Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 3: Q.8 - Chương 3: Bất cứ giá nào




Mạo Bài Đại Anh Hùng quyển thứ tám chương thứ ba: Bất cứ giá nào

Chiến hạm tiến vào bước nhảy, tất cả dường như đã khôi phục lại sự yên tĩnh.

Vừa vứt bỏ được sáu chiếc chiến hạm màu đen, lại vừa không làm bại lộ mục tiêu, đối các quan binh Phỉ Quân mà nói, quả thực là một kỳ tích chỉ xuất hiện trong giấc mộng. Có điều, việc này cũng không có nghĩa là mọi người bây giờ có thể thả lỏng. Bởi vì không ai biết được, trên con đường phía trước kia, còn có chiếc chiến hạm nào cũng đang chờ đón mình hay không. Sức chiến đấu của sáu chiếc chiến hạm màu đen kia đã đủ để phủ lên một tầng bóng ma trong trái tim của mỗi người.

Mà người lo lắng về vấn đề này nhất, tự nhiên là mập mạp.

Ngồi ở trước mặt máy tính trong phòng giả lập, nhìn số liệu mô phỏng đối kháng trên màn hình, mập mạp liền vò đầu bứt tai lòng dạ không yên.

Về Lý Phật, mập mạp chỉ được thấy qua vài câu đánh giá đơn giản ở trên bảng xếp hạng danh tướng. Mặc dù khi liên lạc với bộ chỉ huy, hắn đã mắng cho Lý Phật một trận tơi bời, thế nhưng trên thực tế, đối với con người này, hắn gần như không có một chút ấn tượng gì. Cảm giác duy nhất, không có gì hơn ngoài việc cái gã được kêu là Lý Phật kia là một tên mặt mày lạnh lẽo giống như núi băng, chưa mắng hai câu đã tràn nước lênh láng, không hề biết được y thật ra mình chính là một tên đàn bà.

Hung hăng rít vào một hơi thuốc, khói thuốc lá từ trong lỗ mũi phun ra, sự buồn bực trong lòng mập mạp mới được hóa giải một chút.

Lòng dạ của hắn cũng không lớn. Từ bản chất mà nói, hắn là một gã tiểu thị dân có thù tất báo. Chó cắn hắn một miếng, vậy thì hắn đều phải đuổi theo cắn lại cho bằng được. Hắn nhát gan sợ chết, thế nhưng cũng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức.

Từ một gã mập mạp nhỏ bé yếu đuối đến anh hùng của Liên Bang Leray, những gì mà mập mạp trải qua có thể nói là vô tiền khoáng hậu. Trong đó, tất nhiên là có thiên phú của bản thân hắn, đồng thời cũng có đủ sự may mắn.

Đi đến một bước này, tuy rằng vẫn còn sự uy hiếp của tử vong, có điều, so với việc làm lính sửa chữa chạy trốn hai mươi mốt lần lúc trước, đã muốn tốt hơn rất nhiều. Từ trại huấn luyện tân binh đến phòng thí nghiệm quân sự Galypalan, mập mạp luôn luôn tích lũy cho bản thân đủ các thứ kì quái, chỉ cần hắn cảm thấy có thể có ích cho việc giữ mạng, hắn liền cố gắng hết sức để học tập. Một lần không nhớ được thì hai lần, hai lần học không được thì mười lần.

Rất nhiều người ở bên cạnh hắn đều thường xuyên phải kinh ngạc về sự uyên bác và thiên tài của hắn. Thế nhưng ai có thể biết được, vì nghệ thuật lừa đảo mà ngẫu nhiên mới phải dùng ở trên chiến trường, vì cảm giác để bất cứ lúc nào cũng có thể cười một cách hồn nhiên, mập mạp vậy mà lại có thể cười đi cười lại ở trước gương hơn vạn lần, đến mức miệng rút gân?

Hắn có thể có hôm nay, nguyên nhân rất đơn giản là bởi vì hắn đủ sợ chết, cũng bởi vì hắn đủ lưu manh. Hai tính cách đặc biệt tựa hồ hoàn toàn tương phản này đã tập hợp lại ở trên người một gã mập mạp mà trong đầu có lối suy nghĩ loạn xì ngầu, đây có lẽ là một kỳ tích.

Có được một đám tay chân lưu manh hạng nhất, lại vừa mới hội quân cùng với Russell, sau khi chửi mắng Lý Phật xong, mạp mạp luôn cảm thấy Lý Phật không thể uy hiếp được đến mình. Bản thân hắn chính là một gã lưu manh chó cậy gần nhà. Dù sao cũng đều là người trên cùng một chiến hào, Lý Phật có tức giận đến hộc máu thì cũng chỉ có thể nhìn Béo gia. Tại sao phải sợ hắn gãi trym mình? Nếu như Lý Phật là sĩ quan địch, mà hắn trùng hợp lại bị bắt làm tù binh, như vậy thì phỏng chừng hắn đã sớm cụp mi phục tùng, giả vờ đáng thương rồi.

Quan càng lớn thì địa vị lại càng cao, mập mạp cũng cóc cần quan tâm. Chỉ cần là cùng phe với mình, chỉ cần không phải là cấp trên trực tiếp của mình, là người có thể trực tiếp đem chính mình kéo ra ngoài bắn chết, mập mạp cũng mặc kệ đối phương là kẻ nào. Lý Phật hay Lý Đạo cũng thế. Một bãi nước bọt phun qua, vẻ mặt cũng phải nở hoa!

Mập mạp vẫn luôn cảm thấy một cách hãnh diện rằng, với thân phận hiện tại của mình, đã có thể rời xa cái thời đại ôm chân Mễ Lan mà gào khóc vang vọng trời đất khi thấy đám hiến binh xuất hiện ở trong phòng thí nghiệm rồi. Có căn cứ, có hạm đội, có robot, tiểu ác bá “Ba Có” đã sơ sơ thành hình.

Có điều, khi nhìn thấy sáu chiếc chiến hạm màu đen này xong, mập mạp biết, hình như mình đã chọc phải phiền toái lớn.

Đầu tiên, hắn không ngờ tới nội bộ Phỉ Dương vậy mà lại có tranh đấu như vậy. Tiếp theo, hắn không ngờ tới sức chiến đấu của quân đội Lý Phật lại mạnh như vậy, mà bản thân Lý Phật cũng ngoan độc đến như vậy! Để tập kích Margaret, kể cả đám chiến hạm Phỉ Dương rõ ràng là được phái tới cảnh cáo bọn hắn cũng đều bị tiêu diệt sạch sẽ.

Bởi vậy có thể nghĩ ra được, quân đội dưới trướng Lý Phật đã không còn gọi là quân đội Phỉ Dương nữa rồi. Bọn hắn căn bản là tư binh của một mình Lý Phật. Bọn hắn chỉ phục tùng theo ý của Lý Phật, cho dù hành vi của bọn hắn là phản quốc!

Đây là một đám điên, bọn hắn đã bị huấn luyện trở thành cỗ máy chiến tranh. Mục đích sống của bọn hắn đều là tồn tại vì chiến tranh. Có thể chế tạo ra một đội quân như vậy ở trong một quốc gia dân chủ như Cộng hoà Phỉ Dương, điều đó chỉ có thể nói rõ, Lý Phật chính là một tên điên muốn nghịch thiên!

Chọc phải kẻ địch như vậy, tiểu ác bá liền cảm thấy vô cùng hối hận rồi. Nếu thời gian có thể quay lại, ở thời điểm nhìn thấy Lý Phật lần đầu tiên, kẻ thức thời như hắn nhất định sẽ dùng ngôn ngữ chân thành nhất, kinh ngạc nhất, nồng nhiệt nhất để biểu lộ sự khâm phục và tôn kính của mình, sau đó không chút do dự mà nhận lấy nhiệm vụ lần này, cũng sẽ kích động đến mức nói năng lộn xộn, đem nhiệm vụ lần này miêu tả thành vinh quang cao quý trong suốt cả cuộc đời của mình do chính thần tượng là thượng tướng Lý Phật ban cho.

Đáng tiếc, thời gian là không thể quay lại đấy. Cho nên, khi đối mặt với sáu chiếc chiến hạm màu đen kia, mập mạp chỉ có thể vắt óc suy nghĩ, xem xem nếu như bị phát hiện ra thì mình có nên nhanh chóng đầu hàng, kiếm một cái thân phận tù binh, rồi sau đó tìm một cơ hội tự mình khóc lóc theo sát sau Lý Phật mà giải thích một chút, lúc ấy chính mình tỏ ra không cung kính như vậy đối với y, thật ra là bởi vì bị Margaret hiếp bức và dụ dỗ.

Nghĩ đến Margaret, mập mạp liền giương mắt lên, nhanh chóng nhìn thoáng qua về hướng đối diện.

Không giống với sự tập trung lúc bình thường, bây giờ trong ánh mắt Margaret hình như cũng có chút không yên… Mập mạp liếc mắt về phía hướng tình hình chiến đấu mô phỏng trên màn hình của mình. Thời gian dài không đưa ra mệnh lệnh, quân đội mình chỉ huy giống như được nghỉ phép, mà đối phương cũng không nhân cơ hội tiến tục công. Trên chiến trường là một cảnh tượng hài hòa!

"Lo lắng y còn có hậu chiêu?" Mập mạp dứt khoát rời khỏi máy tính giả lập của mình, bỏ qua một ván vô vị nhạt nhẽo này.

Tiến hành giả lập đối kháng với Margaret là thói quen hình thành từ khi biết Margaret. Khi đó, hai người thương lượng truyền thụ cho nhau thứ mà bản thân am hiểu. Bởi vì Margaret không có thiên phú với robot, thế nên, thứ mà mập mạp học được từ Margaret nhiều hơn rất nhiều.

Mà trong khoảng thời gian này, bất kể hai người có tranh đấu như thế nào ở các phương diện khác, Margaret cũng chưa từng dừng việc chỉ dạy về phương diện quân sự. Sở dĩ mập mạp lại đáp ứng làm đồng minh với Margaret, nguyên nhân rất lớn trong đó chính là vì việc này.

Khi đang đối chọi gay gắt về lợi ích quốc gia, lại vẫn có thể truyền dạy giải thích câu hỏi của đối phương như trước, từ đó có thể thấy được khí độ tu dưỡng của Margaret. Nói thật, sau sự xung đột trong cuộc thi đấu robot, khi nhìn thấy Margaret vẫn ngồi ở trong phòng giả lập y như cũ mà thi đấu giả lập một cách gần như là dẫn đường với mình, khuôn mặt ngay lúc đó của mập mạp ít nhất đỏ hơn lên một trăm giây. Hắn là cảm thấy xấu hổ vì bản thân đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Hoá ra Margaret thật sự coi trọng lão tử!

Nếu như không phải bị lão tử dùng robot sờ nắn nàng, vì cái gì mà nàng phải tình thâm ý thiết đến như vậy? !

Trong mấy trăm lần đối kháng giả lập, tỉ lệ thắng của gã mập mạp không tim phổi vẫn không quá 10%.

Khi đối kháng, mập mạp rất ít khi sử dụng thuật giả lập độc đáo của bản thân.

Hắn biết, một người có giả lập mạnh đến mức nào thì ở trên chiến trường cũng không có cách nào so sánh với một bộ tham mưu khổng lồ. Thuật giả lập của mình không phải là để biến mình trở thành một tham mưu làm việc nhiều hơn người khác một chút, mà là để trở thành một vị sĩ quan chỉ huy với ánh mắt xa rộng. Bởi vậy, khi đối kháng giả lập với Margaret, hắn luôn cố gắng hạn chế việc lợi dụng điều kiện tình báo, đồng thời đặt trọng điểm đối kháng ở trên kỹ thuật chỉ huy chiến trường.

Làm sao để bài binh bố trận trong các điều kiện khí hậu và địa hình khác nhau, làm sao để ứng đối với bao vây chia cắt vu hồi bọc sường của đối phương, làm sao để phán đoán chuẩn xác khi tình báo không đầy ddur, làm sao để phân phối một cách hợp lý lượng binh lực hữu hạn của mình. Những thứ này mới là thứ mà mập mạp cần học tập.

Nếu đổi lại trước kia, có cơ hội tốt khi Margaret không tập trung, mập mạp chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi đánh ra một kết quả khiến cho Margaret phát điên, sau đó khi hai người tranh cãi, lại vô cùng tự đắc mà cho rằng đó là đòn sát thủ.

Có điều, trong khoảng thời gian này, cho dù không chiếm ưu thế về giả lập tính toán, tỉ lệ thắng Margaret cũng đã đạt tới 30%. Thế nên, hắn cũng rất là hào phóng mà buông tha cơ hội chà đạp Margaret này.

Nghe thấy câu hỏi của mập mạp, Margaret khẽ lắc đầu: "Ta không lo lắng về điều này."

"Không lo lắng?" Vẻ mặt mập mạp tỏ ra nghi ngờ, chú ý quan sát Margaret. Theo lý mà nói, Lý Phật đã quyết định ra tay, như vậy, với sự cẩn thận và tàn nhẫn của y, thì tất nhiên y sẽ có sát chiêu kéo dài không dứt. Mập mạp không tin Margaret lại chẳng hề lo lắng một chút nào.

Margaret hiểu rõ câu hỏi của mập mạp, không nhanh không chậm nói: "Ta nói rồi, giữa ta và Lý Phật chỉ có dùng ám chiêu chứ không thể đánh trực diện. Cho nên, Lý Phật đánh một đòn không trúng, tất nhiên sẽ rút lui."

Nàng nhẹ nhàng đẩy bàn, trượt ghế lăn rời khỏi máy vi tính, vắt chéo chân một cách tao nhã. Đôi chân nhỏ thon dài ở dưới làn tất chân gợi cảm đến mức khiến cho người ta muốn mù con mắt.

"Nếu tướng quân McKinley không phái hạm đội đến, hắn ngược lại còn có cơ hội tấn công liên tiếp, thế nhưng, nếu bọn hắn đã ra tay với hạm đội đến cảnh cáo bọn họ, như vậy, thời gian vừa đến, Lý Phật sẽ không mạo hiểm như vậy. Phải biết rằng, tướng quân Mackinley đang nắm chức vị quan trọng ở trong bộ chỉ huy liên hợp, khi mất đi liên hệ với hạm đội, bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể rút ra càng nhiều hạm đội hơn từ Reske."

Margaret nói xong, lấy tay chỉ vào thời gian trên máy vi tính: "Thời gian đã qua mười giờ rồi. Bọn hắn đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để phục kích chúng ta."

Mập mạp ngồi lại trên ghế, kỳ quái nói: "Vậy tại sao ta thấy ngươi có vẻ không yên như vậy?"

Ánh mắt kiều mị của Margaret vừa chuyển, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị. Tuy rằng trên thực tế nàng còn chưa hết khiếp sợ vì những gì Rắm thối đã mang lại, có điều, việc này cũng không cản trở nàng bắt lấy cơ hội khó có được này, chà đạp một chút cái gã mập mạp đáng chết vẫn luôn áp chế mình gắt gao, khiến cho mình luôn luôn nghẹn khuất này!

Nàng khoan thai nói: "Ta là đang suy nghĩ xem, lấy 10% tổn hại để thắng ván này, ngươi có khóc hay không!"

"Cái gì? !" Mập mạp hoảng sợ, quay đầu lại nhìn về phía màn hình giả lập của mình.

Margaret cười nhẹ, dùng đầu ngón tay gõ một chút lên bàn phím. Bộ đội thiết giáp khắp núi đồi liền giống như thủy triều, dũng mãnh lao về phía trận địa của mập mạp. Mấy phút đồng hồ sau, phần trung lộ của mập mạp đã bị lực lượng bộ đội thiết giáp tập kết hùng hậu của Margaret đột phá, sau đó bị chia cắt vu hồi, dứt khoát thẳng thừng.

"Vô sỉ!" Mập mạp nổi trận lôi đình, luống cuống tay chân: " Ngươi quá là vô sỉ rồi!"

"Ta vô sỉ? !" Margaret cố nhịn cười, giọng căm hận nói: "Kẻ nào vừa rồi còn tung hứng với thằng nhóc Rắm Thối, kêu nó chiếm tiện nghi của ta và Hương tỷ, rốt cuộc ai mới là vô sỉ? !"

"Đó là tên du côn cắc ké kia tự làm, dựa vào cái gì mà bắt ta chịu tiếng xấu thay cho người khác! Quá oan uổng rồi." Mập mạp liều mạng cố gắng xoay chiến cuộc: "Cọ mặt vào ngực các ngươi cũng không phải ta. Nếu vô sỉ, ta sẽ đích thân đến cọ, hắn cọ thì ta có chút khoái cảm nào đâu? !"

Mập mạp vội vàng thu thập bại cục, lại không hề phát hiện ra khuôn mặt Margaret đã đỏ bừng, quả thật sắp chảy ra máu rồi.

"Ngươi còn muốn chính mình cọ?! Còn muốn khoái cảm?!" Margaret cắn răng, nhanh chóng gõ bàn phím, tưởng tượng ra cảnh bộ ngực sữa của mình bị khuôn mặt béo ú của gã mập cọ cọ, xấu hổ đến mức cổ đều đỏ lên: “Mập mạp chết tiệt, lão nương cho ngươi cọ, cho ngươi cọ!"

Chiến cuộc đã tiến vào trạng thái nghiêng về một phía.

Đây là một trận đối kháng cấp sư đoàn, quân Đỏ của Margaret cùng với quân Xanh của mập mạp ngõ hẹp gặp nhau ở một hẻm núi. Mục tiêu chiến lược mà hệ thống đặt ra, không phải cướp lấy trận địa, mà là tiêu diệt hết quân địch.

Bộ đội của mập mạp vốn đã chiếm trước được ba cao điểm trên bờ sông trước khi gặp Margaret, sau đó bố trí phòng tuyến. Mà Margaret, tương tự cũng chiếm lấy hai đỉnh núi để giằng co với mập mạp. Trước đó, hai bên đều chỉ vận dụng từng nhóm bộ đội nhỏ để tiến hành công kích thử. Mà khi mập mạp không tập trung, loại công kích thử ta tới ngươi lui đa dạng hoa lá cành này sớm đã ngừng lại.

Mập mạp tưởng Margaret đang lo lắng về Lý Phật, thế nhưng không ngờ rằng, trong khoảng thời gian này, điều Margaret nghĩ đến căn bản không phải là chuyện đó. Hơn nữa, nàng vậy mà vẫn không có dừng tay. Tất cả bộ đội đều đã chuẩn bị tốt việc sẵn sàng công kích.

Mà lúc này đây, chiến hào của mập mạp còn chưa cả đào!

Hữu tâm đối với vô tâm, có thể tưởng tượng được giờ phút này mập mạp đang chật vật đến mức nào. Trận địa chiến là đánh không được nữa, thế công của quân Đỏ vốn đã được chuẩn bị đầy đủ giống như đợt sóng sau cao hơn đợt sóng trước, mấy cao điểm lần lượt thất thủ, nếu còn đánh tiếp như vậy, quân Xanh chỉ có thể rơi vào con đường chết.

Mập mạp chỉ có thể kéo bộ đội lui về phía sau.

Khu vực giao chiến mà hệ thống đặt ra có phạm vi chừng hơn 2000 km vuông. Mà thời gian đặt ra thì là khoảng ba tháng của hệ thống.

Thời gian và không gian đều rất đầy đủ, mập mạp vô cùng giận dữ, thề không cúi đầu. Hắn một bên kéo bộ đội của mình chống cự lại Margaret, một bên cực kỳ nhanh chóng thu thập tình báo, lợi dụng thuật giả lập để tính toán số liệu, tìm kiếm khe hở, chế định kế hoạch tác chiến mới.

Các ký hiệu lần lượt hiện lên trên màn hình giả lập rồi biến mất, từng mệnh lệnh một gần như được đưa xuống tới đơn vị tác chiến cấp tiểu đội.

Mập mạp đã hoàn toàn bất chấp bất cứ giá nào rồi.

Đầu óc của hắn giống như chiếc bánh xe đang nhanh chóng chuyển động, trong một ngàn trận chiến điển hình mà Russell dạy, từng trận điển hình giảng giải phân tích ra sao đang giống như một đập chứa nước lấy mãi không hết, cung cấp nguồn nước cho khả năng chỉ huy của hắn. Mà mấy ngày nay được học tập kỹ thuật chỉ huy trong các cuộc thi đấu giả lập với Phương Hương, Cecilia, Karl, Chekhov và Margaret, giống như một khe rãnh dài hẹp, đưa nước chuyển đến chỗ cần thiết.

Tình hình cuộc chiến càng ngày càng ác liệt, áp lực trên người mập mạp cũng càng lúc càng lớn. Có điều, bàn tay của hắn vậy mà lại không hề dừng lại một chút nào.

Mặc dù mới hội quân được một thời gian ngắn, thế nhưng, Russell vẫn tự mình chỉ đạo kỹ thuật chỉ huy cho hắn, cũng giảng giải về mấy cái vấn đề mấu chốt. Mấy ngày nay, mập mạp đang luôn suy ngẫm về lời giảng của Russell, đem lý luận quân sự mà hắn học được hiểu một cách rõ ràng, trở thành một vị sĩ quan chỉ huy thực sự. Hiện tại, hắn đã coi lần giả lập này trở thành một ván thi đấu quan trọng nhất trong đời hắn!

Quân Đỏ xuất kích theo bốn đường, đầy khắp núi đồi đều là đại quân robot, hiện giờ đang điên cuồng đuổi theo quân Xanh. Chia cắt, bao vây, xen kẽ xuyên thẳng. Phong cách chiến thuật của Margaret sắc bén mà trực tiếp, dưới sự chỉ huy của nàng, toàn bộ quân Đỏ giống như một đàn sói đang nhào vào bên trong bầy cừu! Ở trên bản đồ mô phỏng của hệ thống, vậy mà đã đánh ra một cỗ khí thế hùng tráng tung hoành vô địch không gì cản nổi.

Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, theo sự chống cự liên tục của quân Xanh, thương vong của quân Đỏ lại bắt đầu tăng mạnh! Vẻ đỏ bừng trên khuôn mặt của Margaret đã rút xuống giống như thủy triều.

Thế công như nước của quân Đỏ đã bị chặn rồi! Trên bản đồ trạng thái chiến đấu, hai mũi tên công kích đỏ và xanh đã ngừng lại ở trên một tuyến đường quanh co khúc khuỷu, giằng co qua lại!

"Điều này sao có thể?!" Margaret không tin vào tính toán của hệ thống giả lập. Rõ ràng chiến cuộc đã tiến tới giai đoạn kết thúc, sau khi phòng tuyến của quân Xanh bị đột phá, liền vỡ tan trốn chạy. Quân Đỏ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái truy kích và tiêu diệt cuối cùng, dưới tình huống này, Quân Đỏ làm sao có thể bị ngăn chặn? !

Margaret ngẩng đầu nhìn về phía mập mạp.

"Không phải là ta cọ, không phải là ta cọ! Người khác chiếm tiện nghi còn lão tử thì chịu tiếng xấu!" Mập mạp đang nhe răng nhếch miệng mà gõ như điên lên bàn phím ảo, giống như gã nghệ sĩ piano cắn thuốc lắc xong rồi nổi điên.

Nhìn mập mạp đã trở nên điên cuồng, trước mắt Margaret lại hiện lên hình ảnh gã điên Thành Thực Khả Ái Tiểu Lang Quân ở trong trò chơi Quyết Thắng Thiên Lý, kẻ đã lấy chiến tích không chết một người toàn thắng thắng liên tục hơn ba mươi trận khi thi đấu với hệ thống ở đơn vị cấp tiểu đội, khả năng lợi dụng điều kiện tác chiến cao đến kinh người, vậy mà lại có thể chỉ huy binh lính tránh né tên lửa, phá vỡ luật thép mà ngay cả ông ngoại Hastings đều không thể làm được.

Từng nhóm nhỏ bộ đội của quân Xanh lấy tiểu, trung, đại đội làm đơn vị, xen kẽ, đánh chớp nhoáng, liên tục chống cự ở trong vùng núi rừng mênh mông bát ngát. Thân ảnh của bọn họ hiện ra ở xung quanh quân Đỏ, ở những chỗ có hoặc không có khả năng xuất hiện, khó lòng phòng ngừa. Bọn họ tán loạn mà lại có trật tự, tuy rằng bọn họ chiến đấu cách xa nhau mười km hay thậm chí hơn trăm km, thế nhưng hành động lại nhuần nhuyễn vô cùng.

Quân Đỏ tác chiến theo tập đoàn, thương vong đang không ngừng mở rộng.

Tuy rằng chiến cuộc vẫn đang có lợi cho quân Đỏ, thế nhưng, thế trận tan tác căn bản không thể lật ngược của quân Đỏ, trong lúc kháng cự một cách điên cuồng này, lại đã bị mạnh mẽ ngăn chặn lại!

Càng khiến cho người ta nổi điên chính là, theo sự truy đuổi càng xa của quân Đỏ, hai cánh trái phải đã bắt đầu có dấu hiệu mất đi sự liên hệ. Mà ngày hôm sau, ở phụ cận bộ chỉ huy, vậy mà không biết từ khi nào đã xuất hiện mấy tiểu đội quân Xanh.

Margaret kinh hãi dừng tay lại, ngơ ngác nhìn mập mạp.

Mập mạp ngẩng đầu, hé miệng, lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.