Mảnh Vá Trái Tim

Chương 22: Chương 22




Năm thứ ba của cuộc hôn nhân, dựa vào cái nhìn sắc bén của mình, Hứa Ngạn Thâm kiếm được một khoản tiền lớn từ thị trường cổ phiếu, thế là anh mua rất nhiều bất động sản, bao gồm cả ở Los Angeles.

Điện ảnh, truyền hình, âm nhạc chính là thứ tạo nên danh tiếng và địa vị trên thế giới của thành phố Los Angeles, kinh đô điện ảnh Hollywood nổi tiếng thế giới đặt ở Los Angeles, tham vọng của anh rất lớn, anh từng thề trong vòng 10 năm sẽ làm cho sự nghiệp của Hứa gia vươn tới Los Angeles, có mặt khắp thế giới.

Anh luôn nói, Chức Tâm, Los Angeles giáp biển, rất đẹp, khí hậu lại ôn hòa dễ chịu. Los Angeles sử dụng 224 thứ ngôn ngữ khác nhau trên thế giới, là thành phố dẫn đầu về văn hóa thịnh hanh của toàn cầu. Đợi khi anh hết bận việc sẽ đưa cô đến Los Angeles chơi.

Chỉ là cô chẳng thể nào đợi được đến lúc anh không bận việc.

Nhưng, cũng chẳng hề gì, cô không theo kịp bước chân anh, thì đứng sau lưng cổ vũ cho anh vậy.

Cô kéo chiếc vali to đùng, hít thở thật sâu không khí của Los Angeles.

Hứa Ngạn Thâm nhỏ mọn, cô phải cho anh một sự ngạc nhiên lớn! Cầm địa chỉ biệt thự ở Los Angeles của anh trong tay, cô bắt một chiếc taxi, vốn tiếng Anh chẳng bao nhiêu, cô đành phải huơ tay múa chân.

Tiếng Anh của cô đã qua cấp Sáu nhưng vì quá lâu không dùng đến, đã có chút “mốc meo”, không giống Hứa Ngạn Thâm, bất kể đi đâu, cũng có thể nói tiếng Anh vô cùng lưu loát.

Lần đi Mỹ này cô còn không nói cho Tâm Ngữ biết.

Taxi dừng trước địa chỉ ghi trong giấy, Los Angeles bây giờ là tám giờ rưỡi khác, cô bị “tướng quân sắt” chặn lại.

Lại là mật mã sáu số?

Cô suy nghĩ một hồi, thò tay nhấn 0, 5, 0, 5, 1, 9.

Mật mã chính xác, “tướng quân sắt” từ từ mở ra.

Cô lắc đầu cười, mật mã thẻ tín dụng của Hứa Ngạn Thâm, két sắt trong nhà, đến cả mật mã di động của anh cũng là sáu số này, không ngờ “nhà” ở Mỹ cũng để cô đoán trúng.

Ngày 19 tháng 05 năm 2005 chính là ngày cô và Hứa Ngạn Thâm đăng ký kết hôn.

Khóe môi cô nhếch lên, tâm trạng cô cũng vui vẻ.

Biệt thự trang hoàng theo phong cách thời trung cổ, ban công lộ thiên rộng lớn, những điểm nhấn màu sắc trong không gian ngôi nhà chính là phong cách mà cô rất thích. Cô bước trên nền đá Gra-nít, kéo vali, đi ngang qua hồ bơi nhỏ lộ thiên được thiết kế theo hình tự do.

Hồ bơi chính quá đẹp! Ngay đến cả điều này anh cũng nhớ!

Ngay lối ra vào độc lập của biệt thự, một chiếc Rolls Royce màu đen đang đậu ở đó, phía sau hình như có một cô gái đang ngồi cúi đầu nghiên cứu tài liệu, nếu cô không nhìn lầm thì phía xa đó chính là Tâm Ngữ.

Kéo hành lý bước nhanh về phía trước, cô muốn đến chào Tâm Ngữ.

“Kịch”, cửa lớn của khu nhà ở mở ra, một thân hình dong dỏng, nghiêm trang bước ra.

Là Ngạn Thâm!

Mừng rõ, cô vội đi vòng ra phía sau xe, nghịch ngợm hé đầu ra, đợi đến thời điểm “chín muồi” sẽ nhảy ra, chặn đường hù anh.

Chỉ là, vừa len lén nhìn ra, cả người cô như hóa đá.

Vì cô nhìn thấy cô ta.

Nhan Hiểu Tinh.

Không giống với cách ăn vận đơn giản khi giúp việc ở nhà cô, cô gái trước mắt ăn vận lộng lẫy, xinh đẹp rạng ngời.

- Hứa. . .tiên sinh. . .- Nhan Hiểu Tinh chạy đuổi theo bóng người nghiêm trang.

- Chuyện gì? – Anh dừng bước, không ngoái đầu lại.

- Anh. . .còn chưa nói tạm biệt với Lãng Lãng – Cô vê gấu áo.

Anh lạnh lùng nhìn cô một cái, rồi nhìn con trai đang ngậm ngón tay nằm trong tay quản gia – Không cần.

Quay người, anh đi thẳng.

Anh quay đầu, trong đôi mắt đen láy không nhìn thấy bất cứ cảm xúc gì.

- Anh. . .em. . .- Cô gái hình như rất căng thẳng.

- Có chuyện gì, mau nói đi, tôi còn phải đi làm – Giọng nói của anh cũng không nghe ra sự mất kiên nhẫn.

- Chuyện đó. . . anh nghĩ thế nào rồi? – Cô gái cúi thấp đầu xuống, hình như không muốn anh nhìn thấy hai gò má đang ửng đỏ lên của mình.

Bên ngoài, gió thổi hiu hiu, ánh mặt trời rực rỡ, nhưng gương mặt đẹp của anh lại lạnh băng – Tối nay tôi sẽ trả lời cô.

- Anh, chúng ta đi thôi – Tâm Ngữ mở cửa xe, bước về phía họ, đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn cô gái cứ bám riết lấy anh mình không buông.

- Ừm – Anh lạnh nhạt gật đầu.

Thấy họ sắp đi, Nhan Hiểu Tinh có chút gấp gáp – Anh. . .tiên sinh, cà vạt của anh bị lệch rồi, em. . .có thể giúp anh chỉnh lại không?

Tâm Ngữ miệng giựt giựt.

Nhưng anh thì trầm ngâm vài giây – Được – Giọng anh bình thản, không chút xáo động.

Anh không quay đầu lại, ngồi xổm phía sau xe, cô không thể nhìn thấy thái độ của anh.

Chỉ là, vốn dĩ định hù dọa người khác, thì chính cô lại bị chấn động như nuốt phải một cân cát vào họng, cứng họng đến không thể phát ra tiếng cười.

Cà vạt của anh đâu có bị lệch!

Bỗng chốc, đôi mắt đẹp của Tâm Ngữ mở to, cô không thể tin nổi anh mình lại đồng ý.

Gương mặt yêu kiều của Nhan Hiểu Tinh ửng hồng, tay cô nhẹ nhàng đặt lên vị trí cố áo anh, dịu dàng chỉnh lại cà vạt cho ngay ngắn.

Không khí thân mật đó lan tỏa trong không gian.

Cô đứng cách quá xa, chỉ nghe loáng thoáng câu chuyện của họ, không quá thân mật nhưng cô có “ngu” cách mấy cũng có thể cảm thấy có gì đó không ổn.

Hứa Ngạn Thâm đã ba tuần không gọi cho cô, kết hôn năm năm, đây là lần đầu tiên.

Tâm Ngữ đã lừa cô, nói Lãng Lãng đang ở Hứa gia.

Mẹ chồng giấu cô, nói Lãng Lãng đang ngủ, không cho cô làm phiền.

Nhan Hiểu Tinh sao lại ở đây? Cô ta không giống một bảo mẫu mà giống như nữ chủ nhân, cho dù mắt cô có “mù” cũng có thể nhận ra cô ta có ý đồ với chồng mình.

Thì ra, cô còn chưa kịp làm cho bất kỳ ai kinh ngạc thì người kinh ngạc nhất lại chính là cô.

Cô kinh ngạc đến nỗi toàn thân cứng đờ, chân như hóa đá, không nhúc nhích nổi.

Anh lên xe, xe nổ máy, cô vẫn ngồi ở đó.

Chiếc Rolls Royce từ từ lùi về sau, radar chống va chạm chiếu được “một vật thể bất minh” nên réo vang cảnh báo.

- Có người! – Tài xế vội vàng đạp mạnh phanh xe.

Anh ngước mắt lên, nhìn “vật thể bất minh” qua kính chiếu hậu, kinh hoàng, vội vàng mở cửa xe.

Anh định thần nhìn lại cho rõ.

- Thẩm Chức Tâm? Sao em lại ở đây? Em có đầu óc không vậy hả? Ngồi ở đây, bị bánh xe cán lên thì làm thế nào? – Không hề vui mừng anh hét lớn theo bản năng.

Vừa nghĩ đến xe lùi lại một chút nữa thôi là sẽ đâm phải cô, anh sợ đến nỗi tim như muốn ngừng đập.

Giọng nói tức giận đó giống như một trận cuồng phong đáng sợ thổi tới trong ngày đông giá buốt, cô rụt cổ lại, hồi lâu mới nhớ ra từ từ đứng lên.

Cô từng bước từng bước đi ra, ngước mắt lên nhìn anh, khóe môi nở nụ cười nhạt có mà như không – Em xin nghỉ phép hai tuần đến đây với anh.

Tâm Ngữ cũng vội vàng xuống xe, nhìn rõ ràng người mới đến, xoẹt một cái, mặt trắng bệch như tờ giấy.

- Có bị thương chỗ nào không? – Rõ ràng bộ dạng cô bước ra không có vẻ gì là bị thương nhưng anh vẫn không cách nào yên tâm, ngồi xổm xuống kiểm tra chân cô.

Không có vết thâm tím, không có vết sưng, vậy là không bị va quệt trúng?!

Nhưng mặt anh vẫn tái mét.

- Em đến Mỹ khiến anh khó chịu ư? Em rất muốn gặp anh, em tưởng anh cũng vậy – Cô tiếp tục giữ nụ cười nhạt trên môi – Không sao, em đi đây – Quay người, kéo hành lý, cô không nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Anh để Nhan Hiểu Tinh chỉnh lại cà vạt giúp mình! Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng đó, toàn thân cô run lên.

Cổ tay bị ai đó kéo mạnh lại.

Cô tức giận dùng sức giằng ra, anh dùng sức kéo lại.

Anh nghiến răng – Anh không có khó chịu, anh chỉ là lo lắng cho em!

- Lo lắng cho em? – Đột nhiên, sống mũi cô cay cay, giọng giễu cợt – Anh lo lắng cho em ư? Ba tuần liền không hề gọi cho em một cuộc điện thoại, đó là biểu hiện anh lo lắng cho em sao? – Cô không muốn so đo nhưng nói lòng mình không buồn là nói dối.

Cô đang buồn!

Anh cúi xuống nhìn cô, mặt không cảm xúc nhưng đáy mắt thì cười – Anh tưởng em sẽ không bận tâm, cũng không đến luôn – Hai tuần đầu, là anh nén lòng cố ý không liên lạc với cô nhưng tuần sau anh thực sự rất tức giận.

Rất nhiều lúc anh thấy mình quá để tâm đến cô, nhiều hơn rất nhiều so với cô quan tâm đến anh. Ví dụ như dù cho cô không đến thật, anh cũng chỉ giận được nhiều nhất một tuần, sau đó định nghỉ phép về nước thăm cô.

Cô không có tâm trạng để cười.

- Có thể nói cho em biết, sao cô ta lại ở đây không? Cô chậm rãi nhìn về hướng đó, cô gái vừa ẵm Lãng Lãng trên tay quản gia.

Sự có mặt bất ngờ của cô làm mặt cô gái biến sắc, ánh mắt hốt hoảng.

Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra lúc phụ nữ để lộ ánh mắt hốt hoảng lại đẹp như vậy. Thế thì chồng cô có nên đi làm anh hùng không?!

Cô cần sự giải thích của anh.

Nụ cười trong mắt anh bỗng khựng lại.

- Chị dâu, để em nói! – Tâm Ngữ chen vào giữa họ - Mẹ lo anh ở Mỹ ăn không quen món Tây nên đã bảo cô bảo mẫu Nhan Hiểu Tinh này đưa Lãng Lãng sang Mỹ để chăm sóc anh. Cô ta cũng vừa đến Mỹ - Tâm Ngữ vội vàng giải thích, nhấn mạnh hai chữ “bảo mẫu”.

Lời nói không chút khách khí khiến ánh mắt vốn dĩ đang hốt hoảng của Nhan Hiểu Tinh lóe lên tâm trạng gì đó.

Thật ư?

Tâm Ngữ nói, chị dâu, chuyện của Lãng Lãng giao cho em. Nhưng ở nhà họ Hứa, cô không được gặp Lãng Lãng, còn ở đây, lại có thể gặp lại con trai.

Cô đột nhiên không biết có nên tin lời Tâm Ngữ hay không.

Quan hệ giữa cô và Tâm Ngữ từng rất tốt. Tâm Ngữ chưa bao giờ nói dối cô, nhưng bây giờ, cô cảm thấy con bé hoàn toàn xa lạ.

- Có đúng thế không? – Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Ngạn Thâm.

Anh chỉ trù trừ vài giây, cười nhẹ vuốt tóc cô - Ừ, đúng vậy.

Anh chưa từng lừa dối cô.

Lời Hứa Ngạn Thâm nói cô nhất thiết phải tin, nhưng bây giờ thì sao?

Nhìn chiếc cà vạt của anh, cô không nói gì nữa.

Đột nhiên, môi cô bỗng có cảm giác ấm nóng, cô định thần lại, anh đang chậm rãi nhấm nháp môi dưới của cô.

Giữa ban ngày ban mặt thế này, quản gia đang nhìn, Nhan Hiểu Tinh đang nhìn, Tâm Ngữ chưa từng có bạn trai cũng đang đứng bên cạnh, sao anh dám?! Cô vội vàng đẩy anh ra.

- Anh đã nói với em là em đến Mỹ anh rất vui chưa? – Giọng của anh trầm khàn, giống như đang đè nén cảm xúc.

Tâm Ngữ cười quay người đi, để không gian riêng tư cho hai người.

Anh vui thật sao?

Ánh mắt cô chăm chú nhìn anh, phát hiện đôi mắt đen vốn không nhìn thấy chút cảm xúc nào, lúc này đây, thật sự đang cười, dường như mọi mệt mỏi, tiêu cực vì sự tồn tại của cô mà tan biến hết.

Thấy cô thần người nhìn mình, anh không nén được lòng mình cúi đầu xuống, lại nhấm nháp môi cô, cảm nhận mọi ngóc ngách mềm mại trong miệng cô.

Anh không phải là một người đàn ông sống thoáng, càng rất ít thể hiện trước đám đông, nhưng hôm nay anh rất vui sướng, bởi vì Chức Tâm đã đến rồi.

Cả thế giới hình như đều bừng sáng, anh không nén được niềm vui, không nén được muốn ôm cô vào lòng.

- Đừng. . .- Cô đẩy anh ra.

Cà vạt của anh khiến cô rất không thoải mái.

Thật sự không hề bị lệch. . .

Cô không muốn mình là kẻ nhỏ mọn, nhưng nỗi hoài nghi hình như đã bắt đầu cắm rễ trong lòng.

Không thể, anh là Hứa Ngạn Thâm, là người chồng cô yêu nhất, cô không thể nghi ngờ anh!

- Anh đi làm đi, em lên lầu nghỉ ngơi – Không thể kiềm chế, cô có chút lạnh lùng, chỉ là không còn tức giận đến nỗi muốn rời khỏi đây ngay lập tức nữa.

Nhưng đột nhiên cô bị bế bổng lên – Tâm Ngữ, lùi hết các cuộc họp trong sáng nay lại cho anh – Anh dặn dò em gái.

- Á? Anh, nhưng đã hẹn với đạo diễn Giuseppe Ryan mà! – Vị đạo diễn này không chỉ nổi tiếng mà còn rất nguyên tắc, đặc biệt ghét những kẻ thất hẹn.

- Giúp anh cẩn trọng xin lỗi đối phương, hẹn lại vào buổi chiều hoặc ngày mai – Anh ấn vai em gái.

Việc anh đã quyết bất kỳ ai cũng khó lòng thay đổi, bây giờ anh chỉ muốn ở riêng với Chức Tâm.

- Ngạn Thâm. . . – Cô đang được anh bế, đờ người ra, muốn ngăn anh lại nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

Thật ra, nếu thành khẩn một chút cô nên thừa nhận hiện giờ cô thấy rất không thoải mái, nếu anh có thể ở nhà, quả thật khiến cô dễ chịu hơn một chút.

Chỉ là cô có thể cảm tính như thế còn anh thì có thể không?

Vừa nghĩ đến cô mới nhớ ra, đây không phải là lần đầu tiên Hứa Ngạn Thâm vì cô mà bỏ công việc.

Cô ôm lấy cổ anh, đờ đẫn để mặc anh bế mình, đi lướt qua Nhan Hiểu Tinh và quan gia đang đứng đờ ra như khúc gỗ.

Cô để ý thấy trong mắt anh ngoài cô ra không có bất kỳ người nào khác.

Nhan Hiểu Tinh không thu hút nổi ánh mắt của anh.

Cho nên, là do cô quá đa nghi ư?

- Đúng rồi, Tâm Ngữ - Anh dừng bước.

- Anh – Tâm Ngữ hấp tấp đuổi theo sau.

- Giúp anh mua một hộp bao cao su, đi nhanh lên một chút – Anh thản nhiên.

Vì không cần nên anh cũng không chuẩn bị sẵn.

- Hứa Ngạn Thâm – Trời ạ! Cô đi chết cho rồi!

Biết cô xấu hổ anh úp mặt cô vào ngực mình.

Có hề gì chứ?! Họ là vợ chồng mà.

- Anh. . .được! – Sắp phải đi làm một việc rất ngượng ngùng, nhưng Tâm Ngữ lại cười rạng rỡ - Em đi ngay!

- Ừ - Anh gật đầu, tiếp tục bế cô đi về phía phòng ngủ.

Nổ tung! Cô nhìn thấy bà quản gia há miệng trợn mắt.

- Anh, hai mươi phút nữa em nhất định sẽ về tới! Đừng vội vàng bắt nạt chị dâu đấy! – Tâm Ngưc thay đổi vẻ ít nói thường ngày, nghịch ngợm gào lên từ đằng sau.

Thật ra, cô có cảm giác Tâm Ngưc đang cố ý, cố ý hét lên để cho một cô gái đang nhìn họ bằng ánh mắt ghen tỵ nghe thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.