Thế kỷ XXXI sau công nguyên, Liên bang Trái Đất đã trải qua thời đại thăm dò, điên cuồng khuếch trương và di dân, thế nhưng lúc này các tinh cầu di dân vốn thống nhất dưới sự khống chế của Liên bang lại bắt đầu phân hóa. Không vực di dân bất đồng, văn hóa bất đồng, phương hướng chính trị bất đồng, làm cho sự mâu thuẫn và yêu cầu độc lập càng ngày càng lớn nhiều.
Dưới sự dẫn đầu của tinh hệ Webo, một số tinh hệ di dân đã bắt đầu đối kháng với Liên bang, ban đầu chẳng qua chỉ là một ít va chạm kinh tế và chính trị, nhưng càng về sau lại từ từ biến thành một cuộc chiến tranh tổng lực, cuối cùng trở thành Đại chiến Vũ trụ lần thứ nhất, dẫn đến việc Liên bang Trái Đất hoàn toàn giải thể.
Bởi vì Liên bang Trái Đất có thực lực cường đại, cho nên cả hai bên đều không đạt được kết quả mà mình mong muốn. Nói cách khác, trong cuộc chiến tranh này, không có bên nào chiến thắng hoàn toàn. Liên bang Trái Đất bị giải thể, trật tự vũ trụ cũng bị phá hủy, chiến tranh liên miên kéo dài gần ngàn năm, rất nhiều tinh cầu di dân bị thâu tóm, các chính phủ dân sự được lập ra dưới thời Liên bang lần lượt bị giới tướng lãnh tay nắm trọng binh thay thế.
Vương triều, bá nghiệp, dân chủ, tự do, độc lập, vinh dự, tài nguyên, tình yêu và thù hận.
Đây là một thời đại mênh mang hạo hãn, loài người tuy đang nếm trải hạo kiếp nhưng cũng không dừng bước chân thăm dò của mình, vô số hạng mục phát minh vĩ đại đã làm thay đổi cuộc sống, thay đổi thế cục; vô số tinh vực tiếp tục được thăm dò và khám phá, khiến cho những cơn sóng di dân trong thời chiến loạn càng thêm mãnh liệt.
Ở trong thời đại này, có một vị sĩ quan trẻ tuổi tên là Trần Tu Tề, dùng nhật ký lưu lại một cơn sóng trào của thời đại.
Ngày 16 tháng 12 năm 3021:
Nghiên cứu của Phòng thí nghiệm cuối cùng cũng kết quả có sơ bộ, đứa bé đã bắt đầu suy nghĩ! Mặc dù chúng ta cũng không hiểu nó đang suy nghĩ cái gì, cũng không cách nào tiến hành trao đổi với nó, nhưng một số thí nghiệm chuẩn xác đã nói cho chúng ta biết, nó thật sự đang suy nghĩ. Giống như một đứa trẻ con, tiến hành phán đoán một cách vô thức.
Tin tức này làm cho mỗi một người trong phòng thí nghiệm đều vô cùng mừng rỡ, loài người rốt cục cũng đã có một người bạn mới. Giữa vũ trụ mênh mông, dường như chúng ta đã không còn cô độc nữa rồi!
Ngày 23 tháng 12 năm 3021:
Sự tấn công của người Webo càng ngày càng ác liệt, mặc dù Thái Dương hệ là thánh địa của loài người, nhưng chắc gì đám phản loạn kia sẽ không phát cuồng mà tấnn công nơi này! Tại sao bọn họ lại muốn có “độc lập” chứ nhỉ? Chẳng lẽ, bọn họ cho rằng mình là người ngoài hành tinh, không thuộc về xã hội loài người hay sao?
Thời đại vũ trụ, chẳng nhẽ lại là dấu chấm hết cho hàng trăm năm đại đoàn kết của loài người ư?
Ngày 1 tháng 1 năm 3022:
Một năm mới đã bắt đầu, đứa bé đã được chuyển lên phi thuyền thăm dò. Vì muốn tăng cường khả năng phòng ngự và để ngụy trang, người ta đã thiết kế lại bề ngoài của nó thành chiến hạm Moon class. Trong thời buổi loạn lạc này, không biết đâycó phải là một ý kiến hay hay không, bất quá thì nó cũng có chút sức uy hiếp, ít nhất thì đám hải tặc vũ trụ cũng khoanh tay đứng cách xa chúng ta.
Trở thành hạm trường của chiếc phi thuyền này, ta cảm thấy có chút sợ hãi, dù sao ta cũng không phải là một sĩ quan chỉ huy chuyên nghiệp.
Ngày 2 tháng 2 năm 3022 :
Hôm nay là sinh nhật 31 tuổi của ta, nàng vượt qua mấy vạn năm ánh sáng tới chúc mừng sinh nhật, nhưng ta lại phải bước lên phi thuyền thăm dò, bắt đầu hành trình. Đứa bé vẫn không thể giao tiếp như trước. Có lẽ, trên lộ trình nó sẽ bắt đầu trình tự tiến hóa thực sự, một khi tiến hóa thành công, người Webo sẽ không có cách nào chống lại một hạm đội có sinh mạng.
Sáu mẫu thí nghiệm còn lại trong Phòng thí nghiệm đều đã tử vong, không có bất cứ mẫu nào “thức tỉnh”. Chẳng lẽ, đứa bé này chẳng qua chỉ là một sản phẩm may mắn?
Ngày 7 tháng 5 năm 3022:
Biểu hiện của đứa bé vẫn không được như mong muốn, phán đoán của nó giống như là phản xạ có điều kiện. Trình tự tiến hóa đã bắt đầu được ba tháng rồi, chúng ta vẫn không biết rốt cuộc là nó đang suy nghĩ cái gì, hay là nó chẳng suy nghĩ gì cả đây?
Giáo sư Lý nói, đợi đế khi đứa bé hấp thu được tất cả tri thức cần thiết, nó sẽ thực sự tiến hành suy nghĩ, chúng ta không thể gây ảnh hưởng đến quá trình hình thành nhân cách của nó.
Có điều, làm gì có đứa bé nào lại không bị ảnh hưởng từ cha mẹ chứ? Hơn nữa, nào là chu dịch, bát quái, Thái Cực, võ thuật, ..., giáo sư Lý muốn biến đứa bé thành cái gì đây?
Ngày 9 tháng 8 năm 3022:
Không biết vũ trụ mênh mông hoặc là thượng đế đang ảnh hưởng tới đứa bé, hay là trình tự tiến hóa đã có tác dụng, nhưng chúng ta cuối cùng cũng mừng rỡ phát hiện ra đứa bé bắt đầu xuất hiện một số động tác mang tính thói quen. Bất quá, ngoài một khuôn mặt tươi cười ra thì những thói quen đó vẫn rất máy móc, vẫn rất giống một chiếc máy tính ngoan ngõa thực hiện mọi mệnh lệnh.
Nhưng khuôn mặt tươi cười ấy, chẳng phải chính là mục tiêu nghiên cứu của giáo sư Lý hay sao?
Ngày 1 tháng 9 năm 3022:
Đáng chết, sao mà chúng ta lại xúi quẩy như vậy chứ, không ngờ lại gặp phải hạm đội của người Webo, bây giờ bọn họ đang đuổi sát ngay sau chúng ta, lằng nhằng mãi không thôi.
Ngày 3 tháng 9 năm 3022:
Chiến tranh vẫn đang tiếp tục, chúng ta vô tình xông vào khu vực tập kết của hạm đội Webo, lập tức bị coi là phi thuyền trinh sát của hạm đội Liên bang.
Người Webo vẫn không có cách nào đuổi kịp chúng ta, ta biết tất cả đều là công lao của đứa bé, nó luôn có thể lựa chọn được con đường thích hợp nhất ở trong thời gian ngắn ngủi.
Đứa bé, thật sự tiến hóa rồi sao? Chúng ta vẫn không thể xác định.
Ngày 5 tháng 9 năm 3022:
Đứa bé có vấn đề, mệnh lệnh của chúng ta bắt đầu không được chấp hành hữu hiệu, giữa lúc nước sôi lửa bỏng này, đây là một mối nguy hiểm rất lớn!
Đứa bé dường như đang sợ, nó chỉ lựa chọn con đường chạy trốn hữu hiệu nhất, khoảng cách giữa chúng ta với hạm đội Liên bang càng ngày càng xa.
Ngày 6 tháng 9 năm 3022:
Sao lùn trắng, lỗ đen, thiên thạch, còn có loại nguy hiểm gì mà chúng ta chưa trải qua nhỉ?
Bây giờ, chúng ta đang trải qua một loại nguy hiểm khác, đó là đi qua một điểm không gian kiêu dược chưa từng được nghiên cứu, có trời mới biết ở phía bên kia sẽ xuất hiện cái gì!
Nhưng cũng đành chịu thôi, nếu như không vào nơi này, chúng ta đã trở thành một hạt bụi trong vũ trụ trung, tất cả mọi người đều đang cầu khẩn.
Ngày 23 tháng 9 năm 3022:
Ta nên cười hay là khóc đây?
Ở lối ra, không phải lỗ đen cũng không phải hằng tinh, mà chẳng qua chỉ là một tảng thiên thạch mà thôi. Khi phi thuyền lao ra đã đâm phải nó, hậu quả là mất đi năm mươi phần trăm động lực.
Nếu như không thể sửa chữa, chúng ta sẽ cứ lơ lửng ở đây, ở một cái tinh vực vô danh.
Ngày 20 tháng 10 năm 3022:
Phi thuyền đang tiếp tục suy yếu, đúng vậy, ta dùng hai chữ “suy yếu”. Hoàn cảnh ở cái tinh hệ vô danh này thật sự quá ác liệt, đủ các loại các dạng tấn công không ngừng phủ xuống phi thuyền của ta, nhưng đứa bé dường như lại càng ngày càng khỏe mạnh.
Đúng vậy, là khỏe mạnh! Ta là một nhà khoa học, ta rất khó dùng hiểu biết của mình để miêu tả sự thần bí của vũ trụ, nhưng ta có thể cảm nhận được đứa bé đang lớn lên.
Một số thuyền viên bắt đầu ngã bệnh, vô luận như thế nào, chúng ta cũng phải rời khỏi nơi đây.
Ngày 1 tháng 11 năm 3022:
Tàu thăm dò đã khôi phục được khoảng tám mươi phần trăm, chúng ta chuẩn bị rời khỏi tinh hệ này.
Ngày 20 tháng 12 năm 3022:
Chúng ta mạo hiểm lao qua điểm không gian khiêu dược tới tinh cầu này, đường đi gian nan nguy hiểm làm cho người ta không cách nào tin nổi mình vẫn còn sống. Có điều khi tàu thăm dò tiến vào khí quyển thì nó cũng không thể cầm cự được nữa, bị hỏng mất phần lớn công năng. Hy vọng chúng ta có thể sửa chữa được nó!
Bây giờ, cảm giác của ta cũng giống như Robinson lưu lạc trên hoang đảo, đây là một tinh cầu chưa từng được con người thăm dò, nếu như chúng ta không thể trở về, vậy thì bao nhiêu năm nữa mới có người tới đây?
Một trăm năm hay là một ngàn năm đây?
Điền Hành Kiện đọc đến đây, nhất thời trong lòng cảm thấy buồn bã. Hắn biết, vị thuyền trưởng trẻ tuổi tên là Trần Tu Tề này không hề rời khỏi đây. Toàn thuyền mười hai nhân viên nghiên cứu khoa học và mười sáu thuyền viên chiến đấu, từng người một chết đi. Mãi đến năm 3760 sau công nguyên, tinh hệ Small Pyreness mới được con người phát hiện, lại qua hơn mười năm sau đó, năm 3800 sau công nguyên mới có đượt di dân đầu tiên đến tinh cầu Mosky.
Nhìn thoáng qua gã người máy ở bên cạnh, mập mạp không ngờ nó lại là một đứa trẻ mồ côi, hơn nữa nó đã cô độc suốt mấy ngàn năm rồi!
Tiếp tục, phần cuối nhật ký viết:
Ngày 18 tháng 1 năm 3074
Ta sắp chết rồi, đồng đội của ta đã rời đi, ở trên tinh cầu cô tịch này, chỉ còn lại có ta và đứa bé.
Ý thức của đứa bé đã tiến hóa tới trình độ năm tuổi, hình thành tính cách nhất định. Đây có lẽ là trang nhật ký cuối cùng của ta, thân thể của ta đã không cho phép ta trở lại nơi này nữa, các bản báo cáo phân tích, nghiên cứu cùng với quyển nhật ký này là tất cả những gì ta để lại cho thế giới.
Ta tiêu hủy tất cả các thình thức cảnh giới và nhận dạng, sau đó hạ mệnh lệnh cuối cùng cho đứa bé, đó là trước khi có người phát hiện ra thì nó không thể rời khỏi đây, bởi vì ta lo rằng khi không còn bị khống chế, trí não nhân tạo có thể sẽ mang đến thảm họa cho loài người. Người nào phát hiện ra nơi này sẽ trở thành chủ nhân mới của nó. Ta tin rằng, chúng ta sẽ để lại cho thế giới một kỳ tích.
Đứa bé, là do chúng ta sáng tạo , và nó, thuộc về toàn bộ loài người!
Nó làm cho ta cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng làm cho ta cảm thấy kiêu hãnh.
Sau mấy dòng mã lệnh khống chế “trí não nhân tạo”, nhật ký kết thúc.
Mập mạp yên lặng nhìn chằm chằm nhật ký, trong lòng giống như đang nổi gió bão. Dựa theo nhật ký, sau khi phi thuyền mất tích, phòng thí nghiệm quân sự của Liên bang Trái Đất hẳn là vẫn còn tồn tại, những người chủ trì công trình nghiên cứu này cũng không thể đều bị chiến tranh ảnh hưởng, phải biết rằng quá trình giải thể của Liên bang Trái Đất kéo dài trong suốt mấy trăm năm chiến tranh. Mà cái phòng thí nghiệm kia, nếu đã có kinh nghiệm từ một lần thành công, tại sao bọn họ lại không tiếp tục nghiên cứu?
Suốt bốn ngàn năm qua, loài người vẫn luôn cố gắng nghiên cứu trí não nhân tạo, có điều là không ai đạt được thành công, thế nhưng giữa dòng chảy miên man của lịch sử, một sự vô tình đã đẩy lệch phương hướng của con đường văn minh. Nếu như trí não nhân tạo có thể xuất hiện sớm mấy ngàn năm, không biết thế giới sẽ biến thành thứ gì nữa đây?
Một phát minh quan trọng bậc nhất, vậy mà lại bị vận mệnh chôn vùi, rốt cuộc đây là may mắn hay là bất hạnh của loài người ?
Mỗi một người đều hiểu trí não nhân tạo có ý nghĩa như thế nào! Đó là khả năng thăm dò vũ trụ rộng lớn hơn, là khả năng tấn công chính xác hơn. Có lẽ, trí não nhân tạo có thể làm cho xã hội biết có giới hạn, nhưng có lẽ nó cũng sẽ khiến cho dã tâm chiến tranh của loài người bành trướng thêm.
“Phát tài rồi!” Gã tiện nhân lang tâm cẩu phế của chúng ta chẳng hề có chút giác ngộ tạo phúc cho nhân loại, hắn nhìn “đứa bé” mà nước miếng chảy đầy sàn. Trí não nhân tạo duy nhất trong toàn vũ trụ đang ở ngay trước mặt, chỉ cần dựa theo thao tác theo trình tự thiết định trong nhật ký của Trần Tu Tề là hắn sẽ trở thành chủ nhân của nó.
“Người ta nói, ngàn năm chờ một khắc.” Mập mạp vừa dựa theo trình tự tiến hành thiết định, vừa nói,“Ngươi chờ đợi bốn ngàn năm, gặp được anh mày đây coi như là duyên phận rồi.”
Gã người máy chăm chú nhìn mập mạp một hồi lâu, cuối cùng thở dài nói:“Nói thật, ta thật sự rất buồn, đợi suốt mấy ngàn năm, không ngờ người tới lại là một gã vừa béo vừa trắng như ngươi.”
“Mẹ kiếp, không có văn hóa, cái đấy gọi là thất vọng!” Mập mạp nhăn mày giáo huấn,“Mà tao béo kệ tao, mày buồn cái rắm gì?”
“Ngươi mới không có văn hóa ấy!” Gã người máy bĩu môi nói,“Thật ra thì cũng không phải là quá thất vọng, dù sao ngươi cũng hợp tính với ta, lại đủ hèn hạ bỉ ổi, nhân tài như vậy mới là cường giả, mới có thể làm cho ta có một chút cảm giác an toàn. Ta buồn là ở chỗ, tại sao ngươi lại không phải là mỹ nữ co chứ?”
“Mẹ của ta đương nhiên là mỹ nữ!”
Gã người máy này dù sao cũng chưa từng thực sự nói chuyện với người khác, tưởng mập mạp không hiểu ý mình, liền vội giải thích:“Ta không nói mẹ của ngươi......”
“Vậy coi như ta nói mẹ của ngươi đi!” Mập mạp trợn mắt lên,“Cái gì tốt không học lại đi đòi gái, thèm quá rồi à?”
Gã người máy đáp lại:“Cái này gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
“Quân tử mới hảo cầu, ngươi chỉ là người máy, đừng tưởng trông giống quả cầu thì có thể hảo cầu.” Mập mạp nghi hoặc nói,“Má sao chú mày lại có nhu cầu về phương diện này?”
“Lão tử là người máy, không phải thái giám!” Gã người máy tức giận nói,“Tại sao ta lại không thể có nhu cầu?”
Vừa nói, trong thân thể nó vừa vươn ra một cánh tay cơ giới cắm vào máy chủ, trên màn hình lập tức xuất hiện vô số phim ảnh AV, gã người máy run rẩy nói,“Đều là do mấy thứ này làm hại đấy!”
Mập mạp khinh bỉ nói:“Chỉ mấy thứ này mà cũng có thể làm hại ngươi? Anh mày đây từ ba đã miễn dịch rồi!”
Tiện nhân chỉ tay vào một bức ảnh, nói:“Nhìn xem, đây hoàn toàn không có chút tố chất chuyên nghiệp nào cả! Ông già đẩy xe, chứ không phải là ông già sửa xe, chiêu này tinh diệu ở một chữ “đẩy”, bí quyết nằm ở hai cánh tay! Hai tay mà hoạt động không tốt thì làm sao có được hiệu quả, làm sao có thể khiến phi sa tẩu thạch, nhật nguyệt vô quang.........”
“Đứa bé” nào đã từng được biết đến sự giáo dục cao cấp như thế này, chỉ biết há mồm cứng lưỡi, nghe như mê như say. Lại nghe mập mạp nói tiếp:“Đây mới chỉ là sơ cấp, muốn đạt đến trình độ cao thâm, sau này anh sẽ giúp chú tìm một người máy nữ tính, từ từ phụ đạo thực hành! À đúng rồi, chú mày cũng phải có một cái tên chứ nhỉ! Gọi là Rắm Thối đi!”
“Rắm thối?” Gã người máy lập tức phản ứng, tức giận nói,“Phản đối!”
“Bác bỏ! Ý kiến ý cò nữa anh lập trình lại cho chú mày thành thái giám luôn đấy!”
Rắm thối cả người run run, cuối cùng cũng đành im lặng!
“Thôi, lát nữa anh làm lại cho chú mày một thân thể mới!” Mập mạp liếc nhìn rắm thối, uy hiếp đã xong, bây giờ bắt đầu chuyển sang màn dụ dỗ.
“Anh đây chính là kỹ sư robot hàng đầu thế giới, chú mày muốn trên người có gì là có thứ ấy, kể cả......” Mập mạp bỉ ổi chỉ vào giữa hai chân.
“Robot?” Rắm thối có chút ngạc nhiên,“Robot là cái gì?”
Mập mạp nói:“Là người máy dùng cho chiến đấu do con người điều khiển, được chia thành hai loại là hình người và thú, robot của anh mày là hình người, nhưng có thể biến hình .”
“Lão đại!” Rắm thối lập tức sửa lại cách xưng hô,“Nói đi, anh muốn em giết thằng nào?”
“Không cần giết ai hết!” Mập mạp cười nói,“Bất quá, robot của anh bây giờ có chút vấn đề, rất cần linh kiện để sửa chữa. Mà chắc chỗ này không có sẵn linh kiện, chú mày thử tìm xem có vật liệu gì để luyện chế đi!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy trên màn hình máy chủ lập tức xuất hiện một bản danh sách dài dằng dặc, rắm thối nói,“Lão đại à, huynh đệ chúng ta cũng nên thẳng thắn với nhau thôi!”
Mập mạp thầm than thở, một đứa bé không được ai dạy bảo mà có thể đạt đén trình độ này thì quả là kỳ tích.
Nhìn danh sách, mập mạp bỗng sửng sốt chỉ vào một hàng chữ, quay đầu lại hỏi rắm thối:“Ê ku, bí tịch võ công này là cái quái gì thế?”