Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 13: Q.2 - Chương 13: Kẻ địch trời sinh






Cả bộ tham mưu tác chiến đang bận đến tối mắt tối mũi, mọi người thì vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng Điền Hành Kiện và Carl thì lại trở thành người ngoài cuộc, cực kỳ nhàn rỗi, công việc quan trọng nhất hàng ngày chính là đợi các phòng nghiên cứu đưa bản kế hoach tác chiến tới rồi đối chiếu, kiểm tra số liệu, sau đó thì tống vào máy tính là xong. Cho nên, hầu hết thời gian, Điền Hành Kiện đều cùng Carl ngồi trong phòng làm việc chém gió với nhau

Về tình hính chiến đấu cụ thể, kẻ chưa từng đặt chân lên tiền tuyến tham gia chiến đấu như Carl đương nhiên là không có quyền lên tiếng, nhưng nếu nói đến tình hình quốc tế, lực lượng quân sự, các chiến dịch kinh điển thì mập mạp cũng chỉ có thể trật tự ngồi nghe.

"Chiến dịch sông Tala! Ngươi chưa nghe nói tới chiến dịch sông Tala sao? Đây chính là một chiến dịch kinh điển của lục quân đấy." Carl đi đi lại lại, khoa chân múa tay, nước miếng văng tung toé.

Kẻ kiến thức nông cạn như Điền Hành Kiện chỉ có thể thành thật gật đầu thừa nhận mình thực sự chưa nghe qua.

"Thật không biết ngươi làm thế nào mà chui được vào bộ tham mưu nữa." Carl làm ra vẻ khó hiểu, nói: "Ngay cả chiến dịch sông Tala mà cũng không biết."

Mập mạp bèn giơ nắm đấm lên, ý bảo đầu to nếu không chịu nói thẳng vào vấn đề sẽ bị trấn áp bằng vũ lực.

Do thường xuyên bị một kẻ xuất thân từ lính trinh sát như mập mạp tẩm quất nên Carl nhanh chóng học được thuật quan sát sắc mặt, lập tức nói tiếp: "Chiến dịch đó có hình thức khá giống bây giờ, nhưng bất luận là binh lực tham chiến, trang bị vũ khí, kỹ thuật chỉ huy, chúng ta đều không thể so sánh được với quốc gia cỡ lớn như Cộng hoà Ryan và Liên bang Naga, chứ đừng nói là những siêu cường quốc."

Điền Hành Kiện không cho là đúng, nói: "Chúng ta không so được, chẳng nhẽ cái đám Gatralan chỉ biết cắm đầu vào chiến tranh, tiềm lực kinh tế chỉ bằng nửa chúng ta lại so được sao? Bây giờ chỉ cần đánh bại bọn chúng là được rồi, những quốc gia khác có lợi hại hơn nữa thì liên quan gì đến chúng ta chứ!"

Carl kêu lên: "Chiến tranh là một môn nghệ thuật! Nghệ thuật! Chiến dịch sông Tala chính là một tác phẩm kinh điển của thứ nghệ thuật này. Huống hồ, thậm chí cả động cơ phát động chiến tranh của người ta ngươi cũng không biết nữa! Ngươi cho rằng đế quốc Gatralan và chúng ta chỉ đơn giản là đánh nhau thôi sao? "

Vừa nói tới chiến tranh, Carl liền tiến vào trạng thái cuồng hóa, nếu không phải e ngại nắm đấm của Điền Hành Kiện thì nước miếng của Carl thực sự là có thể phun đầy lên mặt hắn rồi.

Điền Hành Kiện ngạc nhiên nói: "Ngoại trừ tài nguyên ra thì còn có thể có động cơ gì nữa chứ?"

Carl chỉ còn biết ôm đầu, cảm thấy việc mình coi mập mạp là thần tượng quả là một đại sỉ nhục của trong đời, người này ngoài việc thôi diễn coi như lợi hại ra thì những vấn đề khác gần như đều mù tịt. Crrl nhìn vào nắm đấm của mập mạp để lấy lại bình tĩnh, bắt đầu giảng bài cho mập mạp: "Ngươi hẳn là có biết lịch sử của các quốc gia hiện nay chứ?"

Điền Hành Kiện gật đầu: "Có, ta đã từng học qua trong môn lịch sử vũ trụ."

Thấy mình không cần phải giải thích từ đầu, Carl nói luôn: "Mấy ngàn năm qua, từ khi Liên bang Trái Đất giải thể, trải qua quá trình cướp đoạt tư bản, tài nguyên hầu như đã bị tiêu hao sạch sẽ, những siêu cường quốc ở tinh vực trung ướng không ngừng thăm dò ra ngoài, nhưng hầu như chỉ tìm được những tinh cầu không có giá trị khai thác hoặc là tinh vực công cộng không có tinh cầu di dân. Loài người bây giờ tựa như một đàn sói bị nhốt trong lồng, tự cắn giết lẫn nhau."

Điền Hành Kiện nói: "Nói cả buổi thì vẫn chẳng phải là tranh đoạt tài nguyên sao."

Carl lắc đầu, nói: "Không giống, sự tranh đấu của Phỉ Minh và Tây Ước càng ngày càng quyết liệt, cuộc chiến của chúng ta và đế quốc Gatralan cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của toàn xã hội loài người mà thôi."

( Phỉ Minh là tên gọi tắt của liên minh quân sự do Cộng hoà Phỉ Dương cầm đầu. )

( Tây Ước là tên gọi tắt của nhóm các quốc gia cùng ký hiệp ước hợp tác quân sự tại thủ đô Sidon ( Tây Đốn ) của đế quốc Binalter. )

Điền Hành Kiện gật đầu nói: "Cái này ta biết, nhưng mấy trăm năm qua, các nước đánh tới đánh lui cũng đâu có quốc gia nào bị tiêu diệt."

Carl thở dài: "Trước kia không có, không có nghĩa là tương lai không có. Ở trong cơn lốc đó, không một ai có thể chạy trốn. Bây giờ Liên hiệp Nghị viện Tối cao đã chỉ còn lại cái tên, chỉ cần một trong hai siêu cường kia phát động chiến tranh thì sợ rằng đại chiến vũ trụ chân chính sẽ bùng nổ, bây giờ đế quốc Gatralan chỉ là đang chấp hành kế hoạch chiến lược của trung ương Tây Ước, bào mòn thế lực của Phỉ Minh mà thôi."

Điền Hành Kiện ngồi im lặng. Trong xã hội loài người, Liên bang Leray bất quá cũng chỉ là một quốc gia hạng trung, có ba tinh vực thì đã bị chiếm mất một, mà đấy là đối thủ chỉ là quốc gia quân sự độc tài mà thôi. Nếu vũ trụ đại chiến thực sự nổ ra, dưới sự tham gia của những quốc gia khác, Liên bang có thể trụ vững bao lâu, chỉ sợ là ai cũng không dám nghĩ tới.

Hơn một ngàn năm tiến ra vũ trụ vừa qua là một ngàn năm phát triển nhanh nhất của lịch sử nhân loại, nhưng cùng với sự tăng vọt của dân cư, sự phát triển của khoa học kỹ thuật lại không có thêm nhiều tài nguyên được thăm dò ra.

Điều này chính là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn và va chạm giữa các siêu cường, dẫn tới chạy đua vũ trang, một mặt vừa muốn nuốt sống kẻ địch, một mặt lại sợ hãi bị người khác ăn tươi, mấy con sói đói chỉ biết nhìn nhau giằng co, đem tài nguyên dồn hết cho trang bị quân sự.

Đây không thể không nói là một thứ bi kịch của loài người.

Gần mấy trăm năm qua, dưới sự dung túng và xúi giục của những siêu cường này, một số quốc gia vẫn nằm trong trạng thái chiến tranh, chiến hỏa lan tràn càng lúc càng lớn. Bây giờ, ngay cả hai quốc gia hạng trung ở rìa vũ trụ như Liên bang Leray và đế quốc Gatralan cũng bị cuốn vào. Carl nói rất đúng, trận chiến tranh này cũng chỉ là một hình ảnh thu nhỏ của vũ trụ mà thôi.

"Với thế cục hiện nay, Liên bang nếu muốn có được không gian sinh tồn, thật sự là rất khó. Đây là một thế giới điên cuồng." Carl như nghĩ ra điều gì bèn chuyển đề tài: "Kinh nghiệm chiến tranh của Liên bang thật sự quá ít ỏi. Trong chiến tranh, ngoài kinh tế, quân bị, khoa học kỹ thuật ra thì một sĩ quan chỉ huy ưu tú cũng có thể quyết định thắng bại, nhưng đáng tiếc, liên bang lại không có, ngay cả một sĩ quan chỉ huy làm thương hiệu cũng không có."

Không biết hắn lấy từ đâu ra một quyển sách ảnh, chỉ vào từng bức ảnh trong đó, nói: "Nhìn đi, đây là những nhà quân sự ưu tú nhất thế giới." Hắn thở dài, nói tiếp: "Hiện giờ, trong những tướng quân dang tại chức, Liên bang vẫn không có một ai có thể có tên trong này, nhưng đối thủ của chúng ta, lục quân đế quốc Gatralan lại có một."

Carl lật nhanh vài trang, chỉ vào một tướng quân tuổi chừng bốn mươi, vóc người thon gầy, nói: "Đây, chính là người này. Russell - thượng tướng đế quốc Gatralan. Nghe nói kế hoạch xâm lược lần này của Gatralan chính là một tay hắn vạch ra."

Điền Hành Kiện cẩn thận nhìn người đàn ông có tướng mạo khá bình thường này. Trong ảnh, ông ta đang mặc lễ phục thượng tướng, ánh mắt bình tĩnh. Càng xem, mập mạp lại càng cảm thấy dường như người này và hắn có một mối liên hệ gần gũi, là bằng hữu trời sinh, hoặc là kẻ địch trời sanh, cảm giác kỳ diệu vừa như oan gia ngõ hẹp, lại vừa như bạn bè trùng phùng.

Mập mạp lắc lắc đầu tự cười mình, người như vậy phải là đối thủ của tổng tham mưu trưởng - thượng tướng Mikhailovich chứ đâu đến lượt một gã gà mờ như hắn, mà cùng một kẻ địch như vậy trở thành bằng hữu lại càng không có khả năng.

Mong các bạn post các chương sau ấn vào nút "Trích" và k chỉnh sửa Code lung tung.

Thân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.