Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1266: Chương 1266: Bí mật của đạo phong (2)




“Bởi vì linh phù này lực lượng quá mạnh, đạo môn sợ tiết lộ thiên cơ?”

Quảng Tông thiên sư cười nói: “Thiên cơ cái gì? Phàm là pháp thuật, chính là để người ta dùng tu luyện, tiên thiên bát quái cũng là thiên cơ, ngươi sau khi học được, đã chịu báo ứng gì chưa?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ tình huống gần đây của mình, không biết mình lần trước thời khắc mấu chốt đứt kết nối, dẫn đến nay vẫn là xử nam, có tính là báo ứng không?

“Nguyên nhân Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù này bị mạnh mẽ tách ra, là đạo môn lo lắng có người vì tu luyện nó mà đi tự sát.”

Nghênh đón ánh mắt chấn động của đám người Diệp Thiếu Dương, Quảng Tông thiên sư gật đầu nói: “Không sai, bí mật lớn nhất của thần phù này, chính là chỉ có âm hồn mới có thể tu luyện, ngươi nghe hiểu chưa, môn phù thuật này, tên là ‘Tam Thanh Quỷ Phù’!”

Diệp Thiếu Dương chấn động, toàn bộ mọi người chấn động.

“Tam Thanh Quỷ Phù, có thể nói cũng là quỷ thuật cường đại nhất, không có một trong những, cần thiên phú rất mạnh mới có thể tu luyện, nhưng muốn tu luyện, phải là quỷ, hơn nữa là đệ tử đạo môn vận dụng cấm thuật đạo môn phá huỷ thân thể, đem một thân pháp lực chuyển hóa thành quỷ khí!

Ta nghe nói, năm đó thời điểm Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù còn chưa tách ra, là Thuần Dương Lữ Đồng Tân nắm giữ, Lữ Đồng Tân sau khi vũ hóa, Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù ở lại trong Thuần Dương cung, truyền cho đời sau. Lúc ấy, Thuần Dương chính là đứng đầu đạo môn, là hiển hách nhất, mỗi một đời chưởng giáo đều là đạo pháp thông thiên, nhưng có một đời chưởng môn, ở sau khi đạo pháp đăng phong tạo cực, có ý đồ với Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù, vì thế không tiếc tu luyện cấm thuật, thoát ly thân thể, trở thành quỷ hồn...”

Không biết vì sao, ở thời điểm Quảng Tông thiên sư nói tới một đoạn này, trong đầu Diệp Thiếu Dương hiện lên tám chữ “Muốn luyện công này, phải tự cung trước”.

Tựa như tính chất là giống nhau, chỉ là vị này ác hơn một chút, tự cung còn có thể làm thái giám, mà vị này trực tiếp tự sát.

Tự sát là đứng đầu nguyên tội, đặc biệt thân là đạo sĩ, sau khi chết còn không đi đầu thai, giữ lại một thân tu vi, cho dù không phải vì làm chuyện xấu, chấp pháp phạm pháp, cũng là tội không thể tha.

“Sau khi chuyện xảy ra, giới pháp thuật chấn động, âm ty cũng rất nổi giận, hai bên tập kết lại, tróc nã người này. Người này sau khi học được Tam Thanh Quỷ Phù, tạo hóa che trời, ở dưới bao vây tiễu trừ, đào tẩu vào Thái Âm sơn, từ đó về sau không rõ tung tích...”

Nói tới đây, Quảng Tông thiên sư dùng ánh mắt khác thường nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương đang ngẩn người, hoàn toàn chưa chú ý.

“Bởi vì mất đi chưởng giáo, Thuần Dương nguyên khí đại thương, nhanh chóng ngã xuống. Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Côn Luân Sơn ba phái quật khởi, thay thế nó, lúc đó Côn Luân chưởng giáo, lấy lo lắng Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù để hạng người tâm thuật bất chính đoạt được làm lý do, ép Thuần Dương cung giao ra linh phù, ai ngờ vài năm sau, vị chưởng giáo này cũng tự sát, bắt đầu tu luyện Tam Thanh Quỷ Phù...

Sau khi chuyện xảy ra, âm hồn vị chưởng giáo này bị giới pháp thuật liên hợp tru diệt, một trận chiến đó, cũng tử thương vô số... Sau khi sự tình kết thúc, xử trí Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù như thế nào, lại đã làm khó mọi người.

Vì tránh cho có người giẫm lên vết xe đổ, ngay lúc đó bảy đại tông sư cùng nhau ra tay, dùng linh lực đem một linh phù mạnh mẽ cắt thành ba bộ phận, chia cho ba môn phái bảo tồn, cứ như vậy, liền ngăn chặn khả năng có người tu luyện.”

“Đã không phải thứ tốt, vì sao không trực tiếp hủy diệt?” Tiểu Bạch nghe đến đó, nhịn không được chen vào một câu.

Quảng Tông thiên sư cười nói: “Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù mượn chân khí Tam Thanh, tập thiên địa vận chuyển chi đạo, sao có thể không phải thứ tốt, chỉ là người đời quá tham lam, xét đến cùng nguyên nhân vẫn ở trên thân người. Thuần Dương chân nhân có nói, Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù chỉ có thể phong tồn, không thể phá huỷ, tương lai tự sẽ có người nên đi tu luyện, về sau những người tu luyện kia, đều xem mình coi là người đó...”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, hỏi Quảng Tông thiên sư: “Đạo Phong đã truy đuổi Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù, nói như vậy, hắn đã chết? Nhưng hắn còn có thể cầm được vật của nhân gian, cũng có thân thể mang tính thực chất...”

Quảng Tông thiên sư nói: “Muốn giữ lại pháp lực, để có thể tu luyện Tam Thanh Quỷ Phù, tự nhiên không thể dùng cách chết bình thường, hắn nhất định là tu luyện thuật cấm kỵ nào đó, có thể đem hồn lực đọng lại thành thực chất, tựa như thân thể, nhưng không phải thân thể thật sự.”

Trách không được... Đạo Phong có thể giống quỷ hồn cưỡi gió mà đi.

Toàn bộ nghi vấn đều đã có đáp án, chỉ là, đáp án này không phải thứ mình muốn.

“Đạo Phong vì sao phải làm như vậy chứ...” Tiểu Bạch nghiêng đầu, đẩy Diệp Thiếu Dương một phát, “Lão đại, ngươi nói xem?”

Liên tục hỏi vài tiếng, Diệp Thiếu Dương đều cúi đầu không trả lời.

Tiểu Bạch xoay người nhìn về phía mặt hắn, nhất thời sửng sốt, lẩm bẩm: “Lão đại, ngươi sao lại khóc!”

Mọi người nhìn nhau, kinh hãi thất sắc.

Trừ Qua Qua, người còn lại đều là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương khóc.

Ở trong ấn tượng của bọn họ, Diệp Thiếu Dương là người kiên cường nhất trên đời, bao nhiêu lần dấn thân vào nguy hiểm, đều là chưa từng nhăn mày lấy một lần.

Làm bọn họ sùng bái và kính ngưỡng, chính là loại nhiệt huyết hào hùng này, không ngờ... Hắn thế mà cũng biết rơi lệ.

Tiểu Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, trách mắng: “Nói lung tung gì đó!”

“Các ngươi đều đi đi, đi cả đi!”

Qua Qua đứng ra, quát lớn một tiếng, bọn Thất Bảo lặng lẽ rời khỏi, trở lại trong đạo quan.

Trong đình nhỏ chỉ còn lại có thầy trò ba người Quảng Tông thiên sư, còn có mấy quỷ phó yêu phó của Diệp Thiếu Dương.

Không có ai mở miệng nói chuyện.

Lâm Tam Sinh đặt một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, vỗ nhẹ nhẹ.

“Ta sớm đã hoài nghi, hắn tám chín phần mười đã chết... Nhưng mà chỉ cần chưa có chứng cớ xác thực, ta luôn ôm một tia hy vọng, hôm nay mới biết được...”

Diệp Thiếu Dương thở dài, ngẩng đầu, mở to đôi mắt ướt, hướng mấy người thân cận nhất cười cười.

“Có phải có chút thất vọng hay không, lão đại của các ngươi, thật ra cũng có một mặt yếu đuối.”

“Không!” Mỹ Hoa nói đầu tiên, “Lão đại ngươi có tình có nghĩa, có máu có thịt! Chúng ta chính là thích ngươi một điểm này!”

Mấy người đều gật đầu theo.

Quảng Tông thiên sư tay vuốt chòm râu, mỉm cười.

Sau một lúc, thấy cảm xúc Diệp Thiếu Dương dịu đi một chút nói: “Diệp Thiếu Dương, gã sư huynh này của ngươi, nhất định cũng là kỳ tài ngút trời, phạm vào tật xấu giống các vị tiền bối, theo đuổi lực lượng càng cường đại hơn, cho nên mới có ý đồ với Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù.”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, “Đạo Phong không phải loại người này. Các ngươi đều không hiểu hắn, ta nhớ rõ một ngày đầu hắn trước khi xuống núi, cơm nước xong bảo ta cùng đi phía sau núi đi dạo, khi đó hắn hỏi ta, sau khi lớn lên muốn làm nhất là gì.

Một năm đó ta mười tuổi, ta nói, ta muốn trở thành một đời đạo thần, thu vào ác quỷ lệ yêu cả thiên hạ!

Đạo Phong lúc ấy cười cười. Ta liền hỏi lại hắn tương lai muốn làm gì. Hắn nói, nguyện vọng của hắn thật ra rất đơn giản, chính là tìm một người vợ yêu thương, kiếm tiền nuôi gia đình, bình thường lao lực cả đời, đáng tiếc, vĩnh viễn cũng không làm được.

Ta hỏi hắn vì sao, hắn trả lời là, có một số người sinh ra, đã định sẵn không thể trải qua cuộc sống của người thường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.