Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 42: Chương 42




Tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng.

.

Hứa Ấu Diên gửi Wechat mới phát hiện đã hơn ba giờ đêm, hôm nay đánh quái vượt ải mệt như vậy, còn phải múc nước một lúc lâu, hẳn là Thời Duyệt rất mệt, không nên làm phiền em.

Ngày mai nhận lỗi với em sau vậy.

Trong tay đã có một khoản tiền nho nhỏ, Hứa Ấu Diên dự định mua máy nước nóng cho mình trước, thời tiết này không có máy nước nóng thì chết cóng mất.

Ngày nay các nền tảng mua sắm trực tuyến đều có dịch vụ giao hàng trong 24 giờ, ở các thành phố hạng một hạng hai còn giao hàng cực nhanh trong 1 giờ, dù là nửa đêm ba giờ chốt đơn mua máy nước nóng, Hứa Ấu Diên vẫn có thể được tắm nước nóng trước khi bình minh.

Có lẽ trẻ con thời nay sẽ không thể tin mua sắm qua mạng trước kia đều phải đợi trung bình từ hai đến ba ngày mới nhận được hàng. Mà thế hệ của Hứa Ấu Diên đã thật sự trải qua những năm tháng như vậy, chưa kể thời kỳ trước đó mua sắm trực tuyến còn không tồn tại.

Mua máy nước nóng hết 2500 NDT, Hứa Ấu Diên đã chọn thương hiệu tiết kiệm chi phí nhất và có dịch vụ hỗ trợ sau khi mua tốt nhất.

Máy nước nóng cũ cũng không bị bỏ, cô vẫn đặt tiền thuê nhà một tháng ở chỗ chủ nhà. Nếu có một ngày muốn rời khỏi đây, lúc đó cô cũng phải mang máy nước nóng theo. Cô vẫn có ý định tiếp tục sửa chữa chiếc máy cũ kỹ luôn phát ra tia lửa này, ngày mai phải đến chợ đồ cũ đào một bộ điều nhiệt về.

Tắm nước nóng, cũng tiện tắm sạch cho A Song đã bẩn thỉu một thời gian dài.

A Song từ nhỏ đã rất nghe lời khi tắm rửa. Trước kia có bồn tắm, Hứa Ấu Diên đều xoa bóp cho nó trước khi xả nước. Giờ đây không có bồn tắm, nó vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, bảo giơ tay liền giơ tay, bảo ngậm miệng liền ngậm miệng.

Khi rửa sạch bọt xà phòng cho A Song, Hứa Ấu Diên nhìn dáng ngồi nề nếp đoan chính của nó chênh lệch rõ ràng với bức tường gạch men cũ kỹ phía sau, giống hệt một vị tiểu thiếu gia sa sút.

Hứa Ấu Diên dùng khăn bông mềm mại lau khô cho nó, lại sấy lông, vỗ về nó, nói: “Đi! Đi chọn thức ăn cho em!”

Một người một chó vùi vào ghế sô pha nho nhỏ, Hứa Ấu Diên ôm máy tính chọn thức ăn hộp cho A Song, A Song dựa vào cô khịt mũi, ngủ đến khi mắt trợn lên.

Sau khi mua được đồ hộp, Hứa Ấu Diên kéo tấm chăn dày qua, không muốn quấy nhiễu mộng đẹp của A Song, nằm trên sô pha chìm vào giấc ngủ cùng nó.

Trong căn hộ Cư Hợp Uyển cũ nát, máy sưởi vẫn hoạt động, ngủ ngoài phòng khách cả đêm cũng không quá lạnh, có lẽ là vì diện tích phòng khách và phòng ngủ tương đương nhau.

Hứa Ấu Diên ngủ một giấc đến khi trời sáng rõ, bị A Song đói khát bới tỉnh.

Hứa Ấu Diên nhìn điện thoại, có rất nhiều thông báo đẩy từ app, còn có nhắc nhở từ phía giao hàng, đồ hộp cho chó đã được đặt trong tủ bưu kiện ở tầng một, chỉ đợi cô xuống lấy.

Cô lướt đến tin nhắn trả lời của Thời Duyệt lẫn trong một loạt tin rác:

“Bỗng dưng tốt vậy, mời em đi ăn hả. Được thôi, em không ăn sáng không ăn trưa, đợi bữa tối của chị. Tối mấy giờ gặp ở đâu?”

Giọng Thời Duyệt cất cao hết cỡ, nghe cực kì vui vẻ, làm tâm trạng của Hứa Ấu Diên cũng tốt lên, lúc mở tủ bưu kiện không nhịn được nghe thêm một lần.

Về đến nhà cho A Song ăn no, Hứa Ấu Diên trả lời Thời Duyệt:

“Không biết khẩu vị của em, em thích ăn gì chúng ta liền đi ăn nấy.”

Hôm nay em trợ lý xin nghỉ không đến, Hứa Ấu Diên vào bếp bới được nửa gói mì khô và một quả trứng, nấu cho mình một bát mì thơm phức.

Lúc bê bát mì đến bàn trà, Thời Duyệt trả lời:

“Chị thích ăn món gì, em liền thích ăn món đấy.”

Thời Duyệt đứng trên hành lang công ty gửi tin nhắn thoại này, trên tay vẫn cầm sổ, mỉm cười gửi đi rồi quay đầu lại, phát hiện Tiểu Teddy đứng phía sau, cô giật mình.

Thời Duyệt: “Chị làm gì ở đây.”

Tiểu Teddy: “Tôi ở đây một lúc lâu rồi, vừa rồi gọi cô nhưng cô không nghe thấy.”

“Ừm, có chuyện gì?”

“Giám đốc Hoàng nói cô chưa duyệt một đợt tiền, bảo tôi đến hỏi cô.”

“Ừ tôi biết rồi, cô nhắn anh ấy đến văn phòng của tôi.”

“Vâng!”

Đi được hai bước, Tiểu Teddy cười híp mắt quay đầu lại, ý tứ sâu xa nói: “Sếp, hôm nay sếp đẹp lắm. Sáng sủa không giống mọi khi, có thể thấy dạo này tâm trạng cô rất tốt.”

Thời Duyệt: “...cảm ơn.”

Tiểu Teddy chạy như một làn khói, Thời Duyệt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cửa kính, nhớ lại biểu cảm khi trả lời Wechat của Hứa Ấu Diên, làm lại một lần, cười lên, rõ ràng trái tim đang nhộn nhạo.

Những lời cô nói vừa nãy sẽ không bị nghe thấy chứ...

Thời Duyệt cảm thấy về sau phải điều chỉnh thái độ của mình ở công ty đứng đắn một chút, vốn dĩ đã có những người không thành thật vì thấy cô còn nhỏ tuổi.

Cô quyết định cất nụ cười của mình khi ở công ty, làm một tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng nghiêm khắc.

Trở lại văn phòng ngồi xuống, tin nhắn của Hứa Ấu Diên đến cùng lúc với giám đốc Hoàng.

Từ trước đến nay Hứa Ấu Diên vẫn luôn gửi tin nhắn văn bản, đây là lần đầu tiên gửi tin nhắn thoại.

Giám đốc Hoàng đã ngồi xuống ghế đối diện, đợi cô lên tiếng.

Thời Duyệt muốn qua một lúc nữa mới trả lời Hứa Ấu Diên, lại không muốn chị phải đợi, cũng càng sốt ruột muốn biết Hứa Ấu Diên trả lời thế nào.

Tin nhắn thoại ba giây, có thể nói gì?

Không phải chỉ trả lời mình qua loa chứ?

Cô nghiêm túc nhìn giám đốc Hoàng. Giám đốc Hoàng thấy dáng vẻ này của cô, thoáng căng thẳng, cảm giác tâm trạng của sếp không tốt lắm, tiền cũng chưa duyệt, lẽ nào có chuyện gì phiền toái?

Thời Duyệt ấn vào tin nhắn thoại, kề điện thoại sát bên tai, vẻ mặt như đang phải nghe một tin dữ nào đó.

Tiếng nói của Hứa Ấu Diên ở ngay gần, hẳn là ghé sát vào mic khi nói, có thể nghe được hơi thở của chị rất rõ:

“Bé Thời Duyệt của chúng ta ngoan thế nhỉ.”

Nghe xong, Thời Duyệt tắt màn hình điện thoại, đặt lên bàn, đỡ trán, cúi đầu.

Thấy cô như vậy, giám đốc Hoàng thật sự căng thẳng: “Boss, có chuyện gì ư?”

Thời Duyệt tiêu hóa thật lâu, cuối cùng nén chặt khóe miệng đang cong lên cùng con nai con đang nhảy loạn trong lòng, khôi phục biểu cảm tổng giám đốc lạnh lùng, cau mày: “Có vài việc anh phải làm giúp tôi rồi...”

Một tiếng sau, giám đốc Hoàng rời đi, Thời Duyệt nhìn anh ta đóng kín cửa văn phòng, lập tức lấy điện thoại, gửi một biểu tượng cảm xúc 4D cho Hứa Ấu Diên, sau đó là một chuỗi tin nhắn thoại.

Hứa Ấu Diên đang họp video hologram cùng ê-kíp trò chơi mỹ thực, Thời Duyệt gửi Wechat đến.

Đúng lúc có người đang tìm số liệu, Hứa Ấu Diên mở Wechat, một biểu tượng cún con nhảy ra khỏi màn hình điện thoại, liếm liếm cổ tay Hứa Ấu Diên.

Hứa Ấu Diên không chịu nổi những biểu tượng cảm xúc 4D quá đáng thế này, chỉ trẻ con mới thích, nhưng người đang trò chuyện cùng cô cũng thật sự là một đứa trẻ con.

Hứa Ấu Diên cười cười xin lỗi các đồng nghiệp, đeo tai nghe đã chuẩn bị từ trước, nghe tiếng Thời Duyệt:

“Ngày nào em chẳng ngoan? Là chị mời em đi ăn, còn bắt em động não. Đã nói chị thích ăn gì em thích ăn nấy mà, nhanh quyết định đi! Em đợi chị tối nay cho em thấy thế giới đây.”

Ở bên này, cuộc họp của Hứa Ấu Diên vẫn tiếp tục, cô chỉ có thể vội vàng nhắn lại một từ “được“.

Thời Duyệt dán mắt vào màn hình điện thoại trên tay, đợi một lúc lâu chỉ đợi được một từ như vậy, có chút nản lòng.

Hứa Ấu Diên đang bận gì sao?

Trong một tiếng rưỡi tiếp theo, Hứa Ấu Diên không trả lời, không biết tối đi nơi nào mấy giờ gặp nhau, Thời Duyệt làm gì cũng có chút mất tập trung, giống như về lại những ngày còn là học sinh đang chờ đợi thành tích cuối kỳ.

Gần bốn giờ chiều, cuối cùng Hứa Ấu Diên cũng sống lại, thậm chí còn gửi lời mời trò chuyện video.

Nhìn thấy lời mời trò chuyện video, trái tim Thời Duyệt đập thình thịch, dù đang ở trong phòng làm việc của mình, bờ vai vẫn không nhịn được co lại run bần bật.

Tuy vậy cô vẫn chưa ấn “chấp nhận”, khi sắp tự động ngắt, lời mời video chuyển thành tin nhắn thoại.

“Hửm? Em lại đang bận à?” Hứa Ấu Diên định cúp máy, không ngờ lại được kết nối, mặc dù không phải video.

“Hơi hơi.” Không biết có phải Hứa Ấu Diên gặp ảo giác, giọng nói của Thời Duyệt có chút lạnh nhạt.

“Em đang bận hay đang dỗi đấy?”

“Em dỗi cái gì?”

“Vừa nãy chị có cuộc họp đột xuất, nên không chắc chắn thời gian với em được. Chị đã hỏi thử các đồng nghiệp trẻ, mấy bạn ấy giới thiệu một số nhà hàng nổi tiếng trên mạng, thịt nướng, không biết em có thích không. Ngoài ra cũng có mấy nhà hàng sáng tạo, chị đều ghi lại, đợi em chọn.”

Thời Duyệt không ngờ Hứa Ấu Diên có thể chọn lựa nghiêm túc như vậy, xem ra chị thật sự xem trọng buổi hẹn hò tối nay.

Mặc kệ, chính là hẹn hò.

Thời Duyệt không có ý định tiếp tục làm Hứa Ấu Diên khó xử: “Vậy thì ăn thịt nướng. Mấy giờ? Chị gửi định vị cho em.”

Hứa Ấu Diên gửi định vị: “Mấy giờ cũng được, tùy xem em có thể đến lúc nào, chị họp xong có thể đi lúc nào cũng được.”

Thời Duyệt hận không thể nói “bây giờ đi luôn đi”, nhưng lý trí vẫn giữ cô lại, không thể gấp gáp cũng không thể chủ động như vậy.

“Sáu giờ em tan làm.” Thời Duyệt nói, “Em sẽ cố gắng đi nhanh nhất có thể, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì bảy rưỡi sẽ đến.”

“Được.”

“Vậy khi nào xong việc em sẽ gọi chị, báo với chị có tan làm đúng giờ không.”

“Ừ. Chị cúp máy trước đây.”

Thời Duyệt “ớ” một tiếng, không cho chị cúp máy nhanh như vậy: “Chị nói chị đang họp, còn có đồng nghiệp? Chị đi làm lại rồi?”

“Tạm thời chưa thể mong đợi được làm hành chính, lần trước Lưu Phong cũng nói, bây giờ chị chính là tội phạm tiềm ẩn trong mắt những người cùng ngành, ai sẽ mạo hiểm muốn chị?”

Thời Duyệt: “Chị không phải như thế.”

“Ừm...ha ha, cảm ơn em đã tin tưởng chị, chỉ là người khác vẫn không tin. Nhưng chị có một người bạn tốt, chị ấy cho chị cơ hội, làm một trò chơi, chẳng qua vẫn chưa lên kế hoạch xong, hôm nay đang nói về các trò chơi khác”

“Trò chơi gì? Em có được biết không?”

“Một trò chơi mỹ thực, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thảo luận.”

Thời Duyệt biết vấn đề này là bí mật thương mại, cô không nên hỏi, chỉ là muốn trêu Hứa Ấu Diên, muốn xem thử hiện tại Hứa Ấu Diên tin tưởng mình đến mức nào.

Cô cảm thấy hẳn là Hứa Ấu Diên sẽ không nói, dù vậy vẫn muốn biết chị sẽ dùng chuyện gì để lảng đi.

Hứa Ấu Diên thật sự là một người từng trải, nói với cô về khái niệm, không qua loa, cũng không tiết lộ bí mật thương mại.

Sau đó chị hỏi một câu: “Sao nào? Em hài lòng với câu trả lời này không?”

Thời Duyệt: “Được, rất hài lòng.”

Lên kịch bản Hứa Ấu Diên nhiều như vậy, có phải chị đã sớm đúc kết kinh nghiệm? Hay là...

Cô nhớ đến lời Hứa Ấu Diên từng nói, lần ấy ở quảng trường Bao La khi Lưu Phong làm nhục chị, cô cho rằng Hứa Ấu Diên không nhìn thấy mình, nhưng thật ra Hứa Ấu Diên đã sớm nhìn thấy.

Không chừng Hứa Ấu Diên đã sớm nhìn thấu rất nhiều chuyện từ lâu, chỉ là đều giấu trong lòng chưa nói?

“Hài lòng.” Thời Duyệt quả thực rất hài lòng.

“Được rồi, em nhanh làm việc đi, tranh thủ tan làm đúng giờ.” Hứa Ấu Diên lại muốn kết thúc cuộc trò chuyện.

Thời Duyệt không thể quấn quýt chị thêm, đành lưu luyến không nỡ cúp máy.

Đặt điện thoại xuống, Thời Duyệt mở tủ quần áo, phát hiện bên trong đều là đồ công sở, một hàng xanh đậm một hàng đen, thật sự quá nghiêm chỉnh, nhìn đã thấy ngột ngạt.

May mắn lúc này vẫn còn chút thời gian, đến quảng trường Bao La mua bộ quần áo vẫn kịp.

Thời Duyệt nhìn nhật ký công việc, nhanh chóng qua tất cả các phòng ban dặn dò rồi đeo túi xách rời khỏi công ty.

Đến quảng trường Bao La, mua một chiếc áo khoác dài màu xanh quân đội đang hot, phối với váy ngắn, chân trần đi bốt ngắn, không hề cảm thấy lạnh.

Mua một bình xịt nhuộm tóc màu xám sữa và một bình xịt hiệu ứng ngôi sao, tự mình ngó ngoáy trong phòng vệ sinh, hai loại xịt tóc mang lại hiệu quả giống y như trong tưởng tượng của cô.

Nhất định phải là yếu tố Hứa Ấu Diên thích, ít nhất phải thân quen, không được ghét.

Khi vào quảng trường Bao La, Thời Duyệt là một nhân viên văn phòng ăn mặc chín chắn, khi đi ra hoàn toàn biến thành một cô gái thời thượng lộng lẫy tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Đây là lần đầu tiên Hứa Ấu Diên hẹn cô, có thể nói sẽ là buổi hẹn đầu tiên vô cùng đáng nhớ của hai người, tất nhiên cô phải chuẩn bị hết mình.

Tâm trạng cực kì tốt, Thời Duyệt cố ý chuyển hệ thống lái tự động thành lái bằng tay, mở nhạc, bật những bài hát tình yêu mới nhất nổi nhất hiện giờ, ngâm nga suốt quãng đường, đi đến nơi cần đến.

Nhà hàng nướng này là một địa điểm nổi tiếng trên mạng, trước đây Thời Duyệt từng nghe mấy người Tiểu Teddy nói qua, nhưng chưa bao giờ đến.

Lên mạng tùy tiện xem mấy video ngắn, mười người nổi tiếng trên mạng thì chín người đều khen nhà hàng này.

Nhà hàng này phục vụ phần thịt đầy đặn, mùi vị thơm ngon, nhân viên đều mặc áo ba lỗ khoe cơ bắp.

Người đơn giản như Hứa Ấu Diên sẽ không chọn nơi náo nhiệt thế này, xem ra chị đã tìm hiểu để kéo gần khoảng cách với người trẻ tuổi hơn.

Nghĩ đến đây, Thời Duyệt càng hài lòng.

Thời Duyệt cố ý móc mô hình 3D Hứa Ấu Diên làm cho mình vào chìa khóa xe, đỗ xe vào chỗ, tung tăng đi lên tầng.

Vừa vào cửa nhà hàng đã nhìn thấy Hứa Ấu Diên ngồi trong góc, mặc một chiếc hoodie đơn giản nhẹ nhàng, hoàn toàn không chuẩn bị tỉ mỉ cho buổi hẹn này.

Khi nhìn thấy Thời Duyệt rồi vẫy tay với em, Hứa Ấu Diên thoáng ngây người.

“Sao lại nhìn em bằng ánh mắt như thế?” Thời Duyệt ngồi xuống, cười với Hứa Ấu Diên.

“Quỷ nhỏ thật nhiều tâm sự, ăn diện đẹp như vậy, là muốn làm chị nhìn càng quê mùa hơn sao?”

“Chị ở đâu chui ra đấy? Cũng biết chọn nhà hàng nổi tiếng trên mạng thế này, rất hợp thời.”

Hứa Ấu Diên mỉm cười quay màn hình chọn món về phía Thời Duyệt: “Em xem muốn ăn gì, chọn tùy thích, đừng khách sáo với chị.”

“Vậy nhất định sẽ không khách sáo với chị, thật vất vả mới gặp may được chị mời ăn, đúng không? Nhưng không phải chị vẫn luôn bảo em không được tiêu tiền tùy tiện sao? Chị vừa mới bắt đầu làm dự án một lần nữa, tiền vẫn chưa về tay đúng không? Bây giờ mới bắt đầu đã mời em đi ăn? Ở đây ít nhất cũng phải 800 một người, hơi lãng phí quá mức đấy Lão Hứa.”

“Gọi ai là Lão Hứa đấy? Mấy ngày không bị đánh liền nhảy lên đầu người ta đúng không? Lần trước là em mời chị đi ăn, chị còn chưa kịp cảm ơn em. Hôm nay ăn thịt trước, đợi sau này chị kiếm được tiền lại dẫn em ra ngoài chơi.”

Thời Duyệt lập tức lấy điện thoại, nói với Hứa Ấu Diên: “Chị nói lại lời vừa rồi đi.”

Hứa Ấu Diên buồn cười: “Sao nào? Em ghi màn hình trong game còn chưa đủ, ăn một bữa cũng muốn ghi âm?”

“Sợ chị nói xong không thực hiện được, bây giờ cảm thấy em ngoan thì muốn đưa em đi chơi, về sau không chừng lại thấy em phiền rồi lập tức đổi ý, em nhất định phải giữ chứng cứ.”

Hứa Ấu Diên nhìn thấy mô hình ma cà rồng được móc cùng chìa khóa xe trong túi của em.

Đương nhiên cô biết mô hình kia, là thứ cô dành cả đêm làm đi làm lại nhiều lần mới hoàn thành. Vốn tưởng rằng Thời Duyệt sẽ tùy tiện cất đâu đó, vậy mà không ngờ em mang theo bên mình, còn xịt một lớp màng bảo vệ.

Mấy tháng không thấy, ma cà rồng vẫn không khác gì so với lúc mới làm ra, một vết trầy nhỏ cũng không có, đường cong của nụ cười vẫn xấu xa, chính là Thời Duyệt.

“Được, em ghi đi.” Hứa Ấu Diên thu ánh mắt về, “Dù sao chúng ta cũng có một rổ chứng cứ của nhau rồi, có thêm cũng chẳng sao. Hơn nữa chị nói lời giữ lời, tuyệt đối không đổi ý. Nhanh gọi món đi, chị sắp chết đói rồi.”

“Chị muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, em quyết định, chị ăn theo em.”

“Vậy em không khách sáo đâu.”

Nói không khách sáo, kết quả là Thời Duyệt cũng không gọi nhiều, chỉ chọn một đĩa lưỡi bò thái miếng dày và một đĩa thịt ba chỉ hảo hạng, một đĩa nấm hương một phần màn thầu nhỏ, hai cốc nước hoa quả, gọi món.

“Không phải chứ, sức ăn của em nhỏ như vậy từ khi nào? Không giống phong cách của em, tuyệt đối đừng tiết kiệm tiền cho chị được không?”

“Công ty em có tiệc trà chiều, em ăn một đống quà vặt, uống một bình trà, bây giờ cũng không thèm ăn lắm. Tiết kiệm tiền cho chị còn không tốt à, chị có lương tâm không?”

“Không phải em nói không ăn sáng không ăn trưa để chờ bữa tối này à? Còn mang cái bụng no đến đây? Chị không cần em tiết kiệm tiền cho chị, muốn ăn thì ăn đi, không tốn.”

Thời Duyệt cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi Hứa Ấu Diên: “Rốt cuộc chị lấy tiền ở đâu ra?”

“Làm gì mà thẩm vấn chị như thẩm vấn phạm nhân vậy? Chắc chắn là con đường đứng đắn, đừng lo.”

Thời Duyệt đột nhiên nghĩ đến: “Không phải chị bán vẻ ngoài đặc biệt kia đấy chứ?”

Không ngờ Thời Duyệt lại rất nhạy cảm, Hứa Ấu Diên gọi thêm hai đĩa thịt bò cuốn tuyết hảo hạng, bò Wagyu nướng than, cơm hầm cua và một đĩa rau lớn, hỏi Thời Duyệt muốn uống rượu không: “Đồng nghiệp của chị nói rượu trắng ở đây cũng rất ngon, em uống được chứ? Muốn gọi không? Trời lạnh thế này, vừa vặn làm ấm người.”

Thời Duyệt không trả lời câu hỏi của chị, chỉ nhìn chằm chằm mắt chị, hỏi: “Hứa Ấu Diên, trả lời em, có phải chị bán vẻ ngoài rồi?”

Hứa Ấu Diên không hiểu vì sao em phải hỏi chuyện này đến cùng: “Đúng vậy, chị bán rồi. Vẻ ngoài kiểu đấy không có tác dụng thực tế, cùng lắm chỉ có giá trị sưu tầm, chị cũng không thích Hứa Tiên, giữ lại làm gì? Giữ lại rồi lại ôm chân em, bị em cười?”

Hứa Ấu Diên cười với Thời Duyệt, Thời Duyệt lại không cười nổi:

“Đấy là vẻ ngoài đôi của chúng ta, chị cũng chưa hỏi em, tại sao lại bán nó?”

Hứa Ấu Diên thật sự không nghĩ đến điều này, nhất thời không biết phải trả lời thế nào:

“Chuyện này...không phải chỉ là một vẻ ngoài sao? Hơn nữa còn là vẻ ngoài trai thẳng vừa nhát vừa ngốc đó, có gì để vương vấn.”

Thời Duyệt nói lại một lần nữa bằng giọng hết sức nghiêm túc và kiên định:

“Nhát thì sao? Ngốc thì sao? Đó là vẻ ngoài đôi với em, là phần thưởng chúng ta vất vả qua ải mới nhận được, không thể đo đếm bằng tiền. Nó là kỷ niệm, là kỷ niệm chung của chị và em, sao chị có thể nói bán là bán?”

Lời này của Thời Duyệt khiến Hứa Ấu Diên chết lặng, sao cô có thể nghĩ Thời Duyệt nhìn có vẻ trưởng thành hơn những người đồng trang lứa, lại rất cố chấp về chuyện này.

Từ khi quen biết Thời Duyệt, cô chưa từng thấy em nghiêm túc khi nói chuyện như thế này, đôi mắt được trang điểm cẩn thận hơi đỏ lên, dáng vẻ mất mát, khiến Hứa Ấu Diên cũng không cảm thấy dễ chịu.

“Chị không nghĩ em sẽ để ý đến chuyện này như vậy.” Hứa Ấu Diên đành thành thật nhận sai, “Vậy được không, về nhà chúng ta tiếp tục vượt ải, lần sau mở được vẻ ngoài nào chị cũng tuyệt đối không bán, được không?”

Hứa Ấu Diên rất sợ cảm giác này, vô tình phụ ý Thời Duyệt, làm em đau lòng.

Thời Duyệt cũng không tiếp tục trách chị, nhưng cảm giác phấn khởi khi mới đến giờ đã biến thành hụt hẫng.

Từ đầu đến cuối Hứa Ấu Diên đều như ngồi trên đống lửa, nóng lòng muốn lấy điện thoại tìm kiếm phương pháp làm thế nào để dỗ dành con gái ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.