Mảnh Vá Trái Tim

Chương 77: Chương 77: BẠN TÌNH




Cô dịu dàng hát ru.

Con gái vừa tròn một tuổi đang ngủ trong nôi.

Tiểu Quất Tử đã biết gọi mẹ, lúc nó ngọng nghịu gọi mẹ, cô cảm động đến rơi nước mắt.

Không có gì lớn hơn hạnh phúc mà Tiểu Quất Tử mang lại.

Tám giờ tối, cô ru Tiểu Quất Tử ngủ xong, giờ giấc ngủ nghỉ của con gái được cô tập đâu vào đấy.

Tiểu Quất Tử từ khi ra khỏi lồng ấp đến nay, luôn được cô tự tay nuôi nấng.

Cô mua rất nhiều sách, dựa theo những kiến thức trong đó, học hỏi kinh nghiệm của người đi trước để chăm sóc Tiểu Quất Tử tốt nhất.

Có lẽ do còn ám ảnh chuyện Nhan Hiểu Tinh, cô không muốn thuê bảo mẫu, tất cả mọi thứ của Tiểu Quất Tử đều tự tay cô làm.

Một người chăm sóc con rất cực khổ, anh đã giúp đỡ cô rất nhiều.

Lúc Tiểu Quất Tử được sáu tháng, rất hay khóc. Ngày ngủ đêm dậy khóc, giờ giấc của cô bị đảo lộn hết cả.

Sinh xong Tiểu Quất Tử, thật ra sức khỏe cô không được tốt nữa, những ngày tháng đó, cô tưởng chừng như không chăm nổi Tiểu Quất Tử.

Lúc đó, anh nhấn chuông cửa.

Sau khi sinh Tiểu Quất Tử, anh không giống như lúc cô mang thai, ngày nào cũng chạy sang ba bận. Cô đưa chìa khóa nhà cho anh, nhưng anh không tùy tiện sử dụng.

Lúc đó, anh nhấp nhổm không yên với tiếng khóc ngằn ngặt đó.

Tuy rằng, anh ở nhà bên cạnh, tuy Tiểu Quất Tử khóc mãi không thôi, nhưng tiếng khóc này, thật ra không đến nỗi ồn ào, cách mấy bức tường, nếu không tập trung nghe, thì hoàn toàn không nghe thấy.

Tiểu Quất Tử là con gái của anh.

Dù cô không chính thức thừa nhận, nhưng cô nghĩ, những lời nói hoảng loạn lúc sinh con của cô cũng đã cho anh biết được sự thật.

Anh bảo cô nghỉ ngơi, để anh bế con.

Anh biết tắm cho con, anh biết lau khô người, thoa phấn chống rôm, anh biết thay tã, anh biết mặc quần áo sơ sinh, tất cả hành động của anh, tuy không thể nói là thành thục, nhưng, rất rõ ràng, anh đã rất chăm chỉ học hỏi.

Quãng thời gian căng thẳng đó, họ đều cùng nhau vượt qua.

Cô còn nhớ, có lần, vì Tiểu Quất Tử bị sốt, cô bị bác sĩ mắng mấy câu, vừa lo lắng vừa tủi thân, cô khụt khịt mũi, ngồi xuống, úp mắt vào gối, không để anh thấy mình đang khóc.

Anh nhìn cô khóc, không biết phải an ủi thế nào, chỉ yên lặng nhìn cô.

Nhưng, lúc đó, cô lại cảm thấy, vì có anh cô mới không gục ngã.

Làm mẹ đơn thân không đơn giản như cô tưởng.

……

Cô nhìn đồng hồ.

Đã mười giờ, nhà bên cạnh vẫn chưa nghe thấy tiếng mở cửa.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, người ở nhà kế bên không về nhà, cô không tài nào yên giấc.

Đúng rồi, hôm nay hình như là đám cưới Tâm Ngữ, anh là anh trai của Tâm Ngữ, chắc chắn phải ở lại đến lúc tàn tiệc.

Chờ đợi vô vị, cô mở máy tính lâu rồi không sử dụng, lên mạng một chút, tiện thể vào QQ.

Cô không ngờ Hạ Hà cũng đang online.

Hơn nữa, dòng trạng thái của Hạ Hà là: Chúc mừng đám cưới mình!

Đầu óc cô trống rỗng.

Cô không nghĩ rằng người ở nhà kế bên lại âm thầm giấu cô chuyện mình đã kết hôn.

Dù sao cô không tin, anh kết hôn rồi mà vẫn tiếp tục ở trong căn hộ chung cư nhỏ xíu này.

Anh có muốn, nhà họ Hạ cũng không đồng ý.

Nhưng “chúc mừng đám cưới” nghĩa là sao?

Hạ Hà có đăng ảnh của mình lên QQ, lại không khóa, vội vàng, cô nhấn vào xem.

Có vài tấm hình chụp lúc đi trăng mật.

Chồng Hạ Hà rất đẹp trai, đôi mắt sắc bén, nhìn là biết không phải là hạng tầm thường.

Nhưng, đây không phải là trọng tâm, trọng tâm là chồng Hạ Hà không phải là anh, trọng tâm là hình như anh bị đá rồi.

Cô sững sờ.

“Thật hiếm hoi, sao hôm nay lại lên mạng thế? Rảnh rỗi gửi hình con gái cho tôi xem với!” Hạ Hà gửi tin nhắn cho cô.

Cô đang ở trạng thái online, muốn giả vờ không có mặt cũng không thể được.

Vả lại, cô có chuyện muốn hỏi.

“Cô…kết hôn thật à?”

Hạ Hà gửi biểu tượng mặt cười trộm, “Kết hôn còn giả được sao?”

“Ồ, chúc mừng.” Thế còn Hứa Ngạn Thâm thì sao? Là vì cô, cho nên họ mới chia tay ư? Là chuyện hồi nào thế?

Lòng cô lẫn lộn cảm xúc.

“Cô và chồng quen nhau thế nào?” Cô không nén được lại hỏi.

“Anh ấy là CEO của công ty chúng tôi, đã quen nhau từ rất lâu rồi. Cha tôi có ý muốn tác thành cho chúng tôi, tôi cũng cảm thấy không tệ, thế là kết hôn!” Từng lời từng chữ xem ra rất nhẹ nhõm.

Chỉ là, sao lại như thế?

Cô còn nhớ, Hạ Hà và Hứa Ngạn Thâm đã đính hôn với nhau rồi, sau đó, vì Hạ Hà muốn sang Pháp tiếp tục học tiến sĩ, nên mới trì hoãn kết hôn.

Hứa Ngạn Thâm rõ ràng đã nói với cô như thế.

Anh bị đá thật rồi sao?

“Thế Hứa Ngạn Thâm có biết không?” Cô ngập ngừng hỏi Hạ Hà.

“Cho tôi xin đi! Tôi kết hôn rồi, anh ấy biết hay không cũng đâu có ý nghĩa gì.” Hạ Hà trả lời rất nhanh.

Sao có thể không có ý nghĩa gì?

“Chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi! Sau khi tôi sang Pháp, đã gọi điện cho anh ấy nói lời chia tay, anh ấy cũng đồng ý.” Nhưng, những gì Hạ Hà nói làm cô rất bất ngờ.

Do dự một lát, cô lại hỏi.

“Vì sao?”

Không phải là…vì cô chứ…

Trong lòng, có nghi hoặc, có hổ thẹn.

Màn hình rất lâu không có tín hiệu trả lời.

Lúc cô đang định gõ bàn phím thì một dòng trả lời hiện ra.

“Vì sao ư? Hỏi rất hay, cũng hỏi rất phức tạp! Ha ha, thật ra rất đơn giản, tôi cũng giống cô, cũng muốn làm mẹ, Hứa Ngạn Thâm đã triệt sản rồi, dù lúc đó nhất thời bốc đồng, nhưng sau đó nghĩ lại, tôi cũng phải suy nghĩ cho nhà họ Hạ nữa chứ!”

Hứa Ngạn Thâm triệt sản rồi.

Cô bị câu nói này làm cho chấn động, đầu óc trống rỗng.

Sao có thể như vậy? Anh điên rồi sao?

Ngoài cửa hình như có tiếng bước chân loạng choạng, cửa nhà kế bên được mở ra.

Anh về rồi ư?

Cô không đứng dậy vì có một chuyện cô muốn hỏi Hạ Hà.

“Có lẽ Hứa gia đã làm anh ấy quá thất vọng, anh ấy không muốn làm cha nữa.” Hạ Hà trả lời cô.

Nhưng, anh bây giờ đã làm cha rồi, hơn nữa, cũng chẳng nhìn thấy điều gì khác thường.

“Cũng có thể, anh ấy có thể tùy tiện kết hôn với bất cứ người nào, nhưng trong thâm tâm lại không muốn có con với người khác chăng?” Hạ Hà hi hi ha ha suy đoán lung tung, nhưng mỗi một câu nói của cô đều làm Chức Tâm kinh ngạc.

Đặc biệt là, Hạ Hà nói, “Chức Tâm, có một chuyện tôi không có cơ hội nói với cô, khi cô mất tích sau hỏa hoạn ở cô nhi viện, anh ấy tưởng cô đã chết, cho nên…”

Nhìn từng dòng từng chữ Hạ Hà gõ ra vô số chuyện mà cô không biết, cô chấn động đến nỗi không thốt nên lời.

Anh…

Cô nhìn dòng chữ cuối cùng đang nhảy nhót trước mắt.

…muốn cùng chết với cô.

Thật đúng là…một kẻ điên rồ.

Cô muốn cười nhưng sống mũi cay cay.

“Đúng rồi, công chúa nhà cô giống ai thế?”

Cô đang định trả lời thì bên ngoài có người đập cửa.

“Mẹ, mẹ ơi! Mẹ ngủ chưa?” Phi Phàm đang gọi, “Cha hình như say lắm rồi, con đỡ không nỗi cha!”

“Hạ Hà, lần sau nói tiếp nhé.” Cô vội vàng thoát ra.

“Đợi đã, cô còn chưa gửi hình công chúa nhà cô cho tôi xem mà!” Bên kia, Hạ Hà không biết tình hình, cố níu kéo.

“Hình lần sau tôi sẽ gửi cho cô. Mũi và miệng giống Ngạn Thâm, những cái khác giống tôi.” Không suy nghĩ nhiều, cô vội vàng trả lời rồi thoát ra.

Cô kiên quyết lấy họ Thẩm cho Tiểu Quất Tử vì cô có rất nhiều băn khoăn.

Nhưng xem ra những băn khoăn này đều là thừa thãi.

Cô vội vàng mở cửa, “Cha con sao rồi?”

Phi Phàm trả lời, “Cha muốn đi tắm nhưng hình như ngã trong bồn tắm rồi.”

Ngã? Xem ra chắc là uống quá nhiều? Đám cưới của người Trung Quốc là thế, đặc biệt lại là đám cưới em gái mình.

Anh bình thường dù có kiêu ngạo đến đâu thì cũng phải đi từng bàn từng bàn kính rượu, hy vọng họ hàng bạn bè của đối phương đối xử tốt với em gái mình.

“Phi Phàm, con sang trông Tiểu Quất Tử nhé.”

Cô giao Tiểu Quất Tử cho Phi Phàm.

“Dạ!” Pha sữa, thay tã, dỗ dành Tiểu Quất Tử chẳng khó khăn gì với cậu bé tám tuổi Phi Phàm.

………

Cô sang nhà kế bên, đi thẳng vào phòng ngủ dành cho anh.

Anh không còn ở trong phòng tắm mà nằm trên giường, mùi rượu nồng nặc, tay đặt lên trán, mắt nhắm nghiền.

Cô phát hiện, trán anh có vết máu mờ mờ, chắc là lúc nãy ngã trong bồn tắm va phải thứ gì đó.

Cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng không cười được, bèn đi lấy hộp y tế lại.

“Anh tỉnh chưa? Em dán vết thương cho anh nhé.” Cô lay lay anh.

Anh không phản ứng.

Cô xé băng keo dán vết thương, cúi sát vào anh, định giúp anh cầm máu.

Nhưng, anh nằm nghiêng qua, quay lưng về phía cô, cô cố sức lật anh lại nhưng không thành công, thế là cô đành áp vào anh, vòng qua cánh tay, đưa miếng băng vào sát trán anh.

Nhưng, đột nhiên cô bị cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy.

Cô đờ ra.

Anh đã mở mắt, đang chằm chằm nhìn cô.

Ánh mắt anh, nóng bỏng, như đang che giấu điều gì.

Từ khi ly hôn đến nay, anh luôn rất giữ “quy tắc” với cô, cố hết sức tránh đụng chạm với cô, chứ không như bây giờ.

Tay anh, rất nóng rất nóng.

Tay còn lại của anh, trượt xuống phía dưới, dùng sức ấn chặt eo cô.

Cô kêu lên kinh ngạc, thì đã bị anh đè ra giường.

Cả người rơi vào vòng tay anh.

Anh phả hơi rượu vào mặt cô, nong nóng.

Mặt cô đỏ lên, không dám nhúc nhích.

Miếng băng keo vẫn ở trên tay cô, xem ra, cô phải đợi anh ngủ mới có thể dán cho anh.

Nhưng, cổ cô, sao lại có cảm giác nhột nhột?

Mặt cô càng đỏ hơn, vì Hứa Ngạn Thâm đang “trồng dâu” trên cổ cô.

Cô đến thở cũng không dám thở mạnh.

Chỉ trong chốc lát, anh kéo tay cô xuống, không nói câu nào ngước mặt hôn lên môi cô.

Đầu cô bỗng cảm thấy choáng váng.

Cô là phụ nữ, sao có thể không biết, vật cưng cứng, nóng bỏng đang cạ vào đùi cô là thứ gì.

Anh sống kế bên nhà cô, trong một năm rưỡi này, anh sống “sạch sẽ” thế nào, cô biết rất rõ.

Bây giờ, bây giờ, anh lại mượn hơi men làm bậy???

Đàn ông luôn có dục vọng rất cao, vừa rồi, cô không nên áp sát anh như vậy mới phải.

Cô muốn đẩy anh ra, cô muốn anh tỉnh táo lại.

Nhưng, dù đã rất ham muốn nhưng động tác của anh vẫn chậm rãi, dịu dàng hôn cô.

Nên đẩy anh ra, nên đẩy anh ra.

Hơi thở của cô bắt đầu trở nên gấp gáp, vì lưỡi anh bắt đầu nhấm nháp, sục sạo những nơi mềm mại, nhạy cảm trong miệng cô.

Không biết từ lúc nào, cô đã bị anh cởi sạch quần áo trên người, bàn tay anh vần vò ngực cô.

Vì Tiểu Quất Tử vừa sinh ra đã phải ở trong lồng ấp mấy tháng trời, cô không có cơ hội được cho con bú nên hai bầu ngực của cô vẫn săn chắc.

Môi anh từ từ trượt xuống dưới, dừng ở ngực cô, dục vọng trào dâng mãnh liệt.

Thật lòng mà nói, cô có chút sợ hãi, chỉ là không biết nên kháng cự lại sự đụng chạm không phải lúc này như thế nào.

Dục vọng của đàn ông, rất đáng sợ, nhất là lúc say rượu.

Cô nên cự tuyệt, nhưng đầu óc bấn loạn chẳng nghĩ ngợi được gì nhiều, anh thở hổn hển, cô có thể cảm nhận được qua sự đụng chạm này nỗi khổ sở của anh, niềm vui sướng của anh.

Thật ra rất nhiều cặp vợ chồng đã ly hôn, dù lòng đã chia cắt nhưng vẫn thỉnh thoảng có quan hệ xác thịt với nhau để giải quyết nhu cầu.

Vì công việc, cô gặp rất nhiều trường hợp như vậy.

Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng cô với anh cũng sẽ như thế.

Anh tách chân cô ra.

“Đợi đã! Biết…em là ai không?” Cô vội vàng chụp lấy anh.

Hơi thở của anh nồng nặc mùi rượu, mắt anh lờ đờ cô biết, anh không hề tỉnh táo.

Nhưng, chuyện này cô bắt buộc phải hỏi cho rõ.

“Thẩm-Chức-Tâm…”

Ba chữ vừa nói xong, anh đã đi vào trong cô.

Cô hơi đau rát.

Đã rất lâu không sinh hoạt tình dục, cơ thể không thể thích ứng ngay.

Chỉ là đêm đó, anh dịu dàng đến bất ngờ, cẩn thận từng chút một không làm cô đau, nâng niu cô, cho cô khoái lạc.

Lúc quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ khiến người ta phải đỏ mặt thoát ra từ miệng cô, tim cô đập thình thịch.

Trong phòng, hai cơ thể nóng hừng hực quấn lấy nhau, sóng tình dào dạt.

Hai cơ thể giống như hai con thú bị bỏ đói quá lâu, hết lần này đến lần khác mở ra đón lấy, tận hưởng cơ thể đối phương.

Họ đều cảm nhận được niềm sung sướng, khoái cảm tột độ.

Anh lúc dịu dàng lúc mãnh liệt tấn công hết lần này đến lần khác khiến cô ngất ngây, mê man đến thở không ra hơi.

Cô không biết, lúc này, tâm hồn họ khát khao nhau hay đơn thuần chỉ là ham muốn xác thịt mãnh liệt bị dồn nén bao lâu nay.

Cho dù câu trả lời là thế nào thì dục vọng vẫn cứ mê hoặc như thế.

………

Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu trên cơ thể họ.

Tất cả đã tĩnh tại trở lại.

Anh vẫn nằm bên cạnh cô, vẫn ôm lấy cô.

Đổ rất nhiều mồ hôi, lại trải qua một giấc ngủ say, anh đã “tỉnh” hẳn lại.

Cô cũng tỉnh dậy.

Hai cơ thể trần trụi dưới chăn, chứng cứ của một đêm cuồng nhiệt rõ ràng ngay trước mặt.

“Anh…” Men rượu quả thật dễ làm người khác bốc đồng, hôm qua, là anh chủ động, không cho cô cơ hội nói “không”.

Anh đều nhớ hết.

Cô không nói gì, bắt đầu tìm quần áo.

“Xin lỗi.” Anh nhận lỗi.

Một năm rưỡi qua, cô ở rất gần anh, nhưng lại cũng rất xa. Hôm qua, anh thật sự mất kiểm soát.

Chỉ là, sau khi chia tay, lần đầu tiên anh có cảm giác, thì ra cô vẫn ở ngay bên cạnh.

“Không phải lỗi của anh.” Cô vẫn dáo dác tìm quần áo.

Đàn ông đều có nhu cầu, cô có thể hiểu được.

Chỉ là, cả đêm không xuất hiện, cô sợ Phi Phàm mới sáng sớm sẽ sang tìm họ.

Lần đầu tiên của họ, lúc đó cô chỉ là một cô gái khờ khạo, mù mờ, nhưng lần này thì không.

Đối với dục vọng khao khát cơ thể nhau, cô cũng chẳng “trong sạch” hơn anh là bao.

Tình dục, sau khi hiểu được sự kỳ diệu của nó thì sẽ biết cảm giác khiến người ta lịm đi trong khoảnh khắc đau đớn và sung sướng cực điểm.

Anh đưa áo ngực cho cô, cô vội vàng mặc vào.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Cô mặc xong quần áo, hai người im lặng hồi lâu, sau đó, cô cuối cùng cũng hỏi, “Ngạn Thâm, ly hôn rồi…anh với Hạ Hà…” Cô xấu hổ sửa lại, “Anh có quan hệ với ai không?”

Cô cảm thấy mình xấu hổ đến chết được, sao lại đi để tâm đến chuyện này.

“Không có. Em thì sao?” Anh thản nhiên thừa nhận, sau đó hỏi lại cô.

“Em cũng không có!” Cô lần đầu tiên vội vàng bác bỏ.

Anh biết!

Đáy mắt anh thấp thoáng ý cười.

Lúc ở bệnh viện, anh đã nói chuyện với Cảnh Trúc.

“Tối qua…không phải lỗi của một mình anh, em cũng có…ham muốn…” Cô rất thẳng thắn.

Ham muốn.

Nhưng, tim anh bỗng buốt giá.

Thì ra, cô vẫn không muốn bắt đầu lại.

Anh sao có thể quên được, anh hiểu một cách sâu sắc rằng cô không muốn anh tiếp tục tham dự vào cuộc sống của cô.

“Chúng ta đều đã trưởng thành, đều có những kích động và nhu cầu sinh lý thuần túy, cơ thể cả hai đều sạch sẽ, anh cũng đã quen làm tình với em, nếu em không phản đối, chúng ta có thể thỉnh thoảng lên giường, giải quyết nhu cầu của nhau.” Anh bình thản lên tiếng đề nghị.

Anh là đàn ông, cứ đè nén mãi thật khổ sở, anh hy vọng hai người có cơ hội gần gũi nhau.

Miệng cô hơi há ra, không ngờ, anh lại có một yêu cầu trần trụi như thế.

Thật ra, yêu cầu của anh cũng chẳng có gì lạ, trên đời này vốn có một mối quan hệ nam nữ gọi là bạn tình.

“Nếu sau này, chúng ta gặp được người mình thích thì sao?” Cô thận trọng thăm dò.

Anh chăm chú nhìn cô, sau đó, trả lời dứt khoát.

“Nếu có ngày đó, thì mối quan hệ không chính đáng này sẽ kết thúc.”

……

Cô mím môi cầm máy chụp hình lên, tỉ mỉ chụp các món ăn nhẹ trên bàn trước rồi chụp đĩa thức ăn nguội được trình bày rất công phu của đầu bếp chính.

“Cô Thẩm, mời dùng bữa, nếu cảm thấy ngon miệng, thì viết giúp nhà hàng chúng tôi vài câu!” Ông chủ nhà hàng ngồi đối diện với cô.

“Được.” Cô nở nụ cười đẹp như hoa.

Vết sẹo dưới đuôi mắt cô đã mờ đi theo thời gian, biến thành một vết thâm mờ mờ không ảnh hưởng gì đến khuôn mặt.

Nhưng tuổi ngày một nhiều hơn, vẻ đẹp trên gương mặt cô đã thêm nét mặn mà của người phụ nữ trưởng thành, khiến ông chủ nhà hàng chỉ mới hơn ba mươi tuổi ngẩn ngơ nhìn cô.

Cô không hề nhận ra, cầm dao nĩa lên, bắt đầu tấn công các món ăn.

Cô hiện là chủ biên mảng ẩm thực cho một tạp chí gia đình. Hai năm làm công việc này, hình cô chụp rất đẹp, văn phong lại mượt mà, dần dần trở nên nổi tiếng.

Món khai vị là một vài thức ăn nhẹ, được chan nước sốt hoa mà đầu bếp chính đã rất kỳ công chiết xuất từ cánh hoa, mùi vị thanh đạm, nhưng lại vô cùng phong phú.

Cô thử món khai vị, cảm giác dạ dày và các tế bào trên cơ thể như tan ra theo vị ngon của món ăn.

“Cô Thẩm, thế nào?” Ông chủ nhà hàng vội vàng hỏi.

“Rất tuyệt, anh tìm được một đầu bếp chính như thế thật là rất may mắn!” Vì ăn được món rất ngon rất ngon nên nụ cười tươi như hoa trên môi cô lại càng rạng rỡ.

Đầu bếp chính được tôn trọng, được khen ngợi, được khẳng định cũng nở nụ cười tươi rói.

“Cô Thẩm, thật ra tôi còn có mấy nhà hàng nữa, nếu cô có thời gian, tôi có thể mời cô đến dùng bữa được không?” Ông chủ nhà hàng rất thông minh, rất biết nắm bắt cơ hội.

“Được chứ.” Vì nghề nghiệp, cô không thể từ chối.

“Cô Thẩm, cô thích ăn gì? Có những sở thích gì?” Ông chủ nhà hàng tiến thêm một bước hỏi.

Vì sao lại dò hỏi hứng thú của cô?

Vì câu nói này, cô lập tức nghe ra có gì đó không bình thường, “Giám đốc Trần, anh hỏi tôi chắc là để biết nhà hàng anh có những gì để cho tôi chọn lựa đúng chứ.” Cô cười rạng rỡ, nét mặt không thay đổi, trong công việc sẽ gặp vô số loại người và vô số việc khác nhau, tuy cô không dám nói là mình xử lý hoàn hảo nhưng cũng có chút biết ứng phó.

“Cô Thẩm, không giấu gì cô, tôi đã ly hôn mấy năm nay rồi…” Ông chủ nhà hàng, đột ngột chuyển đề tài.

Cô nhìn đồng hồ, giả vờ ra vẻ thảng thốt, “Chết, quên mất, con gái tôi tan học rồi, tôi phải đi đón cháu ngay đây.”

Con gái? Thì ra cô có con…

Ông chủ nhà hàng khó nhọc nuốt những lời định nói vào trong.

“Xin lỗi, tôi phải về rồi.” Cô đặt dao nĩa xuống bàn, đứng dậy.

Thật ra lúc ông chủ nhà hàng nói với cô mình còn độc thân, cô đã chẳng còn muốn ăn nữa.

“Về rồi à…” Ông chủ nhà hàng tiếc ngẩn tiếc ngơ.

Anh không phải là lần đầu tiên gặp cô Thẩm, lần trước gặp cô ở nhà hàng một người bạn đã rất có cảm tình với cô, lại nghe nói cô đã ly hôn mấy năm rồi, còn tưởng…

Từ chối khéo ông chủ nhà hàng muốn lái xe đưa cô về, cô bước ra khỏi nhà hàng, bắt một chiếc taxi.

“Phiền ông cho tôi đến Tạp chí Thành Đô.” Cô nói địa chỉ với tài xế taxi.

Lúc cô nghỉ việc ở tòa soạn, tòa soạn vẫn ở ngoại ô, năm Tiểu Quất Tử được hai tuổi, tòa soạn đã dời đến một tòa nhà văn phòng trong trung tâm thành phố.

Mấy năm nay, tòa soạn phát triển thần tốc, danh tiếng ngày càng lớn, bây giờ đã trở thành tạp chí không thể thiếu của mọi nhà.

Cô luôn rất tin vào năng lực của anh.

Chỉ là, nếu không vì phải dành thời gian để chăm sóc sức khỏe không được tốt của Tiểu Quất Tử, anh chắc chắn còn phát triển hơn nữa.

“Tạp chí Thành Đô? Hôm nay được lên báo đó.” Tài xế nói chuyện phiếm với cô.

“Viết gì về họ thế?” Cô cảm thấy hứng thú.

Hứa Ngạn Thâm là tổng biên tập rất xuất sắc, tạp chí Thành Đô nổi tiếng là tạp chí dám viết dám đăng dám phát biểu chính kiến của mình.

“Nghe nói Hạ thị bắt đầu có ác ý muốn mua lại Tạp chí Thành Đô, Hạ thị vốn đã có công ty băng đĩa Kim Tinh, bây giờ lĩnh vực nào cũng đầu tư, đã sắp qua mặt Hứa thị rồi.” Tài xế tưởng cô không hiểu, còn đặc biệt nói rõ.

Hứa thị, đã trở thành vết sẹo sắp nhạt dần trong cuộc đời của cô.

Từ khi Hứa Cẩn Lễ qua đời, Hứa Lãng được mẹ lớn giao cho anh cả chăm sóc, còn người chịu trách nhiệm đối ngoại của Hứa thị là anh cả, nhưng thực tế, anh hai cái gì cũng muốn tranh, các con trai của bà ba bà tư đều dần trưởng thành, lại tham gia tranh giành thế lực, khiến cho cuộc chiến nội bộ nhà họ Hứa không lúc nào ngơi nghỉ.

Chính vì như vậy, Hứa thị mới ngày một suy yếu, còn Hạ thị vì quyền lợi của ông Hạ và con rể thắt chặt với nhau, trở nên vô cùng hùng mạnh.

Cô kinh ngạc, không ngờ lại nghe thấy tin thế này.

Taxi dừng ở tòa nhà văn phòng cao cấp nhất ở trung tâm thành phố, cô xuống xe, bước vào tòa soạn được trang hoàng sang trọng mà đơn giản của anh.

Tòa nhà này từ tầng một đến tầng tám đều là tòa soạn, dĩ nhiên trong đó có Tạp chí Thành Đô.

Hứa Ngạn Thâm trong tay hiện có bốn tòa soạn, trong đó có một tờ chuyên về đời sống giải trí, anh từng hy vọng cô sẽ đến đây làm việc.

Cô vẫn đang do dự, vì dù gì, họ đã từng vì công việc mà tranh cãi mất vui.

Cô muốn tránh để những việc như thế xảy ra lần nữa.

“Chức Tâm, lại đến tìm tổng biên tập Hứa và con gái à?!”

Đến tòa soạn, rất nhiều phóng viên và biên tập viên cả cũ lẫn mới đều chào hỏi cô, ở đây, cô không phải là gương mặt lạ.

May mà, không khí tòa soạn vẫn như cũ, không căng thẳng như cô tưởng tượng.

Rõ ràng, mọi người rất tin vào năng lực giải quyết khủng hoảng của anh.

Nếu là cô, chắc sẽ không tránh khỏi lo lắng.

Nghe nói chồng Hạ Hà phong cách hành sự và dã tâm khá đáng sợ.

Cô gõ cửa văn phòng anh.

“Mời vào.” Giọng nói điềm đạm quen thuộc của anh từ bên trong vọng ra.

Cô đẩy cửa bước vào.

Phía trước bàn làm việc to kềnh càng của anh là một bàn học nhỏ, Phi Phàm đang chăm chỉ làm bài tập dưới sự giám sát của anh.

Còn cô con gái nhỏ nghịch ngợm nhà cô đang ngồi cắt dán tranh.

“Mẹ!” Tiểu Quất Tử nhìn thấy cô, liền bỏ kéo xuống, chạy bổ đến.

Cuối cùng cũng “tan học” rồi, có người đến đón nó và anh Phi Phàm về nhà rồi!!!

Cô đón lấy thân hình bé nhỏ mỏng manh của con gái, đang định bật cười.

“Không cắt xong, không được về nhà!” Phía sau, người cha nghiêm khắc lạnh lùng lên tiếng.

“Mẹ, mẹ xem cha thật là hư!” Tiểu Quất Tử mếu máo “tố cáo” cha, rồi yêu cầu, “Mẹ, giúp Tiểu Quất Tử đánh cha đi!”

“Ừ.” Cô ừ không tự nhiên.

Tiểu Quất Tử bốn tuổi rồi, anh càng “đày đọa” con gái nhiều hơn.

Anh bắt đầu cho con gái tự học làm thế nào để cắt dán một bức tranh.

Cắt dán tranh là một kỹ năng đầy tính sáng tạo, anh muốn con gái tận dụng giấy vụn trong tòa soạn để chế thành những bức tranh của riêng mình, tuy tranh con gái cắt dán chưa đẹp, nhưng quả thật đã tập luyện cho tay phải của con gái trở nên linh hoạt hơn.

“Để con cắt xong rồi về.” Anh vẫn kiên quyết nhưng giọng nói đã dịu đi rất nhiều.

Không được quá nuông chiều con.

“Ừm, được.” Cô gật đầu, nghe anh hết.

Thấy không còn thần hộ mệnh nữa, Tiểu Quất Tử đành tủi thân nước mắt ngắn dài quay lại sô pha tiếp tục cắt cắt dán dán đống giấy lộn xộn.

Cô yên lặng đứng phía sau Phi Phàm xem thằng bé làm bài tập một lát.

Phi Phàm năm nay đã lên lớp bốn, chữ viết ngay ngắn lại rất đẹp, toán và tiếng anh cũng rất tốt.

Học sinh tiểu học bây giờ học toán quá cao siêu, cô nhìn một hồi rồi hỏi, “Ngạn Thâm, bài tập của Phi Phàm đều là do anh dạy?”

“Ừm.” Anh vừa xem tài liệu, vừa phân tâm.

“Mấy đề toán này giải thế nào? Em đều quên sạch rồi.” Cô cầm sách chỉ cho anh xem.

Kiến thức của cô đã trả lại hết cho thầy cô giáo từ lâu rồi.

“Mấy đề này chỉ cần dùng mấy phương trình là có thể giải ra ngay, anh giải cho em xem…” Anh lấy ra một tờ giấy trắng giải từng bước cho cô xem.

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Rõ ràng là không đứng cạnh nhau, rõ ràng là đề tài câu chuyện rất nghiêm túc nhưng lại cảm thấy hai người rất thân mật.

Rất nhiều lúc, không bỏ qua những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, cảm giác đó thậm chí còn thân mật hơn cả khi họ lên giường với nhau.

Một tháng vài lần cô sang ngủ phòng anh, để thỏa mãn dục vọng cho nhau.

“Ngạn Thâm, dạo này hình như anh tiếp khách hơi nhiều đúng không?” Không khí bây giờ rất tốt, cô không nén được nhân lúc anh thư giãn, buột miệng hỏi anh.

“Cũng khá.” Anh không để ý lắm.

Dạo này anh về nhà rất muộn, cô ở nhà bên cạnh nên rất rõ.

“Tòa soạn…” Cô vốn định hỏi tình hình tòa soạn nhưng nghĩ không có tư cách để hỏi nên lập tức gượng gạo chuyển đề tài, “Ngạn Thâm, em có rất nhiều tiền nhàn rỗi không dùng đến…”

Anh nhìn cô, không hiểu cô muốn ám chỉ điều gì.

“Em có thể cho anh mượn, dù gì tiền để trong ngân hàng cũng mất giá mà thôi.” Cô cười với anh, phát hiện khóe môi anh đông cứng lại, vội vàng thanh minh, “Nếu anh ngại, có thể tính lãi cho em!”

Như thế cũng đủ rõ ràng rồi chứ?

“Vốn lưu động của anh không có vấn đề gì.” Anh bình thản từ chối.

Lòng cô chùng xuống, nhưng vẫn khiên cưỡng cười.

Đột nhiên, anh nhìn cô, “Hôm nay em đi đâu vậy?”

Vì khoảng cách quá gần, loáng thoáng ngửi thấy mùi trên cơ thể cô, mùi nước hoa tươi mát, anh nhíu mày.

Hôm nay cô mặc chiếc đầm màu đỏ đậm làm tôn thêm làn da trắng ngần, mái tóc dài thả hờ hững trên vai, tim anh thắt lại.

“Đến phỏng vấn ở một nhà hàng cao cấp.” Cô trả lời.

Cao cấp? Cao cấp đến mức độ nào? Có cần phải ăn mặc đẹp như vậy không?

Nhíu mày, nín thở, anh im lặng.

“Nhà hàng đó thức ăn rất ngon, lần sau chúng ta dẫn Phi Phàm và Tiểu Quất Tử cùng đi nhé.” Cô cười, cố ý phớt lờ cảm giác không thoải mái trong lòng lúc nãy.

“Ừm, được.”

Anh gật đầu, một câu nói của cô làm trái tim anh ấm áp trở lại.

Kéo một chiếc ghế lại, anh theo thói quen nhường cho cô một nửa bàn làm việc của mình.

Thời gian làm việc của cô khá tự do, nhưng để kịp giao bài thì không thể lơ là.

Anh nhìn cô viết bài.

“Cảm giác hạnh phúc? Có cần phải khoa trương vậy không?” Anh tỏ ra nghi ngờ.

“Anh biết không, đầu bếp chính đó không hề xuất thân là một đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng ông ta nấu ăn rất tuyệt, làm cho người khác có cảm giác ấm áp đến tận tim gan.” Cô cười nói, “Em không thích những món ăn tinh tế nhưng nguội lạnh cho lắm.”

Anh nhìn cô.

Anh phát hiện, cô quả thật ngày càng xinh đẹp.

Dạo này hình như có người làm mai mối cho cô.

“Ngạn Thâm, thức ăn có thể đem đến cho con người cảm giác hạnh phúc, là có thật.” Cô nói vô cùng nghiêm túc.

Là có thật.

“Tối nay tiếp khách anh sẽ phải uống rượu, em có rỗi thì sang nhà anh, chăm sóc anh được không?!” Đột nhiên, anh lên tiếng.

Mặt cô bỗng đỏ gay.

Cô hiểu ý nghĩa của từ “chăm sóc” đó.

Đây chính là câu trả lời.

Anh thở phào, xem ra, “người đó” vẫn chưa xuất hiện.

Họ đã giao ước, nếu cả đời không xuất hiện “người đó” thì đến già họ vẫn sẽ sống như bây giờ.

“Phi Phàm, tối nay sang chăm sóc Tiểu Quất Tử nhé.” Anh dặn dò.

“Dạ.” Phi Phàm đã quen, nên gật đầu.

Thế giới của người lớn, nó không hiểu, nhưng mỗi tháng cha sẽ uống rượu một hai lần, mẹ sẽ sang chăm sóc cha.

……

Tám giờ rưỡi, cô tỉnh dậy, phần giường bên cạnh đã lạnh từ lúc nào.

Qua chỗ con gái hay là đi làm rồi?

Hôm nay là thứ Bảy, anh làm ông chủ còn vất vả gấp mấy lần nhân viên.

Cô lấy quần áo để sẵn ở một bên gường mặc vào.

“Niềm vui” thuộc về phái nữ, là anh đã dạy cô thưởng thức.

Chân hơi rã rời, hậu quả của một đêm phóng túng, anh thật là biết thỏa mãn dục vọng của cô.

Chỉ là, cô rất thường hối hận, có phải lúc mới bắt đầu cô không nên gật đầu không? Lấy mối quan hệ này để ràng buộc đối phương có phải là rất ngốc nghếch không?

Kéo lê cơ thể lừ đừ, tận dụng ngày nghỉ, cô bắt đầu giúp anh dọn dẹp.

Nhà của anh không lớn, chỉ chừng bảy tám chục mét vuông, dọn dẹp rất nhanh.

Cô chuẩn bị giặt quần áo dơ cho anh, phân loại, áo màu tối để sang một bên, áo màu sáng đợi chút nữa sẽ giặt, cô giở chiếc áo sơ mi trắng hôm qua anh mặc ra.

Cả người cô đông cứng lại.

Một vết son môi.

Một vết son còn mới hằn trên vai áo trái của anh.

Miết chặt chiếc áo, cả người cô bắt đầu run lên.

Thật ra tối qua, lúc anh về, cô đã cảm thấy có gì đó không bình thường, trên thân người cao lớn, quen thuộc đó có một mùi hương rất lạ.

Chỉ là lúc anh về cô đã nằm trong phòng anh, thế là, quần áo vứt lung tung, lại thêm có chút men rượu, anh không thể đợi thêm một giây nào nữa.

Lúc đó cô chẳng kịp nghĩ ngợi gì cả.

Cô cứ đi đi lại lại trong nhà, không dừng lại được, rất nhanh, cô phát hiện, mình đang rất tức giận, rất muốn khóc.

Buổi tiếp khách tối qua là ở trong quán rượu?

Anh mở cửa bước vào nhà, tay bê bữa sáng, vẫy tay với cô, “Em cũng lại đây ăn một chút đi, Tiểu Quất Tử và Phi Phàm đã ăn rồi.”

Cô vò chặt áo anh, xông đến trước mặt anh, hai mắt đỏ hoe, nước mắt như chực trào ra.

Anh ngước mắt lên, nhìn cô, cảm thấy có gì đó không ổn.

Mới sáng sớm mà đã xem phim rồi à?

Cô hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ngồi xuống trước mặt anh, sau đó, giả vờ như “vô tình” hỏi, “Tối qua, anh ăn ở đâu?”

“Không ăn, chỉ cùng mấy ông sếp đi thẳng vào hội sở tư nhân.” Anh rót sữa đậu nành ra, mỗi người một ly, sau đó bày quẩy và bánh bao ra trước mặt cô.

“Các anh…có phải…” Cô thận trọng hỏi, “Tìm tiếp viên đúng không?”

Anh đang lấy đũa ra bỗng khựng lại, “Ừ.”

Ừ.

Anh đã thừa nhận!!!

“Anh không gọi tiếp viên như họ chứ?” Cô cố gắng níu kéo tia hy vọng cuối cùng, mắt chớp chớp, khẽ giọng hỏi.

Nhất định là cô hiểu lầm rồi.

Anh gắp bánh bao, chấm nước tương, rồi bình thản nói, “Có. Ai cũng có nhu cầu, anh không thể cứ giả vờ thanh cao.” Anh cũng có một tiếp viên ngồi cùng.

Cô đứng phắt dậy, đi thẳng ra cửa.

Anh kinh ngạc, “Không ăn sáng à?”

“Rầm” một tiếng, cô không thèm để ý đến anh, đóng mạnh cửa.

Anh ngớ ra.

Tính cô rất dịu dàng, rất ít khi nổi nóng như vậy.

Anh đứng dậy đuổi theo, mở cửa, phát hiện cửa nhà bên cạnh đã khóa chặt.

Anh có chìa khóa, mấy năm nay, khi cần anh cũng bắt đầu chủ động mở cửa.

Nhưng, vặn chìa khóa, anh mới phát hiện, cửa đã bị khóa trong.

Rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ? Anh vừa nãy còn chưa nói xong mà.

“Thẩm Chức Tâm, em ra đây!”

Anh đập cửa rất lâu, nhưng mặc cho anh gọi thế nào, cũng giống như ném viên đá xuống đại dương.

Dạo này là thời khắc quyết định, anh xem đồng hồ, anh đã hẹn với một nhà quảng cáo rất quan trọng, không kịp rồi.

Anh ra ấn thang máy, nhìn phía trên thùng rác trước cửa có chiếc áo sơ mi trắng rất quen thuộc.

Là của anh.

Chiếc áo này anh vừa mua chưa lâu, chưa cần phải vứt đi.

Anh nhìn thấy vệt màu đỏ khả nghi trên áo.

Anh nhặt chiếc áo lên, quả nhiên nhìn thấy một vết son môi.

Bị dính lúc nào thế nhỉ? Anh nhíu mày.

Tối qua, cô tiếp viên được “phân công” ngồi cạnh anh, lúc vừa bắt đầu rất đon đả, nhiệt tình, sau khi bị anh nói lạnh lùng vài câu, mới an phận ngồi im bên cạnh.

Rõ ràng là Chức Tâm đã hiểu lầm rồi.

Đợi cô bớt giận, anh sẽ giải thích với cô sau.

Anh không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi.

…….

Cả ngày, tinh thần anh bất định, cứ nghĩ mãi không biết phản ứng này của cô là có ý gì?

Chỉ thuần túy là giận dữ, sợ anh ra ngoài trăng gió mang bệnh về nhà cho cô ư? Dù gì, bây giờ mỗi lần quan hệ, vì không muốn dùng cũng không cần thiết phải dùng nên anh chẳng khi nào dùng bao.

Hay là…cô đang ghen?

Anh thừa nhận, trong mối tình này anh quá suy tính thiệt hơn, quá vội vàng thì sợ dọa cô chạy mất, lại càng sợ đến ngay cả không khí gia đình hòa thuận như bây giờ cũng giữ không được.

Đến anh cũng không dám tin, họ đã sống như thế được bốn năm.

Nhưng, anh ít nhất cũng trân trọng cuộc sống hiện tại, cô và Tiểu Quất Tử đều ở bên cạnh anh.

Buổi tối, anh về nhà, phát hiện chỉ có hai đứa con đang ở nhà.

“Mẹ có hẹn rồi.” Phi Phàm nói với anh.

Hẹn?

“Còn nữa…chỉ có cơm của con với Tiểu Quất Tử thôi…” Không nấu phần của cha, suýt chút nữa đến cả bát đũa của anh cũng vứt ra ngoài rồi.

Anh kinh ngạc.

“Hẹn gì vậy?” Anh hỏi Phi Phàm.

“Dì Phi Phi nói trong điện thoại là muốn tìm cha cho Tiểu Quất Tử.” Tiểu Quất Tử ngồi một bên xen vào, còn nghi hoặc hỏi, “Nhưng, cha không phải là đang ở đây sao?” Tiểu Quất Tử có cha rồi sao còn tìm cha cho Tiểu Quất Tử làm gì?

Mặt anh biến sắc.

Dạo này, cô rất chăm chỉ đi xem mắt.

Có suy nghĩ khác đối với cuộc sống rồi sao?

“Mẹ giận, cha không có cơm ăn, Tiểu Quất Tử ăn cùng với anh Phi Phàm.” Con gái nhường bát cơm của mình cho cha, mình và anh Phi Phàm ăn chung một bát.

Nhìn sự chu đáo của con gái, anh xoa nhẹ đầu con.

………

Đợi cô đến mười giờ tối.

Tâm trạng chờ đợi thật chẳng dễ chịu chút nào.

Anh đang chịu sự giày vò.

Giống hệt như hôm cô ăn mặc lộng lẫy tham gia vũ hội.

Điếu thuốc cháy trên tay anh, đến ngay cả anh cũng không biết, mình bắt đầu tập hút thuốc từ lúc nào.

Lúc tâm trạng phiền muộn, anh luôn muốn hút vài điếu để giữ bình tĩnh.

Dưới lầu, có tiếng xe dừng lại, một bóng dáng quen thuộc liêu xiêu mở cửa xe.

Thậm chí không đợi được thang máy chậm chạp, anh chạy hai ba bậc phóng xuống lầu.

“Hôm nay rất vui, không mời tôi lên nhà sao?” Người đàn ông đeo kính gọng vàng, mỉm cười hỏi cô.

“Không cần đâu.” Cả hai giọng nói cùng đồng thanh.

Một là của cô, còn giọng còn lại là của anh vừa kịp xuống tới nơi.

Cô quay đầu nhìn anh đột ngột xuất hiện, vì men rượu, mắt cô có chút bấn loạn.

“Sao uống nhiều vậy?” Anh nhíu mày.

Cô nấc lên một cái, thái độ lạnh lùng nhìn anh.

Cô quay người bỏ đi, anh định chạy theo.

Người đàn ông đó vội vàng ngăn anh lại, nhìn thấy anh và cô có gì đó khác thường, bèn rút danh thiếp của mình ra, “Chào anh, tôi làm trong ngành thương mại, là đối tượng xem mắt của cô ấy hôm nay, chúng tôi có ấn tượng rất tốt về nhau, trong tương lai chắc sẽ qua lại với nhau.” Người đàn ông tự giới thiệu mình.

Ấn tượng rất tốt về nhau, trong tương lai chắc sẽ qua lại với nhau.

Câu nói này làm anh rất chối tai.

Người đàn ông nhìn anh đang vận đồ ở nhà, nói đầy ngụ ý, “Xin hỏi anh làm trong ngành nào? Có mối quan hệ gì với cô ấy?”

Thái độ anh vô cùng lạnh lùng, anh cầm lấy danh thiếp của người đàn ông, nhưng lại nói, “Anh có thể về rồi, anh không đủ tiêu chuẩn.”

Người đàn ông kinh ngạc.

Dựa vào cái gì? Chỗ nào không đủ tiêu chuẩn?

“Thứ nhất, tôi đã không lái Audi mười hai năm rồi.” Anh chỉ chiếc Audi màu xanh mà người đàn ông tự cảm thấy rất tự hào đó, rồi nói tiếp, “Thứ hai, con gái tôi không thích có một ông bố đeo kính.”

Lần đầu tiên anh khẳng định, mình rất sợ cô có tình yêu mới, lại càng sợ một người đàn ông nói chuyện hợp với cô, chiều chuộng cô, biết trân trọng cô xuất hiện.

Nói xong, anh bỏ mặc người đàn ông đang ngớ ra vì kinh ngạc, tiếp tục đi về phía cô.

Cô đang ấn thang máy, anh dìu cô.

“Anh tránh ra! Anh tránh ra! Đồ khốn! Đồ khốn! Đi mà dìu cô tiếp viên của anh ấy!” Cô đẩy anh ra nhưng lại khóc.

“Đừng làm ồn nữa.” Anh cười khổ sở.

Bây giờ đang đứng trong thang máy, anh đã đủ khó coi rồi, không muốn để người khác thấy.

Anh cuối cùng cũng biết, Tiểu Quất Tử mỗi lần tức giận mắng anh cha hư là di truyền từ ai.

Mặc kệ cô vùng vẫy, anh bế cô lên đi thẳng vào trong nhà.

Vừa đóng cửa lại, anh thở dài, “Khóc gì chứ?” Anh lấy ngón tay lau nước mắt cho cô.

Chức Tâm trước đây hình như trở lại rồi.

“Bụi bay vào mắt!” Cô tức giận cắn ngón tay anh, cắn mệt rồi, lại căm hận cắn vào vai anh, khóc nức nở.

Anh không kêu đau, chỉ chủ động ôm lấy cô.

“Đâu có đụng cô tiếp viên đó, một ngón tay cũng không đụng đến, vết son môi đó không biết sao lại dính trên áo nữa.” Trong tiếng nức nở của cô, anh chủ động giải thích.

Trải qua rất nhiều chuyện, anh đã biết cách kiềm chế bản thân, quan hệ của họ đã đủ mong manh rồi, không thể và cũng không hy vọng xảy ra hiểu lầm.

Chỉ là, vì sao, tâm trạng anh bây giờ không tệ chút nào? Ngược lại, chết thật, anh lại muốn cười.

Không biết đã nghe thấy lời giải thích của anh chưa, cô bắt đầu ngoạm lấy cổ anh, cách cắn này hoàn toàn là do men rượu, như muốn cắn đứt cổ anh vậy.

Cái cách giận dữ, căm hờn này giống như muốn báo mối thù bốn năm về trước.

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ngoan nào!” Anh dỗ dành cô, còn cẩn thận giữ lấy cổ mình.

Hình như bỗng chốc có hai cô con gái.

Thật ra, anh không bận tâm, không bận tâm chút nào.

“Anh nói đi, anh còn muốn “lợi dụng” em bao lâu nữa hả?” Cô khóc tấm tức.

Mỗi lần, cô đều bị anh quần cho tay chân rã rời.

Thật ra, lúc tòa phán quyết họ ly hôn, cô đã bắt đầu hối hận rồi.

Cô thật sự rất yêu anh, chưa bao giờ thay đổi, chỉ là thời gian đó, “tình yêu” của cô bị quá nhiều cảm xúc tiêu cực che đậy, khiến cô đau khổ tột cùng, chỉ hy vọng thoát ra thật nhanh.

Nhưng, lúc thật sự thoát ra rồi, lại chẳng hề vui mừng như cô tưởng, con người chỉ đến khi thật sự mất đi thứ quý giá mới tỉnh ngộ ra.

Chỉ là, cô bắt buộc phải có trách nhiệm với hành động của mình.

Sự hối hận này, kể từ sau khi Hạ Hà kể cho cô nghe những chuyện trong quá khứ, càng lúc càng mãnh liệt.

“Anh lên giường với em toàn là những lúc anh uống say, nhưng em chưa từng một lần say.”

Đều là do cô tự nguyện.

Cô thậm chí rất nhiều lần lo lắng, đàn ông bị “nhịn” quá lâu, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

“Không được, anh phải bồi thường cho em!” Cô đẩy anh ra ghế, ngồi trên người anh.

Anh kinh ngạc đến ngớ ra.

Không chỉ vì ý nghĩ trong lời nói của cô mà còn vì hành động bạo dạn của cô.

“Đồ chết tiệt, tìm tiếp viên hả, đúng là chỉ thích lên giường với mấy ả dơ bẩn đó thôi!” Cô ngồi trên hông anh, đánh anh.

“Anh không làm bậy mà!” Anh tức giận.

Thật ra, anh tức cơ thể mình hơn, cô ngồi kiểu này trên người anh, anh không có phản ứng mới là lạ.

Phía đáy quần anh đã cộm lên từ lâu, đầy sức tấn công.

Cô vẫn vừa khóc vừa la hét, rõ ràng là chẳng nghe lời giải thích của anh.

“Em không muốn làm bạn tình của anh nữa, không muốn tự làm khổ mình nữa!” Cô khóc rất thương tâm.

Vết son môi buổi sáng giáng cho cô một đòn rất mạnh, làm bùng phát tất cả mọi bất an, lo sợ vốn giấu kín trong lòng cô.

“Chúng ta sao lại là bạn tình?” Đối với danh từ mới này, anh ôm trán, dở khóc dở cười.

Họ đâu có đánh một đồn đổi một đồn đâu.

Đề nghị làm bạn tình thật ra chỉ là vì anh muốn giữ cô lại bên mình, để mình yên tâm mà thôi.

Lời dịu dàng dỗ dành còn chưa kịp nói ra thì anh đã hoảng hốt hét lớn, “Đừng cắn…không được cắn!”

Răng cô cách một lần vải, cắn phập vào chỗ đang gồ lên của anh.

…….

Sáng sớm, cô tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.

Cô mơ màng nhìn xung quanh.

Sao cô lại ở…

Trời ạ! Trí nhớ dần dần hồi phục, cô xấu hổ đến đỏ mặt.

Chết rồi, chết rồi, cô không còn mặt mũi nào nữa.

Nếu cô nhớ không lầm, tối qua cô hình như…

Đã cho anh một đêm khó quên.

Căn phòng mở ra.

“Tỉnh rồi à? Ăn cháo đi.” Anh nói với cô.

Cô vội vàng úp mặt mình vào gối, không dám ngẩng lên.

Không muốn sống nữa! Sau này cô không dám uống rượu nữa! Quả nhiên phụ nữ khi uống say rất đáng sợ, không phải vô duyên vô cớ mà người ta viết ra kịch bản bộ phim “Cô bạn gái dã man”.

“Vẫn còn giận à?” Anh hiểu lầm, thở dài, giải thích lần thứ n, “Anh và cô gái đó thật sự không xảy ra chuyện gì hết, anh chỉ là trả tiền để cô ta ngồi bên cạnh anh một buổi tối, mọi người cùng uống rượu mà thôi.”

Cô không ừ hử cũng không ngẩng đầu lên.

“Em không thích, sau này anh không để xảy ra chuyện này nữa, được chưa?” Anh hứa sẽ không gọi tiếp viên đến hầu rượu nữa.

Bối rối, cô cuối cùng cũng thận trọng lên tiếng hỏi, “Đứt…chưa…?” Tối qua, hình như cô cắn rất mạnh.

Hồi lâu sau, anh mới hiểu ra.

“Chưa đứt, nhưng tuần này không dám lên giường với em nữa, bị ám ảnh.” Đáy mắt anh hiện lên nụ cười, trêu chọc cô.

Lúc đó, anh còn suýt nữa tưởng rằng, cô “mở mang đầu óc” rồi, chuẩn bị chủ động…

Nhưng người không đủ “công phu” không thể miễn cưỡng được.

Chỉ là, lần sau, nếu cô còn ghen nữa, không bẻ hết răng cô trước thì anh nhất quyết không cho cô uống rượu, thật khiếp đảm.

Hình như, rất lâu rất lâu rồi, không có cảm giác hạnh phúc như thế.

“Ăn sáng đi.” Anh dắt tay cô.

Cô rụt rè để mặc anh dắt đi.

Mười ngón tay đan nhau.

Lúc đứng lên, cô mới phát hiện mình mặc áo thun nam, hình thù kỳ quái.

Tối qua, anh tắm rồi thay quần áo cho cô.

Cô cúi xuống nhìn chiếc áo thun mình đang mặc, rất quen mà cũng rất lạ.

“Chức Tâm, hôm nào cả nhà bốn người chúng ta đi mua áo đi, em muốn anh mặc gì cũng được.” Anh thản nhiên.

Anh thừa nhận, anh cố ý tìm chiếc áo nhét dưới đáy thùng quần áo từ rất lâu, lấy ra mặc cho cô.

Miệng cô hơi há ra.

Quá bất ngờ, cô hết hồn còn nhiều hơn cảm động.

Cái áo này ở đâu ra vậy?

Cô đang định nói anh thì bị thu hút bởi mùi cháo gà trên bàn ăn. Bát cháo đó, có màu vàng vàng, ngửi có mùi rất lạ, còn sắc mặt anh cũng rất kỳ lạ.

Cô ngồi xuống, thẫn thờ ăn một muỗng.

Rất mặn, rất khét, rất tệ.

Nhưng lại là mùi vị cảm động nhất, hạnh phúc nhất trong trí nhớ của cô.

Cô rơi nước mắt.

“Khóc cái gì?” Anh cố ép mình bình tĩnh, nhưng lại bị tiếng khóc của cô làm cho lóng ngóng cả tay chân.

Cô khóc là vì cô cuối cùng cũng đã được ăn lại mùi vị cháo kỳ cục này.

Cô quệt nước mắt, “Bụi bay vào mắt.” rồi cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Anh phì cười.

“Chức Tâm, anh định bán căn nhà này đi.” Đột nhiên anh lên tiếng.

Tay cầm muỗng của cô khựng lại.

“Trường học của Phi Phàm ở rất xa, Tiểu Quất Tử hai năm nữa cũng phải đi học rồi, ở đây thật bất tiện.”

Bán nhà ư?

Sau khi nghe tin này, cô sửng sốt đến mức chưa định thần lại được.

Cô thừa nhận, cô rất sợ bị bỏ rơi.

“Anh đã xem được một khu nhà gần trường, vốn định mua hai căn liền kề nhau…” Chỉ là bây giờ, anh muốn thay đổi kế hoạch, “Chức Tâm, em từng nói, hy vọng chúng ta sẽ làm hàng xóm của nhau đến già, thế thì, chi bằng…chúng ta dọn đến gần hơn một chút…”

Cô ngước mắt lên, nhìn anh.

“Anh dọn đến chỗ em, hay em dọn đến chỗ anh?” Anh ấn mạnh tay cô.

Nếu không có chuyện cô uống say tối qua, những lời này, anh không dám nói ra dễ dàng như vậy.

Rất lâu sau.

“Anh…đang cầu hôn…hay là yêu cầu sống chung?” Cô thận trọng hỏi.

“Em cảm thấy cách nào làm em vui, dễ chấp nhận hơn thì chính là cách mà anh đề nghị.”

Anh sao cũng được.

Cô hậm hực, cúi đầu, tiếp tục ăn cháo.

Nói gì mà hệt như không nói vậy.

“Kết hôn lại hay sống chung?” Đến lượt anh thấp thỏm.

Anh rất hy vọng là vế trước.

Cô không ừ hử gì, tiếp tục ăn cháo.

“Hay là, em muốn yêu nhau trước?” Anh nhíu mày.

Anh ghét lời đề nghị này.

Cuối cùng cô lấy hết can đảm nói, “Hay là anh nấu cháo cho ngon trước đi.” Khó ăn muốn chết, may mà vẫn chưa đầu độc Tiểu Quất Tử.

Câu nói của cô làm anh đờ ra không nói được gì.

“Nó không khét, không mặn, không kỳ quái…” Cô cúi đầu, vừa nhìn chiếc áo có in hình chú vịt nhỏ đang mặc, vừa ăn cháo, môi mím cười, “Đợi khi nào nó hết khét, hết mặn hết kỳ quái, cái gì em cũng đồng ý với anh.”

Ăn một muỗng nữa, hình như cháo khét đã biến thành ngọt ngào rồi.

Mặt anh biến sắc.

Vì yêu cầu của cô quá khó! Với tay nghề của anh, anh nghi ngờ cả đời cũng không hy vọng gì phục hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.