Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 61: Q.8 - Chương 61: Núi non trùng điệp (3)




Tiền đồ quang minh của mình vừa mới mở ra thậm chí nhân sinh của mình, tới giờ phút này đã được định trước kết cục.

Bất quá, trước khi những chuyện kia xảy ra, người này phải chết!

Hắn đã trốn vào vùng núi. Đó là một tử địa. Núi non bốn phía cao vót trong mây, hạn chế tuyến đường chạy trốn của bọn họ, cũng đã định trước làm tốc độ của bọn họ giảm lại trên diện rộng.

Chỉ cần cắn được bọn họ, không cần bao lâu nữa, mình có thể báo thù cho bản thân!

Bắt hắn, đem thống khổ của mình hóa thành vô số loại cực hình áp dụng trên người hắn!

Virgo đẩy mạnh cần lái, cơ giáp tăng tốc nhảy về phía trước. Thiên tài quân sự trẻ tuổi thuận buồm xuôi gió không cách nào ức chế hối hận và tuyệt vọng trong lòng, sắc mặt dữ tợn.

“Tiểu đoàn Cảm Tử vào vùng núi đông nam của thành phố Bắc Quan!”

Tin tức này, dường như một trận gió lạnh, thôi qua bộ chỉ huy Aska.

Các tướng quân nhìn tin tức tiền tuyến truyền tới, vắng lặng không tiếng động. Không ít người đều đem ánh mắt dời không đành lòng nhìn mặt của Bernardote đi.

Ai cũng có thể thấy rõ ràng, dưới truy kích của sư đoàn bọc thép Số 2, bị buộc tiến vào vùng núi này, cứ như là thú săn đã tự chui đầu vào rọ.

Cơ hội sinh tồn của tiểu đoàn Cảm Tử, cực kỳ bé nhỏ!

Vùng núi đông nam của thành phố Bắc Quan, thuộc về vùng núi bắc bộ phân, có độ cao bình quân so với mặt biển cao nhất trong vùng núi bắc bộ.

Đi hướng của đường núi khác với những gì Tec Lahr đã chỉ,

Một mảnh núi non cao vót trong mây, vô số tuyết đọng không tan suốt năm.

Thế núi hiểm trở, dưới chân núi là con sông trải rộng cuộn trào mãnh liệt, ao đầm, rừng rậm nguyên thủy và vực sâu vách núi.

Cho dù là với năng lực hành động của cơ giáp, cũng là từng bước đi tới. Chỉ cần đi nhầm đường, rất có thể sẽ bị lọt vào tử địa.

Càng không nói phía sau còn có truy kích của bộ đội bọc thép Jaban.

Nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Margaret,

Hasting vỗ nhẹ nhẹ tay cô ấy thấp giọng nói :” Cơ giáp hắn lái chính là cơ giáp đời thứ mười hai, với kỹ thuật của hắn, chỉ cần hắn muốn, tùy thời đều có thể rời đi.”

Margaret nhìn con mắt của Hasting. Không nói gì, cô ấy biết ông ngoại của mình thật ra rất rõ ràng.

Tên mập ấy vô số lần tiến hành đối kháng trình tự không thương vong, ngay cả lúc làm thôi diễn đối kháng với mình đều tình nguyện làm lại vài lần vài lần, nhiều lần lo lắng tính toán, liều mạng chơi xấu liều mạng giãy dụa, cũng không trả giá bằng một thương vong nào.

Sao có thể vào lúc này buông tha đồng bạn bên cạnh của mình chứ?

Nhất là những đồng bạn này là theo hắn mà đến

Trong phòng chỉ huy im ắng, các tướng quân đến từ các nước thành viên của liên minh cũng không biết dùng ngôn ngữ gì để biểu đạt tâm tình của mình

Ngay tại một hai giờ trước, bọn họ còn đang hưng phấn vì biểu hiện của tiểu đoàn Cảm Tử, vì một đại thắng lợi gần tới tay của Thương Lãng tinh mà không tự kìm hãm được. Thế nhưng hiện tại bọn họ chỉ có thể nhìn chiến báo tiền tuyến truyền tới và cúi mặt im lặng

Ở đây đều là làm quân nhân cả đời. Đánh vô số trận, trải qua vô số lần sinh ly tử biệt, sinh tử của một chi bộ đội nho nhỏ, có đôi khi, đã không nằm trong phạm vi tầm mắt của bọn họ, chai sành không rời miệng giếng, tướng quân khó tránh khỏi vong trận. Chiến tranh sẽ có người chết, sẽ có hi sinh, điểm này từ rất nhiều năm trước bọn họ cũng đã nhìn thấu.

Nói tâm như sắt đá cũng tốt, nói lãnh khốc vô tình cũng được, thân là quân nhân, không ai cảm thấy cái này có cái gì sai, chiến tranh vốn cũng là tàn khốc, chức trách của quân nhân cũng là dùng tất cả thủ đoạn đi thu được thắng lợi, ngay cả sinh tử của mình có thể không để ý, càng không nói người khác,

Trong chiến tranh như một vở kịch về an toàn nhân loại, một tiểu đoàn bọc thép tồn vong thậm chí sẽ không để cho bọn họ nhìn chiến báo thêm một lần.

Bọn họ không có thời gian đi khóc bi thương, đa sầu đa cảm, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần đi làm, thế nhưng hiện tại, tất cả mọi người lẳng của đứng ở phía trước màn hình thiên võng, cảm thấy lo lắng từ nội tâm vì số phận của chi bộ đội trước mắt này.

Người Jaban điên cuồng, hiển nhiên đã mặc kệ giá nào, sư đoàn bọc thép Số 2 liều lĩnh trả giá cũng chính là muốn tiêu diệt cái chi bộ đội đã không quan trọng gì đối với chiến cuộc.

Hiện tại ngoại trừ một trung đoàn lạc ở phía sau, một tiểu đoàn ở bên hậu phương, hai tiểu đoàn bọc đánh bên ngoài phía tây, bộ đội bọc thép của sư đoàn Số 2 Jaban theo tiểu đoàn Cảm Tử tiến vào vùng núi, có đủ hai đoàn sáu doanh,

Hai doanh bên trong hầu như nối đuôi với tiểu đoàn Cảm Tử, bốn doanh còn lại thì dường như một con rắn khổng lồ, theo sát sau đó

Có thể nói, tiểu đoàn Cảm Tử không có bất luận phần thắng và sinh cơ gì

Ai cũng không đành lòng thấy cái chi bộ đội anh hùng vừa mới xuất hiện đã phải bế mạc tại một lần diễn xuất huy hoàng nhất của bọn họ, bọn họ vốn dĩ hẳn là đã được đãi ngộ của anh hùng, vốn dĩ hẳn là thu được huân chương vinh dự cao nhất. Vốn dĩ hẳn là thu được hoan hô của tất cả dân chúng liên minh và nghiêm chào của tất cả quân nhân, thế nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể tự mình đi đến đến cuối cùng trong phiến núi non trùng điệp chết tiệt kia.

“Nhóm chiến cơ của chúng ta đâu?” Lapinski thượng tướng của Trenock thấp giọng rít gào.

Các tướng quân im lặng, tất cả mọi người biết, chiến cơ tại nơi núi non trùng điệp này không chỉ không có tác dụng gì, ngược lại sẽ trở thành bia ngắm rõ ràng của bộ đội bọc thép trên mặt đất

Bộ chỉ huy tiền tuyến hiển nhiên đã tăng không ít chiến cơ, nhưng cái này cũng không thể thay đổi chút nào tình cảnh của tiểu đoàn Cảm Tử.

Điểm này Lapinski không phải không biết, mà là ông không muốn biết. Đó là lính của ông. Là binh lính vừa rồi mới tiêu diệt tiểu đoàn đặc chủng Đao Phong tinh nhuệ nhất của sư đoàn bọc thép Số 2. Khiến cho cán cân thắng lợi nghiêng về một hướng.

Làm chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo của chiến dịch. Trong im lặng, Heisiyansi chuyển động xe đẩy của mình, rời khỏi màn hình thiên võng, bình tĩnh đông cứng mà bình thản của ông, không có chút tình cảm dao động.

Bernardote mỉm cười, là người đầu tiên xoay người, đi theo phía sau Heisiyansi.

Ông cũng không lo lắng

Đối với mập mạp kia, ông còn tin tưởng hơn so với bản thân mình.

***

“Tướng quân, núi này thật đúng là khó leo.”

Trong kênh thông tin, Anthony vừa thở dốc, vừa cười nói

Tuy rằng là lái cơ giáp, không cần tự mình leo, bất quá muốn khống chế cơ giáp trên dưới xóc nảy lay động trái phải, cầm cần điều khiển trong tay không cần nhiều khí lực nhưng phải ổn định không ngừng.

“Lớp tập huấn của Phỉ Quân lần sau, ngươi nên tham gia.”

Mập mạp cười vươn tay, kéo cánh tay của chiếc Thái Hành do Anthony lái, dùng lực một chút, Thái Hành leo lên đỉnh núi.

“Trung giáo, ngài năm đó làm sao thi đậu cơ giáp chiến sĩ cấp bảy vậy?” Một vị chiến sĩ Trenock cười hỏi.

“Cái gì mà cấp bảy, lão tử là bát cấp.” Anthony nói :” Điểm mạnh của tôi là đánh nhau, nhưng không phải con mẹ nó chạy trốn.”

Trong kênh truyền đến tiếng cười ha hả,

Tới khu núi này, tất cả mọi người đều đã biết kết cục của mình, bất quá so với im lặng trước đó, hiện tại các chiến sĩ ngược lại có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều

Cơ giáp Jaban dưới chân núi, rậm rạp như đàn kiến

Đi con mẹ nó của, không phải cũng là chết sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.