mê nhất thời, chị ấy đã trải nghiệm điều đó từ lâu, không có hứng thú cũng không theo đuổi. Trước 35 tuổi chị ấy đã gặp những chuyện phiền lòng, ở sinh nhật lần thứ 35, chị ấy đã ước, rằng muốn ổn định.”
“Đối với Diêm Dung, một mối quan hệ thất bại có lẽ là một kinh nghiệm và một liều thuốc điều hòa cuộc sống, nhưng đối với Thương Lộc, đó lại là một vết thương mới đè lên sẹo cũ. Hoàn toàn không có cảm giác mới mẻ, chỉ càng làm tăng sự mệt mỏi vô ích, quan trọng hơn là lãng phí thời gian. Đối với chúng ta, điều quý giá nhất hiện tại cũng không phải tình yêu, mà là thời gian.”
“Chị ấy hy vọng có thể tìm được một người trưởng thành giống chị ấy, dường như giai đoạn này không hợp ý như vậy, nhưng trong một mối quan hệ nhạt như nước vẫn có thể biến người tình 60 điểm trở thành 100 điểm, mà không phải những con nhím giữa dòng đời tấp nập còn cọ xát nhau, đâm cho đối phương chảy đầy máu mới rút gai ra.”
Thời Duyệt nghe giọng nói thấp thoáng buồn bã, trong mắt Hứa Ấu Diên, cô chính là con nhím chỉ biết bày trò quỷ quyệt sao? Đúng là có thiện cảm, nhưng những chiếc gai sẵn có luôn có thể vô tình đâm vào Hứa Ấu Diên, làm chị không thoải mái, khiến chị áp lực, thậm chí khiến chị khó chịu.
“Vậy còn chị?” Thời Duyệt không hỏi vấn đề mình rất muốn hỏi, mà đổi sang góc độ khác, “Nếu chị là Thương Lộc, chị muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với Diêm Dung không?”
“Chị cũng không phải.” Hứa Ấu Diên muốn cười lảng tránh.
Thời Duyệt nhìn chằm chằm chị: “Chị tưởng tượng thử xem.”
“Chị phải tưởng tượng chuyện này làm gì.”
“Giả ngốc trước vấn đề mình không muốn trả lời, cũng là tiêu chí của trưởng thành sao?”
Nụ cười của Hứa Ấu Diên tắt đi, để lộ vẻ mất kiên nhẫn. Chỉ một chút mất kiên nhẫn như vậy, lại khiến trong lòng Thời Duyệt không khỏi đau nhói.
“Em xem, sợ rồi này. Chị vừa để lộ con người thật một chút em đã sợ rồi.” Hứa Ấu Diên nhanh chóng trở về dáng vẻ ấm áp thường thấy, “Chị đã bảo là không nói gì, em không cần hỏi. Thật ra chị là người rất xấu tính, hiện giờ chúng ta mới quen nhau chưa tính là lâu, thời gian sống cùng nhau cũng ngắn, phần lớn đều ở trong game, làm mấy nhiệm vụ gì gì đó trong game, đơn giản lắm, cũng không liên quan đến phần tính cách quan trọng nhất.”
“Nhưng Thời Duyệt, em phải biết, ở cùng nhau ngoài hiện thực và ở cùng nhau trong game là hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau. Sống cùng nhau một năm và sống cùng nhau mười năm cũng khác nhau rất nhiều.”
“Thời Duyệt, chị thật sự không tốt như em nghĩ. Không kiên nhẫn, cũng không biết chăm lo cho gia đình, cũng không hiểu yêu là gì, đây là đánh giá của vợ cũ chị sau nhiều năm sống cùng nhau.” Hứa Ấu Diên không mang theo bất cứ cảm xúc gì, lại khiến trái tim Thời Duyệt như bị vật nặng hàng tấn đè lên.
“Mà chị, cũng hoàn toàn đồng ý với đánh giá này của cô ấy.”
Hứa Ấu Diên hiếm khi xúc động, bày tỏ mọi tâm trạng nặng nề dồn nén trong lòng với Thời Duyệt.
Thật ra cô đã muốn nói những lời này từ lâu.
Trước kia đã từng có một tấm màn ngăn cách giữa cô và Thời Duyệt, hai người chị chị em em quả thật rất vui vẻ rất thoải mái, chỉ là không thể ở lại quá lâu.
Giờ đây tấm màn ấy đã bị xé đi, rốt cuộc hai người có thể gặp nhau mỗi ngày.
Hứa Ấu Diên hiểu những chuyện mình và Thời Duyệt sẽ phải đối mặt, trốn không thoát.
Thời Duyệt đặt rất nhiều tình cảm vào cô, mà cô cũng dần dần không thể rời khỏi Thời Duyệt.
Mượn chuyện Thương Lộc để giãi bày suy nghĩ của mình, Thời Duyệt trẻ tuổi xuất sắc, được vạn ngàn yêu thích, ngay cả NAC cũng cho điểm cao nhất hiện nay. Thời Duyệt như vậy, không thể không khiến Hứa Ấu Diên lo lắng, nếu mình cất bước không đủ dài, sẽ chỉ giẫm vào khoảng không.
“Hứa Ấu Diên.” Thời Duyệt ngồi khoanh chân trước mặt chị, nghiêm túc nói, “Có phải chị nghĩ nhiều quá rồi không? Chị là người thế nào em còn không biết sao?”
Hứa Ấu Diên: “?”
“Trước kia em đến nhà chị học thêm, chị chưa từng che giấu con người thật của mình được chứ? Căn phòng bừa bộn kia, em còn không muốn nhớ đến. Khi ấy chị rất nhẹ nhàng với em vì em còn nhỏ chị không nỡ mắng, hơn nữa còn có mối quan hệ của chị em và chị. Không phải chị với bố mẹ chị cũng thường xuyên cãi nhau ầm ĩ sao. Chút chuyện nhỏ liền nổ tung, ăn vặt không kiềm chế, khép kín, nổi loạn...”
“Rồi rồi rồi, em có thể dừng lại.” Hứa Ấu Diên đau đầu.
“Sao thế, em có thể nói khuyết điểm của chị một ngày một đêm.”
“Em còn hả hê nữa.”
“Hứa Ấu Diên, đừng thấy em còn ít tuổi, em thật sự xuất hiện trong cuộc sống của chị chưa lâu, nhưng thời gian em dành cho chị không hề ngắn. Nếu nói ai hiểu chị, em tin rằng em sẽ đạt điểm cao nhất cả thế giới. Vì thế ưu điểm của chị khuyết điểm của chị, em đều hiểu, đó là chị toàn vẹn và chân thực nhất, có vấn đề gì ư? Không ai có thể hoàn hảo, không phải chị cũng thấy em có những lúc đắc ý khoe khoang rất ngứa đòn sao? Đúng vậy đấy.” Thời Duyệt nắm chặt tay chị nói,
“Cách chơi ở giai đoạn thứ ba của chủ đề tình yêu hoàn toàn khác với hai giai đoạn trước, chị biết tên của nó là gì không?”
Hứa Ấu Diên lắc đầu.
“Là 'thế giới chân thực'. Nếu gọi giai đoạn đầu tiên là 'tìm kiếm tình yêu đích thực', giai đoạn thứ hai là 'giữ vững tình yêu', vậy giai đoạn thứ ba chính là thời điểm để những cặp đôi đã tìm thấy tình yêu đích thực và vẫn tiếp tục kiên định cùng nhau bước vào thế giới thực, nhìn thấy nửa kia chân thật nhất. Vào bối cảnh ấy, tất cả khuyết điểm của chị đều sẽ lộ ra. Chị có dám vào không?”
Hứa Ấu Diên bị chủ đề “thế giới chân thực” hấp dẫn, cảm thấy vô cùng hào hứng: “Vào chứ, đương nhiên dám vào!”
“Được, vậy chúng ta cùng vào thế giới chân thực tàn khốc nhất. Em sẽ cho chị biết, tất cả khuyết điểm của chị không bao giờ có thể làm em lung lay một phân.”