Được rồi, chúng ta tắt camera đi.” Khóe miệng Feric lộ ra một nụ cười, nói với Tô Phỉ.
Tô Phỉ ung dung ưu nhã mà phất lọn tóc dài bên tai, hạ máy quay trên bờ
vai xuống, quay sang cười với Feric. Bọn họ đều có chút ngạc nhiên đối
với vị anh hùng Leray chưa từng gặp mặt này.
Tiếng đối thoại trong robot chỉ huy vẫn còn đang tiếp tục, người kia
nói: “Lão đầu, không phải ta nói lão, lão nói xem ở Trenock, lão chỉ cần đi ra ngoài lộ cái mặt già xong là được rồi, còn cần ta phải đi ra làm
gì? Mọi người thấy bộ dạng này của ta, chắc cũng không phấn khởi nổi
nha.”
Nói rồi thanh âm kia lại chợt đổi, mang theo chút ý vị sâu sa, lại có
chút trầm trọng và thất vọng: “Nói thật, vì lí do tình cảm, trên phương
diện tâm linh, tôi đã chịu đủ phiền não rồi. Nếu như lại có thêm mấy
nghìn vạn thiếu nữ Trenock khóc lóc gào thét đòi phải gả cho tôi, lão
còn có thể khiến thân thể tôi được yên ổn chút hay không, không phải là
muốn dày vò chết tôi sao, dụng tâm của lão già ông sao lại xấu như vậy
chứ?!”
Tô Phỉ cắn chặt môi, Feric mặt mày quái dị, các sĩ quan bên ngoài cũng
đau đầu mà quay mặt đi, tên mập mạp mồm miệng toàn thích nói hưu nói
vượn này thật đúng là một tiện nhân.
Theo một tiếng kêu đau oai oái, lão nguyên soái Lý Tồn Tín nổi giận đùng đùng mà đi ra khỏi robot. Trong làn gió nhẹ sáng sớm, mơ hồ có thể thấy sau gáy của lão gia gaysddang bốc lên một làn khói xanh.
“Mập mạp... Ngươi đã không nắm lấy cơ hội này, sau này cũng đừng nói lão tử không nói giúp Leray các ngươi!” Lý Tồn Tín ở ngoài cửa thở hổn hển
dạo qua một vòng, lại quay đầu hướng về phía robot chỉ huy mà rống lên.
Một bóng người mặc đồng phục xanh lam lập tức xuất hiện ở cửa khoang robot.
Lần này, Feric và Tô Phỉ rốt cuộc đã được nhìn thấy vị “anh hùng” khiến
cho Bùi Lập Đồng ở bên cạnh xấu hổ đỏ bừng tới mang tai này rồi.
Đây là một gã mập có mái tóc ngắn ngủn, da trắng bóc, con mắt không lớn
không nhỏ, mũi không cao không thấp, môi không dày không mỏng, cho dù
nhìn thế nào thì cũng đều bình thường đến không thể bình thường hơn. Nếu như cái tên này gầy bớt vài chục cân, coi như còn dễ nhìn một chút. Còn như bây giờ, nhìn qua thì tuyệt đối không có chút quan hệ gì với sự anh tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc kia cả.
Nếu như thật sự có mấy nghìn vạn thiếu nữ Trenock gào khóc đòi gả cho
tên này, Tô Phỉ cảm thấy, ngoại trừ cái danh hiệu anh hùng của hắn ra,
chỉ sợ điểm sáng khác duy nhất mà hắn có, chính là hai cái lỗ tai vểnh
ra đón gió kia của hắn!
Tướng mạo của hắn kết hợp với hai cái lỗ tai đón gió này, quả thực là
thật thà chất phác tới cực điểm. Nếu như không nghe đoạn đối thoại vừa
rồi của cái tên này trong robot chỉ huy, đi ở trên đường mà gặp phải
hắn, vậy thì ấn tượng duy nhất về hắn đó chính là sự thành thực
“Lão đầu, lão muốn qua cầu rút ván có phải không?!” Mập mạp chớp chớp
đôi mắt cá chết, ngơ ngơ trừng mắt với Lý Tồn Tín. Ánh mắt vừa đảo, liền thấy được Tô Phỉ tay đang cầm camera mà cười nhẹ nhìn mình.
Mặc một bộ đồng phục tác chiến bó sát mà đứng ở nơi đó, Tô Phỉ một tay
chống hông, một tay cầm camera. Ánh nắng ban mai le lói chiếu qua ngọn
cây rơi xuống trên mái tóc vàng của Tô Phỉ, thân thể lồi lõm đầy cuốn
hút, tựa như nữ thần sắc đẹp Aphrodite giữa làn nắng sớm. Phong thái
thành thục lôi cuốn giờ phút này đã hoàn toàn dung hợp với thiên nhiên
xung quanh.
Gần như theo bản năng, đôi mắt cá chết của mập mạp lập tức biến thành
sắc bén có thần, thân thể lười biếng chợt thẳng tắp, vẻ ăn ngồi chờ chết trên mặt cũng biến hóa như ma thuật, biến thành chính trực kiên nghị.
Khi Mễ Lan trong một chiếc robot vận tải ở xa xa nhìn thấy một màn này,
liền nhịn không được phải bật cười khúc khích. Cái bản mặt này của mập
mạp, nàng sớm đã không lạ lẫm gì. Cái này không liên quan gì đến mê
gái.... Thượng đế làm chứng, đó là bản năng của cái tên này.
“Dì ơi, ôm ôm....” Tô Phỉ cúi đầu nhìn xuống, một bé trai tóc vàng không biết chui ra từ chỗ nào đang giang tay lên với mình với vẻ trông mong,
khuôn mặt bầu bĩnh phúng phính, đôi mắt long lanh vừa tròn vừa lớn, đáng yêu tới cực điểm!
Một đứa bé khả ái đáng yêu như vậy, không ngờ lại xuất hiện ở nơi chiến
trường hỗn loạn ác liệt này... Gần như không chút nghĩ ngợi, thiên tính
làm mẹ trời sinh của phụ nữ lập tức khiến Tô Phỉ cúi người bế đứa bé
lên, nàng chưa kịp mở miệng hỏi han những người xung quanh, vừa quay
đầu, thình lình phát hiện ra cái gã mập mạp kia không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình, đang nhìn mình với vẻ mặt ngượng ngùng.
Mập mạp xoa xoa bùn đất dưới chân, trong miệng ngập ngừng hỏi: “Chào quý cô chụp ảnh, cô muốn chụp ảnh tôi phải không?”
Rừng cây im phăng phắc, Tô Phỉ ngây ngốc nhìn mập mạp, tựa như nhìn thấy một tên yêu quái. Các sĩ quan ở bên cạnh thì cúi đầu cắn răng, cố chịu
đựng từng cơn quặn đau ở nơi bụng.... Hai tên mập mạp một lớn một nhỏ
này, đúng là thật xấu xa tới chảy nước rồi.
Ngay khi ý cười trên khóe miệng Feric càng ngày càng đậm, làn khói xanh
sau gáy Lý Tồn Tín càng ngày càng dày đặc, thì bỗng nhiên, một viên tham mưu đã vội vã lách mình xuất hiện trước cửa khoang robot chỉ huy: “Báo
cáo, quân tình khẩn cấp!”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật nảy mình, khí chất quân nhân
thiết huyết vừa khoác lên mình chưa đến hai giây, mập mạp đã lập tức như khỉ bị đốt đít mà nhảy vào trong robot chỉ huy.
“Xảy ra chuyện gì?!” Trong robot chỉ huy chật hẹp, trong thoáng chốc bị đám người tràn vào chen lấn chật ních.
“Ở ngoài bốn mươi km theo hướng tây bắc đã phát hiện ra quân thiết giáp của Jaban, hiện tại đang tiến về phía chúng ta với tốc độ cao nhất.”
Viên tham mưu trước đài điều khiển gấp gáp nói: “Căn cứ phiên hiệu, xác
định đây là sư đoàn thiết giáp số 2 của Vệ đội Hoàng gia số 1 Jaban!”
Vệ đội Hoàng gia số 1!
Nội tâm các sĩ quan Trenock có mặt ở đây đều trầm xuống, trước tiên đều đưa mắt nhìn về phía Lý Tồn Tín.
Khuôn mặt Lý Tồn Tín đã trở nên âm trầm như sắt.
Cái đội quân này, ông ta đã từng đánh tới đánh lui vô số lần. Mà trận
chiến canh cánh nhất trong suốt cuộc đời ông ta, chính là vào hai mươi
năm trước, trong một cuộc tranh đấu địa khu không được công khai vì một
tiểu quốc thứ ba giữa Phỉ Minh và Tây Ước, ông ta đã bại trận bởi chính
cái đội quân thần bí bậc nhất Jaban này!
Trong cuộc chiến khi đó, thân là sĩ quan chỉ huy của liên quân Phỉ Minh, ông ta đã dẫn theo một lữ đoàn bộ binh và một trung đoàn thiết giáp
tiến về khu vực xung đột chủ yếu, thế nhưng không ngờ lại bị một tiểu
đoàn thiết giáp của Vệ đội Hoàng gia số 1 Jaban đánh lén, gần như toàn
quân bị diệt. Thế cho nên cái tiểu quốc thứ ba trung lập kia, bởi vì
quân đội Tây Ước đã cướp cơ hội xuất hiện và ủng hộ trước, đồng thời
trấn áp được chính biến, nên đã trở thành một nước thành viên Tây Ước.
Chuyện này là nỗi nhức nhối hằn sâu trong lòng Lý Tồn Tín. Chỉ một lần
sơ sẩy mà đã mang đến kết quả là Phỉ Minh tổn thất mất một quốc gia vốn
đã ra sức lôi kéo trong một thời gian rất lâu. Tuy rằng cái quốc gia nhỏ này chỉ có một tinh cầu di dân loại nhỏ, thế nhưng với vị trí địa lý và tài nguyên của nó, lại có ý nghĩa chính trị phi thường quan trọng.
Mà lần thất bại lúc đó cũng khiến cho Lý Tồn Tín có hiểu biết trực quan
nhất đối với sức chiến đấu của Vệ đội Hoàng gia số 1 Jaban - đây tuyệt
đối là một con hổ đói giảo hoạt nhất, cũng là hung ác nhất!
Hiện tại, con hổ đói này đang tiến gần đến cái đội quân này. Khoảng cách bốn mươi km cũng có nghĩa là, cho dù động tác của quân địch có thong
thả hơn nữa và cẩn thận hơn nữa thì cũng sẽ phát sinh tiếp xúc trong
vòng một giờ!
Trong lúc nhất thời, bầu không khí nặng như đeo chì.
Tuy rằng sư đoàn 221 đã bị tiêu diệt toàn bộ, sư đoàn 231 cũng bị diệt,
đội ngũ bây giờ bởi vì đoạt được robot và vật tư mà càng trở nên vững
chắc hơn; tuy rằng viện quân Trenock đã đúng hạn tới đây, trong mấy giờ
đồng hồ tiếp theo sẽ có bốn chiếc tàu vận tải to lớn, mang theo mười sáu sư đoàn thiết giáp, tiếp đất tại bốn điểm đổ bộ ở ngoại vi vùng núi
phía bắc!
Thế nhưng, điều này không có nghĩa là quân đồng minh liền có thể giành
chiến thắng được chiến dịch này. Toàn bộ kế hoạch tác chiến, đến tận giờ phút này, vẫn còn cách kết thúc còn xa!
Tô Phỉ ôm chặt đứa bé trai trong lòng, nhìn các sĩ quan đang trầm mặc mà nghiêm túc. Mặc dù là nàng thì cũng biết được thế cục bây giờ đang khẩn trương đến mức nào.
Trước đó, sau khi tiến hành một lần hội nghị quân sự ngắn ngủi với Lý
Hồng Vũ, quân đội mặt đất và không trung đã cùng vạch ra một kế hoạch
tác chiến phối hợp. Căn cứ vào vị trí riêng biệt của hơn hai mươi sư
đoàn Jaban rải rác khắp vùng núi phía bắc trên sa bàn, quân đồng minh đã chọn ra bốn điểm đổ bộ ở xung quanh vùng núi phía bắc.
Bốn điểm đổ bộ này đều không phải là căn cứ bàn đạp nghênh đón bộ đội đổ bộ tiếp theo. Trong kế hoạch mà gã mập mạp Leray kia vạch ra, căn cứ
bàn đạp cũng đã sớm được xác định, đó chính là thành phố lớn nhất vùng
núi phía bắc, thành phố Bắc Quan!
Sau khi đổ bộ thành công, mười sáu sư đoàn thiết giáp sẽ hoàn toàn bỏ
qua mấy hành động thường làm sau khi đổ bộ như mở rộng căn cứ, xây dựng
phòng tuyến, mở lối đi không trung,… mà sẽ toàn lực xen kẽ tiến tới
thành phố Bắc Quan, đồng thời tiến hành tiêu diệt lục quân Jaban trong
vùng núi ở dọc đường.
Căn cứ theo kế hoạch này, toàn bộ hành động chỉ cần không đến ba ngày,
trong hơn hai mươi sư đoàn phân tán bốn phía của Jaban thì sẽ có mười
một cái bị tiêu diệt. Mà bốn mũi tên tấn công một khi tập trụng, lập tức liền có thể khống chế thông suốt toàn bộ vùng núi xung quanh thành phố
Bắc Quan và thành phố Đường Thai.
Đợi đến khi nhóm bộ đội đổ bộ thứ hai tiếp đất, đám lục quân Jaban bị
nhốt giữa vùng núi kia sẽ trở thành cá trong chậu. Đồng thời, quân đồng
minh cũng sẽ thu được một căn cứ bàn đạp cực kỳ vững chắc!
Ba mươi sư đoàn bị diệt đồng nghĩa với việc trực tiếp tuyên bố toàn bộ
đông bán cầu Thương Lãng tinh sẽ rơi vào trong tay quân đồng minh. Chiến quả như vậy, với Tô Phỉ và với tất cả các đơn vị bộ đội đổ bộ đã chuẩn
bị sẵn sàng phải đánh một trận chiến vô cùng gian khổ, quả thật không
khác gì thượng đế ban ân!
Kế hoạch rất đẹp, thế nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.
Phải biết rằng, binh lực Trenock kỳ thực cũng không chiếm ưu thế, hiện
tại mặc dù có thể vạch ra được chiến lược như vậy, là bởi vì tình thế
đang có lợi, là bởi vì quân đội Jaban đã phân tán ra khắp vùng núi phía
bắc, không có Thiên Võng phối hợp, xuất hiện một cơ hội có thể tiêu diệt từng bộ phận nghìn năm khó gặp!
Thế nhưng trên thực tế, người Jaban hiển nhiên cũng ý thức được tính
nghiêm trọng của vấn đề. Căn cứ tình báo cho thấy, khi hạm đội Trenock
xuất hiện, hơn hai mươi sư đoàn trong vùng núi đã bắt đầu di động về
thành phố Bắc Quan. Một khi bị những bộ đội này giành trước cơ hội tiến
vào thành phố Bắc Quan, không riêng gì đội ngũ này sẽ phải đối mặt với
tuyệt cảnh, mà ngay cả các đơn vị đổ bộ có thể sẽ đều phải đối mặt với
tình cảnh nguy hiểm là binh lực bị phân tán.
Muốn cầm chân được bộ đội Jaban, nhất định phải thủ vững được một thị
trấn nhỏ tên là Song Khê Kiều (cầu suối đôi) ở phía đông bắc khu nông
nghiệp Frings. Ở nơi đó tuy rằng không có địa hình cao dốc hiểm yếu, thế nhưng lại là đoạn đường tất phải đi qua khi lục quân Jaban lui về thành phố Bắc Quan, là đoạn trọng yếu của đường cái số 6.
Song phương đều đang thi chạy với nhau. Người Jaban có lợi thế là đã bắt đầu khởi động trước, mà quân đồng minh, thì lại có lợi thế là khoảng
cách đến thành phố Bắc Quan của một trong bốn điểm đổ bộ là gần hơn
người Jaban. Chỉ cần hai sư đoàn thiết giáp đổ bộ xuống điểm đổ bộ này
rồi chạy tới thị trấn Song Khê Kiều, vậy thì người Jaban khỏi cần mơ
tưởng có thể đột phá phòng tuyến này trong thời gian ngắn.
Khi người Jaban đụng vỡ đầu chảy máu ở thị trấn Song Khê Kiều thì các sư đoàn thiết giáp ở ba con đường khác của quân đồng minh đã đánh tung
vùng núi phía bắc lên rồi.
Thời gian, thời gian!
Đổ bộ cần thời gian, tập kết cần thời gian, chuẩn bị chiến đấu cần thời
gian, vận động bộ đội xuất kích, tiêu diệt bộ đội Jaban phân tán khắp
vùng núi này cũng cần thời gian!
Bởi vậy, điểm then chốt của chiến dịch vẫn nằm trên người cái đội quân
này! Cái đội quân nằm giữa vòng vây này phải tranh thủ chút thời gian
mấu chốt nhất này để thực thi toàn bộ kế hoạch.
Có thể tưởng tượng, khi một sư đoàn thiết giáp tinh nhuệ nhất của Jaban
xuất hiện ở khoảng cách ngoài bốn mươi km, trong thời điểm bộ đội sắp
sửa tiến về phía thị trấn Song Khê Kiều thì sẽ mang đến cho tất cả các
sĩ quan một tâm trạng như thế nào.
Trong tĩnh lặng, Tô Phỉ và Feric trao đổi một ánh mắt kinh ngạc với
nhau. Ngay sau đó liền chuyển mắt, rơi vào trên người gã mập mạp kia.
Nàng và Feric đã dùng góc nhìn của một phóng viên chiến trường mà phát
hiện ra một sự thật kinh người.
Lúc này, gã mập mạp đang đứng ở phía ngay đầu của bản đồ điện tử, ngưng
mắt nhìn bản đồ. Bùi Lập Đồng đứng chếch sau lưng hắn, Balmer cũng đứng
chếch sau hắn, ngay cả lão nguyên soái Lý Tồn Tín cũng không hề đứng ở
trước mặt hắn.
Cau mày lẩm bẩm trong vòng vây được tạo ra một cách vô thức của các sĩ
quan ở sau lưng, một kẻ thoạt nhìn có chút ngây ngô khở khạo như hắn,
dường như mới chính là hạt nhân của đội quân này!
Đây không phải là do cố ý tạo thành, thế nhưng, trong một đội quân có
đẳng cấp và chế độ cực kỳ nghiêm minh này, một tràng cảnh vô tình xuất
hiện như vậy lại càng có thể nói rõ lên vấn đề.
Tô Phỉ có chút khó hiểu.
Lẽ nào, trong thời khắc quan trọng thế này, tiền đồ của Trenock lại đặt cả lên người một kẻ như vậy?!
“Kế hoạch không thể thay đổi!” Mập mạp lau mồ hôi trán, quả quyết nói:
”Thị trấn Song Khê Kiều, chúng ta phải đoạt lấy trước. Trong vài giờ
đồng hồ tiếp theo, sư đoàn thiết giáp 59 và sư đoàn thiết giáp 194 Jaban xen kẽ với nhánh quân thứ hai sẽ đến được thị trấn Song Khê Kiều, chúng ta phải bố trí xong phòng tuyến trước khi bọn hắn đến. Đội công binh
phải lập tức chạy tới đó!”
“Thế nhưng...” Balmer lo lắng nói: “Sư đoàn thiết giáp số 2 trong Vệ đội Hoàng gia số 1 của kẻ địch hiển nhiên là tới đây vì chúng ta. Lúc này
chúng ta lại tiến về thị trấn Song Khê Kiều, vậy thì bộ đội rất khó đảm
bảo an toàn.”
Bùi Lập Đồng cũng gật đầu tán đồng. Ý kiến của Balmer chính là điều tối
kỵ trong hoạt động quân sự hiện đại. Bộ binh bị sư đoàn thiết giáp địch
nhìn chằm chằm vào, lại không thèm để ý mà tiến hành di động chiều ngang quy mô lớn, như vậy rất dễ bởi vì cự ly trước sau của đội ngũ quá dài
mà bị tập kích. Huống hồ, từ nơi này đến thị trấn Song Khê Kiều cũng chỉ có một con đường, mục tiêu quá mức rõ ràng. Quân địch một khi đoán được ý đồ của đội ngũ, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà ngăn cản bộ đội di động.
Mà một khi bị cuốn chặt lấy, thời gian sẽ trôi đi không hề lưu tình một chút nào.
Nếu như kẻ tới chỉ là một sư đoàn thiết giáp Jaban bình thường, có lẽ
còn có thể dựa vào việc thiết lập điểm đánh chặn, từng bước ngăn cản,
kéo dài truy kích của kẻ địch. Thế nhưng hiện tại thứ mà mọi người đang
phải đối mặt lại chính là Vệ đội Hoàng gia số một, vốn được ca ngợi là
không thể chiến thắng trong một lục quân Jaban luôn được coi là mạnh
nhất thế giới! Thuở trước, lão nguyên soái Lý Tồn Tín dẫn theo một lữ
đoàn bộ binh cơ giới hóa và một trung đoàn thiết giáp còn ăn phải một cú ngã đau bởi đòn tập kích của một tiểu đoàn bình thường trong cái đội
quân này. Bây giờ tới đây, thậm chí còn là tròn một sư đoàn thiết giáp!
Đừng nói một tiểu đoàn trung đoàn có thể chống cự được bao lâu, cho dù
là toàn bộ cái đội ngũ này xông lên, cũng không nhất định có thể chiến
thắng được đối thủ. Huống hồ, cho dù là kéo dài được một chút thời gian, đến được thị trấn Song Khê Kiều rồi, khi đối mặt với công kích của con
hổ đói theo sát phía sau này, có thể thành lập được trận địa phòng ngự
hay không, tất cả vẫn còn phải đặt câu hỏi!
Cái sư đoàn thiết giáp của Vệ đội Hoàng gia số 1 này tại sao lại xuất hiện vào lúc này kia chứ!
Trong sự trầm mặc, mập mạp quay đầu lại nói với Lý Tồn Tín: “Lão gia tử, thị trấn Song Khê Kiều giao cho ông. Còn chuyện đoạn hậu, để đấy tôi
lo!”
Các sĩ quan nhìn mập mạp, không ai có dị nghị gì.
Ngay cả Bùi Lập Đồng và Balmer cũng không có chút ý khách khí nào. Đối
với mọi người mà nói, chuyện này tựa như hoàn toàn hiển nhiên. Đôi khi
có chút cảm kích, chính là không thể nói thành lời được.
Lý Tồn Tín nhìn chằm chằm vào mắt mập mạp: “Ngươi muốn bao nhiêu người, chuẩn bị đánh thế nào?!”
“Một tiểu đoàn thiết giáp, chiến sĩ dưới tay tôi đều phải mang đi toàn
bộ.” Mập mạp đã bất chấp hết thảy. Hắn chỉ vào sa bàn điện tử, thịt trên mặt khẽ run run: “Chủ lực của chúng ta tiến lên đông bắc, tất nhiên sẽ
bại lộ dưới mí mắt bọn hắn. Những phương hướng khác chúng ta đã không
còn đường nữa. Song bây giờ chúng ta vẫn còn có thời gian, ta dẫn bộ đội đi đến đây, hấp dẫn chú ý của bọn hắn!”
Mọi người nhìn theo ngón tay mập mạp, lập tức đều hít một hơi lạnh.
Ngón tay mập mạp đang men theo bên cạnh tuyến đường mà sư đoàn thiết
giáp số 2 Jaban đi đến đây, đẩy ngược lên trên, chỉ vào thành phố Bắc
Quan!