Quân đội Jaban từ từ tụ tập lại với nhau, rút về căn cứ.
Trong bồn địa bị bao phủ bởi khói thuốc súng bây giờ chỉ còn lại các hố
bom, hài cốt và thi thể đầy mặt đất, còn có các đống lửa đang bốc cháy
hừng hực, giống như muốn kể lại về sự thảm khốc của trận chiến đấu vừa
qua.
Hàng trăm hàng ngàn các binh sĩ Trenock đang đứng trên trận địa cháy đen, lặng ngắt như tờ.
Ánh dương quang chiếu lên người những hán vừa qua lại bên bờ sinh tử
trong mưa bom bão đạn này, chiếu lên súng, lên robot, lóng la lóng lánh.
Gió lạnh đầu đông thổi xốc lên làn khói súng vô tận. Trong sơn cốc phảng phất vẫn còn đang quanh quẩn từng tiếng pháo nổ vang động, trong chóp
mũi cũng phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi cháy khét của khói đặc. Thế nhưng, chiến đấu cũng đã kết thúc.
Mọi người đều lẳng lặng nhìn khung cảnh trước mắt.
Bầu trời gió nổi mây vần, biến hóa liên tục. Một chiếc quân kỳ Trenock
màu đỏ và xanh lam đang tung bay phần phật trên trận địa. Dưới quân kỳ,
cô gái đang thút thít trong lồng ngực vững chãi và rộng rãi của chàng
trai.
Chàng trai cũng đang khóc. Nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc như trời đổ mưa.
" Bảo bối, làm ơn mà... Đừng cấu eo nữa." )
" Cái gì?! Ngươi để cho một mình Rắm Thối kiềm chế toàn bộ tiểu đoàn thiết giáp?!"
Bộ chỉ huy ở hậu phương trận địa, trong gian phòng tạm thời đào ra bên
trong boong ke, Boswell đang nổi trận lôi đình, tìm khắp nơi mà không
thấy một cây gậy nào, liền tiện tay cầm lên một khẩu súng ở cạnh bờ
tường.
Mập mạp lập tức hồn phi phách tán, nhảy lên nhảy xuống, vội vàng xua tay nói: "Lão sư, ngài đừng kích động."
Boswell cúi đầu gảy chốt súng, nhướn nhướn mày.
"Lão nhân gia ngài nghĩ xem, thân thể của hắn chính là do ngài tự tay
chế tạo." Mắt thấy ánh mắt bất thiện của lão đầu, mập mạp liền phô ra
bản mặt nịnh nọt: "Bằng những thứ mà ngài lắp ráp cho nó, thế giới này
có mấy người có thể làm cho nó bị thương chứ? Huống hồ, hắn vốn có hệ
thống điện tử, muốn trở về, muốn rời khỏi vùng núi này, chỉ cần chui vào trong hệ thống Thiên Võng của Jaban, ai có thể phát hiện ra nó được
chứ?"
Nói xong, mập mạp lấy tay chọc chọc Mễ Lan ở một bên đang che miệng đến
cười run rẩy cả người: "Sư muội, muội nói có đúng không?!"
Mễ Lan bề ngoài hoạt bát cởi mở, tính tình cũng mạnh mẽ, có điều trong
cốt tủy thực ra lại cực kỳ nhu thuận. Đối với nàng mà nói, mập mạp chính là cả thế giới của nàng. Thấy hắn thành thành thật thật đứng ở một bên, mí mặt cụp xuống, dáng vẻ tội nghiệp mà nhìn mình, nàng vừa buồn cười
lại vừa đau lòng, liền tiến lên kéo tay Boswell, làm nũng nói: "Lão sư,
hắn cũng là không có cách nào, vùng địch hậu nguy hiểm như vậy..."
Lời vừa nói ra, vành mắt Mễ Lan lại đỏ lên một cách không hề báo trước.
Mỗi ngày đều vì mập mạp mà lo lắng không yên, những ngày như thế này
cũng không biết còn phải trải qua bao lâu nữa. Hắn nếu thật sự có chuyện gì không hay xảy ra, mình cũng không muốn sống nữa.
"Thật không có tiền đồ, ngươi vậy mà lấy chó theo chó..." Boswell đời
này thương yêu nhất chính là Mễ Lan, xem bộ dạng này của Mễ Lan, không
khỏi trừng mắt với gã mập mạp còn thiếu chút nữa là vẫy đuôi ở bên cạnh: "Lấy heo theo heo!"
Mập mạp liền cười bồi một cái, đáy lòng có chút phản đối.
Đống nợ này, con mẹ nó đều phải tính với thằng Rắm Thối. Sau này khi
nhìn thấy nó giả bộ ngây thơ đáng yêu, dùng lời ngon tiếng ngọt ton hót
lấy lòng, phải đánh trước rồi nói sau! Xem nó đã mê hoặc lão đầu tử quá
mức rồi...
Đối với lão đầu mà nói, nó chính là một báu vật vô giá. Thế nhưng đối
với Béo gia mà nói, nó lại là một thằng nhóc con! Kìm nén hơn bốn nghìn
năm ở trong núi, đã đem nó nghẹn luôn thành tinh rồi!
Vừa nghĩ đến cảnh Rắm Thối ở trước mặt Boswell diễn vẻ thiên chân vô tà, kêu ông nội ông nội khiến cho lão đầu mặt mày rạng rỡ, thỉnh thoảng còn xoa xoa khuôn mặt, kéo kéo vành tai lão đầu làm nũng, mập mạp đã cảm
thấy nổi da gà khắp cả người.
" Ngươi mau đi nghỉ ngơi... Lúc tỉnh thì ta sẽ cùng ngươi nói chuyện
chính sự." Boswell chung quy vẫn xếp mập mạp đứng thứ ba, trong lòng
thương yêu, bề ngoài thì lại tỏ ra nghiêm khắc. Một bên nói, một bên đi
về phía cửa hầm của boong ke: "Ta đi chờ tiểu Thối trở về."
Boswell ra cửa, thuận tay kéo cánh cửa chịu lực lại.
Trong gian phòng u tối, chỉ còn lại hai người mập mạp và Mễ Lan.
" Bảo bối..." Mập mạp dâm đãng nói.
Mễ Lan cười khúc khích, nhào vào lòng mập mạp, hờn dỗi nói: "Mập mạp
chết tiệt, ngươi còn gọi với giọng buồn nôn như thế nữa, ta sẽ..."
" Ngươi sẽ thế nào?" Mễ Lan đang không ngừng vặn vẹo không yên ở trong lòng, mập mạp ôm mà chỉ cảm thấy bình an vui sướng.
"Ta..." Đôi mắt to long lanh ngấn lệ của Mễ Lan quyến rũ liếc nhìn mập
mạp, bàn tay hạ xuống phía dưới, trên mặt chợt đỏ ửng, cắn răng nói: "Ta thiến ngươi..."
…
Cuối cùng là quá mức mệt mỏi, mập mạp còn chưa kịp mò mẫm sờ soạng cho
đã nghiền trên người Mễ Lan thì đã ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng, cũng
không biết là đã ngủ bao lâu, mập mạp bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mở choàng mắt.
Khi tỉnh lại, hắn mới phát hiện ra, mình đang gối lên đùi Mễ Lan, một đôi tay mềm mại đang nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc mình.
Trái tim đang đập dữ dội dần dần bình tĩnh trở lại. Thân thể lười biếng, không hề muốn động đậy một chút nào. Mập mạp cảm thấy, lớp vỏ ngoài bị
ngưng kết bởi chiến hỏa và máu tươi của mình, trong khoảnh khắc này đã
bị lột ra hoàn toàn. Mình phảng phất lại nhớ về buổi ban đầu, về cái gã
mập mạp nhát gan trong thời bình, ngực không chí lớn cả ngày chỉ ăn nằm
chờ chết.
Cảm giác như vậy, mình đã mất đi bao lâu rồi? Tựa hồ, đó mới thực sự là mình.
"Tỉnh rồi hả?"
Bàn tay Mễ Lan nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn. Ngón tay tinh tế mềm mại gợi lên cảm giác êm ái ngưa ngứa trên da mặt hắn.
“Ừm.”
Mập mạp thích cái kiểu đối thoại đơn sơ này, nó khiến cho tâm linh của
hắn điềm tĩnh mà thông thoáng. Không có chiến tranh, không có vắt hết óc để cầu sinh, không có máu tươi và giết chóc, chỉ có cuộc sống sinh
hoạt...
" Ta đã ngủ bao lâu rồi?"
"Hai giờ đồng hồ." Mễ Lan cúi người ôm lấy đầu hắn, dùng ngón tay xoa
xoa nhẹ nhàng giữa đôi lông mày đang nhíu lại của hắn một cách yêu
thương.
Mập mạp chép chép miệng, thở dài rồi ngồi dậy.
Nhìn gian công sự ngầm kiểu tổ hợp chật hẹp này, nghe tiếng chuông điện
thoại, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện không ngừng vang động trong đại sảnh chỉ huy không có cách âm ở bên ngoài... Hiện thực lại nhè nhẹ trở
về giống như những sợi tơ quấn lên trên người hắn.
Cuộc sống yên ả hòa bình bất quá chỉ là ảo giác huyễn tưởng. Thứ mà mình đang bị cuốn vào, chính là dòng xoáy của thời đại chiến tranh. Không có sức lực để chạy trốn, chỉ có thể không dừng giãy dụa.
Cửa chịu lực bị đẩy nhẹ ra, thấy Boswell đi đến, mập mạp liền nhanh chóng nhắm mắt lại, nằm xuống trên đùi Mễ Lan.
" Đứng lên, đừng giả chết trước mặt ta!" Boswell cầm một cái ghế ngồi ở trước mặt mập mạp.
"Đầu hơi đau một chút..." Mập mạp ngượng ngùng ngồi dậy, trên lưng đã bị Mễ Lan véo cho hai cái.
" Ta biết ngươi mệt..." Boswell thở dài, vỗ vỗ vai mập mạp: "Có điều,
hiện giờ còn không phải thời gian nghỉ ngơi của ngươi, chờ đánh xong
trận này, nhà chúng ta ba người mang theo tiểu Thối quay về phòng thí
nghiệm Galypalan sống qua ngày."
Mễ Lan ôm tay mập mạp, nghĩ đến cuộc sống trong tương lai, trong lòng
liền như mật ngọt. Khi quay đầu sang thấy mập mạp đang nhướn mắt chau
mày, bộ dáng vặn vẹo như muốn nói lại thôi... Tâm trạng đại hận, liền
hung hăng đá cho hắn một cước. Nhà ba người? An Lôi, Bonnie... Cái tên
mập mạp chết tiệt này còn không biết có bao nhiêu người nữa kìa!
" Tiểu Thối còn chưa trở về, ta có chút lo lắng..." Boswell không chú ý
tới chuyện mờ ám của hai đệ tử, lắc đầu nói: "Thôi quên đi, trước tiên
nói chuyện chính sự."
Hắn nhìn mập mạp nói: " Chuyện liên quân Phỉ Minh thành lập bộ nghiên
cứu robot liên hợp, phát triển robot đời thứ mười hai, ngươi biết chứ?"
Mập mạp gật đầu, việc này ban đầu vốn là hắn cũng có thể tham dự. Ai mà
ngờ được lúc trước lại bị tập kích trên đường đi Trenock, số phận đã
mang theo hắn, rẽ ngoặt sang một hướng khác tại thế giới tự do Mars. “
Robot thực nghiệm đã định hình xong rồi...” Boswell nói tiếp: “ Lần này, chúng ta dẫn theo mười mẫu robot đến đây, vốn là muốn tiến hành kiểm
tra tác chiến với cá nhân và trong nhóm nhỏ, ai ngờ lại gặp phải Jaban
đánh úp. Trên đường đến đây, chúng ta chỉ có thể tận lực giữ gìn, bởi vì sợ robot rơi vào tay quân địch. Do đó, chúng ta đã tháo ra tất cả các
robot, mặc dù trong thời điểm nguy hiểm nhất, chúng ta cũng không dùng
đến.”
Vừa nói, Boswell liếc sang mập mạp một cái: “Vừa rồi tại bộ chỉ huy,
nghe bọn hắn nói, những chiến sĩ robot mà ngươi mang đến kia, đều là cơ
sĩ cấp Chiến thần?”
Mập mạp liền đắc ý gật đầu: “Chiến thần robot tiêu chuẩn với tốc độ tay
cao hơn sáu mươi lăm nhịp, hiện tại có khoảng năm trăm người, chiến sĩ
robot cấp mười với tốc độ tay trên sáu mươi có ba nghìn, cơ sĩ cấp tám
cấp chín hiện tại có khoảng tám nghìn. Tương lai còn có thể có nhiều
hơn!”
Mập mạp không hề khoác lác.
Sau khi chiến dịch Mars chấm dứt, Phỉ Quân cũng đã hoàn thành việc thống trị Mars. Sau đó tuy rằng có người Phỉ Dương đến, thế nhưng dựa vào
việc đánh chết mấy gã Chiến thần đại biểu cho thế lực cũ ở Mars trong
cuộc thi đấu lôi đài robot, danh vọng của Phỉ Quân liền giống như mặt
trời ban trưa. Các lưu phái robot nương tựa dưới trướng Phỉ Quân đã
chiếm 80% của Mars.
Những cơ sĩ dân gian này từ nhỏ tiếp thu huấn luyện chính là kỹ thuật
cận chiến robot vốn càng ngày càng được coi trọng trong chiến tranh hiện đại. Tích lũy về kỹ thuật cận chiến của các đại lưu phái, căn bản không phải là thứ mà một quân đội vốn đã thoát ly cận chiến hơn một nghìn năm có thể so sánh được.
Quân đội các quốc gia hiện đại cũng đã bắt đầu đưa sự chú ý về kỹ thuật
cận chiến, thế nhưng tại thời khắc mấu chốt này, mập mạp đã đi trước tất cả mọi người.
Vượt lên đầu trong thời khắc mấu chốt này, chênh lệch về sau chính là cả nghìn dặm xa.
Huống chi, so với kỹ thuật hạch tâm của các lưu phái này, võ học robot
mà mập mạp nắm giữ lại chính là căn nguyên của kỹ thuật, còn chính yếu
hơn nhiều! Có hắn chỉ điểm truyền thụ, trình độ của các cơ sĩ nương nhờ
dưới trướng Phỉ Quân có thể nói là đột nhiên tăng mạnh. Các loại danh
hiệu đẳng cấp Đấu Sĩ robot, Kỵ Sĩ robot, Thống Lĩnh robot.. nguyên bản,
hiện tại thậm chí đã không còn ai nhắc tới nữa.
Sát hạch đẳng cấp truyền thống căn bản không thể đánh giá được trình độ của các cơ sĩ Phỉ Quân.
Những cơ sĩ này đã tiến vào một cảnh giới robot mới, thấy được một thế giới hoàn toàn mới.
Đối với bọn họ mà nói, những tiêu chuẩn sát hạch kia đã trở thành một
thứ quá đát, nếu dùng để đánh giá bản thân mình bây giờ, hoàn toàn chính là một chuyện cười! Nếu như cần phải so sánh mà nói, như vậy một Đấu Sĩ robot cấp ba trước đây, sau khi sát hách, nói không chừng chính là
trình độ của Thống Lĩnh robot!
Lời mập mạp nói là sự thật, thế nhưng khi Boswell và Mễ Lan nghe đến,
lại không khác gì sấm sét bên tai. Bọn họ không nghi ngờ sự trung thực
của mập mạp, bọn họ chỉ hoài nghi lỗ tai của mình.
Biên chế của sư đoàn thiết giáp hiện đại, tuy rằng ở các quốc gia đều
không giống nhau, thế nhưng phần lớn đều duy trì ở khoảng sáu nghìn
người. Trong đó, đơn vị tác chiến đại khái chỉ có bốn nghìn người, còn
lại là vận tải hậu cần, bộ đội sửa chữa cùng với bộ đội công trình, về
nhân số thì ít hơn nhiều so với một hai chục nghìn, thậm chí ba bốn chục nghìn người của một sư đoàn bộ binh.
Đây là do tính chất đặc thù của chiến đấu robot tạo thành, tuy rằng
trong thời đại này, robot đã trở thành nhất bộ phận không thể thiếu của
thế giới nhân loại, ngay cả xây dựng, nông nghiệp và khai thác mỏ cũng
đều sử dụng robot rộng khắp. Thế nhưng, người có thể điều khiển robot
tiến hành chiến đấu sinh tử dù sao cũng chỉ là số ít. Đừng nói các quốc
gia không thể tạo ra nhiều robot như vậy, ngay cả khi cung ứng robot
không hạn chế, tỷ lệ tuyển chọn một hai phần trăm cũng sẽ khiến cho
những robot này trở thành đồ trang trí bài biện trong nhà kho! Hai mươi nghìn cơ sĩ này của mập mạp, chính là tròn bốn sư đoàn thiết giáp! Mười hai trung đoàn thiết giáp! Hơn nữa, tất cả đều là bộ đội thiết giáp do
chiến sĩ robot cấp tám cấp chín tạo thành!
Điều này có ý nghĩa thế nào?
Chỉ cần nghĩ đến Thần Thoại Quân Đoàn của Gatralan lúc trước, một chiến
sĩ robot cấp chín cùng với mấy nghìn cơ sĩ cấp năm cấp sáu, lại thêm cơ
sĩ chủ lực cấp bảy cấp tám là đã có thể tung hoành ngang dọc đánh đâu
thắng đó không gì cản nổi, từ đó có thể biết được cỗ lực lượng trong tay mập mạp này khủng bố đến mức nào! Trên chiến trường, một sư đoàn như
vậy đã đủ để chính diện đánh tan quân địch đông gấp mười lần mình! Đưa
lên bất kỳ chiến dịch nào thì đều là lực lượng bẻ gãy nghiền nát tất cả!
Liệt tổ liệt tông Leray phù hộ!
Boswell cười ha ha, Mễ Lan ôm mập mạp hung hăng hôn một cái!
Những thứ này chính là lực lượng phục hưng Leray!
Bị kích thích, mập mạp nhất thời mất đi khống chế, như là hiến ra vật
quý dốc hết đáy hòm, nói: “ Chúng ta đã hội sư cùng với lão sư Russell,
bắt tù binh hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng Binalter. Mặt khác, chúng ta bây giờ còn có chiến hạm kiểu phân thể, có thể thông qua bấy kỳ điểm
bước nhảy loại nhỏ nào. Mars là căn cứ của chúng ta! Còn có kỹ thuật
tàng hình... Chúng ta còn bắt được robot đời thứ mười hai của đế quốc
Binalter, tất cả số liệu tư liệu, ở chỗ Rắm Thối đều có...”
Boswell càng nghe, con mắt lại càng sáng ngời, cười đến không ngậm miệng được. Mà Mễ Lan, dưới ngón tay chỉ của mập mạp, hưng phấn mà hôn từng
cái từng cái một.
“... Bây giờ, những thứ này ta đều đã cất giấu hết, chờ khi chiến cuộc
Reske tới thời khắc mấu chốt, chúng ta lại lấy ra làm đòn sát thủ!”
Mập mạp kích động đến run cả người: “ Đến lúc đó, lão tử muốn cho bọn họ nhìn thấy lực lượng của Leray!”
“Tốt, tốt!” Boswell cười to, dùng sức vỗ vai mập mạp, cười đến nước mắt
lưng tròng: “ Ta năm nay đã bảy mươi tuổi rồi, ta vẫn luôn cho rằng ta
sẽ không đợi được đến ngày Leray thắng lợi, không đợi được đến ngày lá
rụng về cội, sẽ chết tha hương ở Trenock. Không ngờ tới, ngày hôm nay
ngươi lại khiến cho ta thấy được hi vọng.”
Lão nhân giang hai tay, dùng sức ôm lấy mập mạp: “ Mập mạp, cảm ơn ngươi.”
Nghe thanh âm nghẹn ngào của lão nhân, sống mũi mập mạp cũng có chút cay cay.
“ Nếu ngươi đã nói cho ta nhiều tin tức tốt như vậy...” Lão nhân buông mập mạp ra, đứng dậy.
Bồi hồi hai bước trong gian phòng nhỏ, đột nhiên tinh thần trở nên sáng
láng, thần thái phấn khởi: “ Ta cũng nói cho ngươi một cái tin tốt!”
“Tin tốt gì?” Mập mạp đột nhiên cảm thấy trong lòng khẩn trương hẳn lên, quay đầu nhìn sang, Mễ Lan đã chứa chan nước mắt, hướng về phía mình mà gật đầu.
“ Kỹ thuật điểm bước nhảy không gian, ta đã công phá được rồi!”