Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1035: Chương 1035: Chương 1035: Giận đấu Hà Bá 2




“Đã biết.” Nhuế Lãnh Ngọc quan tâm, tuy chỉ là một hai câu, cũng khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm giác ấm áp.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương đem cửa sổ đóng lại, nghĩ đến nên đi vẽ hai lá bùa trấn tà, dán lên cửa sổ, vốn hắn cho rằng có chuông kinh hồn cảnh báo, đã đủ an toàn, nhưng đêm qua bị người ta báo mộng, chuông kinh hồn cũng chưa vang.

Một điểm này khiến hắn cảm giác có chút nghĩ mà sợ.

Vì thế mở đèn, tới trước bàn học, từ trong túi lấy ra linh phù, bắt đầu vẽ bùa.

Ánh mắt lơ đãng rơi ở trên giá sách, thấy một ít khung ảnh đứng, đại bộ phận là ảnh chụp huynh muội bọn họ, ban ngày Diệp Thiếu Dương đã xem, bên trong còn có một tấm ảnh chụp mẹ của cô.

Mộ Thanh Phong trên ảnh chụp, là một hán tử khôi ngô, mặt đường cong dày đặc như đao vót, nói lên hắn là một người kiên nghị, làn da ngăm đen, ánh mắt thâm trầm.

Khí chất không sai biệt lắm với trong tưởng tượng của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương chỉ là cảm thấy, bề ngoài hắn cùng Mộ Thanh Vũ không quá giống. Nghĩ đến đại khái là vì trên ảnh chụp hắn luôn là một bộ trang phục người Miêu. Mà Mộ Thanh Vũ quá mức cổ điển, so với người Hán còn người Hán hơn.

Diệp Thiếu Dương linh cơ khẽ động, đột nhiên muốn xem cha bọn họ bộ dáng thế nào.

Vì thế bắt đầu tìm kiếm ở trên giá sách, đáng tiếc trừ ảnh chụp huynh muội bọn họ, cũng chỉ có một hai tấm của người mẹ, căn bản không có người thứ tư.

Nhưng Diệp Thiếu Dương ở trong ngăn phía trên cùng của giá sách phát hiện một tập ảnh. Trên tập ảnh không có tro bụi, hẳn là thường xuyên lật.

Trong tập ảnh, chung quy hẳn là sẽ có ảnh chụp cha bọn họ chứ.

Ôm hy vọng thật lớn, Diệp Thiếu Dương mở ra tập ảnh, sau đó ngây ra tại chỗ, từ đầu một hơi lật đến cuối cùng, cả người hoàn toàn hỗn độn.

Toàn bộ ảnh chụp trong tập ảnh đều là một người, một nữ nhân, không phải Mộ Thanh Vũ, mà là... Nhuế Lãnh Ngọc! ! !

“Mẹ cái chim!” Diệp Thiếu Dương nhịn không được thầm mắng một tiếng, một cơn ghen tuông mãnh liệt tràn lên trong lòng.

Lại nhìn từ đầu một lần, ảnh chụp không phải ảnh sinh hoạt hoặc ảnh nghệ thuật, đại bộ phận đều là máy cầm tay chụp, có bóng lưng cũng có chính diện, còn có một tấm ảnh chung hai người chụp.

Diệp Thiếu Dương phát hiện, bối cảnh ảnh chụp không phải sơn dã, chính là tòa nhà dưới chân. Nói rõ là Nhuế Lãnh Ngọc thời điểm tới nơi này chụp.

Rất nhiều tạo hình cũng không dễ coi, có rất nhiều chụp trộm.

Diệp Thiếu Dương tưởng tượng được, những cái này đều là Mộ Thanh Phong dùng di động của mình chụp, mà không phải ảnh chụp Nhuế Lãnh Ngọc tặng hắn, tâm tình hơi tốt hơn chút.

Nhưng nghĩ lại, một nam nhân có thể đem toàn bộ ảnh chụp một cô nương đều rửa ra, đặt ở trên giá sách trân quý, đây là tình yêu nồng đậm cỡ nào! Quả thực gần như điên cuồng.

“Anh gặp mặt là biết, hắn có khả năng giúp anh, cũng có khả năng hại anh. Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Cảnh cáo của Nhuế Lãnh Ngọc đối với mình trước khi tới đột nhiên nổi lên trong lòng, lúc ấy còn rất buồn bực, hiện tại Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã hiểu hàm nghĩa câu này:

Tình địch gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt!

Nhất là từ chuyện tập ảnh này đến xem, tình yêu của Mộ Thanh Phong đối với Nhuế Lãnh Ngọc gần như điên cuồng, nếu biết quan hệ của mình cùng cô ấy, nói không chừng thực sẽ làm ra chuyện gì quá khích.

Mặc kệ nói như thế nào, Diệp Thiếu Dương rất may mắn mình chưa nói quá nhiều với Mộ Thanh Vũ, nghĩ lại, mình và Nhuế Lãnh Ngọc thật ra cũng chưa xác định quan hệ.

Trách không được Nhuế Lãnh Ngọc trước đó chưa nói rõ với mình, thứ nhất loại chuyện này dù sao có chút xấu hổ, thứ hai cô khẳng định nghĩ đến, mình không có khả năng nói lung tung gì với một người xa lạ.

“Đồ vương bát dê con!”

Vừa nghĩ đến Mộ Thanh Phong không có việc gì thì cầm ảnh chụp Nhuế Lãnh Ngọc miên man bất định, trong lòng Diệp Thiếu Dương lập tức cháy lên một ngọn lửa vô danh, nhưng nghĩ lại, đây là tự do của người ta: gái bị ngươi tán đi rồi, ngươi còn không cho phép người ta tương tư đơn phương một hồi?

Vừa nghĩ như vậy, Diệp Thiếu Dương lại có chút đắc chí hẳn lên, đem album ném về trên giá sách.

Về phần nói Mộ Thanh Vũ vì sao sẽ mê luyến Nhuế Lãnh Ngọc như thế, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất bình thường, cũng rất đơn giản: Nhuế Lãnh Ngọc xinh đẹp, lại có khí chất mê người, thích cô là bình thường, không thích mới không bình thường.

Ở trên bàn sách, Diệp Thiếu Dương lại tìm được một quyển sổ bút ký mang khóa. Loại sổ mật mã này lưu hành ở niên đại 90, mình lúc còn nhỏ cũng từng mua, có một vạn loại phương pháp mở ra nó. Nhưng Diệp Thiếu Dương chưa đi làm.

Tập ảnh là công khai, mình xem thì xem. Nhật kí vân vân, nhất là khóa, là của người khác, mình có tò mò nữa, cũng không có một tia hứng thú mở ra.

Ngày thứ hai trời vừa sáng, Diệp Thiếu Dương đã rời giường, bên ngoài có mưa nhỏ.

Diệp Thiếu Dương có chút nhàm chán, cầm ô ra ngoài, lượn đến trên đường, nhìn thấy có chỗ bán ăn sáng, đi vào gọi một bát cháo, cảm giác hương vị cũng không tệ lắm.

Trời mưa không có mấy người ăn sáng, đều là trang phục người Miêu, Diệp Thiếu Dương chú ý tới ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm mình mang theo một loại phòng bị.

Ở trên đường dạo qua một vòng, bởi vì trời mưa, trên đường không có mấy người, Diệp Thiếu Dương đang đi dạo, thì nhận được điện thoại của Mộ Thanh Vũ, hỏi hắn ở nơi nào.

“Vậy anh mau về nhà đi, tôi có chuyện tìm anh.”

Về trong nhà, nhìn thấy Mộ Thanh Vũ.

“Có một việc quan trọng, tôi muốn tìm anh hỗ trợ.”

Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Mộ Thanh Vũ vẻ mặt trịnh trọng nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nghe.

“Tôi nghĩ... Bảo anh theo giúp tôi cùng đi đuổi thây.”

Cái gì! Toàn thân Diệp Thiếu Dương chấn động, Tương Tây đuổi thây, truyền lưu một loại vu thuật thần bí rộng nhất trong vu thuật Miêu Cương, ngay cả dân chúng cũng biết.

Diệp Thiếu Dương lúc còn nhỏ ở trên điển tịch đạo môn cũng từng thấy ghi chép về đuổi thây, nhưng rất đáng tiếc, vu thuật Miêu Cương trước giờ tự thành một phái, chưa bao giờ giao lưu với giới pháp thuật người Hán, không riêng gì thuật đuổi thây, đại bộ phận vu thuật, người ngoài đều không biết nhiều.

“Đuổi thây... Bây giờ còn có đuổi thây?”

Mộ Thanh Vũ nói: “Sau niên đại bảy mươi, đuổi thây quả thật đã không còn nữa, bởi vì giao thông thuận tiện, sinh hoạt cũng tốt rồi, người chết tha hương không cần thiết dùng phương thức đuổi thây vận chuyển về nhà nữa, nhưng... Gần đây tình huống đặc thù.”

Mộ Thanh Vũ giải thích: từ sau khi tấm bia đá trấn thuỷ thần thú bị đào xuống, mưa không ngừng, dẫn phát lũ quét, tuy đại bộ phận thôn đều từ trong núi rút ra, nhưng nhiều sinh Miêu như vậy ở trong núi, chung quy sẽ có bỏ sót, hơn nữa lũ nhanh chóng mãnh liệt, đã chết không ít người.

Địa thế hơi thấp, nhân viên tìm kiếm cứu hộ có thể tìm được hơn nữa vận chuyển về, nhưng cũng có một số nơi bản thân giao thông đã bất tiện, sau khi mưa, núi lở đất, trong núi sâu ô tô căn bản không vào được, đội tìm kiếm cứu hộ cũng bất lực.

Có một số thi thể sau khi tìm được, chỉ có thể chôn ngay tại chỗ, có một số căn bản là không tìm thấy thi thể.

Có một số thi thể được tìm thấy, gia đình hy vọng có thể đem thi thể vận chuyển về an táng, thứ nhất để người chết mồ yên mả đẹp, thứ hai, thi thể chôn ở trên núi, nhỡ đâu lại gặp lũ quét, rất dễ dàng bị xối đi, muốn tiếp tục tìm sẽ phiền toái.

Ở dưới tình huống lực lượng hiện đại hoá không có cách nào làm được một điểm này, những người Tương Tây này nghĩ tới biện pháp cũ: đuổi thây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.