Những tiếng bạt tai chát chúa nối tiếp nhau vang lên, mỗi một tiếng vang là một lần đám quý tộc nhói lên, da mặt co rúm lại. Nếu như nói lúc nãy gã lùn lạnh lùng bẻ gãy cổ đối thủ làm cho bọn họ cảm nhận được khoái cảm đồ sát, vậy thì những cái tát này của mập mạp chỉ có thể làm cho bọn họ cả người run rẩy.
Trước nay không ai trong bọn họ lại có thể ngờ những cái bạt tại lại có thể đáng sợ như vậy. Bây giờ bọn họ mới biết những cái bạt tai không ngừng không nghỉ kia mới là sự trừng phạt đau đớn nhất. Cho dù nhắm mắt lại thì thanh âm khủng khiếp ấy vẫn cứ dội mãi vào tai, khiến bọn họ nghĩ nếu là bản thân bị...... vậy thực là sống không bằng chết!
Mập mạp bạt tai dùng lực cũng không nặng, nhưng hiệu quả âm thanh lại vang dội dị thường, gã lùn có nằm mơ cũng không ngờ mập mạp lại đi bạt tai hắn giữa một trận giác đấu sinh tử, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục!
Gã cắn răng cố tạo khoảng cách, khom lưng cúi đầu, một tay bảo vệ khuôn mặt bỏng rát, tay kia ráng sức vung quyền nhằm bụng mập mạp mà đánh tới.
Điền Hành Kiện cười hăng hắc, tay trái dễ dàng bắt được cú đấm, tay phải mạnh mẽ giật bung thế thủ của gã lùn rồi thuận thế lại táng cho một cái bạt tai.
“Bốp!” Cú này thì rõ ràng là mạnh hơn mấy phát trước nhiều, đám quý tộc trên khán đài không khỏi xuýt soa.
Thằng béo này ác quá!
Gã lùn chịu một đòn đau, theo phản xạ liền che mặt lùi về phía sau, nhưng lại quên mất rằng một tay của mình còn bị mập mạp tóm cứng. Mập mạp dùng sức kéo, gã lùn lập tức lảo đảo nhào về trước.
Không kịp đề phòng, gã lùn chỉ thấy mình bỗng dưng đâm đầu vào người mập mạp, gã bối rối chỉ biết cúi gằm đầu xuống, cánh tay không bị nắm cố ôm lấy đầu. Hắn thật sự đã bị đánh đến phát sợ, mười mấy cái tát trước mặc dù lực đạo không lớn, nhưng lại làm cho người ta phải cảm thấy nhục nhã! Còn cái tát vừa rồi lại mạnh đến đáng sợ, khiến hắn cảm thấy đầu mình ong ong như có ai đánh chuông trong đầu, thiếu chút nữa thì đã ngất xỉu!
Mập mạp thoải mái như bắt gà vặt lông, tóm nốt lấy tay kia của đối thủ rồi kéo mạnh lên cao, khiến tư thế của gã lùn trông hệt như đang đầu hàng, nhưng không đợi cho hắn kịp phản ứng, mập mạp lại đã giật mạnh, hai tay gã lùn không tự chủ gập sát vào người. Ngay khi hắn hoàn thành tư thế từ đầu hàng đến đứng nghiêm thì......“Bốp!”......“Bốp!” Hai cái bạt ta của mập mạp đã in lên mặt hắn!
“Oa...... Trời ạ......” Đám quý tộc tập thể rên rỉ, tựa như người bị đánh chính là bọn họ. Tất cả mọi người không thể nào tin nổi, một trận giác đấu kết cục lại biến thành như vậy. Một gã tù vốn đã bị đánh chết tươi, đột nhiên sống lại như từ địa ngục trở về, nhờ đó mà có được sức mạnh của ma vương. Ở trước mặt hắn, gã đối thủ mới vừa rồi còn cực độ hung tàn hoàn toàn không có khả năng trả đòn, yếu ớt như một chú dê con đáng thương, mặc cho mập mạp tùy ý chế biến.
Gã lùn đã hoàn toàn buông xuôi, vô luận hắn làm gì thì những cái tát của mập mạp vẫn cứ đánh vào mặ hắn từ đủ mọi góc độ! Đôi bàn tay béo nẫn ấy đối với gã chính là thứ đáng sưoj nhất trên thế giới! Nó giống như một tia chớp, không cách nào tránh né, khi nó phá lớp mây đen trên bầu trời thì không ai có thể phản ứng trước sự xuất hiện của nó, thậm chí còn không kịp nhắm mắt!
Càng làm cho gã lùn cảm thấy sỉ nhục chính là hai tay của hắn vô luận là phản kích hay đỡ đòn đều bị mập mạp đánh bật ra. Sức lực của gã mập mạp này thực sự rất lớn, hơn nữa thái độ lại cực kỳ nghiêm túc và cứng rắn, giống như là đang giáo huấn một đứa trẻ con!
Cả một loạt cú bạt tai này không hề trí mạng nhưng lại dị thường vang dội, cuối cùng đã phá hủy lòng tin và sự hung tàn của gã lùn, hắn ôm khuôn mặt đỏ lừ của mình, khuất nhục và mềm yếu quỳ rạp xuống đất, khóc rống lên thất thanh.
Điền Hành Kiện thở dài nhìn bàn tay đã đỏ tấy lên của mình, để tiếng bạt tai có thể vang dội nhất, hắn phải lấy nửa đoạn trước của bàn tay làm mặt tiếp xúc, mập mạp cảm thấy nhất định là bàn tay trắng trẻo của mình đã bị da mặt đối thủ cho tổn thương rồi!
“Quả nhiên là cao thủ, nội công thật là lợi hại, đã luyện đến mức da mặt cứng như thép rồi!” Mập mạp khẽ than thở bên tai gã lùn.
Gã lùn chỉ cảm thấy đau khổ vô biên, càng khóc càng to.
Tất cả diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi An Lôi và Susan không thể nào đón nhận được sự thật ngay trước mắt mình.
An Lôi si ngốc nhìn thân ảnh quen thuộc dưới sân, hạnh phúc tới quá mau, vui sướng và kiêu hãnh làm cho nàng như không thể hít thở nổi.
Còn Susan, nàng cảm thấy mình đang trong một giấc mộng li kỳ, một gã kỹ sư cơ giới yếu đuối đột nhiên giác tỉnh, biến thành dũng sĩ tung hoành sa trường! Phương thức chiến đấu của hắn cũng rất kỳ lạ, mỗi một cái bạt tai, đều làm cho nàng thấy như được giải hận từ trong đáy lòng. Ở giữa đám quý tộc mất hết nhân tính này, tiếng bạt tai chát chúa ấy dường như còn vang dội hơn cả những tiếng reo hò lớn nhất! Nhìn vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt đám quý tộc, nhìn bộ dạng chán nản của họ, Susan cảm thấy vô cùng thích ý!
Đối với Susan, khi những kẻ này tới xem giác đấu, đem tiền đặt cược vào những gã to khỏe, gào thét hoan hô nhìn chúng đánh chết đối thủ yếu hơn để thỏa mãn thú tính man rợ của mình thì bọn họ đã không xứng được xưng là quý tộc nữa!
Quý tộc Gatralan thời kỳ này đã vô cùng sa đọa, bọn họ không có đạo đức căn bản, thậm chí không có nhân tính tối thiểu! Những kẻ này nắm giữ quyền lợi này tập hợp lại thành một cỗ máy quyền lực khổng lồ, lấy việc chà đạp và hành hạ làm thú vui. Bọn họ đã quen quyết định sinh tử của người khác, cái cảm giác cao cao tại thượng, nắm giữ vận mệnh của những sinh linh nhỏ yếu đã làm cho bọn họ trầm mê dưới đáy vực sâu, không thể tự kềm chế!
Susan ôm vai An Lôi:“Lôi Lôi, mình thích hắn, hắn là một anh hùng!”
“Đúng vậy, bất cứ một người nhỏ yếu bình thường nào cũng đều có thể trở thành anh hùng! Các ngươi vĩnh viễn không thể ngờ được cái kẻ đứng lên từ mặt đất này lại mang đến cho một bất ngờ lớn đến như vậy! Vô luận như thế nào, các ngươi cũng đã thua” Susan ngẩng đầu lên nhìn dãy khán phòng màu vàng kim đang phản xạ ánh mặt trời chói chang:“Cha có kinh ngạc không? Con thì rất kinh ngạc đấy!”
*************************
“Thắng rồi, thắng rồi!”
Đám cai ngục đặt cửa mập mạp nhảy nhót ăn mừng trong phòng điều khiển!
Đối với hành vi của đám cai ngục, Bonnie coi như không nhìn thấy, tất cả sự chú ý của nàng đều đang đặt trên người gã mập mạp mà nàng chán ghét vô cùng ấy. Sự kinh hãi trong lòng làm cho nàng có chút thất thần.
Trong mắt Bonnie, ngoài Reinhardt ra, cả thế giới này chẳng có nhân vật nào có thể khiến nàng phải để mắt tới.
Mỗi khi phải với tiếp xúc với cái đám quý tộc, Bonnie luôn cảm thấy rất buồn chán. Bọn này quý tộc chỉ biết chìm đắm trong tửu sắc, ăn chơi vô độ này sao có thể hiểu được suy nghĩ của nàng, cũng không có một người nào có tài hoa đến mức có thể làm cho nàng phải khâm phục. Bọn họ chẳng qua chỉ là một đàn lợn chỉ biết ăn rồi chờ chết mà thôi, bọn họ vĩnh viễn không thể hiểu nổi ý nghĩa thực sự của cuộc sống!
Còn đám bình dân được tiếp nhận giáo dục cao đẳng thì chỉ biết tìm mọi cách thăng quan phát tài, mỗi ngày chỉ biết a dua nịnh nót, cố gắng mài bản thân có góc cũng thành tròn, sau đó, khi đã thành công, bọn họ lại biến thành một nhóm quý tộc mới, đâu lại vào đấy.
Đối với gã Trương Nguyên này, Bonnie lại càng không có hảo cảm. Không tính đến việc hắn mỗi lần gặp nàng là lại làm bộ xử nam thẹn thùng, nhìn tởm đến độ nàng chỉ muốn đập chết hắn ngay tắp lự, mà những hành vi thường ngày của hắn cũng chỉ có thể dùng hai chữ bỉ ổi để hình dung. Nhất là khi hắn nhìn lén bộ ngực của mấy cô nàng thư ký, ai mà nhìn thấy khuôn mặt hắn khi ấy sẽ chỉ muốn móc cái đôi mắt lồi cả ra ngoài ấy ra rồi nhét vào cái miệng chảy đầy nước dãi của hắn!
Nhưng bây giờ, Bonnie không thể không thừa nhận, cái gã mập mạp đáng chết này đích xác có chỗ đáng giá để người ta tôn kính!
Nói hắn là thiên tài cơ giới, cái này là đương nhiên, chỉ cần nhìn vào tiến độ rùa bò trong việc chế tạo robot mới sau khi hắn bị tống giam là đủ biết cái gã mập mạp này có bao nhiêu tài nghệ! Còn bây giờ, kẻ yếu ớt nhất trên đấu trường này, lại thể hiện ra một bộ mặt khác của hắn, một thân thủ làm cho người xem phải rung động!
Cho dù cái gã tên là Trương Nguyên này có là gián điệp, là người Leray đi chăng nữa thì hắn cũng là một đối thủ đáng tôn trọng! Nếu như tất cả hành vi của hắn đều là có tính toán, vậy thì Bonnie buộc phải thừa nhận, mập mạp gần như đã lừa gạt được tất cả mọi người!
Hơn nữa, không ngờ dưới thân hình béo tròn ấy lại ẩn chứa một sức mạnh ghê gớm đến vậy! Nếu như hắn thật sự là gián điệp mà nói, ngoại trừ tinh thông cơ giới, khiêu vũ, võ thuật cùng với giả ngu ra thì rốt cuộc hắn còn có thể có những thứ gì? Sự hiếu kỳ của Bonnie càng lúc càng mãnh liệt, nàng chỉ muốn tìm hiểu cho bằng được tất cả bí mật của mập mạp!
“Báo cáo, đội bảo vệ đặc nhiệm của Cục Điều tra hoàng gia do điện hạ Bruce chỉ huy đã tới.” Giọng nói của một người lính bỗng cắt đứt dòng suy nghĩ của Bonnie.
“Vậy à! Nói đại đội trưởng của ngươi phối hợp bảo vệ với bọn họ.” Bonnie khẽ thở dài, ngày mai chính là ngày cuối cùng của những trận đấu đẫm máu này rồi, công tác an ninh tuyệt đối không thể buông lỏng. Một đại đội của Thần Thoại quân đoàn phối hợp với binh lực thường trú ở Abnosker, cung với đám Hoàng gia cấm vệ phải trông coi một khu vực rộng lớn như thế này quả thực là hơi quá sức. Có Bruce gia nhập, Bonnie sẽ rảnh tay hơn được không ít.
“Phạm vi canh giữ của bọn họ là khu vực nhà giam. Để tránh hiểu lầm và phiền phức không đáng có, cấm bọn họ được đi sang khu vực đấu trường!” Bonnie nhìn xuống chỗ mập mạp, nàng vốn không có cảm tình gì đối với kẻ dám giở trò với người của Thần Thoại quân đoàn, song phương tốt nhất cứ tránh tiếp xúc là hơn!
Trận đấu kết thúc, trên sân đấu chỉ còn một kẻ duy nhất vẫn đứng được, đó chính là gã lùn mặt mày sưng húp, toàn thân không còn chút sát khí, vừa đi vừa khóc.
Còn Điền Hành Kiện thì được đưa vào bằng cáng, đám cai ngục dùng hết mọi biện pháp cũng không đánh thức được cái con quái vật đánh thắng xong liền gục luôn xuống đất mà ngủ này.
*************************
Vào lúc này, một hạm đội tàu vận tải khổng lồ đã tiến vào khí quyển tinh cầu Mosky. Stephen đứng trên đài chỉ huy, hai mắt nhắm lại, chỉ có những đốt ngón tay xiết chặt vào nhau đến trắng bệch ra mới bộc lộ sự căng thẳng trong lòng hắn.
Chỉ vài giờ nữa, tất cả sẽ trở thành tro bụi.
Bruce sẽ phát động bạo loạn ở Abnosker, bắt giữ James, còn quân đội của Stephen sẽ đổ bộ đường không xuống các trọng điểm quân sự của tinh cầu Mosky, cắt đứt hoàn toàn giao thông và liên lạc giữa thủ đô với bên ngoài, khống chế Tanvir đã không còn Thần Thoại quân đoàn bảo vệ, công chiếm hoàng cung và Bộ Tổng Tư lệnh.
Không có Thần Thoại quân đoàn, số quân đội đóng ở Tanvir chẳng qua chỉ là một đám cát vụn, căn bản không phải là đối thủ của những binh sĩ được tôi luyện trong máu lửa tiền tuyền mà hắn mang về. Chỉ cần tiến hành đổ bộ chớp nhoáng, bao vây các doanh trại bộ binh và căn cứ không quân, hạn chế bọn họ hành động, lại nhanh chóng khống chế gia đình các sĩ quan chỉ huy, bọn chúng sẽ nhanh chóng đứng vào phe của hắn mà thôi.
Tất cả đã được lên kế hoạch chu đáo. Stephen tự mình mang về sáu sư đoàn thiết giáp và mười sư đoàn bộ binh, đủ để ứng phó với mọi bất ngờ. Bây giờ, hắn chỉ còn phải chờ đợi tín hiệu của Bruce, chỉ cần hắn cắt đứt các tuyến liên lạc của James, vậy cũng có nghĩa là đã đại công cáo thành.
Giữa bầu trời sao mờ mịt, hạm đội tàu vận tải khổng lồ bắt đầu tách ra, giống như một đám sao chổi tứ tán, kéo thật dài quỹ tích, dựa theo kế hoạch đi thực hiện mục tiêu của mình. Dưới bóng hoàng hôn Tanvir, phát động một cuộc chính biến đẫm máu!
*************************
Bairu kinh ngạc nhìn Điền Hành Kiện đang được đám Trộm và Bác sĩ tiền hô hậu ủng, ngưu bức trung thiên, hắn thật sự không thể hiểu nổi tại tổ tông nhà mập mạp tích đức bao nhiêu đời mà lại có thể an lành sống sót qua một trận đấu khủng khiếp có tới sáu người chết. Ánh mắt của hắn quét qua, hai phe Andre và Keiner đang đồng thời lại gần mập mạp, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Trao đổi ánh mắt với Colin đi phía sau Andre, Bairu khẽ mỉm cười. Hắn nhìn đồng hồ, thời khắc cuối cùng đã đến, hắn nắm thật chặt lưỡi lê trong tay, làm như không có chuyện gì xảy ra nhích lại gần mập mạp đang đắc ý vênh váo. Đây chính là thời cơ tốt nhất để tạo ra một vụ hỗn loạn trông như là bạo động,
“Làm tốt lắm !” Andre nhiệt tình ôm lấy Điền Hành Kiện, miệng cười ngoác ra đến tận mang tai, vênh mặt lên với đám người Keiner.
“Hì hì.” Mập mạp cười khúc khích, ánh mắt liếc nhìn Bairu chắp tay sau lưng đang lại gần và đám người Keiner đằng đằng sát khí, hắn bỗng cảm nhận được một tia nguy hiểm.
“Chúc mừng chú mày!” Colin ôm lấy mập mạp, tư thế có chút cổ quái, dường như vô tình giữ chặt cánh tay của mập mạp.
Lúc này Bairu đã bước nhanh tới bên cạnh mập mạp, lưỡi lê trong tay đâm thẳng vào dưới eo mập mạp.
Tuy nhận ra được nguy hiểm nhưng mập mạp đã không có cách nào thoát ra khỏi cái ôm của Colin, hắn đành cố nhoài người về phía trước, làm cho cả đám Andre ngã trái ngã phải, tránh khỏi một nhát trí mạng của Bairu.
Ngay sau đó, mập mạp húc mạnh vào đầu Colin , hai cánh tay phát lực thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, lảo đảo chạy về phía trước, ở phía sau hắn là Bairu đã bại lộ mục đích.
Keiner và Ghost hiển nhiên là không ngờ được đối thủ lại đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, cả đám lập tức đứng lại cảnh giác đề phòng. Nhìn thấy Bairu đuổi giết mập mạp, Keiner hả hê phất phất tay, ra hiệu cho người của mình lui về phía sau, hắn không muốn từ một khán giả lại phải biến thành một nhân vật bất đắc dĩ.
Nhưng mà có người lại không bỏ qua cho hắn.
Bị mập mạp cụng đầu cho một cú đau điếng, Colin nhanh chóng có phản ứng, hắn rút lưỡi lê tự chế của mình ra, vừa xông về phía Keiner vừa hét lớn:“Thằng chó Keiner, là mày giở trò! Chết con mẹ mày đi!” Một nhát này chỉ đâm trúng cánh tay Keiner nhưng lại châm ngòi cho một thùng thuốc nổ.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm của Keiner, đám đàn em của hắn lập tức vọt lên, còn đám người của Andre căn bản là không nghĩ tới việc tế bào não như phân tích chân tướng sự việc, cừu hận giữa hai phe nhanh chóng bị kích thích, mỗi một người đều nhào bừa vào một đối thủ, hỗn loạn lập tức phát sinh!
Tiếp đó, đồng minh của cả hai phe cuống cuồng gia nhập hỗn chiến, cả khu nhà giam hoàn toàn lâm vào điên cuồng, mỗi một cầu thang, mỗi một hành lang đều có người đang vật lộn. Đủ các loại hung khí tự chế đều được lấy ra, không ngừng có người ngã xuống giữa những tiếng rú đau đơn. Máu tươi chảy xuôi theo cầu thang, chiếu vào trong mắt đám phạm nhân càng làm chúng thêm điên loạn.
Điên cuồng, hung bạo, tàn nhẫn, tất cả dã tính đều bị kích thích. Trong giờ phút này, tất cả những kẻ ở đây đều đã trở thành những con dã thú hung ác, bọn họ rít gào, tàn sát lẫn nhau, dùng nắm đấm, dùng hung khí, dùng hàm răng để tấn công đối thủ trước mặt. Không có lý trí, cũng không có tình cảm, chỉ có khoái cảm hung tàn khi hung khí đâm vào thân thể đối phương.
Còn Bairu đã không cách nào dùng lời nói mà hình dung được tâm trạng của mình nữa. Hắn đã đuổi theo mâph mạp đủ năm vòng khu giam giữ. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay hắn chư từng gặp thằng béo nào chạy nhanh đến thế!
Càng làm cho hắn nổi cuồng chính là mập mạp trong lúc nhanh nhẹn chui tới chạy lui giữa đám đông ẩu đả còn rảnh rỗi quay đầu lại khoa tay múa chân mà chửi bới, mặc dù nghe không hiểu mập mạp đang nói gì, nhưng mà cái vẻ mặt quái gở ấy cũng đủ để làm cho bất cứ người nào cũng phải muốn xé xác hắn ra làm trăm mảnh.
Từ khi làm sĩ quan huấn luyện lính đặc công cho tới cả lúc ngồi tù, Bairu chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải một đối thủ như thế này! Càng chạy Bairu lại càng tức giận, đầu óc hắn đã hoàn toàn bị khát khao đập chết con thỏ béo ú trước mặt lấp đầy!
Rất nhanh chóng, Bairu phát hiện mập mạp sau một hồi chạy loạn khắp tầng trên lầu dưới đã phạm phải sai lầm trí mạng. Mập mạp trở lại đại sảnh, mà Ghost sau khi dễ dàng đánh ngã một đối thủ đã theo dõi hắn!
Với thực lực của Ghost, cho dù không thể tóm được được mập mạp thì cũng đủ để tạo cho Bairu cơ hội đâm ra một nhát!
Bairu guồng chân nhanh hơn, còn mập mạp lại bị đám đông chật chội ngăn trái cản phải, Ghost thì cơ hồ chỉ nhàn nhã đi dạo mà áp sát lại, ngăn ở trước mặt mập mạp.
Một trước, một sau, một cú song phi, một lưỡi lê lấp lóe hàn quang.
Điền Hành Kiện tựa hồ đã bị ép đến đường cùng, hắn dừng lại, đứng yên tại chỗ, trong ánh mắt tràn ngập sự bi ai và tuyệt vọng trước cái chết.
Sau đó, Ghost và Bairu chợt phát hiện, mập mạp đã biến mất, đám đông đang đánh nhau bỗng tách ra một lối đi, mập mạp sứ như vậy thong dong lui lại một bước.
Một bước là đủ rồi, đó là khoảng cách giữa sinh và tử.
Trong nháy mắt, đám người hỗn loạn xung quanh Bairu và Ghost đột nhiên giống như thủy triều dâng lên, chỉnh tề và nhanh chóng, Bairu và Ghost thậm chí không có thời gian để phản ứng đã bị lớp sóng người bao phủ.
Khi đám đông tản ra, tất cả mọi người nhìn thấy Ghost và Bairu nằm giữa đại sảnh.
Ghost, sát thủ mạnh nhất của nhà tù Abnosker, thần thoại bất bại, lúc này đã đã trở thành một cái xác bất động, trên người hắn có ít nhất mười vết đâm, tất cả đều ở những vị trí yếu hại, nhát đâm sâu đến độ có thể thấy được cả xương, máu chảy như suối, vết thương nặng nhất là ở cổ, nhất đao phong hầu.
Bairu cũng vậy, cả người dính hơn mười vết thương, vết thương trí mệnh nằm ở trên đầu, một lưỡi lê đâm lút cán vào đầu hắn từ lỗ tai trái.
Mưu sát, đây rõ ràng là một vụ giết người được chuẩn bị kỹ càng!
Keiner, Andre, Colin không hẹn mà cùng dừng lại, hai cái chết đột nhiên xuất hiện này đã hoàn toàn làm cho bọn họ tỉnh táo lại. Kinh nghiệm bao năm sống trên mũi kiếm đầu đao giúp cho cả ba hiểu rằng, chính mình đã rơi vào một âm mưu đã được dự tính từ lâu!
Có một thế lực vẫn ẩn nấp ngay bên cạnh, mà bây giờ, thế lực này đã cường đại đến mức không thể chống cự, một lần hành động đã giết chết Ghost và Bairu!
Trận hỗn chiến trong đại sảnh ngừng lại, đám phạm nhân thất hồn lạc phách đứng ngây ra tại chỗ, nhìn Ghost nằm gục dưới đất. Một kẻ cường mãnh tới mức không thể chiến thắng, một cao thủ nắm chắc chức vô địch giác đấu trong tay, vậy mà lại bị giết rồi sao?
Đơn giản như thế, dễ dàng như thế!
Là ai?
Nhìn về phía sau đám phạm nhân đang dần tản ra, bọn họ chợt nhìn thấy mập mạp đang mỉm cười, vẫn là một nụ cười ngây ngô, ngốc nghếch ấy!
Nhưng, ai mới là kẻ ngốc đây?
Trong khi tất cả mọi người đang khiếp sợ, những tiếng còi báo động chói tai bỗng vang lên, súng tự động bắt đầu tuần tra!