"Cô cho rằng, chúng ta có thể
giành thắng lợi được sao?" Với đôi mắt màu nâu thâm thúy và mái tóc xám trắng, Feric đang đứng ở bên hàng lan can của bờ kè bến cảng cao cao,
cất tiếng hỏi.
Bến cảng to lớn cao vút tầng mây, có tổng cộng hơn mười tầng, khoảng
cách mỗi tầng cao tới hai ba trăm mét, trông giống như là một vũng nước
xoáy khổng lồ. Vô số robot, xe vận tải, binh sĩ, đang hối hả qua lại
trên bến cảng. Từng chiếc chiến hạm đang chậm rãi rời khỏi máy dẫn kéo
của bờ kè, bay lên bầu trời, lơ lửng giống như từng tòa thành vũ trụ to
lớn.
"Tôi chưa bao giờ hoài nghi." Tô Phỉ dựa vào lan can đón gió, nhìn một
chiếc tàu con thoi tiếp đón đang xuyên qua tuyến đường bay tấp nập, bay
về phía bên này. Làn gió thổi qua mái tóc dài của nàng, làm phấp phới tà áo dài, trông chẳng khác nào tiên nữ.
"Ta thì đã từng không hoài nghi..." Là một người đã qua tuổi năm mươi,
lúc này Feric liền khe khẽ thở dài. Khi ông ta nhíu mày, nếp nhăn trên
khóe mắt tựa như sâu hơn rất nhiều, ông ta nhìn về phía chiến hạm đang
lơ lửng nơi chân trời, thở dài nói: "Thế nhưng, khi ta biết nguyên soái
Lý Tồn Tín vẫn còn chưa biết sinh tử ra sao, ta đã mất đi lòng tin vào
quân đội."
Ông ta nhìn Tô Phỉ, ngôn từ sắc nhọn: "Các ngươi thậm chí còn không bảo vệ được người cha của mình."
Tô Phỉ liền trầm mặc. Dùng người cha để hình dung về địa vị của Lý Tồn
Tín trong quân đội Trenock đều không hề sai một chút nào. Phong cách của Feric chính là châm thẳng vào trọng tâm. Ông ta châm biếm đả kích,
khiêu khích trào phúng, không hề cúi đầu trước bất cứ ai và bất cứ thế
lực nào. Hơn nữa, tất cả mọi người đều thừa nhận, ông ta là một người
yêu nước chân chính, ngôn ngữ cay nghiệt của ông ta thường thường cắt
chính là trái tim của ông ta.
Chính là nhờ sự sắc bén và nhiệt tình của ông ta, mới khiến cho khán giả yêu thích ông chú già này đến tận xương tủy, mới khiến cho ông ta liên
tục mười lăm năm vinh dự giành được giải quán quân người dẫn chương
trình của tiết mục đàm thoại thời sự.
"Chúng tôi không có bất cứ tin tức tình báo nào xác nhận Nguyên soái đã
tử vong." Tô Phỉ không muốn để cho sự nghi vấn của Feric làm chủ đạo
trong lần liên hợp quay trực tiếp này, nàng bình thản nói: "Nếu như
người Jaban đã bắt tù binh hoặc là bắn chết được Nguyên soái, bọn họ sẽ
mau chóng công bố ra ngoài. Đó là một thắng lợi trọng đại của bọn họ,
đáng tiếc là, cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa công bố ra."
Một hồi trầm mặc. Tô Phỉ quay đầu sang chỗ khác, nàng biết, trên cái
tinh cầu thây chất đầy đồng kia, phán đoán của mình bất quá chỉ là lừa
mình dối người mà thôi.
"Đây là hi vọng cuối cùng của là chúng ta sao?" Feric thở dài ra một
hơi, tàu con thoi đón tiếp đã tiếp nối xong với cửa thông đạo, hai viên
sĩ quan mặc quân phục hải quân vũ trụ tinh tráng già dặn đang đi về phía bên này.
Feric cầm lấy hành lý của mình, nói với Tô Phỉ: "Tin tưởng ta, ta và các cô đều hi vọng rằng phán đoán của cô là đúng, ở phía sau chúng ta, tất
cả dân chúng Trenock cũng đều đang có hi vọng như vậy. Bây giờ, hãy để
cho chúng ta đi công bố đáp án đi."
" Chúng ta sắp khởi hành..."
Trên màn hình công cộng của bến cảng đã hiện lên thân hình của thượng
tướng quân bộ Lý Hồng Vũ. Vị thượng tướng Trenock này có khuôn mặt giống hệt với phụ thân Lý Tồn Tín của ông ta, chỉn chu, cương nghị. Con nối
nghiệp cha, ông ta đã dùng năng lực và phẩm cách của mình để giành được
sự tôn kính của mọi người. Lần này xuất kích Reske, ông ta chính là sĩ
quan chỉ huy số 1 của quân đồng minh.
Bến cảng bận rộn liền yên lặng hẳn đi, người đi đưa tiễn và các binh sĩ
đang bận bịu đều ngừng cả lại, ngửa đầu nhìn màn hình công cộng, lắng
nghe giọng nói của Lý Hồng Vũ.
"... Khởi hành từ tinh hệ Trường Chinh. Đây là một cuộc trường chinh
mới. Chúng ta sẽ bay đến Reske, chiến đấu với kẻ xâm lược. Đó là quốc
thổ của chúng ta, ở đó có nhân dân của chúng ta. Chúng ta đã chuẩn bị
tinh thần phải hi sinh, chúng ta cũng đã chuẩn bị tinh thần giành thắng
lợi. Trenock chưa bao giờ bị chinh phục, lần này, cũng không thể bị
chinh phục. Tôi xin bảo đảm với mọi người, chỉ cần chúng tôi vẫn còn một chiến sĩ cuối cùng, một hơi thở cuối cùng, chúng ta vãn sẽ tiếp tục
chiến đấu."
Trên màn hình, Lý Hồng Vũ đang hít sâu vào một hơi, nói từng chữ: "Liệt
tổ liệt tông phù hộ Trenock, các chiến sĩ, chúng ta xuất phát!"
Trenock muôn năm!
Trong tiếng hô như thủy triều, Tô Phỉ cùng Feric đi vào tàu con thoi.
Cửa thép nặng nề từ từ khép lại trước mắt. Tiếng hô như thủy triều kia
đã bị cắt đứt ở ngoài cửa. Xuyên thấu qua cửa sổ mạn tàu, có thể thấy
được chính là các chiến sĩ đang sục sôi tinh thần, là đoàn người đang
huơ tay, nước mắt tiễn đưa. Tàu con thoi thoát khỏi máy dẫn kéo của bờ
kè, trôi về phía sau.
Trên màn hình lớn, Lý Hồng Vũ cúi chào mọi người, càng ngày càng đi xa.
Rốt cục, toàn bộ bến cảng đã biến thành một tổ kiến nho nhỏ. Tầng mây mờ ảo, sau một lát bốn phía đã là một khoảng xanh ngắt. Tinh không vô biên vô hạn như đập vào tầm mắt, vô số chiến hạm từ các nơi trên tinh cầu
đang tập trung bay vào vũ trụ.
" Liệt tổ liệt tông phù hộ Trenock."
Tô Phỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên khoang tàu, thầm cầu khẩn.
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bùi Lập Đồng nhìn chăm chú vào màn hình Thiên Võng, lo lắng chờ đợi. Mỗi lần ánh mắt đảo qua kế hoạch giả lập trên màn hình là lại có một hồi
nhịp tim đập nhanh.
Từ sau khi đội ngũ định ra chiến lược bắc thượng thành phố Bắc Quan, ba
nhánh quân đã men theo các tuyến đường khác nhau, bắt đầu hành trình cực kỳ mạo hiểm này. Hắn không biết lựa chọn cua rminhf và Balmer là đúng
hay sai, thế nhưng, thẳng một đường đi tới nơi đây, đã không được phép
quay đầu lại nữa rồi.
Toàn bộ kế hoạch tác chiến và mỗi bước giả lập đều là do mập mạp hoàn thành.
Mặc dù đã từng xem kỹ bản kế hoạch tác chiến này vô số lần, mặc dù đều
đã hiểu rõ tường tận mỗi một bước đi mỗi một biến hóa trong kế hoạch tác chiến, thế nhưng mỗi khi hắn xem lại kế hoạch một lần nữa, lại luôn
luôn cảm thấy một hồi tim đập nhanh, đồng thời cũng có một sự kinh sợ
không thể kiềm chế.
Bùi Lập Đồng chưa bao giờ gặp qua một bản kế hoạch tác chiến nào lại
tường tận đến như vậy. Trong bản kế hoạch này, mỗi một biến hóa đều đã
được tính toán tới. Tất cả các điều kiện đều được lợi dụng đến cực hạn.
Giống như là một chiêu cờ hiểm của một kỳ thủ quốc gia, rõ ràng biết rõ
nước cờ này là đang mạo hiểm, chỉ cần không cẩn thận chính là cảnh vạn
kiếp bất phục, thế nhưng khi hành quân bố cờ, một đường đi tới thì lại
vững như Thái Sơn.
Mười hai giờ đồng hồ trước, bộ đội tập kết đã xuất phát.
Tám giờ trước, ba lộ quân thẳng tiến theo các hướng khác nhau đã đồng
thời phát động tấn công vào ba thành trấn nhỏ bị quân Jaban chiếm lĩnh.
Chiến đấu từ khi bắt đầu đến khi kết thúc không vượt quá nửa giờ. Bộ đội địch trú đóng dưới sự đả kích chính xác giống như đao giải phẫu của kế
hoạch tác chiến đã lập tức tan rã không hội quân lại được.
Do bộ đội Jaban đóng quân tại trấn nhỏ, lớn nhất cũng chỉ là một trung
đoàn bộ binh, bởi vậy, chiến đấu chỉ có thể dùng sự nghiền nát như cám
để hình dung, cũng không có gì đáng để đặc biệt ghi lại.
Điều duy nhất đáng để nhắc tới chính là, khi chiến đấu còn chưa bắt đầu, mọi người cũng đã hoàn thành toàn bộ các bước diễn luyện trên chương
trình giả lập.
Tuyến đường phát động tấn công, thời gian, phối hợp hỏa lực, lộ tuyến
xen ké, chi tiết bọc đánh vu hồi... Tất cả tất cả đều nằm trong phần giả lập trước trận đánh này. Việc mà các chiến sĩ cần làm, chỉ là dựa theo
kế hoạch mà đẩy mạnh, đẩy mạnh không dừng. Cùng lúc khi hoàn thành xong
kế hoạch, thắng lợi cũng tới đúng hạn. Cảm giác nắm mọi thứ ở trong tay
này khiến cho người ta sôi trào nhiệt huyết.
Ba trấn nhỏ bị tấn công chính là đã được lựa chọn một cách tỉ mỉ. Ba thị trấn đều nằm ở phụ cận dãy núi Tecklar, đều là một trong mười một trấn
nhỏ bị quân Jaban tàn sát.
Lựa chọn tấn công ba trấn nhỏ này, từ bề ngoài là trả thù, trên thực tế thì đây là một hành động dẫn dắt lừa dối sâu xa.
Tấn công không chỉ làm cho quân Jaban cảm thấy hoang mang về vị trí chủ
lực của quân Trenock, mà còn có thể khiến cho bọn hắn đưa ánh mắt hướng
về điểm chung giữa ba trấn nhỏ --- Cửa khe núi Tecklar ở cách đó không
xa!
Hướng nam tựa hồ chính là phán đoán không thể tránh khỏi của quân Jaban.
Mà đồng thời, ba trấn nhỏ này bị công kích, lập tức giống như ba cây cỏ
linh chi đang tản ra hương thơm mê người, hấp dẫn đàn rắn xung quanh
thay đổi tuyến đường tiến lên, áp sát về phía này. Và nếu như vậy, sẽ
cấp cho quân Trenock thực hiện hành động xuyên khe cùng với thời gian và không gian đầy đủ.
Sáu giờ đồng hồ trước, bộ đội đã bắt đầu di động xuyên khe.
Sau khi mất đi Thiên Võng, quân Jaban đang bị một bàn tay vô hình điều
động trong tấm màn đen này. Bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra được,
trong khoảng thời gian chênh lệch liên lạc thông tấn giữa bọn hắn và bộ
chỉ huy hậu phương, ngay tại vùng núi cách nơi bị tấn công mà bọn đang
hành quân gấp tới không quá mấy km đường bộ, hơn ba mươi nghìn chiến sĩ
Trenock đã lẳng lặng xuyên qua sát sườn bọn hắn.
Đây là một hành động thiên tài mà lại điên cuồng, hiện tại đã tới bước then chốt quyết định thành bại của đợt hành động này.
Xoá sạch hai sư đoàn ở ngoại vi thành phố Bắc Quan, thành phố Bắc Quan
sẽ trở thành một cô gái mình trần như nhộng, vẫy gọi quân Trenock với sự mỹ miều của nàng.
Chỉ cần nghĩ tới nếu như trận này mà đánh thắng, tình huống từ nay về sau, Bùi Lập Đồng đã cảm thấy hô hấp đều nóng rực hẳn lên.
Thân là quân nhân, lại được gặp cái đại thời đại này, ai mà không nghĩ
đến kiến công lập nghiệp! Đánh xong trận khó, tương lai lập tức uy phong mỹ diệu, thế nhưng cái trận đánh cổ quái lạ kỳ này cũng là không thể
quay đầu.
Đơn độc thẳng tiến nhập thành Bắc Quan, nhốt hai ba mươi sư đoàn tại
vùng núi Bắc Bộ, đợi đến khi liên quân phản công, đó chính là một hồi
đại thắng! Nguyên bản chính là một cơn mộng mị giữa ban ngày, thế nhưng
mơ đến lúc này, trơ mắt đã sắp thành hiện thực. Còn có cái gì khiến cho
lòng người dâng trào hơn được nữa. Tất cả quân nhân trong thời đại này
cũng không có ai co đầu rút lui vào thời khắc này.
Nên tới thì hãy để cho nó tới đi! Đánh xong trận đánh to gan lớn mật này, chết cũng đáng giá!
" Tướng quân! Nhánh quân số 1 đã hoàn thành nhiệm vụ! Hiện tại, sư đoàn
thiết giáp số 221 lục quân Jaban đang phát động tấn cong vào khu nông
nghiệp Frings." Trong robot chỉ huy to nặng, tham mưu tác chiến đã lớn
tiếng báo cáo.
" Đã biết!" Bùi Lập Đồng hung hăng vung tay, đột nhiên đứng dậy, nhìn quanh bốn phía: "Mọi người đều nghe thấy chứ?!"
"Nghe thấy!"
Các sĩ quan đứng trang nghiêm bốn phía đều đang nóng lòng, nghe thấy Bùi Lập Đồng nói, cùng đồng thanh rống lên một tiếng.
" Hơn hai mươi ngày trước, khi chúng ta bắt đầu trốn chạy, ta không hề
nghĩ tới là sẽ có ngày hôm này." Bùi Lập Đồng cắn răng, bật thốt lên
từng chữ một từ sâu trong nội tâm: "Mấy ngày trước, chúng ta bị chặn lại tại Ôn Tuyền trấn, ta cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày hôm này! Thế
nhưng bây giờ, cơ hội này đang ở trước mặt chúng ta! Cơ hội giơ tay
chống trời, thành công thành nhân, ngay tại lần này."
Bàn tay hắn hung hăng nắm chặt thành một nắm đấm phớt xanh phớt trắng:
"Kế hoạch tác chiến đã chi tiết không thể chi tiết hơn được nữa rồi. Các loại biến hóa, Điền tướng quân đều đã tính toán tới. Bây giờ việc mà
chúng ta cần làm, chính là chiến đấu mà thôi! Đi thôi, nên xem chúng ta
rồi! Đừng làm cho minh hữu Leray của chúng ta coi thường chúng ta!"
"Rõ!" Các sĩ quan lập tức ưỡn ngực cúi chào, quay đầu rời đi. Dưới những bóng lưng tinh tráng kia phảng phất như có nguồn tinh lực vô tận, đang
chờ đến một thời điểm nào đó thì sẽ ào ào phát tiết ra!
"Ầm!"
Giữa dãy núi xa xa, tiếng nổ lớn trầm muộn đang cuồn cuộn như sấm.