Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 49: Q.2 - Chương 49: Trở lại thủ đô






Hiệu suất làm việc của chính phủ Liên bang thực sự rất cao, đại lượng vật tư bắt đầu cuồn cuộn đổ về Millok, hàng trăm cảng hàng không quân sự nhanh chóng biến nơi đây thành một đại binh doanh.

Do chính sách ưu tiên mà chính phủ dành cho Millok, rất nhiều các nhà xưởng, công ty cỡ lớn lần lượt tiến về nơi đây, hàng loạt các ụ thuyền khổng lồ được hợp tác xây dựng, tất cả khiến cho tốc độ phát triển của Millok tăng vọt.

Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, tinh cầu tịch mịch chìm ngập trong khói lửa chiến tranh này đã lật mình vươn lên, trở thành tinh cầu tràn ngập sức sống nhất Liên bang Leray.

Mập mạp chạy đi tìm An Lôi suốt hai ngày, hắn rất muốn tìm nàng hỏi cho rõ ràng về chuyện của An ba, nhưng dường như An Lôi cố ý tránh mặt hắn, biến mất khỏi nhân gian, hỏi ai cũng không biết.

Bất đắc dĩ, mập mạp không còn cách nào khác đành tìm thượng tướng Bernadotte. Trước ánh mắt mập mờ của mấy vị tướng quân, cuối cùng hắn cũng có được đáp án, An Lôi đã phụng mệnh trở về thủ đô rồi.

Nếu phải về thủ đô thì có một số việc cần phải giải quyết trước. Mập mạp đi tới phòng 6, đem hàng đống công việc trong tay quăng hết cho Carl, ép cho gã đầu to này suýt chút nữa thì lăn ra ngất xỉu.

Sau khi chào hỏi mấy vị đồng liêu trong phòng, Điền Hành Kiện đang muốn rời đi thì thượng tá Pat gọi hắn lại, nói: "Chờ một chút, Điền trung úy. "

Thượng tá Pat lấy ra một phong thư, đưa cho mập mạp: "Ở đây có một phong thư, là do thượng tướng Russell nhờ ta chuyển cho cậu, ông ấy hy vọng khi cậu mê mang nhất có thể mở ra nhìn, ông ấy nói, bản thân cũng từng có mối nghi hoặc như của cậu. "

Mập mạp ngẩn người, không ngờ Russell lại viết thư cho mình, cầm lấy lá thư, hắn quyết định trước khi không còn cách nào để tìm ra đáp án thì tuyệt đối không thể chịu ảnh hưởng của nhà quân sự này, huống hồ hắn thật sự rất hoài nghi cái lão này làm thế quái nào mà biết được vấn đề trong lòng mình chứ.

Tới phòng thí nghiệm, giáo sư Boswell nghe Điền Hành Kiện nói phải về thủ đô cũng khôn buồng ngẩng đầu lên, nói: "Học viện sẽ khai giảng trở lại ngay, đây là nhóm học viên đầu tiên sau chiến tranh, còn có một số học viên chưa tốt nghiệp cũng sẽ trở về, có điều số giảng viên trong trường không đủ, cho nên ta đã đề cử ngươi làm trợ giảng cho ta. Công việc có rất nhiều, ngươi đi sớm về sơm đấy. "

Bảo người như ta đi làm trợ giảng, ở đâu ra cái ý nghĩ quái đản này thế, mập mạp thầm thở dài trong lòng, ông già Boswell này kể ra cũng lợi hại đấy chứ.

Nói chung là cũng chẳng có gì để nói với ông thầy già này nữa, mập mạp xoay người đi về phía phòng thí nghiệm của Mễ Lan, đối với người con gái vẫn luôn lặng lẽ hỗ trợ mình này, tâm lý của hắn rất phức tạp.

Mập mạp thích Mễ Lan, vô luận là tướng mạo hay vóc dáng, Mễ Lan đều đứng đầu học viện, cho dù là lúc tức giận cũng có một thứ phong tình đặc biệt, quan trọng nhất chính là sự đơn thuần và thiện lương nàng, nàng tựa như một đóa hoa giữa chiến trường khói lửa, thanh thuần mà nhu nhược, khiến hắn có một cảm giác không muốn rời xa.

Thứ cảm giác này có một phần là kết quả của việc mập mạp thường xuyên thử nghiệm tán gái tâm lý học với Mễ Lam, nhưng phần nhiều chính là một thứ tình cảm chân thành giữa thời chiến loạn, Mễ Lan không muốn rời xa Điền Hành Kiện, đồng thời cũng hỗ trợ hắn, bây giờ chỉ cần mập mạp vừa nghĩ tới Mễ Lan và những cải tiến của [ Logic ] là cũng đã thấy rất ấm áp rồi.

Vừa lén lút đẩy cửa phòng thí nghiệm, đột nhiên trong phòng vang lên một tràng âm thanh điện tử cao vút: "Gã béo chết tiệt tới rồi! Gã béo chết tiết tới rồi!"

Điền Hành Kiện dở khóc dở cười nhìn Mễ Lan đang đắc ý đứng nhìn hắn. Mẹ kiếp! trận chiến xem trộm và chống xem trộm đã bắt đầu tiến vào thời kỳ khoa học kỹ thuật rồi.

“Thứ này dùng để làm gì vậy? Ngộ nhỡ người đẩy cửa vào là thầy thì sao?" Mập mạp cố làm ra vẻ đứng đắn.

Mễ Lan gõ nhẹ lên đầu mập mạp, nói: "Cả phòng thí nghiệm, trừ cái tên mập chết tiệt nhà ngươi ra thì còn ai dám không gõ cửa mà vào chứ?"

He he, câu này ta rất thích nghe, trong lòng mập mạp thấy như nở hoa.

[ Logic ] đã được đưa trở về phòng thí nghiệm, đứng ở vị trí chuyên dụng của nó, mỗi lần đi vào phòng thí nghiệm, nhìn thấy Mễ Lan cùng[ Logic ], mập mạp lại cảm thấy rất an tâm và thư thái.

"Mập mạp chết tiệt, mấy ngày nữa [ Logic ] mới lắp xong máy tính robot mới!" Mễ Lan mỉm cười, lại tiếp tục công việc.

Điền Hành Kiện đứng phía sau Mễ Lam, chần chừ một lúc, ngập ngừng nói: "Mễ Lan, ta được nghỉ phép nên muốn đi gặp một người, phải rời khỏi đây một thời gian. "

Mễ Lan quay đầu lại, nhìn mập mạp một cách kỳ quái, nói: "Một người? Mỹ Đóa và Nia biến thành một người từ lúc nào vậy?" Cô nàng này ghen rồi đây, mập mạp cười hì hì, nói: "Không phải đi gặp họ, ta cần gặp một mgười rất quan trọng. "

Mễ Lan bĩu môi, nói: "Vớ vẩn, ai thèm quan tâm ngươi đi gặp ai chứ. "

Hai bàn tay mềm mại của nàng phủ lên khuôn mặ Điền Hành Kiệnt, nhẹ giọng nói: "Khó khăn lắm mới được nghỉ phép, ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt đấy, đừng để ta phải nhìn bộ dạng tệ hại này của ngươi nữa. " Từ sau khi biết tin An ba qua đời, quả thực Điền Hành Kiện trong có vẻ hơi tiều tụy hơn trước.

Nhìn bộ dạng đau lòng của Mễ Lan, Điền Hành Kiện không nhịn được hôn nhẹ lên mặt nàng một cái. Mễ Lan đỏ đừng mặt, vội vàng đẩy mập mạp ra, luống cuống tay chân xoay người làm bộ tiếp tục thực hiện công tác nghiên cứu của mình.

Khi mập mạp đi ra tới cửa, đột nhiên nghe Mễ Lan nhẹ nhàng nói: "Nếu gặp Nia, nhớ thay ta hỏi thăm cô ấy đấy. "

Mập mạp bị nội thương nghiêm trọng, hàm răng nghiến chặt đến muốn vỡ ra mới ngăn lại được cảm giác muốn thổ huyết, đâu đớn chạy đi.

**************

Trước khi bước chân lên tàu vận tải, Điền Hành Kiện quay đầu nhìn cảnh tượng phồn vinh của phi trường, hắn hoài nghi không biết có phải mình đang ở trên tinh cầu Millok vừa bị cơn bão chiến tranh quét qua hay không nữa, khả năng khôi phục của loài người thực quá mạnh mẽ.

Tàu vận tải từ từ bay lên, phong cảnh bên ngoài cửa sổ càng lúc càng nhỏ, mọi người giống như đàn kiến chạy qua chạy lại trên bề mặt tinh cầu Millok.

Trải qua hai ngày hành trình, cuối cùng tàu vận tải cũng hạ canh xuống phi trường Vệ Quốc ở thủ đô Ludritte, tên của phi trường vốn không phải như thế này, chỉ từ sau khi chiến tranh bùng nổ, do yêu cầu chính trị nên mới được đổi tên.

Phi trường rất lớn, nhưng lại phải dung nạp mấy trăm chiếc tàu vận tải cỡ lỡn và hàng vạn tàu vận tải cỡ trung nên cũng có vẻ chật chội. Theo dòng người nhích dần ra đại sảnh của phi trường, Điền Hành Kiện đứng trên thang máy, ngắm nhìn kết cấu hợp kim trong suốt và phong cảnh thủ đô, chợt hắn cảm thấy có chút gì đó xa lạ, hắn vốn sống ở nơi đây gần hai mươi năm, vậy mà chỉ hơn một năm chiến tranh đã đủ để khiến hắn thành người lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.