Tiếng súng pháo, như sấm sét liên tục, vô ngừng không nghỉ. Bầu trời dường như đều bị khói thuốc súng che đậy. Đứng ở công sự che chắn quan sát nhìn ra, chỉ có thể nhìn thấy tro bụi màu nâu và tia chớp sáng rực trên bầu trời. Mặt đất không ngừng run rẩy kịch liệt, trong khe của lô cốt phòng bạo, bùn đất rơi lả tả.
“Cô lo cho hắn?” Sophie chăm chú nhìn cô gái trước mắt.
Cô gái mặc trang phục tác chiến liền thân, dáng người duyên dáng được vật liệu may đàn hồi bó sát, bên ngoài phủ trang phục nghiên cứu màu trắng. Cô ấy lẳng lặng ngồi ở trước mặt mình, lấy tay nâng má, tiếng nổ đinh tai nhức óc tựa như không ảnh hưởng cô ấy. Khuôn mặt đẹp ấy ngay cả Sophie cũng cảm thấy có chút ghen ghét. Đó là vẻ thanh thuần vô hạn mà cô ấy mười năm trước mới có thể có được.
Milan, một cái tên rất êm tai.
Cô ấy cũng đồng dạng đến từ Leray, hơn nữa là bạn gái của vị Leray thiếu tướng suất lĩnh tiểu đoàn tiểu đoàn Cảm Tử dẫn dắt kẻ địch rời đi.
Nghe nói, Milan đến nơi đây tới là trước Điền thiếu tướng. Bởi vì công tác, cô ấy vẫn ở trong học viện quân sự thủ đô Hán Kinh của Trenock làm nghiên cứu. Không ngờ rằng vì làm thí nghiệm đi tới Thương Lãng tinh, đúng lúc gặp phải Tam Thượng Du Nhân đánh lén.
Khi sư đoàn bọc thép mười ba một đường chạy trốn đến vùng núi Karachi, vốn dĩ đã là sơn cùng thủy tận. Ai biết vị Điền thiếu tướng kia đến, làm cho cả bộ đội tuyệt xử phùng sinh, Milan tự nhiên cũng được cứu.
Đây là một chuyện xưa rất đẹp. Đôi tình nhân cách xa nhau vạn dặm, bởi vì sứ mệnh khác biệt mà tới một tinh cầu. Tại lúc công chúa gặp rủi ro, hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cứu vớt công chúa... Mặc dù có chút cũ, cũng rất cảm động. Ặc, chỉ bất quá vị Điền thiếu tướng kia, hình như là ngồi trên một con thương thuyền vũ trang đáp xuống thôi.
Trong công sự che chắn, cơ bản đều là người không chiến đấu. Đám nhân viên nghiên cứu khoa học mặc trang phục nghiên cứu còn đang tiếp tục bận rộn, thỉnh thoảng quay đầu lại, lo lắng nhìn Milan lẳng lặng ngồi đờ ra trên thùng đạn rỗng. Lemke cầm máy ảnh, chụp hình ảnh bên ngoài lổ quan sát. Đợi khi tiếng pháo của kẻ địch kết thúc, ông ta còn có thể đến tiền tuyến đi, đi chụp hình ảnh chiến đấu càng chân thực càng gần gũi hơn. Lão già này, đã bị chi bộ đội này và trận chiến tranh này đồng hóa. Rất khó tưởng tượng, khi ông trở lại văn phòng của mình lúc trước, ông còn có thể khôi phục bình tĩnh trước đây hay không.
Sophie cẩn thận nhìn con mắt của Milan. Đó là một đôi mắt đẹp, bất quá hiện tại thoạt nhìn, có chút trống rỗng vô thần.
“Nếu như đi chấp hành nhiệm vụ chính là người yêu của mình, có thể mình cũng sẽ giống như cô ấy...” Sophie rất muốn hiểu cảm giác của Milan, thế cho nên cô ấy bỗng nhiên muốn yêu một lần, tìm một người có thể lo lắng cho mình. Trong chiến tranh tàn khốc, đây mới là chuyện đẹp nhất.
“Hắn sẽ trở về.”
Sophie lấy tay cầm đôi tay băng lãnh của Milan, có chút lòng chua xót. Cô ấy vốn dĩ muốn làm một tiết mục, ghi lại sinh hoạt và tình cảm chân thật của cô gái này đối với người yêu trong trận chiến tranh này, thế nhưng, cô ấy hiện tại cảm thấy, cầm máy quay sẽ là một hành động tàn nhẫn. Nếu như vị Điền thiếu tướng kia không về được...
“Tôi biết.”
Bên tai Sophie vang lên âm thanh thanh thúy của Milan.
“Cái gì...” Sophie hoàn toàn không trông cậy vào Milan sẽ mở miệng vô thức hỏi một câu.
“Tôi biết!” Âm thanh của Milan rất rõ ràng, cô ấy nhìn Sophie, kiên định nói : “Tôi biết hắn sẽ trở về!”
Nhìn cô gái trước mắt, Sophie có chút đờ ra.
Làm đại tướng số một bộ tuyên truyền quân bộ, cô ấy đã giao tiếp với vô số người, sớm đã luyện thành một thân bản lĩnh sát ngôn quan sắc. Có rất ít người có thể ở trước mặt cô ấy thuyết bậy lừa gạt cô ấy, cũng có rất ít người lúc lo lắng không đủ bị cô ấy đào móc đến giới hạn của đối phương.
Chỉ cần nhìn con mắt của Milan, cô ấy biết cô gái này nói thật.
Sophie không hỏi vì sao, cô ấy lập tức tin cô gái này. Mặc dù cô ấy biết trận chiến đó, sẽ thảm hơn gấp mười so với chiến đấu phát sinh của một trấn nhỏ tại đây, mặc dù cô ấy biết một tiểu đoàn bọc thép chỉ có hơn năm trăm chiếc cơ giáp, sẽ đối mặt công kích của một sư đoàn. Thế nhưng, cô ấy cũng có lòng tin khó hiểu ở trong lòng.
Chi đội ngũ đó, có thể ở dưới tình huống ít khả năng nhất hoàn thành nhiệm vụ, khiến cho chủ lực ở chỗ này không bị quấy rầy xây dựng trận địa khổng lồ, như vậy, bọn họ nhất định sẽ trở về!
Đây là một đôi tình nhân đến từ liên bang Leray.
Từ năm 2059 đến bây giờ, bọn họ đã đủ bốn năm. Đối mặt Gatralan, đối mặt Deseyker, đối mặt Sous và Jaban... Đám người của quốc gia một mực chiến đấu, chưa bao giờ từ bỏ, cũng chưa bao giờ bị chinh phục.
Sophie cầm lấy máy quay: “Có thể chứ?”
Milan gật đầu, cô ấy thích người ký giả chiến trường thành thục xinh đẹp mà lại am hiểu ý người: “Đương nhiên có thể.”
“Hắn sẽ trở về!” Lemke vẫn đứng ở bên cạnh lổ quan sát đột nhiên nói ra một câu vào lúc này. Âm thanh của ông ta, được ghi vào trong đoạn phim.
Hai cô gái nhìn nhau cười, tiếng pháo bên ngoài, tựa như cũng không phải điếc tai lắm.
***
Không hề nghi ngờ, hạ tuần tháng 10 năm 2063, ánh mắt của toàn bộ thế giới, đều tập trung ở tinh hệ Reske.
Tại Lôi Phong tinh, Chamberlain chỉ huy lục quân của chiến khu phía Đông trước đó còn phòng ngự chiến thuật co đầu rút cổ, toàn diện xuất kích, ra tay nặng nề với liên quân Jaban và Sous. Trên bầu trời, hạm đội Chamberlain, hạm đội của Lý Hồng Vũ, tuy rằng còn không thể toàn diện chống lại cùng Tam Thượng Du Nhân, thế nhưng, cũng có thực lực đồng thời chu toàn Tam Thượng Du Nhân tại Lôi Phong tinh và Thương Lãng tinh.
Mà ở trong nước, quân đội của đế quốc Sous và đế quốc Jaban đã khởi động, tập kết hướng Reske tinh hệ. Lục quân không ngừng đến, đi qua một chi hạm đội chuyển vận khổng lồ đến biên giới, dưới tiếp ứng của hạm đội Tam Thượng Du Nhân, từng nhóm tiến vào chiến trường Reske.
Tại Trenock, tổng thống Hill lên TV nói chuyện, hiệu triệu tất cả dân chúng toàn quốc đoàn kết lên, không tiếc tất cả, đánh thắng trận chiến này. Tổng thống diễn thuyết, từ đầu đến cuối chỉ tiết lộ một tin tức ... Trenock sẽ không có lùi bước và do dự, tất cả của tất cả, đều phải nhường đường để thắng được trận chiến này. Quân bộ, nhận được ủng hộ cường đại nhất từ trước tới nay!
Tổng thống nói chuyện, làm cho cả Trenock một mảnh dâng trào.
Cái quốc gia gần với hai đại siêu cường quốc, chỉ cần toàn lực thúc đẩy, lực lượng bạo phát là kinh người. Vô số bộ đội được tập kết, vô số vật tư được tụ tập. dân chúng Trenock có thể cảm thụ được rõ ràng, cái quốc gia này lấy chiến dịch Reske làm trung tâm, điên cuồng vận chuyển.
Lực chú ý của dân chúng, hoàn toàn tập trung tới Reske.
Ngoại trừ đủ loại thông cáo của chính phủ, tin tức hành lang, tin tức ở ngoài, mọi người chờ đợi nhất, cũng là tin tức của Lemke từ tiền tuyến truyền tới.
Đó là tiền tuyến chân thật nhất.
Có thể là được đệ nhất ký giả đưa tin ảnh hưởng quá sâu, có thể là lão nguyên soái Lý Tồn Tín còn sống, cũng dẫn theo hai sư đoàn chiến đấu với người Jaban cũng tại thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng thật lớn sự thật quá mức truyền kỳ, tất cả mọi người trong vô thức, đem cái chi bộ đội này trở thành nhân vật chính của toàn bộ chiến dịch Reske.
Mọi người bức thiết kỳ vọng tất cả tin tức có quan hệ với cái chi bộ đội này.
Ngày 22 tháng 10, tiền tuyến đã truyền đến tin tức nhóm bộ đội thứ hai thành công lên đất liền. Tin tức này làm cho mọi người cảm thấy vui sướng. Cái này ý nghĩa giai đoạn lên đất liền đầu tiên đã thành công. Đồng thời, người có tin tức còn nghe được quân Phỉ Minh tại Reske đã đạt được một thắng lợi trọng đại. Có người nói thắng lợi này sẽ là một bước ngoặt trọng đại ngay từ đầu chiến tranh xuất hiện, sẽ rút ngắn toàn bộ tiến trình của chiến tranh, cũng sẽ khiến cho rất nhiều chiến sĩ của Trenock, tránh được hi sinh không cần thiết.
Tin tức làm cho phấn chấn, luôn luôn nhanh hơn so với tin đồn dữ. Mọi người lo lắng chờ đợi đến buổi tối tám giờ, tiết mục đưa tin của Lemke tại chiến trường được phát sóng. Có thể từ trong tin tức tiền tuyến của Lemke, nhận được càng nhiều tin tức.
Buổi tối tám giờ, mọi người canh giữ ở trước TV, bọn họ thấy hình ảnh đầu tiên, là Lemke đã trở nên gầy gò, chòm râu so với trước đây càng có vẻ dày và già hơn.
Câu đầu tiên nói của ông ta là, “Tôi có thể muốn thất tín.”
Trong ngạc nhiên, khán giả lẳng lặng nhìn vị ký giả bọn họ tin cậy nhất biểu tình nghiêm túc chậm rãi nói: “Tôi đã từng đáp ứng, tất cả hình ảnh của cái tiết mục này, đều là xuất từ máy của tôi. Thế nhưng, trong mấy ngày nay, chuyện tôi trải qua khiến cho tôi phải vi phạm lời hứa của tôi ... tôi phải thuyên chuyển hình ảnh ghi lại của quân đội, bởi vì, tôi phải đi quan tâm một trận chiến mà tôi lúc nào cũng đều phải quan tâm, nhưng không cách nào tự mình ghi lại, đem nó kính dâng cho các người.”
“Đây là một chiến dịch vĩ đại, “ Lemke hơi giơ cằm lên, đây là thói quen của ông, mỗi khi ông cần dùng giọng điệu kiên định nhất biểu đạt một sự thật không hề nghi ngờ thì, ông luôn là như thế này.
“Trận chiến này, cho tới bây giờ còn đang tiến hành. Kết cục cuối cùng của nó, khiến cho mỗi người chúng ta đều lo lắng. Tin tức của tôi, có thể sẽ chậm hơi vài giờ hoặc thậm chí là vài chục giờ so với của tất cả hiện tại phát sinh, cũng sẽ vận dụng ghi lại của quân đội tôi không muốn vận dụng. Bất quá tôi tin tưởng, cái này sẽ là tiết mục tốt nhất tôi đã làm, khiến cho chúng ta đầu tiên nhớ kỹ những cái này tên... Avery, Chiêm Kim Tư, Giang Hạo, Hàn Quốc Tân, Lý Vệ Quốc...”
Danh sách rất dài, Lemke trang trọng đọc kỹ người tên, tựa như tuyệt không biết ông đang làm một tiết mục làm cho lòng nóng như lửa đốt.
Bất quá, mặc dù cái này khác một trời một vực với phong cách bình thường của ông, nhưng khán giả không ai vì thế cảm thấy không nhịn được. Bọn họ lẳng lặng nghe âm thanh của Lemke, nhìn những cái tên xuất hiện trên màn hình, bên trong có rất nhiều, đã bị bỏ thêm khung màu đen. Tất cả mọi người biết, cái khung này, đại biểu cho tử vong.
Danh sách tuy rằng dài, nhưng cuối cùng cũng phải đọc xong. Lemke buông văn kiện trong tay, mắt nhìn màn hình, chậm rãi nói: “Hiện tại, để cho chúng ta tưởng niệm những chiến sĩ này lên sân khấu của chúng ta một phút.”
Hình ảnh bắt đầu thay đổi.
Ánh mặt trời bình minh, phủ lên đồi núi vùng núi. Âm thanh của lão nguyên soái Lý Tồn Tín, vang lên bên tai mọi người.
“... Trenock không có hèn nhát, nguyện ý đi theo Điền thiếu tướng, ra khỏi hàng!”
Khán giả ngơ ngác nhìn trên gò núi, một hàng người dài, chỉnh tề bước một bước về phía trước. Đó không phải bước đi của đội hình, đó là mỗi người không chút do dự bước ra một bước đồng bộ. Bước tiến của bọn họ không đồng nhất, một bước đi ra, toàn bộ đội hình có vẻ có chút nghiêng lệch. Thế nhưng, những chiến sĩ lúc này thoạt nhìn, đã có một loại cao lớn vĩ đại làm cho ngưỡng vọng.
Trên màn hình, là âm thanh run run mà kiêu ngạo của Lý Tồn Tín nguyên soái, ông nói đó là binh của ông, hắn vì bọn họ cảm thấy kiêu ngạo.
Kế tiếp, cũng là điểm danh.
Một phần danh sách giống nhau như đúc với Lemke trước đó đã đọc.
Toàn bộ thế giới đều yên lặng, nhìn cả đám thân ảnh đi ra đội hình, hồi tưởng khung màu đen trên danh sách trước của, tất cả khán giả đều biết rõ xảy ra cái gì.
“Theo màn ảnh của tôi đi, “ Lemke cuối cùng nói: “Khiến cho chúng ta đi theo bọn họ. Đi theo anh hùng của chúng ta. Đồng thời, khiến cho mỗi một vị khán giả theo dõi cái tiết mục này, cầu nguyện cho các chiến sĩ chưa biết sống chết!”