Chương trình Đàm thoại của Feric đã đến thời điểm phát sóng.
Thế nhưng lại khiến cho dân chúng Trenock thất vọng đó là, trên màn hình TV, ngoại trừ từng thông báo xin lỗi hiện lên ra, không có bất cứ dấu
hiệu phát sóng nào.
Trước khi liên quân lên đường, cái chương trình này cũng đã trở thành
lựa chọn mỗi ngày của tất cả người dân Trenock. Bọn họ yêu Feric, yêu
ông bạn có mái tóc xám trắng, ngôn từ sắc bén và một trái tim chính trực mà nhiệt tình này.
Trong cuộc chiến tranh này, so với rất nhiều người, ông ta lại càng giống như một người chiến sĩ!
Tất cả mọi người đều chờ mong tín hiệu truyền về từ tiền tuyến của ông
ta. Vì tính chân thực của chương trình, đài truyền hình thậm chí còn
công khai tần suất tín hiệu, tiếp nhận sự giám sát của công chúng. Chỉ
có mấy chiếc máy chụp ảnh đặc biệt của Feric và chỉ có tín hiệu truyền
về từ máy truyền tín hiệu dân gian thì mới là chân thực. Chỉ cần là
người có chút kiến thức về loại kỹ thuật này, đều có thể giám sát tín
hiệu, phân biệt thật giả.
Lần này, quân bộ hiển nhiên là đã bất chấp rồi.
Bọn họ cần dùng phương thức này để chứng minh rằng bọn họ vẫn như cũ là
người bảo vệ cho cái quốc gia này, chứng minh rằng bọn họ vẫn đáng tin
cậy như cũ!
Thế nhưng, hầu như tất cả các bình luận cũng không xem trọng hành động
này của quân bộ. Rất nhiều nhân sĩ trong ngành khi nói đến cái chương
trình, đều là lắc đầu. Feric là một con người gai góc và cứng đầu, đây
là điều mà mọi người đều biết. Ông ta không thể nào bị mua chuộc ,ông ta chính là một tảng đá ở trong bồn cầu, vừa thối lại vừa cứng. Quân bộ
lần này chính là vác đá đập chân mình!
Ý kiến như vậy, không chỉ ở trong giới săn tin, trong đài truyền hình, mà cũng có ở trong chính trường, trong dân chúng
Tâm tình của rất nhiều người đều đang rất mâu thuẫn. Bọn họ không nghi
ngờ về phẩm đức nghề nghiệp của Feric, sự tín nhiệm của bọn họ đối với
Feric giống như là sự tín nhiệm của bọn họ đối với chính mình. Thứ mà
bọn họ cảm thấy mâu thuẫn, đó là cái quân đội này.
Đây là một quân đội có lịch sử vĩ đại và truyền thống quang vinh, đây là một quân đội được xưng là khó có thể chiến thắng được.
Thế nhưng, tất cả vinh quang đều là lịch sử. Từ sau khi chiến tranh bộc phát, lá cờ Trenock chưa bao giờ ảm đạm đến như vậy.
Tinh cầu Reske thất thủ toàn tuyến, Lôi Phong tinh Thương Lãng tinh hai
lần rơi vào tay giặc. Người Sous đến, rồi người Jaban đến... Hai quốc
gia mà người Trenock chưa bao giờ thèm liếc nhìn này đã thoải mái mà
vượt qua biên giới của Trenock, giống như vào chỗ không người.
Mà quân đội vốn được bị người ký thác kỳ vọng cao độ, lại mang tới cho
cái quốc gia này, mang tới cho tất cả người dân, lần lượt lại là sự thất vọng và sự nhục nhã khi quốc thổ bị chiếm lĩnh.
Không ai đi truy cứu về nguyên nhân sâu xa trong mấy lần thất bại của quân bộ.
Mặc dù có không ít người biết, chiến tranh ở Reske có sự liên quan rất
lớn tới phủ Tổng Thống cùng với đám cố vấn an toàn, với quốc hội, với
đám chính khách đảng đối lập, thế nhưng cũng không ai để ý đến.
Quân nhân chính là quân nhân, nếu như có một đơn vị bởi vì một nhân tố
nào đó mà từ bỏ chức trách của mình, bất kể thế nào thì đều không đáng
để tín nhiệm.
Mọi người đều đang chờ đợi bản tin truyền về từ tiến tuyến của Feric,
thế nhưng, bọn họ cũng sợ phải nghe thấy những lời thực tế khiến cho
mình thất vọng kia, sợ phải nhìn thấy sự thất vọng và bi thương không
thể nào che giấu dưới biểu cảm trào phúng của Feric.
Khi Feric bước lên tàu sân bay Hermod để bắt đầu cuộc hành trình, mọi
người đều đang chờ đợi trong sự im lặng. Rất nhiều người đã liên tục
chuyển kênh TV của mình tới kênh chuyên dụng của chương trình Đàm thoại, mặc dù biết rõ chương trình không thể nào bắt đầu nhanh như vậy, thế
nhưng bọn họ vẫn thích ngẩn người ở trước hình ảnh đứng yên trên kênh
của chương trình.
Thời gian, càng ngày càng đến gần thời điểm dự báo phát sóng, trái tim
mọi người cũng càng ngày càng trở nên sốt sắng trong sự mong chờ.
Thế nhưng, rốt cục khi chương trình bắt đầu phát sóng, thứ mà mọi người
nhìn thấy, vậy mà chỉ là một thông báo xin lỗi do đài truyền hình tuyên
bố, bởi vì máy truyền tín hiệu dân dụng chưa được cài đặt điều chỉnh
xong, thế nên thời gian phát sóng chương trình sẽ bị kéo dài.
Một số người đã chửi ầm lên, thế nhưng càng nhiều người thì lại chờ đợi
trong sự trầm mặc, dùng sự nhẫn nại lớn nhất của cuộc đời ra để chờ
đợi. Bọn họ tin tưởng Feric, và điều quan trọng hơn chính là, đối với
cái quốc gia của mình này, đối với quân đội mang vô số vinh quang của
cái quốc gia này, bọn họ vẫn còn có một chút chờ mong ở sâu trong nội
tâm.
Cho dù bọn họ hết bại rồi lại bại, cho dù ngọn lửa chiến tranh ở Reske
rất có thể sẽ bùng cháy ở tinh hệ Trường Chinh, ở các tinh hệ khác, thế
nhưng mọi người vẫn kiên định mà tin tưởng, cái quân đội này sẽ mang đến vinh quang và niềm kiêu hãnh cho cái quốc gia này, sẽ khiến cho những
kẻ xâm lược đặt chân lên biên giới phải trả một cái giá thật đau và thật đắt. Sẽ có một ngày, khiến cho người Trenock tự hào mà vung lá cờ của
quốc gia mình, chạy như điên trên đường phố!
Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, tâm tình thất vọng trong lòng dân chúng càng ngày càng trầm trọng.
Trên báo chí, trên mạng, trên đủ loại chương trình đàm thoại, còn có cả
các diễn đàn giao lưu, tràn ngập đều là tâm tình thất vọng như thế này.
Dạng tâm tình này đang dần tăng trưởng, thậm chí đã tới mức không thể
khống chế nổi.
“Hiển nhiên, quân bộ còn chưa mua chuộc xong Feric. Sự ngoan cố của bọn hắn phỏng chừng giống như con khỉ đá kia.”
“Chương trình vĩnh viễn sẽ không được phát sóng đâu, quân đội không
ngừng gặp thất bại, làm sao có thể để cho sự nhục nhã của bọn họ bị phát lên ti vi? Đối với chiến sự ở tiền tuyến, tôi rất không lạc quan.”
“Đây có thể lại là một thất bại đau đơn nữa hay không? Liên quân hiện tại đến tột cùng là bại lui tới nơi nào rồi?!”
Dòng ngôn luận như thế này đang xôn xao khắp các ngõ ngách. Khi sự nhẫn
nại đã vượt quá cực hạn, một tin tức không biết từ đâu truyền đến đã nổ
vang trong lòng dân chúng giống như một quả bom.
“Tiền tuyến thất bại!”
Tin tức này giống như ngọn gió đang thổi qua Trenock. Về việc tiền tuyến chiến bại như thế nào, hạm đội tổn thất bao nhiêu, có bao nhiêu binh sĩ chết trận, miêu tả thảm trạng bại trận như thế nào, có rất nhiều phiên
bản. Mà chương trình đưa tin chiến trường của Feric thì vẫn chậm chạp
không phát sóng, điều này lại càng khắc sâu mức độ đáng tin của tin tức.
Mọi người rốt cục đã mất đi sự kiên nhẫn, mọi người rốt cục đã từ bán
tín bán nghi mà biến thành tin tưởng không hề nghi ngờ. Rất nhiều người
đã xông ra đầu phố, bọn họ tập trung lại với nhau, phát tiết sự thất
vọng và bất mãn của mình. Rất nhiều người uống đến say như chết ở trong
quán rượu, còn có rất nhiều người đã thất thanh mà khóc rống lên trong
đám người nơi đầu phố.
Thủ đô Hán Kinh giờ này đã là đêm khuya, trên quảng trường Thắng Lợi lớn nhất của cái thành phố này, hàng vạn dân chúng đang tập trung lại cùng
với nhau.
Một số người đang đốt lên các ngọn nến trên quảng trường. Đó là để cầu khấn cho các chiến sĩ đã hi sinh.
Còn có rất nhiều người đã giương lên biểu ngữ. Mọi người đều trút lửa
giận nhắm vào đám tướng quân của quân bộ kia. Tất cả đều là lỗi của bọn
hắn. Là bọn hắn đã khiến cho hàng triệu thanh niên Trenock phải ngã
xuống dưới họng súng của quân địch.
THời gian này, trong dòng tâm tình đang tuôn chảy này, mặc dù chính phủ
lần lượt phát ra các thông báo bác bỏ tin đồn, thế nhưng, tâm tình của
dân chúng vậy mà lại không hề có dấu hiệu hạ nhiệt một chút nào.
Khai chiến đã sắp được hai năm rồi, bọn họ đã chịu đủ rồi!
Ngay khi cỗ cảm xúc này càng ngày càng trở nên kịch liệt, ngay khi trong quán rượu ở Trenock đã có người uống say mà gây sự đánh nhau, và trên
đường phố đã xuất hiện náo động, đột nhiên, trên màn hình TV của cả
Trenock đều đã xuất hiện chung một hình ảnh!
Mấy trăm kênh phân biệt thuộc về các doanh nghiệp truyền thông khác
nhau, thuộc về các đài truyền hình của quốc gia và của tư nhân. Đều cùng chung một hình ảnh!
Cả thế giới dường như đều đã ngưng đọng trong thời khắc này.
Mọi người ngơ ngác nhìn lên màn hình ở trong phòng khách, trong phòng
ngủ, trong quán bar, trong văn phòng, trên ngã tư quảng trường, trên các tòa nhà đang lấp lóe ánh đèn.
ĐÓ là một hình ảnh lửa đạn bay tán loạn, nhìn xuống thời gian ở góc
dưới, tựa hồ là vào tám giờ trước. Trong hình ảnh, Feric đang ở lớn
tiếng kêu gào cái gì đó!
Tín hiệu tựa hồ có chút vấn đề, hình ảnh lặng thinh không tiếng động,
mọi người không nghe ra được cái gì, chỉ có thể nhìn ông bạn già mà bọn
họ chờ đợi đã lâu kia đang dùng vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với sự trầm
ổn lạnh lùng bình thường của ông ta mà hét lên một cách điên cuồng với
mình.
Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Feric kích động như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tâm tình ông ta bộc phát ra kịch liệt đến như vậy. Khuôn mặt ông
ta căng đến đỏ bừng, đôi môi không ngừng mấp máp đang hơi run rẩy.
Hình ảnh đang lay động kịch liệt, mọi người kinh ngạc mà phát hiện ra,
Feric vậy mà đang ở trên một chiếc máy bay chiến đấu Trenock. Ở trước
người ông ta, một viên phi công đội mũ giáp màu trắng đang hơi nghiêng
đầu nói cái gì đó, lại chỉ về phía một bộ phận trên chỗ ngồi của Feric.
Mà Feric thì dùng một tay áp tai nghe điện thoại, không ngừng gật đầu,
đáp ứng cái gì đó.
Rốt cục, sau một tiếng tạp âm, một giọng nói khoan thai đã xuất hiện bên tai mọi người.
“... Đúng thế, hiện tại tôi phải xuống phía dưới rồi, tới tinh cầu lớn
nhất của Reske, là tinh cầu mà chúng ta luôn nhớ thương, dùng chiếc máy
quay của tôi để chứng minh cho mọi người thấy một sự thật rằng con người đó vẫn còn sống! Tôi phải đi rồi, lúc này, tôi rất khó dùng từ ngữ để
biểu lộ tâm trạng của tôi. Từ lúc tôi biết tin tức này đến bây giờ, trái tim của tôi vẫn không ngừng đập nhanh!”
Vừa nói, màn ảnh chiếc máy quay của Feric chợt chuyển, hướng về phía một chiếc máy bay chiến đấu khác ở bên cạnh.
Trong màn ảnh phóng to vào gần, đã xuất hiện bóng dánh của một cô gái
xinh đẹp, giọng nói của Feric vang lên ở ngoài màn ảnh: “Đây là Tô Phỉ.
có lẽ, cô ấy bây giờ đã là người quen thuộc nhất của tất cả người dân
quốc gia chúng ta. Là người hợp tác, lần này, cô ấy sẽ cùng tôi xuống
phía dưới, vượt qua chiến trường lửa đạn tung bay, đi chứng kiến một kỳ
tích thuộc về chúng ta. Đây là một thiếu nữ dũng cảm, sự mỹ lệ và dũng
cảm của cô ấy đáng để chúng ta phải kiêu ngạo.”
Màn ảnh quay trở về, giọng nói của viên phi công đang vang lên trong màn ảnh: “Tới rồi, khởi động!”
“Cùng theo tôi nào! Đi tìm ông ấy, đi tìm cái đội ngũ vẫn còn đang chiến đấu này. Liệt tổ liệt tông phù hộ Trenock!” Trong hình ảnh, khuôn mặt
của Feric lại một lần nữa xuất hiện, sau tiếng hô to lớn nhất trong đời
của ông ta, chỉ thấy phía sau ông ta, mặt đất đang mau chóng lại gần.
Giọng nói của Feric đang vang vọng trên bầu trời lặng im không hề có một tiếng động của Trenock.
Mọi người ngơ ngác nhìn ông bạn này ngã xuống đất. Tất cả những gì vừa
xuất hiện trước mắt, rồi tin tức vừa tiết lộ trong mấy câu giải thích
không đầu không đuôi của Feric, khiến cho trái tim mọi người đều muốn
nhảy ra khỏi lồng ngực.
Có một đội ngũ vẫn còn đang chiến đấu, ông ấy còn sống...
Mặt đất đang lại gần, nhịp tim của mọi người càng lúc càng nhanh. Rất
nhiều thiếu nữ trong đoàn người đã lấy tay bưng kín con mắt, không dám
nhìn nữa.
Màn ảnh của Feric đính chặt về phía mặt đất, đó là một khoảng rừng núi
màu đen ở ngoài chiến khu rực lửa, phảng phất như ở nơi đó đang có một
thứ còn quý giá hơn cả sinh mạng của ông ta đang chờ đợi.
Theo mặt đất càng lúc càng gần, trên hình ảnh đã xuất hiện mấy thứ
giống như xúc tu. Một số người có thể nhận ra được, đó là thiết bị giảm xóc được trang bị bảo vệ khi rơi với tốc độ cao. Mặc dù là vật rơi tự
do với tốc độ lớn nhất, mấy chiếc xúc tu này cũng có thể bảo vệ cho
người không bị bất cứ một chấn thương nào.
Trong nháy mắt khi mặt đất ập tới trước mặt, hình ảnh liền lay động một cách kịch liệt.
Sau một lát, khi hình ảnh ổn định lại một lần nữa, mọi người thấy được,
Feric đã mở ra nắp khoang của thiết bị đáp. Cách đó không xa, mấy cột
sáng đã hiện lên, mấy chục chiếc robot Trenock cùng với mấy chục chiến
sĩ mặc quân phục Trenock đã xuất hiện ở trong màn ảnh. Ở ngay bên cạnh
Feric, Tô Phỉ cũng đáp xuống một cách an toàn.
“ Sư đoàn bộ binh cơ giới số 51 Trenock, thượng úy Nash, xin chào ngài.” Một quân nhân mặc bộ quân phục hơi rách nát, cả người đều tản ra khí
tức của một chiến sĩ bách chiến đang nhấc tay cúi chào: “Tiên sinh
Feric, hoan nghênh ngài đến nơi này!”
“Sư đoàn bộ binh cơ giới số 51!”
Cái phiên hiệu này giống như một đợt sấm nổ vang trong đoàn người. Mấy
tỉ người dân xem trực tiếp đồng loạt phát ra tiếng kinh hô, hầu như phá tan trời mây của ban ngày, phá tan bóng đêm đen kịt.
Tất cả mọi người đều không thể tin được vào lỗ tai của mình. Cái phiên
hiệu này, bọn họ đã quá là quen thuộc rồi! Sư đoàn bộ binh cơ giới số
51, sư đoàn thiết giáp số 13, trong hơn hai mươi ngày này, đã khiến cho
mỗi người dân Trenock khắc cốt ghi tâm!
“Xin mời theo tôi!”
Dưới sự hộ vệ của robot, dưới sự dẫn đường của vị sĩ quan có tên là Nash và các binh sĩ, hai vị phóng viên chiến trường nổi tiếng nhất của
Trenock liền đi về phía sâu trong rừng cây.
Nhìn màn ảnh lay động trong rừng cây đen kịt, nhìn bước chạy dẫn đường,
phòng bị một cách thành thạo của các chiến sĩ Trenock, nghe tiếng bom nổ và tiếng pháo đang không dứt bên tai, hô hấp của mọi người đều trở nên
vô cùng gấp gáp.
Bọn họ biết là đã xảy ra chuyện gì. Khi nghe thấy cái phiên hiệu Sư đoàn bộ binh cơ giới 51 này, đồng thời kết hợp với đoạn nói chuyện của Feric trước đó, cho dù là người trì độn nhất thì cũng biết được bọn họ sắp
được chứng kiến điều gì!
Rốt cục, một doanh trại ẩn nấp đơn sơ đã xuất hiện trong màn ảnh.
Tiếng thở dốc kịch liệt của Feric đang không ngừng vang lên trong màn
ảnh. Trong chiếc robot chỉ huy ở chính diện, một vị lão nhân đã đi ra.
Mọi người lẳng lặng nhìn vị lão nhân này.
Giờ khắc này, nước mắt của rất nhiều người đã tràn mi.
Vị lão nhân cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, mỉm cười. Trên gò núi phía sau ông ta, một vệt nắng sớm đang đẹp đẽ không gì sánh được.