Mảnh Vá Tình Yêu Tuổi Trung Niên

Chương 174: Chương 174: Ngoại truyện: A PHÙ & THỜI DÃ (3)




Thích cậu từ bây giờ trở đi có còn kịp không?

.

Sau đó Thời Dã mới biết từ bạn của Karen, A Phù bị quản lý trách mắng nghiêm khắc một trận, còn phạt nửa tháng lương.

“Thật ra các chị kia đều thoải mái, mấy người Karen đều nghĩ hai người quen nhau, người đó giúp em trút giận. Sao thế, hai người không quen?”

Thời Dã: “Không quen lắm.”

“Thật à...” Người kia nói, “Tôi là bạn của Karen, có mấy lời không nên nói. Chỉ nói với em một câu thật lòng, đừng gặp Karen nữa, về sau em sẽ hiểu.”

Thời Dã đặt điện thoại xuống.

Không cần đợi đến về sau, cô không phải đứa con gái ngây thơ, có những việc cô đã hiểu từ lâu, chỉ là vẫn luôn chối bỏ không thừa nhận mà thôi.

Hai ngày sau, Thời Dã trở lại KTV tìm A Phù.

“Không cần đâu, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi.” Trước Thời Dã muốn đền bù nửa tháng lương cho mình, A Phù trực tiếp từ chối, “Hơn nữa chuyện như thế, la ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Vả lại không phải chúng ta là bạn đại học à, còn là bạn hàng xóm ở ký túc xá.”

“Không được, càng giúp người khác thì càng không được mất gì, nếu không sau này còn ai làm việc tốt nữa.” Thời Dã khăng khăng muốn đưa cô tiền, A Phù hết cách:

“Vậy cậu mời mình đi ăn một bữa đi.”

“Mời cậu ăn một tháng.”

“Không ngờ mình lại gặp được đại gia.”

“Đại gia cái gì mà đại gia...cậu thích ăn đồ gì?”

“Đồ có thể no bụng.” . Truyện Nữ Phụ

Thời Dã cười hỏi: “Dễ nuôi vậy à?”

“Đúng rồi, thực vật sa mạc, cứng.”

Thời Dã bỗng nhớ lại một chi tiết nào đó trong ký ức, cô nhìn mặt A Phù: “Khoan đã, cậu nói thực vật sa mạc gì đó hình như làm tôi nhớ ra cậu rồi. Tôi từng ăn cơm với cậu, lúc ăn cậu cũng từng nói như vậy.”

“Thì ra trước đây cậu luôn nghi ngờ mình lừa cậu?”

“...bại lộ.”

“Bại lộ cái gì.” A Phù thấy dáng vẻ Thời Dã chột dạ lại có phần đáng yêu, “Có ai đối xử với ân nhân như cậu không?”

Hai người chí chóe đi ăn, Thời Dã để A Phù gọi món, A Phù đẩy thực đơn lại nhường Thời Dã gọi.

Bản thân Thời Dã cũng không phải người có quá nhiều tiền, chỉ có thể mời đến một nhà hàng gia đình nhỏ, để cảm ơn A Phù, cô chuẩn bị gọi món đắt nhất ở đây.

Thấy cô chọn mấy món ăn có giá ba chữ số trên máy tính bảng, A Phù lập tức hô dừng.

“Ăn một bữa mà thôi, có cần sang chảnh lãng phí vậy không? Xóa hết đi.”

“Vậy cậu muốn ăn gì?”

“Thịt lợn thái sợi xào?”

“Một món nữa.”

“Sườn xào chua ngọt?”

Sau một tháng ăn cơm, Thời Dã và A Phù càng ngày càng thân nhau, cô phát hiện thật ra A Phù rất dễ nói chuyện, lại có khiếu hài hước, thỉnh thoảng nói một câu còn có thể khiến Thời Dã không cãi trả nổi một lời, vậy mà có thể khiến cô bật cười thành tiếng.

Quan hệ giữa A Phù và gia đình không tốt lắm, bạn bè chỉ có một hai người, còn là bạn học từ thời cấp ba. A Phù nói cô ấy có thể chất trong suốt, đi đến đâu cũng không mang lại cảm giác tồn tại, kể chuyện cười cũng không có ai hiểu.

“Mình cảm thấy mình không hòa hợp với thế giới này.” Khi nói câu này, A Phù rất nghiêm túc. Thời Dã có thể đọc rõ ràng một chút lạc lõng trong ánh mắt của cô ấy.

......

“A Phù? Chính là bạn đại học của cậu? Hai cậu gặp lại?”

Khi nhóm bạn lại tụ họp, Thời Dã kể với Hứa Ấu Diên chuyện gần đây.

“Ừ, rất thần kỳ.” Thời Dã khuấy cốc nước trước mặt.

“Duyên phận, có tiến triển gì không?” Hứa Ấu Diên nói, “Tôi thấy A Phù kia là người rất đáng tin, hai cậu còn chưa quen thân, người ta đã không ghét bỏ giúp cậu việc lớn.”

Hứa Ấu Diên vừa nói vậy Giang Uẩn A Can liền tò mò, dồn dập kéo đến hỏi thăm là giúp việc lớn gì, lại bị Thời Dã dùng ánh mắt hình con dao đuổi về.

“Duyên phận này cũng thô quá rồi.” Thời Dã cầm ly thủy tinh, “Nhưng, thật sự rất kỳ lạ, tôi cảm thấy tôi và A Phù như bị một sợi dây buộc lại cùng nhau, trước kia từng ở rất gần lại không phát hiện ra nhau, sau này lạc trong đám đông lại có thể gặp lại. Quan trọng nhất là, từng điểm cười, điểm đau, quan điểm giá trị của tôi và cậu ấy đều rất hòa hợp. Các cậu có tưởng tượng được không? Những lúc ở bên cậu ấy tôi thậm chí không có cảm giác cần phải mài giũa bất cứ điểm nào, như thể cậu ấy có thể khớp vừa tất cả các góc cạnh của tôi.”

“Cậu thích cô ấy không?” A Can hỏi vấn đề quan trọng nhất.

“Thích, nhưng cảm giác không nồng nhiệt.” Thời Dã nói thật, “Hơn nữa, vẻ ngoài cậu ấy không phải kiểu tôi thích.”

Hứa Ấu Diên vạch trần cô: “Từ bé đã đu thần tượng, chỉ thích người xinh đẹp.”

Giang Uẩn: “Thời Dã của chúng ta cũng rất xinh mà! Phải có người đẹp sánh đôi mới không thiệt.”

“Chính cậu đã xinh rồi, còn muốn tìm người đẹp làm gì.” A Can nói, “Tìm vợ thì phải tìm người có thể sống cùng mình. Tam quan đồng nhất mới là điều quan trọng nhất.”

Giang Uẩn hỏi: “A Phù đó khó coi lắm à, có ảnh không?”

Thời Dã khó chịu nói: “Tôi không nói là ngoại hình cậu ấy khó coi được chưa, chỉ không phải kiểu tôi thích nhất mà thôi!”

“Quýnh lên.” Hứa Ấu Diên và A Can nhìn nhau, cười nói, “Có hy vọng.”

“Ảnh!” Giang Uẩn xòe tay đòi Thời Dã.

“Không có!”

“Bảo cô ấy gửi luôn bây giờ!”

“Cậu bị dở hơi à! Phải nói với người ta thế nào?”

Giang Uẩn hết sức nghiêm túc gõ bàn: “Nếu ngay cả ảnh cũng không sẵn sàng gửi cho cậu ngay lập tức, cậu nghĩ cô ấy sẽ có hứng thú với cậu à? Cậu đưa ra một yêu cầu cô ấy có thể nhanh chóng thỏa mãn cậu, sẽ chứng minh cô ấy thích cậu nhiều thế nào! Lẽ nào cậu không muốn biết cô ấy thích cậu đến mức nào sao?”

Thời Dã thật sự không chịu nổi Giang Uẩn. Thế nhưng những lời Giang Uẩn nói vẫn làm cô thoáng rục rịch...

Thôi được, bảo A Phù gửi, dù sao Thời Dã cũng không có ảnh của A Phù.

Thời Dã mở Wechat, tìm tên A Phù, ba người còn lại đều lập tức chụm đầu tới.

“Vãi, biệt danh là Kẻ mộng mơ, ảnh đại diện còn là phim Up, người này 50 tuổi rồi à?”

“Up rất hay có được không.”

“Đừng cãi nhau nữa, nghĩ giúp tôi xem nên mở lời thế nào đi!”

Hứa Ấu Diên nói: “Cậu nói thẳng với cô ấy, muốn một bức ảnh.”

Thời Dã: “Muốn để làm gì, cậu ấy sẽ không cảm thấy tôi là biến thái chứ?”

Giang Uẩn sốt ruột: “Nếu thật sự thích cậu thì sẽ không hỏi lí do, mau gửi đi!”

Thời Dã bất lực, gõ một dòng chữ: “Cậu đang làm gì thế? Gửi một bức ảnh cho mình được không?”, gõ xong lại do dự không gửi ngay. Giang Uẩn bị Thời Dã hành hạ muốn qua đời, không đợi Thời Dã lên tiếng lần nữa đã dứt khoát bấm gửi giúp cô.

“Đồ khốn cậu! Tôi phải đập nát cậu!” Thời Dã quay lại đánh nhau với Giang Uẩn, Hứa Ấu Diên và A Can ở một bên cười lớn.

Giang Uẩn nhanh chóng đè Thời Dã xuống sô pha không cho cô nhúc nhích, Thời Dã giận không kìm nổi quát Hứa Ấu Diên và A Can:

“Các cậu không định can à!”

Hứa Ấu Diên A Can: “Không can, đáng đánh, đáng đánh.”

Đang ồn ào, điện thoại của Thời Dã đổ chuông.

Thời Dã lập tức đẩy Giang Uẩn, giật lấy điện thoại. Ba cái đầu kia lập tức ngó vào.

A Phù gửi một bức ảnh đến, không phải chụp qua gương, mà là dựng điện thoại hẹn giờ chụp.

Cô ấy mặc bộ đồ ngủ mèo hoạt hình ngồi trên ghế, tóc hơi ướt xõa trên vai, không có động tác cầu kỳ thậm chí không thêm filter, chỉ mỉm cười vô cùng đơn giản.

Dưới ảnh còn có một tin nhắn thoại: “Sao lại muốn ảnh của mình?”

Thời Dã chờ đợi phản hồi của các chị em, nào ngờ cả ba đều im lặng.

Một lúc lâu sau, Giang Uẩn lên tiếng trước: “Vãi, rõ ràng rất đáng yêu, Thời Dã cậu là đồ không biết xấu hổ!”

Thời Dã: “??”

A Can cũng nói: “Không tính là trưởng thành lắm, nhưng cũng giống chị em gái nhà bên. Thế này mà cũng chê vẻ ngoài của người ta, sao cậu không lên trời luôn đi?”

Thời Dã tức chết: “Đã nói là tôi không ghét! Chẳng qua không phải kiểu tôi thích mà thôi!”

“Vậy cậu thích kiểu gì?”

Thời Dã suy nghĩ trong giây lát, mê mẩn nói: “Giống như Lauren.”

Lauren, ngôi sao nữ bất ngờ nổi lên năm 2024, nhanh chóng được chào đón nhờ hình tượng ngự tỷ gợi cảm.

Ba người nghe xong lập tức đứng dậy:

“Giải tán giải tán.”

“Suốt ngày nằm mơ mà vẫn được à?”

Thời Dã: “Thái độ gì đây?!”

**

Ở bên A Phù không phải chuyện gây chấn động gì, nhưng hai cô luôn có thể chọn trùng một bộ phim, cũng có thể thích cùng một bài hát, ở một điểm nào đó sự đồng cảm cũng nhất trí một cách lạ kỳ, nhất trí đến nỗi có lúc Thời Dã còn cho rằng A Phù biết đọc suy nghĩ của người khác, hoàn toàn đọc hết trái tim của cô.

“Thật ra mình rất muốn có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác...” Trước lời “tấn công” của Thời Dã, A Phù muốn nói lại thôi.

“Là sao?”

Hôm đó A Phù đặc biệt đến tìm Thời Dã ăn trưa, đi một quãng đường xa mang theo đồ ăn vặt và sữa tươi cô ấy thích, sau khi đến cơ quan của cô ấy, hai người vào lối thoát hiểm tâm sự.

Trong lối thoát hiểm chỉ có hai cô, còn có mùi khói thoang thoảng.

A Phù nhìn cầu thang trước mặt, liếc qua phát hiện Thời Dã vẫn đang nhìn mình, xem ra nếu không nói rõ chuyện này thì sẽ không được cho qua.

“Có lúc mình cảm thấy mình biết cậu đang nghĩ gì, nhưng có lúc mình lại không hiểu.”

“Ý cậu là gì?”

A Phù im lặng hồi lâu, nhịp tim của hai người đều tăng tốc.

Chuyện gì sắp xảy ra, cả hai đều biết, đều đang đợi giây phút đó đến.

“Thời Dã.” Rốt cuộc A Phù ngẩng đầu nhìn cô.

Thời Dã nhìn A Phù chăm chú, như thể chỉ cần thoáng lơ là cô ấy sẽ bỏ chạy, lời bày tỏ chờ đợi đã lâu sẽ vỡ như bong bóng.

“Thời Dã, chúng ta kết hôn đi.”

Đời này A Phù vẫn luôn cố gắng.

Cố gắng được bố mẹ chú ý, cố gắng lấy cơ hội vào trường đại học tốt, cố gắng kiếm một công việc lương cao, cố gắng mua một căn nhà cho mình...

Ngoài chuyện đầu tiên, cô đã đạt được tất cả những điều còn lại.

Hôm nay, cô muốn đấu tranh để có một gia đình cho mình.

Trước khi lên tiếng cô đã có niềm tin nhất định, cảm giác hiểu ngầm không nói thành lời với Thời Dã rất rõ ràng. Nhưng yêu đương là một chuyện, kết hôn cũng như chung sống với nhau lại là một chuyện khác, cô sợ Thời Dã chỉ muốn hẹn hò với mình, không có suy nghĩ coi mình là người nhà.

Xong rồi, cầu hôn đã một lúc lâu, gương mặt của Thời Dã vẫn cứng đơ, không có biểu cảm gì.

Chẳng lẽ thất bại?

A Phù đang định nói tiếp, môi vừa mấp máy, Thời Dã bỗng lùi về sau, A Phù hét lên nhưng hoàn toàn không thể giữ cô ấy lại, trơ mắt nhìn cô ấy lăn xuống cầu thang.

A Phù: “...?”

**

“Vậy là cậu cứ thế ngã gãy chân?”

Thời Dã gãy chân phải bó bột nằm nhà nghỉ ngơi, các bạn lần lượt đến thăm.

Khi nhóm Hứa Ấu Diên đến, Thời Duyệt đang nghe diễn thuyết ở trường đại học thành phố kế bên, nghe được tin lập tức chạy về.

“Cậu nói xem sao tố chất tâm lý của cậu kém vậy? Cầu hôn mà thôi, đến mức đấy không? Còn ngã đến gãy chân.”

“Tôi thật sự không nghĩ cậu ấy sẽ cầu hôn.” Thời Dã không ngừng kêu khổ, “Tôi tưởng chỉ đơn giản là tỏ tình mà thôi. Tưởng tượng được không? Cậu ấy không thèm tỏ tình mà cầu hôn luôn!”

“Người này thật thà.” Hứa Ấu Diên vỗ vai cô, “Kết hôn là phải tìm người như vậy.”

Giang Uẩn: “Cô ấy đâu rồi?”

Thời Dã: “Vừa nãy còn ở đây mà.”

Đang nói, A Phù bưng một chậu hoa quả lớn đã rửa đi đến, đặt xuống bàn trà, lại lấy khăn giấy.

“Trưa nay mọi người muốn ăn gì?” A Phù hỏi.

Hứa Ấu Diên: “Nghe có vẻ cậu biết nấu ăn?”

“Không không.” A Phù nói, “Chỉ biết làm mấy món ăn gia đình, các cậu đừng chê.”

Giang Uẩn A Can lập tức kêu đói, A Phù lại vội đi làm.

“Được đấy, còn chưa cưới đã được phục vụ thế này.” Hứa Ấu Diên nói, “Tôi thấy là người có thể chung sống cả đời. Cậu nghĩ thế nào? Vẫn thấy không phải là mẫu người cậu thích?”

Thời Dã nhìn chậu dâu tây siêu to đã được rửa sạch, khóe mắt ươn ướt.

“Không...” Thời Dã nói, “Cậu ấy chính là mẫu người tôi thích.”

Hứa Ấu Diên và những người khác đã ăn xong rồi đi trước khi Thời Duyệt về kịp. Khi A Phù đang dọn dẹp bát đũa, Thời Dã lại gần ôm cô từ phía sau.

A Phù: “Làm gì đấy? Chân bị gãy cũng không ngăn được cậu ngó ngoáy?”

Thời Dã tựa đầu lên vai cô, ngọt ngào hỏi: “Có phải cậu thích mình từ hồi đại học rồi không?”

A Phù quay lại, thật thà nói:

“Không phải.”

Thời Dã: “...không cưới nữa.”

A Phù lập tức kéo cô ấy lại: “Thích cậu từ bây giờ trở đi có còn kịp không?”

Không ngờ người bình thường luôn khịa bỗng nói một lời âu yếm lại khiến Thời Dã nhộn nhạo trong lòng.

“Thích từ bây giờ đến khi nào?” Thời Dã đặt tay trên vai A Phù, nhìn chăm chú đôi mắt của cô hỏi.

“Cho đến ngày mình rời khỏi thế giới này.”

- -------

Phù của A Phù là phù dung; dã của Thời Dã là từ mô tả vẻ xinh đẹp của người con gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.