Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1300: Chương 1300: Chân tướng (2)




“Được rồi, chúng ta tiếp tục tán gẫu.” Diệp Thiếu Dương buông di động nói.

“Cô đang phát tin tức cho đồng hương kia của anh?”

Nhuế Lãnh Ngọc buông di động, nghe thấy Dương Bân nói, miễn cưỡng cười cười.

Dương Bân đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô nói: “Hắn không phải đồng hương của cô, hắn là bạn trai cô.”

Nhuế Lãnh Ngọc giật mình.

Dương Bân mỉm cười, “Tôi nhìn ra được, mỗi lần cô nhìn hắn loại ánh mắt đó, tuyệt đối không phải quan hệ bình thường, thế nào, cô không dám thừa nhận sao?”

“Không có gì không dám thừa nhận.” Nhuế Lãnh Ngọc tỉnh táo lại, nhún vai nói: “Anh ấy quả thật là bạn trai tôi.”

“Các người vì sao muốn vào nhà xưởng của tôi?”

“Thật ra... Muốn vào nhà xưởng làm việc là tôi, tôi là thật sự muốn làm việc ở đây, anh ấy không yên tâm, cho nên mới cùng nhau tiến vào làm công, muốn cùng tôi bình thường có thể ở bên nhau... Anh ấy cũng là sinh viên, nếu thật muốn tìm việc, không có khả năng chỉ làm một lao động phổ thông.”

Nhuế Lãnh Ngọc tiếp tục giải thích, “Chúng tôi không dám công khai thừa nhận, không phải vì thứ khác, là không muốn để cho người ta biết, sẽ đưa tới một ít phiền toái, hơn nữa tôi không muốn làm anh chú ý tới anh ấy.”

Dương Bân đưa tay chỉ chỉ dây chuyền hình tim trên cổ Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đây là cái gì?”

“Vật từ nhỏ tổ mẫu tôi để lại cho tôi, luôn đeo ở trên người.” Nhuế Lãnh Ngọc biết hắn nói một màn lúc trước xảy ra ở trên lớp linh tu, rõ ràng đem tất cả đẩy cho dây chuyền, không ít gia đình đều sẽ đem pháp khí khai quang truyền cho con cháu, đây cũng là một cái cớ hay.

Sự nghi hoặc trên mặt Dương Bân rút đi, lại cười cười nói: “Một tuần qua ở chỗ tôi, cô cảm giác thế nào?”

“Cái gì... Thế nào?”

“So sánh với người bạn trai kia của cô, thế nào?” Dương Bân tựa vào trên bàn làm việc, khẽ mỉm cười, rất tao nhã nói.

“Anh so với anh ấy ưu tú hơn nhiều.”

“Cho nên, tôi có thể thay thế hắn không?” Dương Bân đi về phía cô, hai tay đặt lên bả vai của cô, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức liền giãy ra.

“Cho tôi chút thời gian đi, tôi bây giờ không dám cân nhắc những thứ này, tôi có nỗi khổ trong lòng.”

Nhuế Lãnh Ngọc mặt đỏ tai hồng, có chút thẹn thùng, cũng có chút bối rối.

“Nếu cô là lo lắng không có cách nào nói với hắn, tôi có thể cho hắn một số tiền, bảo hắn cút đi.”

“Không phải như thế... Qua một thời gian nữa đi, hiện tại tôi không muốn nói cái này. Thật ngại quá quản lí, tôi hết giờ làm rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, tông cửa xông ra.

Dương Bân nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng lộ ra một cái mỉm cười hài lòng.

Đi ra khỏi ký túc xá, Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một cái, hừ lạnh một tiếng, nhưng nghĩ đến ngày mai đi làm, vẫn sẽ đối mặt sắc lang này quấy rầy, tâm tình liền hỏng bét, ở trong lòng mắng to Diệp Thiếu Dương, nếu không phải vì giúp hắn, mình sẽ không quản chuyện này, còn chịu thiệt mình làm trợ lý cho tên sắc lang này một tuần.

Từ nhà xưởng đi ra, ở trên đường lượn một hồi, xác định không có người theo dõi, Nhuế Lãnh Ngọc mới gọi điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, hỏi chỗ, sau đó chạy tới khách sạn.

“Vị này là Hà Dương, một vu sư, cô ấy là...”

“Tôi là quang minh ẩn tu hội, đến từ Malay.” Hà Dương tự giới thiệu.

“Quang minh ẩn tu hội...” Nhuế Lãnh Ngọc giật mình đánh giá cô một cái nói: “Tôi từng nghe qua tổ chức các cô, rất nổi tiếng ở Malay, nhưng hai năm qua đột nhiên yên lặng, nguyên nhân là gì?”

Ánh mắt Hà Dương ảm đạm đi, cúi đầu nói: “Chuyện này liên lụy tới một ít bí ẩn của tông môn, xin thứ lỗi tôi không thể nói.”

Nhuế Lãnh Ngọc cũng không hỏi nhiều, ở trên giường ngồi xuống, vuốt dây chuyền trên cổ mình nói: “Hôm nay nếu không phải nó, em đã gặp nguy hiểm rồi.”

“Lúc ấy là sao?” Diệp Thiếu Dương vội hỏi.

“Sắc lang kia ý đồ tiến vào thần thức của em, nhắm chừng là muốn tìm hiểu lai lịch cùng mục đích của em, hắn hoài nghi em.”

“Sắc lang...” Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương hẳn lên: “Hắn có phải chiếm tiện nghi em hay không?”

Nhuế Lãnh Ngọc vươn hai tay: “Ngay lúc trước ở lễ đường sờ tay đó.”

“Một ngày nào đó phải chặt tay hắn!” Diệp Thiếu Dương oán hận nói, thừa cơ bắt lấy tay Nhuế Lãnh Ngọc, vuốt ve, bị Nhuế Lãnh Ngọc giãy ra.

“Anh so với hắn còn sắc hơn!” Nhuế Lãnh Ngọc lườm hắn một cái.

Hà Dương ở bên cạnh bật cười.

Diệp Thiếu Dương bảo Hà Dương đem lúc trước nói đơn giản nói thêm một lần, mình bổ sung.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, trầm ngâm một lát nói: “Vậy hiện tại vu bà này, có thế lực lớn bao nhiêu?”

“Thứ tôi biết, có hai con tử hồn linh, hai con liệt khẩu nữ, còn lại huyết linh, cương thi, đều ở trong âm sào, âm sào ở một tòa nhà phía sau cùng kia của nhà xưởng, trên danh nghĩa là kho hàng vật nguy hiểm, thật ra chính là âm sào, nhưng vì có huyết linh gác, bản thân lão vu bà cũng ở bên trong.

Tôi từng đi vào một lần, bên trong phức tạp giống như cung điện, có rất nhiều pháp khí trấn thủ, không có thực lực đủ cứng, căn bản không xông vào được, tôi có năm đồng môn chính là chết ở bên trong.”

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, trầm ngâm nói: “Thì ra là tòa nhà đó, phụ cận có người canh gác cả ngày, ngay cả cửa sổ cũng bịt lại, Dương Bân nói bên trong đều là nguyên vật liệu điện tử, có phóng xạ, cho nên không thể tới gần.”

Hà Dương nói: “Chính là tòa nhà đó, tất cả tà vật có liên quan phân hội Linh tu hội này, bình thường đều ở bên trong tu luyện, chỉ có chấp hành nhiệm vụ mới ra.”

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, hướng Hà Dương cười nói: “Thật không tệ, chúng tôi vất vả điều tra lâu như vậy, lại là làm nằm vùng, không ngờ một buổi nói chuyện của cô, giúp chúng tôi làm rõ hết mọi chuyện.”

Hưng phấn giữ chặt tay Nhuế Lãnh Ngọc: “Lần này ổn rồi, em cũng không cần đi bên cạnh sắc lang chỗ đó làm nằm vùng nữa!”

Nhuế Lãnh Ngọc cau mày, không nói một lời.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Diệp Thiếu Dương chưa chú ý tới sắc mặt Nhuế Lãnh Ngọc, hỏi Hà Dương.

“Tôi đã chờ hai năm, thật sự không cần thiết chờ đợi nữa, chúng ta giết vào âm sào, diệt đám quỷ yêu kia, tốt nhất có thể bắt lão vu bà kia, ép hỏi ra tung tích tổng hội bọn họ!”

“Đại loạn đấu à, cái này tôi thích!”

Diệp Thiếu Dương lập tức hai mắt tỏa sáng, nghĩ tới bộ dáng Dương Bân năm lần bảy lượt ở trước mặt mình làm màu, là thời điểm để hắn trả giá nhất định rồi.

“Cô có kế hoạch gì cụ thể không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Buổi tối nơi đó sẽ có huyết linh gác, trước khi đi vào, anh nhất định phải ra tay bắt được huyết linh, sau đó bày trận, bên trong tà vật quá nhiều, tôi sợ thời điểm chúng ta đấu pháp, sẽ có tà vật đào tẩu, cho nên tốt nhất có thể dùng trận pháp đem cả tòa nhà phong tỏa lại trước, phòng ngừa loại sự tình này xảy ra, sau đó là có thể bắt ba ba trong rọ.

Diệp thiên sư, đến lúc đó phải xem bản lãnh của anh. Tôi cũng không biết lão vu bà kia hiện tại thực lực thế nào, chỉ hy vọng ả không phải đối thủ của anh.”

“Thử chút đi, không thử làm sao biết.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Khó ở chỗ khóa chặt âm khí của toàn bộ tòa nhà, đến lúc đó một khi có lượng lớn tà vật xông ra bên ngoài, không có trận pháp cường đại, căn bản là không khóa được.

Hà Dương hỏi: “Đối với anh mà nói, không có vấn đề chứ?”

“Tôi cần một ngày thời gian chuẩn bị. Nhưng cô không phải nói nơi đó có thủ vệ sao, đến lúc đó tôi không có cách nào mà bày trận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.