Mảnh Vá Trái Tim

Chương 56: Chương 56




Sáng sớm hôm sau.

Trong mơ màng, cô nghe thấy có người nói chuyện.

“Cô ấy ăn gì chưa? Ý kiến của cô ấy thế nào?” Có người hỏi anh.

Ăn gì cơ?

“Thiu rồi, đổ đi rồi.” Anh chỉ nói năm chữ ngắn gọn, cắt ngang sự hiếu kỳ của đối phương.

Thức ăn lần đầu tiên anh tự tay nấu trong cặp lồng đã không thể ăn được nữa.

“Đổ đi rồi á?!...” Giọng đối phương rất thất vọng, rất tiếc rẻ.

Đổ thứ gì chứ?

Cô nằm trên giường, mở mắt ra.

Cô nghe ra đó là giọng của Hạ Hà.

Hạ Hà là bạn gái cũ của anh.

Là cô bán gái cũ môn đăng hộ đối, có thể sinh con khỏe mạnh cho anh.

Hạ Hà chỉ nhắc đến mối tình đầu một lần với cô, nhưng nó vẫn làm cô chấn động cho đến tận bây giờ.

Cô từng rất kinh ngạc, một cô gái vốn rất phóng khoáng như Hạ Hà cũng lưu luyến quá khứ đến vậy.

Tuy Hạ Hà luôn nhấn mạnh cô suýt chút nữa đã quên luôn dáng vẻ của anh.

Nhưng, càng nhấn mạnh thì càng có nghĩa là vẫn chưa thể quên được.

Đời một con người, có vài mối tình, có thể sẽ ở trong tâm trí đến hơn hai mươi năm.

Con đường cô và Hứa Ngạn Thâm cùng đi với nhau chẳng qua chỉ có tám năm.

Tuy cô từng nghĩ rằng họ sẽ có vô số tám năm đó.

Trước đây, cô từng truy hỏi anh, trước cô, anh đã từng quan hệ chưa, đã từng có bạn gái chưa.

Suy cho cùng, lần đầu tiên của họ, biểu hiện của anh không giống như kẻ lúc nào cũng suy nghĩ đến bộ phận dưới của cơ thể mình, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ non nớt, bỡ ngỡ trong chuyện này.

Nhưng, anh rất kín tiếng, mặc cô moi thế nào cũng không moi ra được quá khứ của anh.

Anh luôn chỉ có mỗi một câu làm cô tức điên. “Chuyện trước đây chẳng còn ý nghĩa gì nữa, em muốn biết để làm gì?!”

Đúng vậy, đều là quá khứ rồi, cô không có cơ hội để tham dự vào quá khứ của anh, cô không thể yêu cầu anh như một tờ giấy trắng.

Dần dần, cô cũng chẳng còn hiếu kỳ nữa.

“Lần đầu tiên em làm sư phụ dạy đệ tử, anh chắc làm xôi hỏng bỏng không rồi chứ gì?” Hạ Hà bất mãn.

Hôm qua anh bỏ tâm sức ra nhiều như vậy, hôm nay chỉ qua quýt hai chữ “đổ rồi”, chẳng lẽ không biết dỗ dành vợ vài câu hay sao?! Miệng ở trên mặt dùng để làm đồ trang sức thôi à?

Cô dịch người ngồi dậy.

Nghe tiếng động khe khẽ, anh bước nhanh vào phòng.

“Tỉnh rồi à?” Anh áp sát cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Cô gật đầu, dịch người không tự nhiên.

“Hạ Hà đến rồi à?” Cô hỏi nhỏ.

Bên cạnh cô, chiếc gối ở đầu bên kia hơi trũng xuống, giường vẫn còn âm ấm, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, tối qua anh đã ngủ ở đây.

Cô hộ lý cũng vội vàng bước vào phòng bệnh, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý, giúp cô kéo lại tấm drap giường hơi lộn xộn.

Cô lúng túng, dù tối hôm qua rõ ràng không có gì xảy ra.

“Ừm.” Thái độ anh bình thản, không quá chú tâm.

“Em đi rửa mặt.” Có khách ở đây, bộ dạng cô bây giờ thật kinh khủng.

Cô phát hiện dưới nền nhà đã có một đôi dép màu hồng, chân cô vừa chạm đất, xỏ dép vào chưa kịp bước đi thì anh đã nhấc bổng cô lên.

“Anh bế em đi.” Anh không để cô kịp có ý kiến, bỏ mặc người ở ngoài cửa, bế cơ thể cứng đờ của cô vào nhà vệ sinh.

Hạ Hà không được mời cũng bước vào phòng, đứng phía sau, sững sờ nhìn họ.

“Đợi tôi một lát, tôi sẽ nhanh thôi.” Cô cười gượng gạo với Hạ Hà, coi như một lời chào.

Một lát sau, vệ sinh cá nhân xong, anh lại bế cô ra

“Em tự làm được mà.” Cô mất tự nhiên.

Đặt cô xuống giường, anh cũng chẳng nói lời nào.

Sự tương tác giữa hai vợ chồng này thật thú vị trong mắt Hạ Hà.

Hạ Hà nở nụ cười, “Lúc nên để đàn ông thể hiện thì không cần khách khí đâu!” Cô nhìn ra, một người rất muốn từ chối, còn một người nửa bước cũng không nỡ.

Cô cười nhẹ.

Anh sờ tay cô, vẫn còn rất lạnh.

Anh tắt máy lạnh, đứng dậy, mở cửa sổ.

“Đây là cháo trắng do Hạ Hà nấu, em ăn chút đi.” Anh mở nắp hộp, đổ cháo ra bát.

Múc một muỗng đường đỏ cho vào cháo, anh quậy đều.

Bác sĩ nói, bổ sung đường với một lượng thích hợp có lợi cho sức khoẻ của cô.

Tất cả hành động của anh, Hạ Hà đều nhìn thấy, cũng cảm thấy kinh ngạc trong lòng, cô chưa từng thấy anh đối với ai chu đáo, tỉ mỉ như thế.

Cô luôn cho rằng, tuy anh không phải là người đàn ông vô tâm thô lỗ nhưng cũng không phải là người biết quan tâm chu đáo.

Hôm nay, những gì cô nhìn thấy làm thay đổi mọi suy nghĩ trong cô về anh.

Thì ra, quả thật chỉ là vì không đúng người mà thôi.

Hạ Hà đứng trước mặt họ, không biết phải đặt dấu chấm hỏi như thế nào cho quá khứ của mình.

Thật ra, sau khi quen biết Chức Tâm, cô từng nghĩ không chỉ một lần, nếu năm đó người mà anh muốn chia tay không phải là cô mà là Chức Tâm, anh có cảm thấy nhẹ nhõm khi dứt áo ra đi như thế không?

“Đúng rồi, giới thiệu với em, Hạ Hà em chắc đã từng gặp, cô ấy là họ hàng của anh.” Anh ôn tồn giới thiệu hai người với nhau.

“Hi!” Hạ Hà nháy mắt với cô.

Cô nở nụ cười, thuận theo ý đối phương, giả vờ cô và Hạ Hà vừa quen biết nhau.

Anh đút từng muỗng cho cô, cháo chảy xuống cổ họng cô, vị đường ngòn ngọt, âm ấm nhưng không làm trái tim cô cảm thấy ấm áp.

Không biết vì sao, sự giới thiệu qua loa của anh, khiến cô dễ dàng nhớ lại những lời dối trá, giấu giếm của anh về sự ra đời của Lãng Lãng.

Không muốn bị vây hãm bởi những cảm xúc tiêu cực của quá khứ, cô dùng sức gạt bỏ ra khỏi đầu, nhưng lại cảm thấy choáng váng.

Anh lấy tay đỡ lấy mặt cô, “Sao thế? Lại bị chóng mặt à?” Nhíu mày, thức ăn của cô đều còn nóng hổi, lại ở trong danh mục thức ăn chỉ định, anh đều đã đưa cho chuyên gia dinh dưỡng xem, rốt cuộc là đến khi nào cô mới khoẻ trở lại?

“Không có, em rất khoẻ.” Cô khẽ mấp máy môi, cố nặn ra nụ cười.

Cô không quen thân mật với anh trước mặt người khác, huống hồ gì đó lại là trước mặt Hạ Hà.

Từ sau khi biết Hạ Hà là mối tình đầu của anh, cảm giác của cô cứ sao sao đó, trong lòng luôn có cảm xúc phức tạp khó nói ra thành lời.

“Ngạn Thâm, hình như anh có cuộc họp quan trọng vào sáng nay đúng không?” Hạ Hà nhắc anh, “Hôm trước dượng đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ, anh cũng không đi. Hôm nay cuộc họp này, dượng cũng có tham gia đó.” Cô đến để đưa tin.

Biết anh ở bệnh viện suốt, sợ anh không có mặt, sáng nay cô có ý đến đây để nhắc nhở anh.

Đút xong cháo cho Chức Tâm, anh dùng luôn muỗng của Chức Tâm ăn chỗ cháo còn thừa trong bát, hồn để tận đẩu đâu.

Anh biết, Hạ Hà không phải lo lắng suông.

Hôm trước, cha đi kiểm tra sức khoẻ, vì Chức Tâm, anh không đi, không biết mình đã bị những người khác trong gia đình đâm sau lưng thế nào. Nếu cuộc họp sáng nay anh lại không tham gia, cha nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ, tuy không đến nỗi đánh đòn chí mạng vào tiền đồ của anh, nhưng ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá của cha về anh.

Bây giờ là thời điểm mấu chốt, rất nhiều người hy vọng anh xảy ra chuyện, anh nhất thiết phải thận trọng, không để bọn họ nắm được thóp của mình.

Nhưng... Anh không thể bỏ mặc Chức Tâm.

Chức Tâm im lặng, cô biết, Hứa gia rất quan trọng đối với anh.

Đây mãi mãi là vết thương chí mạng giữa họ.

“Anh đi làm đi, sức khoẻ em không sao đâu.” Cười nhẹ, cô ôn tồn chủ động lên tiếng.

Cô sẽ không sao hết, đã không sao từ lâu rồi.

Anh nhìn cô, vừa nghiêm túc vừa chăm chú.

Anh không hiểu phụ nữ, nên không biết có không sao thật hay không hay chỉ là nói miệng mà thôi.

“Sáng nay em cũng không có việc gì, em sẽ ở lại với Chức Tâm, anh mau đi họp đi!” Hạ Hà giằng lấy chiếc muỗng từ trong tay anh, đẩy anh ra ngoài cửa, “Đúng rồi, dạ dày của anh không tốt, đừng ăn nhiều cháo quá! Tiện thể nhớ ăn một cái hamburger trước khi đi làm nhé!”

Chức Tâm nhìn thấy, nghe thấy, không nói lời nào.

Dạ dày của Hứa Ngạn Thâm không tốt, nếu ăn nhiều thức ăn lỏng sẽ khó chịu.

Cô biết rất rõ, chỉ là không ngờ, Hạ Hà cũng biết.

Anh vừa đi, Hạ Hà giúp cô dọn dẹp bát đĩa, suy nghĩ một hồi, cô vẫn quyết định sẽ không nhắc gì đến hộp cơm “lãng phí” tối qua, vì suy cho cùng quyền nói hay không nói ra thuộc về Hứa Ngạn Thâm.

Chỉ là...

“Chức Tâm, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cũng rất ghen tỵ với cô đó.” Hạ Hà cười cười.

Những lời cô nói đều là thật, cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tỵ rất chân thật.

“Cho nên, chị phải nhanh nhanh hết bệnh để còn hưởng hạnh phúc nữa chứ!” Hạ Hà vỗ vỗ đầu cô, rất thân mật, như hai người bạn thân thiết.

Cô gật đầu.

Tâm trạng rất phức tạp.

“Chuyện ly hôn, suy nghĩ thêm đi, đừng nhắc đến nữa.” Hạ Hà khuyên cô, “Cho anh ấy một cơ hội cũng là cho mình một cơ hội.”

Dù khiên cưỡng nhưng cô vẫn mỉm cười.

Cô có.

Có lẽ trong mắt người khác, cô đối với anh có chút lạnh nhạt, nhưng cơ hội, cô thật sự đang cho anh, cũng là đang cho mình.

Cô chỉ là, lo lắng không biết nên cười, nên chung sống với anh thế nào mà thôi.

Bây giờ cô làm gì cũng cảm thấy không tự tại.

“Nếu cô muốn từ bỏ anh ấy thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu nhé!” Hạ Hà giống như nói đùa uy hiếp cô.

Nhưng cả hai đều biết Hạ Hà không phải là đang nói đùa.

Nếu có một ngày, họ không còn đi chung một con đường nữa, cô sẽ thật lòng chúc phúc cho Hạ Hà và Hứa Ngạn Thâm.

Cô biết, Hứa Ngạn Thâm sẽ không từ chối Hạ Hà.

Cô nhìn ra, so với những người khác, anh đối với Hạ Hà có chút đặc biệt.

Cô cười khẽ.

......

Nói chuyện với Hạ Hà một hồi cô cảm thấy hơi mệt.

Hạ Hà lấy cớ đi mua ít đồ, rời phòng bệnh để cô có thể nghỉ ngơi.

Hạ Hà vừa đi khỏi, cảm giác khó thở nơi lồng ngực mới từ từ tan biến.

Tựa vào đầu giường, cô xem sách, cảm giác mắt mình mỏi từng cơn.

Cả người rất yếu, rất buồn ngủ, rất mệt, đầu lại hơi đau.

Thuốc lần này, tác dụng phụ hơi nhiều, có lẽ liên quan đến việc cô ngừng thuốc đã lâu lại cộng thêm sức khoẻ không được tốt.

Cô đắp chăn, định trườn người xuống.

“Chức Tâm.” Có người kẻ cả gọi tên cô.

Cô giật mình, ngước mắt lên, vội vàng ngồi dậy.

Là mẹ chồng Tống Tiêu Phong, trong tay bà còn ẵm đứa bé đã ba tháng rồi cô chưa gặp mặt - Lãng Lãng.

Cô bỗng cảm thấy khó thở.

“Nghe nói con bị bệnh, mẹ đến thăm con.” Mẹ chồng ngồi xuống trước mặt cô.

Cô lịch sự mỉm cười, nhưng ánh mắt lại dừng ở Hứa Lãng.

Chuyện đã xảy ra rồi, nếu cô chọn tiếp tục cuộc hôn nhân này, vậy thì cô bắt buộc phải chấp nhận một sự thật đã rồi.

Nhưng, vì sao khi thấy đứa trẻ này, tim cô như bị ai đâm phải.

“Lãng Lãng được mẹ ruột nó chăm sóc rất tốt, con xem mập mạp tròn trịa chưa này!” Mẹ chồng cười với cô, làm như chỉ là vô tình nói ra.

Cô cười rất hờ hững.

Anh đã giải thích sự ra đời của đứa bé này, sự thật không tồi tệ như cô tưởng tượng, không nên có cảm giác đau đớn thế này mới phải.

Tận đáy lòng cô tự nói với mình.

“Muốn ẵm nó một lát không?” Mẹ chồng hỏi cô, thái độ rất hiền hoà.

Khoé môi cô khẽ nhếch lên, lắc đầu, giọng vẫn giữ vẻ bình thản, “Con không được khoẻ, sợ làm rơi bé.” Cơ thể suy nhược là sự thật, cũng là một cái cớ.

“Cũng đúng. Bây giờ quan trọng nhất là phải dưỡng bệnh cho khoẻ lại, đã thuê hộ lý rồi chứ?” Mẹ chồng đã biết còn hỏi.

Cô gật đầu.

“Phòng bệnh này ít nhất cũng phải hơn nghìn đô một đêm nhỉ...” Mẹ chồng đưa mắt nhìn xung quanh.

Đây là phòng bệnh VIP, hơn một trăm mét vuông, có phòng khách, nhà bếp, phòng tắm, bên cạnh còn có một phòng nhỏ để hộ lý thay ca.

Nghe nói con trai đã thuê tới sáu cô hộ lý thay nhau trực ban, hơn nữa, lý lịch của các cô này đều đã được điều tra kỹ lưỡng.

Bà hoài nghi, nếu là bà nằm viện, con trai có chi mạnh tay như thế này không?!

Khoé môi Chức Tâm đông cứng lại.

Nằm viện ba ngày, cô không rời khỏi phòng bệnh đến nửa bước, ngủ nhiều hơn thức, chỉ biết đây là phòng bệnh một giường, chứ không để ý đây lại là phòng VIP độc lập.

“Nhưng cũng đúng thôi, dù các con dạo này không được vui vẻ cho lắm, nó có thế nào thì cũng phải chăm sóc con, đàn ông mà, muốn có chỗ đứng trên thương trường thì phải giữ gìn hình tượng của mình.” Mẹ chồng cười ngọt nhạt.

Cô không phản bác, cô biết vì sao mẹ chồng lại nói như thế.

Tuy quan hệ giữa cô và mẹ chồng thường ngày luôn rất chừng mực, có thể tránh tiếp xúc thì tránh, nhưng thật ra tận đáy lòng cô rất đồng cảm với mẹ chồng, thậm chí còn cảm thấy buồn thay cho bà.

Ở Hứa gia, thân phận của mẹ chồng luôn rất bấp bênh.

Cho dù, bốn người phụ nữ không ngừng phân cao thấp nhưng mẹ chồng cô là người bị ghẻ lạnh nhất, ngoại hình già cỗi đã không còn thu hút nổi chồng, cũng chẳng có gia thế bề thế để người ta tôn trọng, càng không có đủ tài để củng cố địa vị của mình.

Thứ bà có duy nhất, khiến bà có thể ưỡn ngực tự hào với người khác đó chính là thành công của con trai.

“Nhưng, thằng Thâm có lúc cũng chẳng biết chừng mực gì cả, chăm sóc vợ là chuyện khó tránh, nhưng chăm sóc đến mức sức khoẻ của cha mình cũng không màng đến thì thật là quá đáng đúng không?”

Cô nhìn mẹ chồng, biết bà chắc chắn có ẩn ý sau lời nói, “Cha đã khoẻ chưa ạ?”

“Cha con mấy năm nay bệnh nhồi máu cơ tim ngày càng trầm trọng, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ, mọi người đều rất lo lắng, tất cả các thành viên trong gia tộc chúng ta đều phải có mặt! Nhưng lần này thằng Thâm nó lại không đến.” Sắc mặt mẹ chồng sa sầm.

Trước đây, Hứa Ngạn Thâm luôn làm tròn bổn phận đối với gia đình, tuyệt đối không bao giờ chểnh mảng, không ngờ lần này anh lại lơ là đến mức quá đáng như vậy.

Tống Tiêu Phong vừa nghĩ đến lúc đó mình mất mặt như thế nào lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Đều là do con nhỏ này hại cả!

“Lợi ích trong những chuyện như thế này, những người xuất thân trong gia đình bình thường như con sẽ chẳng thể nào hiểu nổi.” Mẹ chồng phẩy tay, tỏ ý chuyện này nói với cô cũng chẳng được ích gì.

Cô cười khẽ.

Cô quả thật không hiểu.

Nếu cha mẹ lâm bệnh, phận làm con cô nhất định sẽ dành thời gian để ở bên họ, chăm sóc họ, chứ không phải đến lúc khám sức khoẻ định kì mới đến hỏi han. Tâm thái sốt ruột của mọi người như thể chỉ đợi bố chồng chết sớm để tiện bề chia gia tài.

Lần đầu tiên bố chồng nằm viện, cô cũng đã từng hỏi Hứa Ngạn Thâm, cô có thể làm được gì.

Vì là cha anh, nên dù có phải hầu hạ một ông già khó tính cô cũng không oán không hận.

Nhưng câu trả lời của anh là, không cần làm gì cả.

Làm nhiều sai nhiều, chỉ im lặng nhìn là được.

Đó chính là gia đình của anh.

Cô xót xa nhưng lại không thể hoà nhập, không thể nhắm mắt làm theo được.

“Những cái khác con đừng quan tâm, bây giờ con chỉ cần mau chóng khỏi bệnh, đừng để thằng Thâm nó phải phân tâm là được rồi!” Tống Tiêu Phong hiểu rất rõ con trai mình yêu cô con dâu này như thế nào, chỉ cần sức khoẻ nó có chút vấn đề là con trai bà không còn tâm trí đâu để làm chuyện khác.

Lời mẹ chồng rõ ràng là đang cảnh cáo.

“Con biết rồi, con sẽ khuyên nhủ anh ấy.” Cô ôn tồn nhận lời.

Cô không phải chưa từng khuyên nhủ anh, tính Hứa Ngạn Thâm rất độc đoán, thích gì làm nấy, những gì không muốn nghe anh sẽ tự động lờ đi.

Điều duy nhất cô có thể làm là để sức khoẻ của mình chuyển biến tốt lên từng ngày, Hứa Ngạn Thâm sẽ yên tâm làm việc.

Cánh tay cô tê nhức.

Cô cúi xuống, thì ra Lãng Lãng đã bò lên giường cô, nhìn thấy gì cũng líu lo, cặp mông béo núc của nó đang ngồi trên tay cô.

Cô bị đè không thể cử động, mắt cứ nhìn chằm chằm đứa bé.

Tất cả đều là quyết định của người lớn, sinh mệnh bé nhỏ này dù không nên tồn tại nhưng nó vô tội.

Nó đâu có hiểu gì.

Lãng Lãng ngoạm tay cô, nước miếng của nó dính đầy mu bàn tay cô, có lẽ sắp mọc răng rồi, nó nhìn thấy thứ gì cũng muốn cắn, thậm chí còn thò bàn tay nhỏ xíu ra hiếu kỳ định vỗ vào mặt cô.

Cô nhấc tay lên, định rộng lượng xoa đầu nó, nhưng ngón tay khựng lại trong không khí, không thể hạ xuống.

Cô không thể nào khắc phục nổi chướng ngại tâm lý đối với Lãng Lãng.

Cô quay mặt đi, chỉ còn cách tiếp tục giả vờ thản nhiên, không đẩy nó ra cũng không chơi cùng nó.

Nếu... nếu tình cảm của cô với người đàn ông đó, với cuộc hôn nhân này ít đi một chút thì tốt biết mấy.

Thì đã không trở thành như thế này, cô không còn là cô nữa.

Chức Tâm là người luôn giấu tâm sự trong lòng, nhưng cô không có năng khiếu “biết diễn” bẩm sinh, tất cả phản ứng của cô đều lọt vào mắt Tống Tiêu Phong.

Khoé miệng Tống Tiêu Phong nhếch lên một nụ cười lạnh.

Nếu không phải sợ đắc tội với con trai, bà đã đối phó với cô con dâu này từ lâu rồi.

Cô con dâu này, gia thế không đáng nhắc đến đã đành, đến năng lực sinh con cũng kém hơn người khác! Hỏi sao bà có thể vui mừng với cuộc hôn nhân của con trai được.

Con trai của bà rõ ràng là đáng được nhiều hơn như thế! Ví dụ như... Hạ Hà!

Lãng Lãng nằm trên người cô, vừa nhìn thấy đồ ở đầu giường cô, bất luận là sách hay muỗng, nhìn thấy cái gì là muốn cầm cái đó, nhìn thấy cái gì là muốn vứt cái đó.

Chức Tâm yên lặng nhìn.

Sau cuộc nói chuyện hôm đó, cô thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện bắt đầu lại với anh.

Nếu lựa chọn bắt đầu lại với anh, vậy thì, Lãng Lãng sẽ là thử thách đầu tiên mà họ phải đối mặt.

Anh từng nói, đợi Lãng Lãng lớn một chút, sẽ cho nó đi du học, không để Lãng Lãng xuất hiện trước mặt cô.

Cô biết, anh luôn nói được làm được.

Nhưng, cuộc sống đâu có dễ dàng như thế.

Dù có đi xa đến thế nào, huyết thống vẫn là sợi dây không bao giờ đứt, khiến bạn luôn dõi theo đối phương.

Đưa Lãng Lãng đi xa không công bằng với nó chút nào, sau này nó lớn lên, có lẽ sẽ oán hận chính cha mình, có khi còn có ý định báo thù. Cuộc sống đầy những bất ngờ, không gieo hạt lành ắt sẽ gặt quả ác.

Cô biết, cách tốt nhất chính là cô chấp nhận Lãng Lãng.

Mẹ chồng bế Lãng Lãng, để nó ngồi trên đùi bà.

Lãng Lãng ngồi trên đùi mẹ chồng, nhưng mông cứ vểnh lên, người hơi nghiêng về trước.

“Chức Tâm, con xem, đứa bé này mới có bốn tháng mà đã ngồi vững rồi đấy, thông minh ghê chưa! Không hổ di truyền gen từ con trai tài giỏi của mẹ!” Mẹ chồng khoe khoang.

Chỉ đơn giản một câu nói nhưng tim cô thấy nhói đau.

Cô dường như không có cách nào mở rộng lòng mình, ít ra, bây giờ là vậy.

“Đứa bé này rất thích được ẵm, chỉ cần ẵm nó, nó sẽ rất vui, có thế nào cũng không chịu để người ta đặt xuống! Dạo trước cai sữa cho nó, nó không chịu, quấy khóc suốt mấy ngày liền! Đúng rồi, đúng rồi, mấy hôm trước nó còn bị tiêu chảy nữa đó...” Mẹ chồng hưng phấn kể lể không ngừng về cháu nội.

Tất cả những điều này đều cách cô hình như rất xa.

Cô không có cách nào tham dự vào cuộc sống đó, không thể cảm nhận được niềm vui đó.

“Mẹ, con mệt rồi.” Cô khẽ cười cắt ngang mẹ chồng.

Thấy cô ra lệnh đuổi khách, Tống Tiêu Phong đành phải đứng dậy, nhưng không quên “quan tâm” thòng thêm một câu: “Chức Tâm, sớm khoẻ lại đi nhé! Mẹ cũng có thể sớm yên tâm khi giao Lãng Lãng cho con nuôi dưỡng.”

Thái độ của cô lạnh lùng, băng giá, “Mẹ, Lãng Lãng hay là...” trước mắt nên để nó ở nơi mà cô không nhìn thấy, đợi đến khi cô có thể chấp nhận, cô sẽ suy nghĩ lại.

“Sao thế được!” Hình như nhìn thấu suy nghĩ của cô, mẹ chồng lập tức nói. “Lãng Lãng là máu mủ của con trai mẹ, nếu con và thằng Thâm tiếp tục chung sống với nhau thì một nhà phải có ba người!”

Cô cứng đờ.

“Chức Tâm, làm phụ nữ phải rộng lượng một chút, đặc biệt là làm phụ nữ Hứa gia.” Mẹ chồng tận tình khuyên nhủ.

Cô nhìn tấm drap giường màu trắng, không nói tiếng nào.

“Cho dù chỉ là một gia đình bình thường nhất, vợ không thể sinh đẻ, cũng không thể nhẫn tâm bắt chồng phải tuyệt tự đúng không nào?! Thằng Thâm của mẹ xuất thân từ gia đình thế nào chứ? Gia đình chúng ta chỉ sợ không có con trai, chứ không sợ con trai quá nhiều!”

Tống Tiêu Phong cố ý nói để cô nghe, “Thật ra, mẹ cũng đã từng nghĩ, một mình Lãng Lãng tuyệt đối không đủ, con nghĩ xem, đứa bé này tuy bây giờ thông minh nhưng sau này lớn lên lại không có tư chất hay bản lĩnh thì làm thế nào? Cho nên mà, nhất định phải có nhiều con trai, như vậy thằng Thâm nó mới có thể giống cha nó, chọn ra người thừa kế giỏi nhất trong đám con đó!”

Từng câu từng lời của mẹ chồng như những mũi dao đâm vào trái tim cô.

Mẹ chồng thân mặt nắm lấy tay cô, tràn trề kỳ vọng nói với cô, “Chức Tâm à, hay là con cũng hăng hái một chút, sinh cho thằng Thâm mấy đứa con đi!”

Cô muốn cười, rất muốn cười.

Hay, hay thật! Sức sát thương người khác của mẹ chồng đã được nâng cấp.

“Mẹ, Lãng Lãng mới có bốn tháng, hay là đừng ép nó ngồi thì tốt hơn, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển cột sống của nó.” Cô rút tay mình ra.

Mẹ chồng cô thật đang nuôi dưỡng đứa bé này không? Chi bằng nói, bà đang “nuôi mộng hoàng thái hậu” thì đúng hơn.

Đến cô là người chẳng có chút kinh nghiệm nào cũng biết, trẻ sơ sinh học ngồi quá sớm, học đi quá sớm không phải là việc tốt.

Nhưng, hôm nay cô lại nhìn thấy rõ một việc.

Một Lãng Lãng không đủ! Nếu anh thật sự thừa kế vị trí đó, một Lãng Lãng tuyệt đối không đủ.

Nếu, cha anh lên tiếng, anh sẽ có sự lựa chọn thế nào đây?

Lịch sử vẫn sẽ được lặp lại!

“Con thì hiểu cái gì, nuôi dạy Lãng Lãng Nhan Hiểu Tinh còn hiểu nhiều hơn con!” Vì câu nói của cô nên mẹ chồng không vui, trách mắng.

“Vậy thì sao?” Cô không nén được, hỏi mẹ chồng.

Vừa nãy hao tổn sức quá nhiều, mới nói được vỏn vẹn ba chữ, cô cảm thấy cả người choáng váng, hình như đã dùng cạn hết sức lực.

“Con bé Nhan Hiểu Tinh đó, mẹ rất thích, mẹ sẽ giữ nó ở bên cạnh mẹ, Lãng Lãng cũng vậy, mẹ sẽ bảo vệ mẹ con nó.” Mẹ chồng nói rõ lập trường của mình.

Thật ư?

Cho nên, mục đích mẹ chồng đến đây hôm nay thật ra chỉ có một.

Đó chính là đuổi cô đi!

“Chuyện của nhà họ Hứa mẹ nên bàn bạc với Hứa Ngạn Thâm thì hơn, không liên quan gì đến con.” Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn hao hơi tổn sức với đối phương nữa.

Mãi mãi là như thế.

Mâu thuẫn, xung đột mãi mãi vẫn ở đó.

Cô hiểu hơn ai hết, mẹ chồng đến thăm chỉ là cái cớ, thực chất là đến để đâm sau lưng.

Nếu cô và Hứa Ngạn Thâm còn là một gia đình thì cái gia đình này không có một ngày bình yên.

Thế giới này, không phải bạn cứ nhường là vấn đề có thể giải quyết.

Chỉ sợ, hôm nay nhường một bước, về sau càng phải nhường rất nhiều bước hơn, và thế là nhân danh tình yêu, cô phải vứt bỏ tôn nghiêm của người phụ nữ.

Cho nên, hôm đó, cô không dám gật đầu.

Cô chẳng có chút niềm tin vào tương lai.

Hôn nhân không phải chỉ có tình yêu là đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.