Cuộc sống của cô bắt đầu bị cái tên "Hứa Ngạn Thâm" đó bao vây tứ phía.
Có rất nhiều người sùng bái anh, chẳng bao lâu sau, vị học trưởng lớn hơn
ba tuổi này trở thành đề tài không bao giờ chán trong lớp cô.
Gương mặt đẹp trai, dáng người cao ráo, nhất cử nhất động đều đầy sức mê hoặc bẩm sinh, anh rất nghiêm túc trong công việc cũng như đối với mọi
người, năng lực xuất chúng, làm việc rất thận trọng, tỉ mỉ, lạnh lùng
với tất cả mọi người, mà càng như thế, bọn bạn cùng lớp lại càng si mê
anh.
Năm đó rất thịnh hành một từ: cực phẩm.
Anh luôn giữ một khoảng cách vừa đủ xa đối với tất cả mọi người, tính cách
đặc biệt này toát từ trong ra ngoài, bọn nam sinh non nớt cùng tuổi
chẳng thể nào bắt chước được.
Cô thừa nhận, sau khi bị
"điện giật" hôm đó, cô "rung rinh" vì anh mỗi ngày một sâu đậm hơn, rồi
sự ngưỡng mộ âm thầm cũng bất giác nảy sinh trong trái tim thiếu nữ.
Nói theo cách của Phi Phi, cái đầu chưa mở mang của cô cuối cùng cũng đã đến tuổi dậy thì!
"Ăn kẹo cao su không?" Một phong kẹo màu xanh lá chìa ra trước mặt anh.
Anh ngước nhìn lên, vẫn vẻ mặt bình thản, lạnh lùng thường thấy.
Thật ra cô may mắn hơn những người bạn cùng lớp rất nhiều, cô có nhiều cơ hội tiếp cận anh.
Bởi vì, cô trở thành hội viên Hội sinh viên một cách lạ lùng, khó hiểu.
Một cô nàng vốn dĩ định vừa học vừa chơi hết bốn năm đại học như cô bỗng
quay ngoắt một trăm tám mươi độ, rất tích cực thể hiện mình trong mọi
công việc, những mong thu hút được ánh mắt của anh.
Tiếc là, có chút thất bại nho nhỏ! Thái độ của anh đối với cô và những bạn học khác cũng chẳng có gì khác biệt.
"Anh tập trung quá đấy, nhai kẹo cao su cho thư thái một chút không?" Cô nở nụ cười ngọt ngào, thật ra lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Anh đón lấy phong kẹo của cô, để sang một bên, không đụng đến, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Anh rất bận, trưa nào cũng bận đến tối mắt tối mũi, nhưng cứ đến chiều học
xong là anhbrời khỏi trường quay, việc quan trọng đến mấy cũng không thể giữ nối chân anh.
Cho nên, cô phải nắm lấy cơ hội!
Cô tự quy ước, nếu anh chịu nhận thanh kẹo này, có nghĩa là ông trời chịu giúp cô tỏ tình thành công!
Giờ là thế kỉ hai mươi mốt rồi, thích thì cứ chủ động tấn công không cần phải thẫn thờ ngồi đợi kỳ tích.
Cô cho tay vào hộc bàn mò mẫm.
Trong đó có một hộp cơm và một lá thư.
Cô để ý bữa trưa hằng ngày của anh đều là bánh mỳ hoặc mì gói ăn cho qua
bữa, căn tin trong trường trưa nào cũng chật ních người, anh rất ít đến
những chỗ đông người.
Vì hộp cơm này cô đã phải rất chăm
chỉ học tập chị giúp việc ở nhà! Tuy không thể nói là đủ sắc, hương, vị
nhưng chắc phải ngon hơn cơm ở căn tin trường một chút!
Còn về lá thư? Cô rất nhút nhát, muốn theo đuổi là một chuyện, còn có dũng
khí tỏ tình trước mặt không lại là một chuyện khác.
Viết thư tay tuy quê mùa nhưng có thể tránh được rất nhiều ngại ngùng.
Giờ cơm trưa, trong Hội sinh viên chỉ còn lại anh và cô, thời cơ chín muồi đến rồi!
Anh đã bắt đầu nấu mì gói rồi, nhanh lên! Chức Tâm mau ra tay đi!
Ngượng ngùng, cô định đứng lên.
"Học trưởng, xin nhập hộp cơm và tấm lòng của em! Em thích anh, nếu có thể, em muốn được làm bạn gái anh!" Có người nhanh hơn cô một bước.
Đó là cô bạn học mặt mũi xinh xắn, tay giơ cao hộp cơm trình bày bắt mắt,
tinh tế như của khách sạn năm sao, giọng nói dứt khoát trôi chảy, rõ
ràng là có dũng khí hơn cô rất nhiều.
Anh ngẩng đầu lên,
nét mặt không chút biểu cảm nhìn cô gái không mời mà đến đang đứng trước mặt mình, không biết là đàn em ở lớp nào.
"Thùng rác ở đằng kia, vui lòng vứt vào đó đi, cám ơn." Mặt anh không chút cảm xúc.
Mặt cô gái đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Dù là cự tuyệt đi chăng nữa thì cũng phải nói cho dễ nghe một chút chứ.
"Học trưởng anh thật quá đáng, đúng là chẳng có chút ga lăng nào!" Mắt cô gái ầng ậc nước, đầy vẻ chỉ trích.
Anh tuyệt nhiên không thèm để ý, cô gái khóc rấm rứt bỏ chạy ra ngoài.
Một sự im lặng bao trùm.
Cô âm thầm lấy phong thư trong hộc bàn cho vào giỏ mình, để nó ở một vị trí an toàn.
Lá gan cô vốn nhỏ, tim lại không đủ lớn, nếu cô cũng bị cự tuyệt như thế, chắc sẽ khóc còn thảm hại hơn cô gái kia.
"Học trưởng, em đi ăn trưa đây ạ!" Cô giả vờ trấn tĩnh, cười híp mắt đứng dậy.
Phi Phi thối tha, cậu có lộc ăn thật đấy, hôm nay không phải chen lấn ở căn tin rồi!
Cô đeo giỏ xách, tay xách hai cặp lồng giống hệt nhau.
Anh không để tâm, gật gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy lời cô nói rồi.
Anh vừa xem bài tập vừa mở nắp tô mì gói đã chín định ăn.
"Học trưởng. . . có thể hỏi một chút không, anh thích mẫu bạn gái như thế nào?"
Cô đơn giản chỉ là hiếu kỳ mà thôi.
Vì chuyên ngành học nên trường họ nổi tiếng có nhiều mĩ nữ, giờ tan học
hằng ngày, ngoài cổng trường, BMW, Mercedes nối đuôi nhau đợi mỹ nhân.
Cô gái vừa đến tỏ tình lúc nãy thuộc hàng ngũ mỹ nhân tuyệt sắc ở trường.
Anh nhìn về phía khuôn mặt mộc không trang điểm nhưng vẫn rạng ngời, yêu kiều của cô.
"Cuộc đời tôi đã được lập trình sẵn, đại học còn một năm nữa, ra ngoài xã hội ba năm, trong bốn năm tới này, tôi không có ý định tìm bạn gái." Anh luôn là một người rất nguyên tắc, cái gì cũng lên kế hoạch chắc chắn.
Chỉ là, anh không ngờ rằng, tình cảm là một thứ không thể lên kế hoạch, đến ngay cả một người mạnh mẽ, nghị lực như anh cũng không có cách nào
khống chế.
Mười chín tuổi, nghe những lời anh nói, mối tình vừa chớm nở trong trái tim thiếu nữ đã vỡ vụn.
"Học trưởng, tạm biệt!" Không đủ dũng khí tỏ tình với anh, cười chào xong, cô xách cặp lồng đi như trốn chạy.
Không được khóc! Không được khóc!
Cô không hề biết, kỳ thực, anh có để ý đến cặp lồng của cô.
Tháng 5 năm 2002.
Càng tiếp xúc với anh cô càng bị anh thu hút, càng ngày một hiểu rõ hơn ý định kiên quyết không yêu đương của anh.
Cho nên cô không tỏ tình, dần dần học cách giấu mối tình thầm lặng chua
chua, chát chát vào tận nơi sâu nhất trong trái tim. Không muốn làm
phiền Hứa Ngạn Thâm, càng không cho phép mình trở nên thê thảm, trong
mắt của mọi người, cô vẫn là một Thẩm Chức Tâm thích nói thích cười.
Vì tính cách cô vừa cởi mở vừa lại nhu mì, dịu dàng nên cũng thu hút rất nhiều nam sinh.
Trong đó có một chàng trai ở lớp bên cạnh, họ Từ, tính tình thật thà, rất kiên trì trồng cây si.
Giờ học đại cương, cậu đều đến sớm giúp cô giữ chỗ ngồi tốt nhất.
Cô vừa sụt sịt là nấu trà giải cảm cho cô uống ngay, dạ dày cô không tốt là mang cháo rau nhà trồng đến cho cô ăn.
Tuy nơi ở cửa anh chàng ngược đường với nhà cô nhưng mỗi ngày đều cùng cô đi xe buýt, gió mưa cũng không quản ngại.
Anh chàng không dẻo miệng như những nam sinh khác ở khoa Báo chí, nhưng mỗi khi cô quay người lại thì cậu ta đều xuất hiện trong tầm mắt.
Sự quan tâm, chăm sóc này đặc biệt, lộ liễu đến nỗi ai cũng biết.
Ai gặp cô cũng trêu chọc mấy câu: "Thẩm Chức Tâm, 'Ngu' công nhà cậu đâu rồi?"
Không chỉ đào núi mà Ngu công còn muốn dời núi.
Mọi người ai cũng nói cô sẽ bị cưa đổ, đến ngay cả những cán bộ mà cô có
quan hệ rất tốt trong Hội sinh viên cũng bất đầu có hứng thú bàn tán
chuyện của cô.
Cô thừa nhận, cô không phải là người lòng dạ sắt đá, ở độ tuổi phơi phới, lãng mạn này, cô thật sự rất cảm động, chỉ là còn thiếu một chút cảm xúc nên không hạ nổi quyết tâm cuối cùng.
Hôm đó là mồng bốn tháng Năm, Tết Thanh niên.
Lứa sinh viên năm tư mà tiêu biểu là Hứa Ngạn Thâm sắp sửa tốt nghiệp. Thế
là các thành viên trong Hội sinh viên tự tổ chức tiệc, tuổi hai mươi
tươi đẹp, chưa trưởng thành nhưng cũng không phải là trẻ con, trên một
phương diện nào đó, rất đáng để khoe khoang, thế là ngày hôm đó ai có
người yêu thì dẫn theo, ai không có người yêu thì cũng phải tìm cho ra
một kẻ khác giới mặt mũi không đến nỗi làm xấu mỹ quan thành phố đi
cùng.
Còn cô chưa kịp tỏ thái độ thì cách thành viên trong Hội sinh viên đã tự động phát thiệp mời cho Từ Nhân Thư.
Bởi quá ngượng ngùng, cô không biết phải từ chối thế nào, đành mặc cho
Từ Nhân Thư với vẻ mặt sung sướng không chút giấu giếm tham gia buổi
tiệc.
Tối hôm đó, chỉ có duy nhất một người không có đôi, chính là Hứa Ngạn Thâm.
Thanh niên trẻt tuổi tụ tập với nhau, mọi người hát karaoke, nhảy múa cuồng nhiệt, không khí náo nhiệt không thể tả.
Chỉ có Hứa Ngạn Thâm là đặc biệt trầm ngâm.
Cá tính của anh vốn dĩ khá nghiêm túc, không thích hợp với đám đông nên
mọi người không quá bận tâm, bao gồm cả cô vẫn thỉnh thoảng len lén quan sát anh trong đó.
Gần giữa khuya, cô bảo mình phải về nhà
rồi, tuy cô không bị cấm cửa nhưng trong mắt cô, nếu không phải là tình
huống đặc biệt thì con gái tốt nhất nên về nhà trước mười hai giờ khuya.
Không biết có phải là cô hoa mắt lại thêm ảo giác hay không mà cô nhìn thấy Hứa Ngạn Thâm cũng đứng dậy, đi về phía cô.
Chỉ là Từ Nhân Thư nhanh hơn một bước.
"Ngu công" càng thể hiện quyết tâm đài núi thì càng bị mọi người giữ lại không cho đi.
Thêm là tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc bắt đầu gào rú, ngăn cản không cho họ về.
Cô vốn không phải là người thích đôi co, thế là chủ động tự đưa ra hình phạt đối với người đòi về sớm là ba ly rượu.
Nhưng ba ly rượu phạt này bị Từ Nhân thư giằng lấy, nên tình hình càng lúc
càng xấu đi, bị bắt buộc phải uống hết ly này đến ly khác.
Uống đến lúc không biết là mười mấy ly, sức người không thắng nổi men rượu, Từ Nhân Thư ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Không còn anh hùng cứu mỹ nhân, cô càng bị bắt nạt tợn hơn, chuốc hết bia đến rượu vang, không chỉ mình cô mà mọi người cũng uống như điên, không khí náo nhiệt vô cùng.
Cô quên là mình đã uống bao nhiêu nhưng loáng thoáng quan sát thấy Hứa Ngạn Thâm cũng uống hơn hai chai rượi vang.
Người nào kính rượu anh, anh cũng uống, một kiểu uống trầm lặng, như thể trong lòng đang chất đầy tâm sự.
Lãnh đạo đã hân hạnh như thế, người dưới nào dám không cố sức? Thế là tối hôm đó tất cả đều say bí tỉ.
Còn cô và Hứa Ngạn Thâm say đến nỗi gây ra một chuyện hiểu lầm.