Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 56: Q.6 - Chương 56: Đặt Cược




Cảng Tự Do Mars, là một hành tinh có màu lam nhạt.

Theo nhiều phương diện mà nói, cả bốn Cảng Tự Do lớn, đều rất giống với Trái Đất --- tinh vực của Thượng Đế (God), “vùng đất khởi nguồn” của nhân loại, đồng thời cũng là trung tâm của Cảng Tự Do.

Đều là hành tinh có màu xanh da trời, đều có được tài nguyên nước phong phú, đều trải qua khai thác quá độ mà bị vứt bỏ, và cũng là nơi tập trung của hải tặc, lính đánh thuê, người mạo hiểm, xã hội đen cùng thương đoàn Tự Do.

Điểm khác biệt duy nhất ở đây, có lẽ, chính là vị trí của năm Cảng Tự Do lớn rồi.

Cảng Tự Do Mars, chính là trung tâm của tuyến đường bay thương mại Mars, ở tinh vực phía Đông Nam. Mà Cảng Tự Do Odin, vốn khống chế tuyến đường bay thương mại Odin, thì ở vào phía Đông lệch Bắc. Phía nam của nó nối liền với tuyến đường bay thương mại Mars, phía bắc thì nối liền với tuyến đường bay thương mại Jesus.

Vượt qua tuyến đường bay Jesus, đi vòng tới khu vực trung tâm trên bản đồ mặt phẳng vũ trụ của nhân loại, liền đến được các tinh vực chính của mấy đại quốc và siêu cường quốc. Mà Trái Đất - tinh vực của Thượng Đế, cùng với tuyến đường bay Thượng Đế do nó khống chế, cũng nằm ở trong đó. (thằng cha tác giả đặt tên lung tung vãi, định để Thượng Đế=God nhưng lại thôi - nb)

Cảng Tự Do còn lại là cảng Allah, lại không nối liền cùng với bốn Cảng Tự Do lớn này, nó độc lập ở phía Tây, xung quanh nó, là rất nhiều liên minh thương nghiệp cùng với các quốc gia nhỏ vẫn luôn bảo trì trung lập. Nói một cách tương đối, trước mắt thế cục yên ổn nhất, chính là cảng Allah.

************************

Tại cảng Mars lúc này, là một cảnh tượng nhộn nhịp.

Bên trong cảng vũ trụ trôi nổi trên quỹ đạo của tinh cầu, chính là vô số các tàu chở hàng, tàu chở khách cùng tàu chiến vũ trang lớn nhỏ rậm rạp, hiện đang ra ra vào vào nối liền không dứt. Cửa vào của bến cảng, đủ loại container khổng lồ chồng chất như núi. Các cần cẩu giống như một con quái vật khổng lồ xếp thành một dãy trên cảng, đang không ngừng xoay tròn co duỗi để bốc dỡ hàng hóa và container.

Ở phía sau của chúng, từng chiếc xe ray kéo vận chuyển hàng hóa đang xếp thành hàng chờ đợi. Chúng đem theo hàng hóa, mang đến nơi phân phối hoặc là nhà kho ở bên ngoài cảng khẩu, rồi các robot vận chuyển hàng hóa rậm rạp ở đó, sẽ tiến hành bước tiếp theo là phân hòm và vận chuyển xuống kho chứa dưới mặt đất.

Chiến tranh, nhìn từ bề ngoài, đối với Cảng Tự Do tựa hồ cũng không có tạo thành ảnh hưởng gì. Trái lại, tại đây thoạt nhìn so với trước khi chiến tranh bộc phát lại càng phồn vinh hơn.

Thế nhưng, chỉ có những người sống ở nơi này thì mới biết được, cuộc sống của mình, đã bị khói thuốc súng đang tràn ngập cả xã hội nhân loại, triệt để biến đổi một cách sâu sắc.

Nhìn cảng vận chuyển hành khách, từ máy bay Con Thoi trên cảng vũ trụ hạ cánh xuống mặt đất, chính là từng đám người đang dắt vợ bồng con, mang theo gia đình đi chạy nạn. Trong số bọn họ, phần lớn là người Leray và người Gatralan, cũng có một bộ phận người Salerga, người Ryan và Naga, cùng với số ít người Tartanya thậm chí là người Sous, Jaban cùng Trenock.

Tình hình như vậy, không phải là lần đầu tiên tại Cảng Tự Do. Hiện tại rất nhiều người ở Cảng Tự Do, đều là từ thời tổ tông tránh né chiến tranh đến nơi đây, tồn tại cắm rễ tới giờ. Chỉ có điều, gần đây mấy làn sóng chạy nạn điên cuồng như thế này, mọi người vẫn là lần đầu tiên trông thấy.

Các thành phố lớn ở Cảng Tự Do, hiện đã chật kín người. Khách sạn, nhà nghỉ, sớm đã chứa đầy người chạy nạn có tiền. Mà ở trong khu dân nghèo ven các thành thị, cũng đều đã chật chội không chịu nổi. Dân cư vốn sống ở nơi này, cơ hồ đều đã đem gian phòng còn trống để cho thuê, đổi lấy một khoản thu nhập không tệ. Lại có kẻ dứt khoát hơn, liền chuyển cả nhà về nông trường hoặc các thị trấn nhỏ, rồi đem phòng ở toàn bộ cho thuê.

Mặc dù là như vậy, cũng dung nạp không xuể được đám người chạy nạn đang nối gót nhau tới.

Từng nhóm dân chạy nạn tiến vào Cảng Tự Do, sau khi đã trải qua thất vọng chốc lát ở trong thành phố , đã dần dần bắt đầu lặn lội hướng về các thị trấn cùng khu quần cư nông nghiệp ở xa xôi.

Ở hai bên đường cái vắt ngang qua cả tinh cầu từ nam chí bắc, nhìn qua nhìn lại, tất cả đều là người đi bộ nối liền không dứt. Bọn họ vác theo rương hòm cùng túi xách, ôm con cái, cõng người già, dưới ánh nắng chói chang mà tiến lên một cách gian nan. Đã không còn đủ xe cộ để chở bọn họ đi nữa rồi. Ở bến xe vận chuyển hành khách trong thành phố, bất kể là máy bay hay là xe chở khách, mỗi ngày đều treo bảng đã hết vé. Còn xe khách tư nhân, từ lâu đã đầy ắp người.

Rất nhiều người chỉ có thể lựa chọn lặn lội đi bộ. Mỗi khi có một chiếc xe bay hoặc là xe tải chạy qua bên cạnh bọn họ, bọn họ sẽ dừng bước lại, đầy hi vọng trong lòng mà nhìn qua, giơ tay vung vẩy. Thế nhưng, thường thường mà bọn họ gặp được, chỉ là làm bụi mù mịt xoáy lên bởi xe bay gầm thét chạy qua.

Làm cho người ta tuyệt vọng nhất, cũng không phải là tìm không thấy chỗ ở hoặc là không ngồi lên được xe. Ở cái thế giới này, còn có cướp bóc, lừa đảo, lừa bán, giết người. Đủ loại hành vi phạm tội mỗi ngày đều đang diễn ra, dọc theo đường đi, có thể gặp được mấy lần, chỉ bởi vận khí xui xẻo.

Ở đây không có chiến tranh, thế nhưng, đây chính là thế giới Tự Do!

***********************************

Trên đường cái đi thông tới cảng Bering, một chiếc xe bay Bonaparte thân rộng và xa hoa, đang vững vàng chạy nhanh như bay.

Ven đường, một nữ nhân đang ngồi khóc lóc ở trên đống hành lý lộn xộn, vụt qua ở bên ngoài của sổ xe.

"Phải ước thúc một chút đi." Trong xe một lão nhân hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Làm quá độc ác, đối với chúng ta không có chỗ gì tốt. Việc mổ gà lấy trứng, thỉnh thoảng vui sướng một chút là được, nhưng nhắc cho bọn chúng đừng quá phận."

"Dạ." Ngồi ở bên cạnh lão nhân, một người đàn ông trung niên thanh âm cung kính đáp lời.

Vị lão nhân có tên là Tô Khắc Chu. Cái tên này, trong dân chúng bình thường ở cảng tự do, rất ít người biết. Thế nhưng, nếu như đem tất cả những người đứng đầu của các thế lực lớn ở cảng tự do, tập trung lại làm một cuộc điều tra, trong những cái tên không thể bỏ qua nhất, ba chữ Tô Khắc Chu này, tuyệt đối có thể đứng vào Top 5.

Cho dù có người không biết Tô khắc Chu là ai, vậy thì, chỉ cần có người nói cho hắn biết rằng ông trùm giấu mặt của thương hội Long Hưng, chính là vị lão nhân nhỏ gầy này, thế là được rồi... Không cần phải nhiều lời.

Người rõ ràng, luôn luôn sẽ mở to hai mắt, rồi câm như hến. Còn kẻ không rõ... cũng không cần phải lại cố để cho hắn hiểu được.

Ở cảng tự do, không biết thương hội Long Hưng, chỉ có ngu ngốc.

Cảng tự do, rất nhiều nơi, đều có thể trông thấy một cái chữ "Long" viết theo lối thảo. Ở trên chiến hạm của hạm đội thương mại vũ trang, ở trên các tòa nhà hoặc cần cẩu to lớn ở cảng khẩu, ở trên tường ngoài của các kho chứa cực lớn, các khu chợ và thành vũ trụ, trên robot, trên xe bay, thậm chí là trên hình xăm của mấy tên lưu manh đầu đường.

Đây là là tiêu chí của thương hội Long Hưng. Tất cả những gì bị đánh lên cái tiêu chí này, đều thuộc về thương hội Long Hưng.

Cái thương hội này, cùng với thương hội truyền thống có ý nghĩa không giống nhau. Đây là một tập đoàn có tổ chức nghiêm mật với phạm vi kinh doanh cùng lĩnh vực giao thiệp cực kỳ rộng lớn và rắc rối phức tạp.

Dưới ngọn cờ của nó, không chỉ có vận tải, xuất nhập khẩu, giải trí, thực phẩm, khách sạn, kho chứa, còn có các doanh nghiệp sản xuất chế tạo tàu, điện tử, máy móc.... Hơn nữa, nó còn khống chế gần 8% cảng khẩu của cảng tự do, có một đội quân lính đánh thuê huấn luyện quân sự hóa cùng hai hạm đội vũ trang. Trong tất cả các thành phố lớn của Cảng Tự Do, đều có sản nghiệp và đội ngũ bảo vệ của nó.

Ba mươi năm nay cảng tự do phong vân biến đổi, các tập đoàn xếp hạng phía trên thương hội Long Hưng đều đã suy sụp thì suy sụp, tan ra thì tan rã. Chỉ có cái thương hội uy tín lâu năm này, vẫn y nguyên sừng sững bất động.

Ông chủ sau màn của một tập đoàn như thế, có bao nhiêu năng lực, có thể nghĩ được.

Không ai có thể coi thường mệnh lệnh của Tô Khắc Chu. Ông ta nếu như đã lên tiếng, như vậy trong phạm vi thế lực của thương hội Long Hưng, tất cả các hoạt động phạm tội đều biến mất vô tung vô ảnh. Dám ngấm ngầm chống lệnh ở phía sau Tô Khắc Chu, vậy thì sẽ phải trả một cái giá lớn cực kỳ thảm khốc.

"Đã báo xuống dưới rồi." Trung niên nhân Berger tắt máy thông tin, nhẹ nhàng nói.

"Ừm." Tô Khắc Chu con mắt tràn đầy nếp nhăn nửa khép nửa mở nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ gật gật đầu.

Ngoài cửa sổ xe bay Bonaparte, dân chạy nạn nối liền không dứt giống như đàn bò rừng di trú. Thành đàn thành đội chậm rãi đi về phía trước.

Tô Khắc Chu lặng yên theo dõi, qua một lúc lâu, ông ta giống như lầm bầm hỏi: "Nghe nói, gần đây trên tuyến đường bay, mấy đám hải tặc kia càng ngày càng quá mức phải không?"

"Đúng thế, hội trưởng." Berger gật đầu. Làm chủ nhiệm bảo vệ thống lĩnh toàn bộ các lực lượng vũ trang bao gồm cả lính đánh thuê và hạm đội ở trong tập toàn, hắn đối với tình huống của hải tặc không thể hiểu rõ hơn được nữa rồi, lập tức nói tiếp: " Đế quốc Sous đã tập kết trọng binh ở biên giới Liên bang Salerga, cả tuyến đường bay chính từ Trenock đi thông qua Salerga, đều đã bị hạm đội hộ tống của bọn họ chiếm cứ. Hiện tại, tàu buôn từ cảng tự do, chỉ có thể đi vòng qua đường bay thương mại và đường bay rìa. Đây chính là cơ hội tốt cho đám hải tặc ra tay .

"

"Bọn chúng phát tài như thế nào, ta mặc kệ." Mục quang của vị lão nhân, đã trở nên sắc bén như đao: "Thế nhưng, nếu như có kẻ phá hư quy tắc của thế giới Tự Do, đó không phải là ta có thể nhẫn nhịn được nữa rồi. Cảng Tự Do, chỉ có thể là cảng tự do của chúng ta. Đám hải tặc này cùng thế lực ở sau lưng bọn chúng, bàn tay đã với quá dài rồi!"

"Chúng ta đã nhận được tin tức." Berger nói: "Tây Ước gần đây đang thu mua đoàn hải tặc một cách trắng trợn, đồng thời duy trì cung cấp vũ khí, chiến hạm và tài chính cho bọn chúng. Hiện tại, những đoàn hải tặc này không chỉ hạ thủ với các tàu buôn đột phá tuyến phong tỏa của thế lực đối địch, mà còn dám ra tay với các chiến hạm vận tải quân dụng. Thực lực của bọn chúng, đang bành trướng rất nhanh."

"Đây là chuyện mà Tây Ước thường làm." Vị lão nhân khoát tay áo: "Nếu như nói cả xã hội nhân loại là một cuộc chiến tranh lớn, như vậy, ở thế giới Tự Do, chính là một cuộc chiến tranh nhỏ! Phía sau tất cả các thế lực lớn ở đây có bối cảnh như thế nào, chúng ta đều rất rõ ràng. Sớm muộn, địch nhân của chúng ta sẽ lộ ra răng nanh của chúng. Hiện tại, đám hải tặc hung hăng ngang ngược, bất quá là thế giới Tự Do đưa ra tín hiệu tẩy bài một lần nữa mà thôi."

"Chúng ta giờ nên làm như thế nào?" Berger bất an mà cúi người nói: "Bọ Cạp, Đao Máu, Mắt Ác Ma, ba đoàn hải tặc lớn, đều đã nhận được tàu tuần dương và tàu khu trục của của Tây Ước. Tuy rằng chỉ là chiến hạm kiểu cũ, thế nhưng lại là trang bị quân sự hoàn toàn, chuyện này ở trước kia, chính là không thể tưởng tượng được đấy."

Lão nhân nhíu mày nói: "Sự phá hoại của hải tặc, đã quyết định bọn chúng phải bị ước thúc. Trước kia, chúng ta có thể khống chế bọn chúng, hiện tại cũng có thể."

"Ý của ngài là..." Berger thấp giọng nói: "Chúng ta..."

"Chúng ta không cần làm cái gì cả!" Lão nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Hiện tại, quan hệ giữa mấy hải tặc đoàn đang rất khẩn trương. Stearman của Mắt Ác Ma, sớm đã chờ cơ hội ra tay với Hayredding. Các thế lực lớn, thậm chí đều đã đặt cược, chờ xem trò hay này. Chúng ta cũng không cần phải tham dự vào, chỉ cần ở thời điểm thích hợp, đổ thêm dầu vào lửa , vậy cũng là đủ rồi."

****************************

"Đoàn hải tặc Râu Đỏ, gần đây như thế nào lại biến mất?"

Ở Cảng tự do, trong đại sảnh trung tâm giao dịch, một người trung niên mặt mũi hèn mọn, nhìn đang có chút hả hê mà cao giọng đàm luận: "Cái đống khoáng thạch kia của bọn họ, đã ở trong tay lão Klaus gần một tháng rồi. Nếu như không ra, đống khoáng thạch này, theo như quy tắc, chẳng khác nào biếu không cho lão Klaus rồi!"

"Đúng thế nha, cái đám Râu Đỏ này, nói cái là liền không thấy tăm hơi!" Trong đại sảnh nghị luận nhao nhao: "Đống khoáng thạch kia, thế mà giá trị cũng không ít tiền! Thương đoàn Gasol bị cướp, vẫn còn đang chờ chuộc về đây này!"

...

"Klaus, ngươi lần này có thể tính là kiếm bộn rồi!" Một giao dịch viên hướng về một lão đầu thần sắc nhàn nhã ở lô ghế số 201 đại sảnh mà kêu lên.

"Kiếm bộn?" Lão đầu Klaus vẻ mặt nghiêm túc: "Coi như là ta trả lại tiền đặt cọc, chỗ hàng này ta cũng không thể ăn. Việc buôn bán, hơn nhau là ở lương tâm tín nghĩa! Hayreddin là mối khách quen của ta. Chỗ hàng này, bất kể thế nào, ta cũng giữ lại hộ hắn."

"Ha ha ha ha!" Trong đại sảnh giao dịch, vang lên một trận cười vang.

Ai cũng đều biết, ở trong cái đại sảnh giao dịch tự do không gì không mua không gì không bán này, thương nhân giao dịch đỉnh cấp Klaus chính là một lão hồ ly đến chày cũng phải chịu vắt ra nước. Muốn hắn nói lương tâm, đó là đừng nghĩ nữa. Còn nếu nói là hắn giảng tín nghĩa, theo như quy tắc ăn tươi số hàng này, đó cũng là điều chắc chắn.

************************

"Đoàn hải tặc Râu Đỏ, chỉ sợ, đã trở thành lịch sử rồi nha?" Trên ghế sô pha của khu nghỉ ngơi ở đại sảnh, một nam tử đầu trọc miệng ngậm xi gà, bắt chéo chân, nhàn nhã nhìn một bên khác của ghế sô pha, chính là Stearman đang thần sắc thản nhiên uống rượu nói: " Đoàn trưởng Stearman, ngươi hôm nay liền nói thật đi, Mắt Ác Ma, rốt cục là có động thủ với Hải tặc Râu Đỏ không vậy?"

"Bang chủ Petrov chê cười. Với sự linh thông của bang Bắc Cực các ngươi , lại còn không biết sao?" Stearman mỉm cười, lắc đầu nói: "Hải tặc Râu Đỏ hùng bá ở tinh vực Tam Giác Vàng nhiều năm như vậy... Có lẽ không phải Mắt Ác Ma nho nhỏ của chúng ta là có thể chọc được đấy. Huống hồ, mười năm trước, chúng ta đã từng là bại tướng dưới tay của chúng. Hiện tại, mọi người nước giếng không phạm nước sông mà thôi."

"Hắc hắc." Petrov đầu trọc cười nói: "Stearman, ngươi nói với ta mấy lời này, đã không còn ý nghĩa nữa rồi. Nhìn chiếc tuần dương hạm đang đỗ ở cảng khẩu của ngươi kia, nói ngươi sợ Hayreddin, ở đây thật đúng là không có mấy người tin tưởng. Nói thật đi, lúc nào định động thủ, ta có thể đặt cược lớn vào ngươi!"

Lời nói của Petrov, lập tức dẫn đến sự tán đồng trong đại sảnh giao dịch. Tất cả mọi người đều biết rõ, lần này Stearman đến cảng tự do, không phải đơn giản chỉ là để thanh lý đống hàng hóa cướp bóc được như vậy. Hắn ở đây chính là đang dương oai diễu võ. Chiếc tuần dương hạm kia, khi tiến vào cảng khẩu, ngay cả số hiệu cũng đều không có xóa, nói rõ ở sau lưng hắn có thế lực của Tây Ước ủng hộ.

Chờ cho tuần dương hạm ở bên trong xưởng tàu sửa lại màu sắc, phun lên tiêu chí của Mắt Ác Ma, đoàn hải tặc Râu Đỏ chỉ sợ là gặp nạn rồi.

"Đoàn Hải tặc Râu Đỏ thua là cái chắc rồi!" Gã trung niên nhân mặt mũi hèn mọn nói như đinh đóng cột: "Tiền của ta tuy rằng ít, thế nhưng coi như là đã đặt cược lên toàn bộ thân gia! Đừng nói nữa, thấy được sự thong dong này của đoàn trưởng Stearman, ta liền yên lòng quá rồi! Nếu như ta là Hayreddin, vậy thì liền mau lẹ cuốn gói về tinh vực Tam Giác Vàng rồi! Ở đây, cũng không phải là chỗ mà hắn có thể xoay người! "

"Đúng thế! Đúng thế! Ta cũng đặt cược lớn vào đoàn trưởng Stearman. Ngươi thì sao?"

"Còn phải nói sao? Ta ngay cả tiền riêng của vợ cũng đều lấy ra rồi!"

“ Đánh trận này xong, thế lực hải tặc, vậy mà chỉ còn có mỗi đoàn trưởng Stearman của chúng ta giương cờ rồi! Nói ta nịnh nọt cũng được, vuốt mông ngựa cũng được, lúc này mà không nhanh, về sau còn có mặt mũi nào mà theo Mắt Ác Ma của chúng ta kiếm cơm ăn? Ta lại được vuốt mông ngựa nữa rồi!"

Nhất thời, ngôn từ nịnh nọt như nước thủy triều.

"Ha ha." Stearman cười mà không nói, từ dáng vẻ thản nhiên của hắn, ai cũng có thể nhìn ra rằng hắn đang đắc ý. Có được chiếc tuần dương hạm được vũ trang quân sự hoàn toàn, Mắt Ác Ma, ngược lại đích xác là có tiền vốn để đắc ý. Coi như là chiến liệt hạm cùng tuần dương hạm hạng nặng với thể tích lớn hơn nữa ở Cảng Tự Do, cũng đều không phải là đối thủ của chiếc tuần dương hạm này của hắn.

Trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, khiêm tốn và điệu thấp chính là vô dụng. Có thực lực, liền ngang ngược liền càn rỡ. Chỉ cần ngươi có đủ thực lực, ngươi có thể thu hoạch được càng nhiều.... Ngươi cường thế, sẽ khiến cho rất nhiều thế lực rục rịch nhượng bộ lui binh, cũng có thể khiến cho rất nhiều người đi cổ vũ cho ngươi.

Giống như là hiện tại, phí giao dịch hàng hóa của Mắt Ác Ma, đã được điều chỉnh giảm năm điểm. Đẳng cấp giao dịch tín dụng, cũng tăng lên một cấp. Mà chờ cho đến khi đánh tan được Đoàn Hải tặc Râu Đỏ, bọn họ, sẽ chính thức trở thành thế lực chủ yếu nhất của thế giới Tự Do.

Đến lúc đó, Stearman chính là có thể được ngồi ở trên bàn đàm phán của thế giới Tự Do, cùng những tập đoàn siêu cấp kia, thảo luận việc phân phối lợi ích. Trước khi chiếc tuần dương hạm xuất hiện ở bến cảng , tiền đặt cược cho Mắt Ác Ma đối với Râu Đỏ là 1 ăn 1,2 , mà bây giờ, chính là 1 ăn 3! Điềus này đã tỏ rõ, lời nói của Stearman, phân lượng càng ngày càng nặng.

Chỉ còn chờ kết cục nữa thôi.

"Klaus..." Giao dịch viên ngồi ở ghế số 202 trượt ghế đến bên cạnh lão đầu Klaus, dùng cánh tay chọc chọc lão ta: "Ông đặt cược cho bên nào?"

"Ta không đánh bạc!" Lão đầu lắc đầu giống như cái trống lúc lắc: "Thứ đó quá kích thích, ta là chịu không được."

"Nha..." Giao dịch viên có chút thất vọng, trước khi rời đi, lại chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một câu: "Hải tặc Râu Đỏ, vẫn chưa liên hệ với ông sao?"

"Không có." Lão đầu vẻ mặt hoang mang: "Ta cũng buồn bực, bọn hắn đến cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Giao dịch viên trượt ghế rời đi. Hắn không có trông thấy, trong mắt lão hồ ly hiện lên một tia tinh quang

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.