Ở trước mộ phần Tiểu Mã tới chạng vạng, lão Quách gọi điện thoại tới, nghe nói Diệp Thiếu Dương ở nghĩa trang, thông báo đồ đã chuẩn bị xong, bây giờ chạy tới.
Diệp Thiếu Dương đợi mãi tới lúc lão Quách chạy tới, thấy trong tay hắn xách theo hai cái xẻng gấp, một cái túi dệt phồng phồng, ném xuống đất, ngồi thở, đem mấy hộp cơm bày ra.
“Chưa ăn cơm à, mua cho đệ chút đồ ăn quay nướng, vừa lúc hai ta cũng uống chút.”
Diệp Thiếu Dương từ trên đất nắm lên non nửa bình rượu xái kia, cười nói: “Uống đồ thừa của huynh sao?”
Lão Quách có chút xấu hổ, nói: “Ngày hôm qua tâm tình ta không tốt, cho nên tới đây bầu bạn hắn một chút.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hồn phách hắn lại không ở đây, huynh nói gì hắn cũng không nghe thấy.”
Lão Quách nhún nhún vai, “Chỉ là cho bản thân sự an ủi đi, bằng không làm sao bây giờ, đệ lại không thể đi âm ty tìm hắn, tìm cũng tìm không thấy, chỉ có thể nói chuyện với thi thể, đệ không phải cũng nán lại đây nửa buổi sao?”
Hai người bày đồ quay nướng, trong đó có thịt đầu heo Tiểu Mã thích nhất. Lão Quách kiếm chút thịt đầu heo đến trước tế đàn Tiểu Mã, lại đem một chai bia mở ra, bày ở trên tế đàn.
Sau đó hai người liền hướng di ảnh Tiểu Mã bắt đầu ăn uống.
Trên di ảnh Tiểu Mã là một tấm ảnh chụp thoải mái cười to, giống như cũng đang nhìn hai người.
Lão Quách vài chén rượu xuống bụng, hốc mắt bắt đầu có chút ướt, thở dài, mắng: “Đệ nói Tiểu Mã có phải kẻ ngốc hay không, sao lại coi trọng Vương Bình loại người đó, thiên hạ nhiều cô gái tốt như vậy, lại tìm tới người như vậy, ài, cũng là trong số mệnh nên có kiếp nạn này!”
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua di ảnh, nói: “Thiên hạ cô gái tốt là nhiều, người bình thường không coi trọng hắn.”
“Cũng chết rồi đệ còn nói xấu!” Lão Quách giận dữ nói, “Ta cảm thấy Tiểu Mã rất tốt, không nói dối dệ, nếu không có Vương Bình, ta cũng từng nghĩ đem Tiểu Ngư giới thiệu cho hắn.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: “Huynh xác định Tiểu Ngư có thể đồng ý?”
Lão Quách trừng mắt, “Lệnh cha mẹ, đến lượt nó không đồng ý!”
“Hừ hừ, huynh sợ cũng chỉ là chém gió, con gái nhà huynh tính tình đó, huynh có thể quản được?”
Lão Quách không hé răng.
Diệp Thiếu Dương nhìn di ảnh Tiểu Mã, nói: “Nhưng nói tới, huynh nếu sớm một chút đem Tiểu Ngư giới thiệu cho Tiểu Mã, nói không chừng sẽ không có chuyện Vương Bình.”
“Cho nên nói, tất cả đều là kiếp số.”
Lão Quách thở dài, chỉ vào di ảnh Tiểu Mã nói, “Tên ngốc này, chờ tinh phách hắn hoàn hồn, lão tử thế nào cũng phải hảo hảo mắng hắn một trận!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, “Huynh tin tưởng Đạo Phong nhất định có thể giúp hắn hoàn hồn?”
Lão Quách nói: “Đệ và Đạo Phong từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đệ nên so với ta càng hiểu biết hắn hơn, mặt hàng này làm bất cứ chuyện gì cũng tất nhiên có nắm chắc. Cho dù hắn nói muốn đem diêm vương gia kéo xuống ngựa, ta cũng tin tưởng vững chắc không nghi ngờ!”
Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói: “Chỉ mong một lần này, hắn đừng làm đệ thất vọng.”
Sau khi ăn xong, Lão Quách đem rác ném xuống, xem thời gian còn sớm, liền ngồi nói chuyện phiếm.
Lão Quách nói cho Diệp Thiếu Dương, Tứ Bảo đã về Ngũ Đài sơn, nói là muốn đi về tu thiền tâm một chút, không cáo biệt với hắn, là vì tâm tình không tốt, hơn nữa qua một thời gian sẽ trở lại.
Di động vang lên, Diệp Thiếu Dương cầm lên nhìn, lông mày lập tức nhíu lại.
“Ai gọi điện thoại?” Lão Quách thuận miệng hỏi.
“Con gái huynh.”
“Kháo!” Lão Quách đi lên muốn cướp di động.
“Trêu huynh đó, Mã Thừa.”
Lão Quách sửng sốt, “Mặt hàng này gọi điện thoại cho đệ làm gì, chẳng lẽ có liên quan với nghĩa trang?”
Sẽ không khéo như vậy chứ?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, tiếp điện thoại.
“Diệp Thiên Sư, đã lâu không liên hệ.”
Hai người hàn huyên vài câu, điện thoại đột nhiên bị một cô nương đoạt đi, nói: “Sư phụ, nén bi thương thuận biến nha.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, hầu như chưa nghe ra giọng, nhưng có thể gọi mình sư phụ chỉ có một người, nói: “Tiểu Nhị?”
“Là con đây, sư phụ, con và Tiểu Mã ở cùng chỗ. Sư phụ nhớ con không?”
“Tiểu Mã!” Diệp Thiếu Dương sửng sốt.
“Ặc... Mã Thừa, con gọi hắn Tiểu Mã qua sông. Sư phụ con biết chuyện Tiểu Mã ca rồi, lúc ấy con ở bên ngoài tu hành, cho nên không kịp về, con là hôm nay mới biết được.”
“Tu hành cái gì?”
“Con ở Ấn Độ tu minh tưởng, không thể dùng di động, cho nên gần đây cũng không liên hệ người, con hôm qua mới về nước, sư phụ người hiện ở đâu.”
Diệp Thiếu Dương trả lời ở trước mộ phần Tiểu Mã.
“Vậy vừa lúc, bọn con bây giờ đi qua tế bái một lần.”
Trương Tiểu Nhị hỏi địa chỉ, bày tỏ lát nữa tới.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương đem sự tình nói cho lão Quách.
Lão Quách phân tích: “Mã Thừa không có khả năng là cố ý đến tế bái Tiểu Mã, hắn tới tìm đệ, khẳng định có việc.”
“Không chừng thật sự có liên quan với vườn anh đào.”
Đàm Tiểu Tuệ và vườn anh đào có muôn vạn luồng quan hệ, có liên quan với vườn anh đào, cũng chẳng khác nào có liên quan với Đàm Tiểu Tuệ.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một hồi, cũng chưa có đầu mối, vừa lúc Mã Thừa đang chạy tới, đợi lát nữa gặp mặt hỏi, cái gì cũng biết.
Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách tự mình đem đồ đạc dùng để mở quan tài cầm đến trước mộ phần Đàm Tiểu Tuệ, bản thân đi ngoài cửa lớn nghĩa địa công cộng chờ Mã Thừa.
Một mình chậm rãi đi đến bên ngoài nghĩa địa công cộng.
Diệp Thiếu Dương có chút khát nước, đi siêu thị đối diện đường cái mua đồ uống. Lúc trả tiền, bên cạnh có bạn nhỏ cũng đang trả tiền.
Diệp Thiếu Dương xếp hạng phía sau hắn, thấy bạn nhỏ lấy ra một trăm tệ trả tiền.
Nhân viên cửa hàng là em gái, trên mặt nùng trang diễm mạt, có thể so với hot girl mạng.
Cầm lấy tiền nhìn nhìn, cùng một ít đồng một trăm còn lại xếp cùng một chỗ, nhét vào trong hòm tiền.
Bạn nhỏ chờ cô tìm tiền, vừa đếm tiền trong túi của mình, đột nhiên nói: “Em gái à thật ngại quá, tôi thời điểm vừa rồi trả cô tiền, có thể kẹp một tờ giấy nhỏ vào, bên trên có một số điện thoại, có thể giúp tôi tìm chút không?”
“Không thể nào, hình như không có.” Cô nương sửng sốt, cũng không nghĩ nhiều, mở ra hộp tiền, tìm kiếm một chút nói.
“Khẳng định có. Tôi nhét vào giữa tiền, một tờ rất nhỏ, không thấy nữa.”
Bạn trẻ vươn tay nói: “Cô đem tiền cho tôi nhìn một cái, không chừng kẹp ở trong một xấp tiền này của cô.”
Tiểu cô nương cũng không nghĩ nhiều, cầm một xấp một trăm trong tay đưa cho hắn.
Bạn trẻ cầm tiền xóc xóc ở trên quầy, buồn bực nói: “Thật đúng là không có. Thôi, tôi tìm lại chút.”
Đem tiền trả lại cho cô nương, cô nương cũng không đếm, cất đi.
Tiểu tử đem tiền của mình cũng bỏ vào trong túi, vừa tìm vừa đi hướng ra phía ngoài, trong ánh mắt toát ra một tia đắc ý.
Đột nhiên, một người chắn ở phía trước.
Bạn trẻ nghiêng người muốn đi qua, đối phương lập tức lại chắn đường, ngăn trở đường đi, trên mặt mang theo một nụ cười quỷ dị.
Bạn trẻ ý thức được không đúng, nhướng mày, nói: “Cản đường ta làm gì!”
Diệp Thiếu Dương hướng hắn vươn một tay, nháy mắt nói: “Ngươi vừa lừa ba trăm, ai gặp thì có phần, chia cho ta một trăm sẽ để ngươi đi!”
“Ngươi, ngươi nói bậy gì đó!” Tiểu tử mặt đỏ tai hồng.
“Còn giả vờ với ta?” Diệp Thiếu Dương cười cười.
“Ngươi vừa rồi trong tay trái có một tập tiền, của chính ngươi. Ngươi tiếp nhận tiền của em gái đếm một chút, tay trái kẹp, kéo ba tờ đến trong tiền của bản thân ngươi ở tay trái.
Thủ pháp không tệ, áo trời không vết vá, đáng tiếc đại ca ta lại ở ngay phía sau ngươi, thấy rõ ràng. Ta nói, ngươi hào phóng chút, chia ta một trăm, ta thả ngươi đi thế nào?”