Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1006: Chương 1006: Chương 1006: Phong quan




“Còn có, nếu Tiểu Mã có thể hoàn hồn, ngươi tuyệt đối không thể để hắn đi làm ác, bằng không ta nhất định giết ngươi!”

Diệp Thiếu Dương biết, tinh phách hoàn hồn là việc nghịch thiên, Đạo Phong tuyệt đối sẽ không bởi vì mình, hao phí tâm lực thật lớn, đi cứu Tiểu Mã một người xa lạ như vậy. Hắn làm như vậy, đơn giản là nhìn trúng Tiểu Mã là linh môi giới chất, có mưu đồ của bản thân.

Hắn hiểu, cho dù mình hỏi như thế nào nữa, Đạo Phong cũng sẽ không nói cho mình chân tướng. Cho nên chỉ có thể cảnh cáo hắn một lần.

“Đạo Phong, ta là nghiêm túc! Mặc kệ ngươi nhập ma hay không, chuyện này, ngươi nhất định phải đáp ứng ta!”

Đạo Phong nhìn hắn, nhẹ nhàng cười.

“Ngươi bao giờ có thể trưởng thành? Ngươi cho rằng ngươi hiện tại vẫn là bốn tuổi, xin ta mua kẹo que ăn cho ngươi?”

Đạo Phong lắc đầu, “Cho dù chính ngươi không thay đổi, người khác cũng sẽ thay đổi.”

Nói xong, tung người bay về phía xa.

Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, đuổi theo. Dương Cung Tử và Tôn Ánh Nguyệt cũng đuổi theo. Nhạc Hằng nhìn Tôn Ánh Nguyệt đi, hướng Tứ Bảo và lão Quách chắp tay, “Không thể ở cùng lâu hơn!” Cũng thả người đi xa.

Diệp Thiếu Dương vốn tưởng đuổi không kịp Đạo Phong, kết quả ra khỏi thành trại, lại thấy Đạo Phong đứng ở điểm cao nhất của một ụ đất.

Gió âm gào thét, đem một cái áo dài màu xanh da trời trên người hắn thổi bay lên về phía sau, giống như áo choàng.

“Trả lời một vấn đề cuối cùng của ta.” Diệp Thiếu Dương ngẩng mặt nhìn hắn, la lớn, “Bộ phim ngươi lần trước nói, rốt cuộc là cái gì!”

“Chậm rãi đoán đi!” Đạo Phong quay đầu nhìn Dương Cung Tử, lạnh lùng nói, “Ngươi đi theo ta?”

“Ta...” Dương Cung Tử nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn Đạo Phong, “Ta đi theo ngươi!”

“Ngươi vẫn là lưu lại đi, ngươi nếu theo, ta sẽ giết ngươi!”

Đạo Phong nói xong, tung người bay xa.

Toàn thân Dương Cung Tử run nhè nhẹ, chỉ là một khuôn mặt bị mũ che khuất, không nhìn thấy vẻ mặt của cô.

“Ta đi tìm sư phụ, ngươi tính thế nào?” Tôn Ánh Nguyệt nhìn Nhạc Hằng hỏi.

“Đã tới trong trận của Nhạc gia quân, ta tốt xấu đi gặp tổ tiên một chút, sau này đi tìm ngươi.”

Tôn Ánh Nguyệt đáp ứng một tiếng, hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Tiểu sư thúc, ta đi đây, xin ngài đừng trách sư phụ, ông ấy... Thật sự rất khổ!”

“Tiểu Nguyệt!” Xa xa cách không truyền đến một tiếng quát lớn của Đạo Phong.

Tôn Ánh Nguyệt cắn cắn môi, hóa ra chân thân linh hồ, nhanh như chớp chạy đi thật xa.

“Tang lễ Tiểu Mã, ta sẽ đi, không thể bầu bạn lâu hơn!” Nhạc Hằng chắp tay, hướng phía Thiên Khí sơn đi đến.

Chờ hai người này rời khỏi, Diệp Thiếu Dương tới bên người Dương Cung Tử, nhớ tới đối thoại khó hiểu giữa cô cùng Đạo Phong lúc trước, trong lòng kinh ngạc. “Cô làm sao vậy?”

Đưa tay vén lên vành nón của cô, lại nhìn thấy một khuôn mặt lê hoa đái vũ.

Khóc rồi! Diệp Thiếu Dương chấn động, hắn từ trước tới giờ không ngờ tới, Dương Cung Tử thế mà cũng biết khóc!

“Cút ngay!” Dương Cung Tử vỗ một chưởng tới, nhất thời phẫn nộ, vận dụng hỗn độn thiên thể.

Mấu chốt là Diệp Thiếu Dương đối với cô không bố trí chút phòng vệ, lập tức bị đánh bay, hơn nữa vốn có thương tích trong người, lần này thương đủ nặng, nằm trên đất, ho ra máu.

“Cậu không sao chứ!”

Dương Cung Tử sải bước một cái tiến lên, một tay đặt ở trên vai hắn, dùng tu vi giúp hắn chữa thương.

Diệp Thiếu Dương nhìn lông mi cô treo nước mắt, giống như giọt sương trên lá cây sáng sớm, rất đẹp.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày hỏi.

Dương Cung Tử lắc đầu, dùng vành nón đem mặt che khuất, vai run rẩy.

Chờ khí tức trong cơ thể Diệp Thiếu Dương lưu động bình thường, Dương Cung Tử đứng dậy, một mình yên lặng đi hướng xa xa.

“Cung Tử, Cung Tử?”

Diệp Thiếu Dương gọi hai tiếng, Dương Cung Tử không để ý đến hắn, một mình đi xa.

“Không biết cô làm sao, cô nếu khó chịu thì một mình yên lặng một chút, tôi về thành trại trước, lát nữa đi tìm tôi.”

Dương Cung Tử nghe thấy tiếng bước chân của hắn, xoay người, nhìn bóng lưng hắn, trong miệng lẩm bẩm: “Tằng lự đa tình tổn phạm hành, nhập sơn hựu khủng biệt khuynh thành, thế gian an đắc song toàn pháp, bất phụ như lai bất phụ khanh...”

Diệp Thiếu Dương trở lại thành trại, phát hiện trong thành trại có thêm ba người:

Hai quỷ sai toàn thân áo trắng, đội mũ sa màu đen, đi theo một quan viên áo đỏ.

Quan viên áo đỏ kia vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức chắp tay.

Quỷ sứ áo đỏ?

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, ôm quyền hoàn lễ.

Quỷ sứ áo đỏ từ trong tay áo lấy ra một quyển trục, chậm rãi mở ra, dùng âm điệu đầy nhịp điệu đọc chậm:

“Phụng ngự chỉ Tử Vi tinh thần Phong Đô đại đế, Mao Sơn Thiên Sư Diệp Thiếu Dương truy bắt vong linh đã thả chạy, lấy công bù tội. Đánh hạ thế lực vong hồn Quỷ Vực, giết địch có công, hiện khôi phục bài vị Thiên Sư, lấy danh Thiên Sư, nhận lộc Địa Tiên, phong âm ty quỷ giới hành tẩu.”

Mọi người vừa nghe, đều ngây ngẩn cả người, hồ nghi nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

“Phong Địa Tiên thì phong Địa Tiên, cái gì gọi là lấy danh Thiên Sư, nhận lộc Địa Tiên?” Qua Qua nghi ngờ nói.

Quỷ sứ áo đỏ cười nói: “Cái này phải hỏi bản thân Diệp Thiên Sư.”

“Đa tạ đại đế.” Diệp Thiếu Dương chắp tay, cũng không giải thích. Tâm tình không tốt, đối với phong thưởng này, trong lòng không có một tia vui sướng.

Ánh mắt quỷ sứ áo đỏ đảo qua mọi người, dừng ở trên mặt Tứ Bảo, nói: “Tứ Bảo Thiền Sư, đánh hạ thành trại có công, âm đức tổng đạt chín vạn năm, cửu cửu đến cực điểm, tấn phong bài vị Tông Sư.”

Vừa dứt lời, một quỷ sứ phía sau tiến lên, đem một tấm thẻ bài gỗ lóe ánh vàng giao cho Tứ Bảo.

Phật gia và đạo gia giống nhau, bài vị tăng lên cũng là dựa vào âm đức tích lũy, sau khi đạt tới hạn độ, do âm ty phát phóng tán thành.

Sa Di, Bỉ Khâu, Thượng Nhân, Thiền Sư, Tông Sư. Phật môn năm đại bài vị.

Tứ Bảo cũng rốt cuộc chứng đạo, thành tựu bài vị Tông Sư, cao nhất nhân gian. Hướng lên trên một bài vị nữa, giống với đạo môn, thành tựu linh thân, chính là La Hán, Tôn Giả.

Từ trên tay quỷ sai tiếp nhận phật bài, Tứ Bảo nói một tiếng cảm ơn, trực tiếp cất đi, giống như không có cảm giác vui sướng gì.

“Chu Tước Nhạc Hằng có không?” Quỷ sứ áo đỏ nhìn quanh mọi người, hỏi.

“Chuyện gì?” Nhạc Hằng xuất hiện ở phía sau quỷ sứ áo đỏ.

Qua Qua nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa đi đâu?”

“Ta muốn đi trong Nhạc gia quân nhận người thân một chút, kết quả nghe Ngưu tướng quân nói, có quỷ sứ đến, tám phần còn có chuyện của ta, cho nên qua xem chút.”

Quỷ sứ áo đỏ nói: “Ngươi tới thì tốt rồi, bởi ngươi bêu đầu tội phạm quan trọng của âm ty Thổ Phì Nguyên Hiền Nhị, công lao rất lớn, đại đế phong ngươi làm đề hạt sứ Tốc Báo ti, nhanh đi nhậm chức.”

Mọi người nghe vậy cả kinh, thế mới biết, Nhạc Hằng không phải nhân loại.

Âm ty tuyệt đối sẽ không phong chức quan âm phủ chính thần đối với con người, âm ty hành tẩu của Diệp Thiếu Dương, cùng chức quan âm ty chính thần hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Một quỷ sai đem quỷ bài đưa lên.

Nhạc Hằng đón lấy, cân nhắc, nói: “Quỷ bài lấy rồi, chức quan thì thôi, ta không có thời gian làm quan.”

Nói xong đánh tiếng với đám người Diệp Thiếu Dương, bay đi như một trận gió.

Quỷ sứ áo đỏ lắc đầu, cũng rất bất đắc dĩ. Tiếp theo lại tuyên đọc chiếu lệnh, đem Qua Qua, Tuyết Kỳ cũng đều phong linh vị, nhưng không nhận chức quan, Tiểu Thanh Tiểu Bạch và Chanh Tử bởi vì bản thân đã là âm thần, chỉ tính âm đức, không có gia phong.

Nhuế Lãnh Ngọc là tán tu dân gian, cũng nhận linh bài, có thể tự do ra vào quỷ môn quan hoàng tuyền đại đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.