Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 2: Q.5 - Chương 2: Cao điểm cô độc






Mập mạp đang rất thống hận rằng vì sao thần kinh của mình lại kiên cường đến như vậy, gã tình nguyện giống như người con gái bị sắc ma chặn lại trong đêm mưa, hạnh phúc thét lên một tiếng chói tai rồi ngất xỉu, sau đó để cho Phỉ quân đem mình đi xa bao nhiêu được thì xa, chờ mọi chuyện con mẹ nó xong xuôi thì mới tỉnh lại, thật là tốt đẹp biết bao!

Thế nhưng, mập mạp nghĩ đi nghĩ lại, Tự Do Chiến Tuyến chung quy cũng là tâm huyết suốt đời của Russell, cái lão hồ ly này sở dĩ ở Liên Bang Leray làm việc tận lực, đa phần cũng là vì những dân tộc hạ đẳng này mà tìm kiếm lại tự do hòa bình, tìm kiếm lại lý tưởng tôn nghiêm cùng vinh dự. Mất đi Tự Do Chiến Tuyến, các tổ chức kháng chiến vốn đã yếu kém ở Gatralan lại sẽ càng chia năm sẻ bảy hơn! Tự Do Chiến Tuyến bị tiêu diệt, có nghĩa là mọi nỗ lực từ vài thập niên tới nay của Russell trong khoảng khắc liền biến thành bọt nước, nếu có một ngày lão già này biết được mình khi thấy chết mà không cứu, chỉ sợ lúc đó sẽ cùng mình liều mạng!

Lại nói, tuy rằng cái lão Russell này suốt ngày dí súng hành hạ mình nhưng dù sao cũng là thầy giáo của mình, trong việc giáo dục quân sự phải nói là hết lòng truyền thụ. Người ta còn đang vì Liên Bang Leray mà dốc hết tâm huyết, mình thì lại ở trong thời khắc nguy hiểm nhất của Tự Do Chiến Tuyến mà quay đầu chạy, cái này quả thật là có chút khó nói. Hơn nữa, ba người dẫn đạo giả kia tuy là hơi ngông ngốc một chút, nhưng đối xử với mình quả thực không sai, nếu không có bọn họ, đừng nói là bắt cóc James, có khi bây giờ mình còn đang mộng du ở trong ngục giam đi!

Nghĩ tới đây, mập mạp sầu mi khổ kiểm thở dài, lại nghĩ tới Phỉ quân của chính mình rồi hậu quả của đám người Tự Do Chiến Tuyến, gã hiểu rõ, lúc này đây, không thể tránh khỏi một trận khổ chiến được nữa rồi!

Trong lòng tư tưởng đấu tranh kịch liệt, bất giác, [Logic] đã theo Tiêm đao đại đội chạy trong rừng cây, giống như một đám động vật họ nhà mèo, lặng yên một đường tiềm hành, đã đến được địa điểm bí mật của Phỉ quân.

Tuy rằng robot trinh sát phụ trách cảnh giới đã sớm trở về báo cáo hành tung của mập mạp, thế nhưng, khi hơn mười chiếc robot Deseyker đời thứ tám xuất hiện trước mắt các chiến sĩ của hai trung đoàn, vẫn như cũ dẫn ra một trận náo động.

Nhìn tiêm đao đại đội vết thương đầy mình nhưng vẫn không có tổn thất gì, lại nhìn đến bốn mươi ba chiếc robot Deseyker đời thứ tám kia, các chiến sĩ Phỉ quân đều kinh ngạc đến toét cả miệng.

Tất cả mọi người đều không biết được, dưới sự chỉ huy của mập mạp hèn mọn, Torik và tiêm đao đại đội đã sử dụng cái phương pháp gì mà có thể mang về nhiều thứ đồ tốt như vậy. Phải biết rằng, đối phương chính là toàn bộ hai cái trung đoàn đấy a! Hơn nữa còn là trung đoàn thiết giáp đầy đủ của cường quốc quân sự Deseyker danh tiếng nữa! (满编装甲团, mãn biên trang giáp đoàn, "mãn biên" em không hiểu là cái gì nên dịch tạm vậy) Tại cái không vực này (không vực="không phận" nhưng ở tầm vũ trụ - nd), bất luận là đế quốc Gatralan với thực lực quân sự lúc mạnh nhất hay là Liên minh thương nghiệp Tartanya với thực lực kinh tế số một, cũng không dám tại trước mặt quân đội Deseyker khoe khoang vũ lực, lại càng không nói đến Liên bang Leray vẫn luôn luôn sống trong hòa bình.

Mà trong một vài lần giao chiến gần nhất với quân đội đế quốc Deseyker, các chiến sĩ cũng vô cùng rõ ràng, mặc dù cả hai đều là trung đoàn đặc chủng số một số hai tại Liên bang, trong lúc chính diện đối kháng, cũng không chiếm được lợi thế gì từ trung đoàn thiết giáp phổ thông với số lượng ngang bằng của đế quốc Deseyker, nếu không phải hai trung đoàn lưu manh này lăn lóc chơi xấu, thấy đối phương ít người thì lên, nhiều người thì chạy, chỉ sợ sớm đã bị đối phương tiêu diệt.

Thế nhưng, hiện tại xuất hiện trước mắt, rõ ràng là bốn mươi ba chiếc robot Deseyker, nếu như đối phương không gặp phải sự tấn công triệt để, thế nào lại có robot hoàn chỉnh bị bắt làm tù binh? Tất cả những thứ này, mập mạp đã làm như thế nào? Hừ, bất luận là thế nào thì chắc chắn cũng sẽ không có chiến thắng từ chiến đấu chính diện, gì chứ bản lĩnh trộm gà bắt chó của gã tiện nhân này thực sự đã thành thần con mẹ nó rồi.

Nhìn thấy Điền Hành Kiện dẫn tiêm đao đại đội bình an trở về, Rashid và Stewart ngữ khí đều giãn ra, tại cái tinh cầu này, mập mạp mới chân chính là xương sống của cái đội ngũ này. Nếu như Phỉ quân không có vị đệ tử thân truyền này của Russell lãnh đạo, thì đúng là sẽ không biết đi theo đường nào.

"Ra lệnh cho toàn bộ binh sĩ tập hợp!" Điền Hành Kiện vừa thấy Rashid và Stewart, còn chưa nhảy ra khỏi robot đã vội vã nói, "Mặt khác, ta đem về bốn mươi chiếc robot, chúng ta ba người, ta lấy hai mươi, còn lại các ngươi hai người chia nhau!"

Rashid và Stewart còn chưa kịp vui vẻ thì đã nghe thấy cái gã mập mạp đàm sinh ý chưa bao giờ chịu thiệt này, chẳng biết xấu hổ mà công khai chiếm tiện nghi: "Ba chiếc [Triều Tịch] hạng nặng về ta, một trăm chiếc [Liệp Sát Giả] của trung đoàn 2 cũng điều ra, cùng [Liệp Sát Giả] của trung đoàn 1, tổ kiến thành tiểu đoàn Tiêm đao trực thuộc! Cái tiểu đoàn này muốn đủ biên chế thì số người thiếu sẽ điều thêm từ đại đội Tiêm đao của mỗi tiểu đoàn lên cho ta!"

Rashid cùng Stewart liếc nhau, da mặt một trận co quắp, chỉ cảm thấy đông cứng vô cùng, thầm nghĩ: "***, lấy hai mươi chiếc robot của gã mập mạp này đổi lấy sáu đại đội Tiêm đao cùng hai trăm chiếc [Liệp Sát Giả], việc mua bán này quả thực quá là lỗ vốn rồi!" Tuy rằng tiếc đứt ruột nhưng hai người cũng chỉ có thể như oán phụ mà ủy khuất đáp ứng. Bọn họ biết, Phỉ quân đích xác cần một lực lượng mũi nhọn có khả năng giải quyết dứt khoát, mà lực lượng này phân tán trong hai trung đoàn cùng với tập trung nắm giữ trong tay Điền Hành Kiện, sẽ có nhiều sự khác nhau! Cái khác không nói, chỉ cần nhìn qua chiến tích mà một trăm [Liệp Sát Giả] đem về sẽ biết.

Hơn hai nghìn chiếc robot rất nhanh chóng tập hợp xong, xếp thành phương trận (trận hình vuông - nd) chỉnh tề đợi Điền Hành Kiện tuyên bố mệnh lệnh. Mà sáu đại đội Tiêm đao cùng hai trăm chiếc [Liệp Sát Giả] cũng nhanh chóng được điều ra, ở phía sau mập mạp hình thành một tiểu đoàn Tiêm đao vượt biên chế trực thuộc mập mạp. Đám chiến sĩ bị điều ra tất cả đều cao hứng bừng bừng, nghênh ngang tự đắc, sắc mặt cứ như thể không ăn không được.

Nhìn mập mạp đứng ở trước mặt, tất cả mọi người đều đang chờ mong, cái gã tiện nhân này vừa rồi đã chỉ huy đội ngũ làm mấy chuyện thất đức gì đó mà thoát ra được khỏi vòng vây của đối phương, lại nghĩ đến lý luận chiến thuật về hãm hại, lừa gạt, phá phách, cướp bóc của mập mạp , mỗi chiến sĩ đều cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không thể chịu nổi.

"Còn nhớ rõ cái ngày mà chúng ta trở thành quân nhân không?" Giọng nói của mập mạp mang theo một sự nghiêm túc khó có được.

Mỗi một vị chiến sĩ đều bị sửng sốt một chút, bất quá, thiên tính quân nhân vốn khắc cốt trong lòng vẫn như cũ khiến cho bọn họ dị khẩu đồng thanh mà trả lời: "Nhớ rõ!"

"Tốt!" Mập mạp gật đầu, nhìn lên bầu trời, giống như lẩm bẩm nói: "Ta cũng nhớ rõ...! Kể từ ngày đó, chúng ta trở thành một người mới..., chúng ta được yêu cầu tuyên thệ trung thành với tổ quốc và nhân dân..., chúng ta được yêu cầu phục tùng mệnh lệnh, tuân thủ kỉ luật..., chúng ta được huấn luyện trong bùn nước mà rèn giũa gian khổ, trong sáng sớm rét mướt mà vừa chạy bộ vừa hát vang bài quân ca, giữa trời trưa nắng chói chang ở sân huấn luyện mà luyện tập đối kháng..., chúng ta học điều khiển robot..., chúng ta học tập giết người..., chúng ta trợn mắt phân cao thấp cùng huấn luyện viên đang chế nhạo chúng ta..., cứ thế cho đến khi đem chúng ta trở thành một người quân nhân chân chính của Liên bang Leray!!"

Toàn bộ đội ngũ lặng ngắt như tờ, mỗi một chiến sĩ đều đứng nghiêm bên cạnh robot của mình, giống như một gốc cây tùng mạnh mẽ và kiên cường, chỉ còn mỗi giọng nói của Điền Hành Kiện đang vang vọng trong khu rừng bất khuất này.

"Đúng thế, chúng ta là quân nhân Leray! Tổ quốc của chúng ta đã hòa bình được mấy trăm năm, thế nhưng, các bậc tiền bối của chúng ta, đã để lại cho chúng ta tự do dân chủ, đồng thời cũng để lại cho chúng ta một đội quân kiên cường và bất khuất như sắt thép. (nguyên văn: 打不垮咬不烂, đả bất khoa giảo bất lạn, đánh không gục ngã, cắn không tan nát, ý chỉ kiên cường bất khuất -nd). Ba trăm năm trước trong chiến tranh giành độc lập, chúng ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Ba trăm năm sau, chúng ta cũng giống như vậy thẳng tiến quyết không lùi bước!"

Điền Hành Kiện cắn răng, nhìn đám chiến sĩ kích động đến có chút phát run, kiêu ngạo nói: "Chúng ta là quân nhân Leray, chúng ta tuyên thệ trung thành với tổ quốc của chúng ta. Hiện tại, chính là lúc chúng ta thực hiện lời tuyên thệ của mình!" Gã mạnh mẽ đưa tay chỉ về phía tây nam, "Ở đó, là Tự Do Chiến Tuyến vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, là minh hữu của chúng ta, là huynh đệ của chúng ta, đang bị kẻ thù truy sát! Bọn họ không có robot, cũng không có vũ khí hạng nặng, mà chỉ có thể dùng nắm đấm và hàm răng của mình cùng với đối phương liều mạng!"

"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Điền Hành Kiện ánh mắt lấp lánh nhìn các chiến sĩ đang đứng thẳng tắp phía dưới, "Chúng ta đã thoát ra khỏi vòng vây của kẻ thù, chúng ta nên bỏ mặc? Chúng ta nên khoanh tay đứng nhìn? Chúng ta nên để cho kẻ thù với căn cứ hậu cần to lớn đến chảy mỡ cứ như vậy mở miệng, rồi lãng quên luôn chuyện này? Dù sao chúng ta cũng không phải là thượng đế, chúng ta không có khả năng cứu thoát dù chỉ một người?"

Các chiến sĩ từng khuôn mặt đỏ hồng, một số chiến sĩ giơ tay lên xin phát biểu, tràng diện trong nhất thời có chút hỗn loạn.

Điền Hành Kiện bình thản nhìn các chiến sĩ, hoàn toàn không hề chú ý đến sự hỗn loạn, đợi một lúc lâu sau rồi mới hỏi tiếp: "Chúng ta, có thể làm như vậy được sao?"

"Không thể!" Tất cả các chiến sĩ đều đồng thanh gào lên, không nói đến lúc vừa tới Mosky, Tự Do Chiến Tuyến đã giúp đỡ hai trung đoàn này như thế nào mà chỉ cần nói đến tôn nghiêm quân nhân và nghĩa khí nam nhân, đều không cho phép làm ra chuyện thối tha như vậy! Hơn nữa, cái đám lưu manh đều biết rằng, gã mập mạp này nói ra những lời này, khẳng định không phải là để cho mọi người chạy trốn. Cái thể loại vỗ mông thể hiện lòng trung, vỗ ngực thể hiện khẳng khái này căn bản cũng là một trong bản lĩnh của đoàn lưu manh, nếu có mỗi một chút nước mắt mà cũng ra tiết không được thế thì làm sao mà làm lưu manh cho được. (Ta thích cái kiểu lưu manh này, tất cả đều thông minh cả, không như mấy truyện khác mới hô một tí là đã người người cảm động, nước mắt ròng ròng, liều chết xin theo - nd)

Quả nhiên, mọi người nhìn thấy mập mạp thỏa mãn gật đầu, nói tiếp: "Nói được lắm! Chúng ta là quân nhân của Leray, chúng ta sợ cái quái gì? Không phải chỉ là vài cái trung đoàn thiết giáp thôi sao, không phải chỉ là chơi "đồ cứu" ở vùng địch hậu thôi sao? Có chút nguy hiểm như thế mà quân nhân Liên bang chúng ta phải xoắn sao?"

"Sao phải xoắn chứ!" Cả đám lưu manh mỗi người nghiến răng nghiến lợi, với tư thế anh dũng bày ra như thế này, chỉ sợ cũng hù chết cả hai trung đoàn!

"Còn nhớ rõ, thời gian lúc đầu chúng ta nhập ngũ, nơi trưng binh đưa ra một vấn đề, hỏi chúng ta vì sao muốn nhập ngũ, các ngươi sẽ đều trả lời như thế nào?" Mập mạp cười hì hì hỏi.

" Bảo vệ tổ quốc! Bảo vệ tự do và vinh dự của Liên Bang Leray!" Đám lưu manh đứng thẳng lưng, từng người từng người trang nghiêm đến độ khuôn mặt lấp lánh ánh vàng.

Mập mạp vung tay lên nói: "Thế lúc hỏi các ngươi Liên bang Leray đã bị xâm lược, tất cả sẽ nói thế nào đây?"

"Con mẹ thằng nào dám!" Một binh sĩ cứng cổ kêu lên.

"Chém đứt **** của nó!" Một binh sĩ khác bắt đầu vén tay áo.

"***, lão tử chơi chết nó!" Hung hăng lấy ra chiếc dao găm sáng loáng, quơ lên kêu gào.

"Tốt!" Mập mạp cao giọng nói, "Xem ta, tất cả mọi người đều một lòng, vẫn còn chưa quên mất vì sao chúng ta lại chiến đấu ở nơi này. Hiện tại, chúng ta chính là có nhà nhưng chẳng thể quay về, Liên bang Leray đã bị kẻ thù của chúng ta bao vây rồi, tinh hệ Newton cùng đại tinh vực Bách Mạc đang bị hai quốc gia so với chúng ta lớn hơn mấy lần vây công, bất kể là đế quốc Deseyker hay là đế quốc Jaban, đều là hung thủ đang sát hại thân nhân của chúng ta, mà chúng ta ở chỗ này, tựa như rất là nhàn nhã cái gì cũng không làm được, ngay cả đồng đội cùng chung chiến hào với chúng ta đang gặp truy sát, chúng ta cũng phải tranh luận xem là nên đánh hay nên chạy."

Đám lưu manh tinh thần đang cuộn trào mãnh liệt liền lập tức im miệng, bọn họ đang chờ đợi mệnh lệnh từ đầu lĩnh lưu manh.

Ánh mắt Điền mập mạp xẹt qua từng người chiến sĩ kiên định của Liên bang, sau đó, gã phất tay lên: "Hiện tại, đi theo ta, ***, trời mưa đánh bà già, nhàn rỗi thì vẫn là nhàn rỗi!"

Gã vừa dứt lời, lập tức có một tiếng hô vang như sấm nổ vang vọng tới trời xanh.

" Leray muôn năm!"

Một đám lưu manh giống như một thùng thuốc nổ, trong nháy mắt được châm lên, bọn họ đằng đằng sát khí vỗ tay nhau, miệng hùng hùng hổ hổ lầu bầu chửi: "Đi, đánh chết cái lũ đàn bà ngu ngôc kia!" Sau đó đều xoay người nhảy vào robot.

Trong lúc hệ thống thủy lực của hơn hai nghìn chiếc robot đồng thời khởi động, triển khai thân thể như ác ma của mình thì một cỗ sát khí nghiêm nghị, không ngừng không nghỉ mà tràn ra bao phủ tất cả! Người Leray, với thiên tính coi nhẹ mọi thứ, tại thời khắc này, đã được phát huy nguyên vẹn nhất, cho dù ở phía trước có một kẻ thù vô cùng hùng mạnh thì bọn họ cũng có dũng khí mà xung phong, đem đối thủ đập tan thành từng mảnh! Huống chi, kẻ thù lúc này trong con mắt của họ, bất quá chỉ là một đám đàn bà ngốc đang chờ đợi bị hành hạ. Một đám lưu manh khi chuẩn bị đánh bà già, tự nhiên có một loại khí thế không hề sợ hãi.

Rất nhanh, dưới sự chỉ huy của mập mạp, hai trung đoàn robot của Phỉ quân hình thành đội hình hành quân cấp tốc, di chuyển giống như dã thú, vọt qua rừng cây rậm rạp, hướng về điểm xuất phát của Tự Do Chiến Tuyến.

**************************************

Lúc này Oberto đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn hơn một nghìn Tự Do chiến sĩ đã mệt mỏi đến không chịu nổi, nhìn đội quân thiết giáp liên hợp của Deseyker và Gatralan chen chúc nhau mà đến dày đặc dưới chân núi, hắn biết, đây chính là một trận chiến cuối cùng của mình!

Hán tử cao lớn này thống khổ nhắm lại con mắt đang tràn ngập tơ máu, cuộc chiến đấu kịch liệt mười mấy tiếng đồng hồ trước phảng phất như xuất hiện ở trước mắt. Màn đêm như máu, Thần Thoại Quân Đoàn cùng đội quân thiết giáp đế quốc Deseyker bỗng nhiên liên hợp lại phát động tập kích, kháng cự trên mặt đất trong vòng mười phút ngắn ngủi đã hoàn toàn bị phá vỡ, mà cầm cự của căn cứ ngầm, cũng hoàn toàn dựa vào xác người mà chất lên. Trong lửa đạn mãnh liệt, trong đột kích của robot không thể chống lại, thân thể con người, thật yếu đuối như vậy đấy.

Tandara chết rồi, Yaquin cũng chết rồi, bọn họ trong lúc tự mình lĩnh đội tổ chức duy trì kháng cự đã bị đạn năng lượng xạ kích nổ chết, toàn bộ thành máu thịt, ngay cả một phần thân thể hoàn chỉnh cũng không thể gom lại được. (đọc chỗ này sao cảm thấy hơi buồn buồn -nd). Toàn bộ căn cứ kháng chiến đều bị nhổ tận gốc, hơn một vạn Tự Do chiến sĩ, cuối cùng có thể theo mình đến đây, chỉ có không được hai nghìn người. Nếu như không phải tiểu đoàn robot duy nhất liều mạng giết ra, hộ tống chủ lực còn lại đi qua mật đạo chạy trốn, thì toàn bộ chiến sĩ căn cứ số 1 của Tự Do Chiến Tuyến, chẳng còn ai có thể còn sống!

Oberto không sợ chết, kể từ cái ngày hắn gia nhập vào Tự Do Chiến Tuyến, hắn đã coi kẻ vốn bị nô dịch trước kia đã chết rồi, hắn đem tất cả mọi thứ của mình hiến dâng cho công cuộc kháng chiến, kể cả mạng sống của hắn. Thế nhưng, hắn không cam lòng, cuộc kháng chiến đang ở thế lửa bùng cháy (nguyên văn: 燎原之势, liêu nguyên chi thế, thế lửa thiêu cháy đồng cỏ, ý chỉ sự cao trào, lan rộng, sắp thành công), hắn không cam lòng mà ngã xuống như vậy!

Mà hiện tại, Tự Do Chiến Tuyến tựa như đã tới bờ diệt vong, Oberto biết, nếu như cả mình và phần trung tâm của Tự Do Chiến Tuyến bị kẻ thù tiêu diệt triệt để, như vậy, sẽ mất đi sự thống nhất chỉ huy phối hợp giữa các tổ chức kháng chiến, trở thành cục diện chia năm sẻ bảy, rồi giống như một đốm lửa nhỏ bị thổi tắt trong cơn gió lạnh, không thể bốc cháy lên được nữa.

"Báo cáo dẫn đạo giả, địch nhân lại tiếp tục truy đuổi rồi!" Một chiếc [Cụ Phong] đứng ở trước mặt Oberto đang nói chính là Gasser, vốn là Tự Do chiến sĩ đi theo mập mạp trong ngục giam, vẫn ở lại từ sau khi đưa James và An Lôi đi, đã từng mấy lần đi tìm tung tích của mập mạp nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả.

"Tiểu đoàn của ngươi còn khoảng bao nhiêu robot nữa?" Giọng của Oberto có chút khàn khàn.

"Không được một trăm chiếc!" Gasser cắn răng nói, "Chúng tôi vẫn còn có thể đánh một trận, ngài cứ dẫn chủ lực tiếp tục chạy đi, đừng ở đây ngây ngốc làm gì nữa!"

"Đi?" Oberto cười khổ một tiếng, phất tay nói, "Cho robot của ngươi đi đào chiến hào, đem tất cả súng phóng tên lửa cầm tay cùng pháo năng lượng chống robot thu thập hết lại." Hắn thở dài, nhìn dãy núi ở phía xa xa, "Nếu đi không được thì chúng ta cùng chết ở trong chiến đấu đi, đây là kết cục tốt nhất của chúng ta!"

"Thế nhưng..." Gasser lời vừa ra khỏi miệng, lập tức lại trở nên trầm mặc, hắn biết, Tự Do chiến sĩ đã ở trong vùng núi này chạy trốn mười mấy tiếng đồng hồ, không còn cơ hội thoát khỏi nơi này nữa rồi. Hiện tại, chỉ có thể trông cậy vào hai trung đoàn robot của Liên bang Leray, bất quá, cơ hội này cũng vô cùng xa vời, nếu nghĩ đến thì hai trung đoàn này chắc cũng đang phải đối mặt với sự truy sát đi.

Gasser yên lặng hành lễ rồi xoay người đi chấp hành mệnh lệnh.

Dưới sự trợ giúp của robot, trên cái cao điểm cô độc này, nhanh chóng xuất hiện một loạt các dãy chiến hào. Các Tự Do chiến sĩ mệt mỏi nằm trong chiến hào, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt đến địch nhân đang chen chúc ở dưới chân núi.

Lúc tử vong tới gần, những Tự Do chiến sĩ này lại bình tĩnh dị thường, phảng phất như bọn họ đang sảng khoái ngồi tắm nắng, đón tiếp một ngày mới lên.

"Ầm!" Một phát đạn pháo rơi vào trước chiến hào, làm tung bùn đất lên cao, sau đó như mưa đá rơi xuống lộp bộp. Sự yên lặng chỉ trong chốc lát đã bị phá vỡ, hai trung đoàn Thần Thoại và trung đoàn 3 của sư đoàn robot 191 Deseyker sau khi hội hợp đã bắt đầu chậm rãi hướng về cao điểm phát động tấn công, giống như một đám mây đen đông nghịt, ung dung mà tàn bạo. Mỗi một chiến sĩ robot đều lộ ra dáng cười dữ tợn, bọn họ tin tưởng, robot trước mặt mình cùng chiến hào trên cao điểm, đều giống như trứng gà yếu đuối, sẽ bị nghiền nát bấy trong tuyệt vọng!

Làm sĩ quan chỉ huy, cao điểm kia trong con mắt O'sullivan căn bản chẳng đáng để nhắc tới, chiến đấu như vậy căn bản là không cần chỉ huy, hắn chỉ cần phái ra một tiểu đoàn [Kim Cương] cùng một tiểu đoàn robot Deseyker phối hợp trước sau, tiến công hai mặt. Theo hắn thấy, chỉ không đến mười phút đồng hồ, cái cao điểm kia sẽ bị đám robot ùa lên dẫm thành đất bằng.

Lúc này trong ánh mắt của O'sullivan, chỉ có Bonnie.

Cái nữ nhân này, vẫn xinh đẹp như trước vậy. Mái tóc màu lửa đỏ được một cái dây tơ tằm buộc ở sau đầu, làn da vô cùng mịn màng, trắng nõn đến mê mẩn. Cái cổ như thiên nga ưu nhã cùng bộ ngực tròn đầy ắp, làm cho mỗi một nam nhân nào thấy nàng đều say mê đến tâm thần trì trệ, đều hận không thể đem nàng tới cưỡi ở dưới thân, tùy ý rong ruổi.

O'sullivan hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, đối với cái nữ nhân cực phẩm này, ý nghĩ như vậy của hắn đều không phải là lần đầu tiên, từ lần đầu thấy Bonnie, hắn vẫn mơ tưởng sẽ có một ngày chinh phục được cái nữ nhân rực rỡ nhất trong giới quý tộc này, mơ tưởng sẽ có một ngày bắt nàng trở thành một con dê trắng trẻo, hung hãn sà vào trong lòng hắn, làm cho nàng phải kêu lên tên của hắn trong sự hưng phấn.

Chỉ bất quá, O'sullivan hiểu rõ, cái nữ nhân này, là của Reinhardt. Con sư tử này có thể hi sinh đi một con mèo hoang nhỏ, thậm chí có thể ăn tươi nàng, nhưng cũng không cho phép bất kì kẻ nào đối với nàng nhúng tay, kể cả liên tưởng cũng không được.

O'sullivan ép buộc mình vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, hắn không muốn lúc phi thuyền của Reinhardt đáp xuống lại thấy trong ánh mắt của mình có một tia tham lam đối với nữ nhân này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.