Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1037: Chương 1037: Chương 1037: Giận đấu Hà Bá 4




“Lộ vân a bà, ngươi sao có thể để hắn nhảy xuống, chẳng may hắn cứu cô nương kia lên, Hà Bá sẽ tức giận!”

Một lão thái bà túm tay Mộ Thanh Vũ, bất mãn nói, nhưng cũng không dám làm càn, dù sao anh trai của cô là tế ti trong tộc, bản thân cô cũng là bà cốt.

A bà đó là tôn xưng đối với bà cốt.

“Đúng vậy lộ vân a bà, trước mắt lũ bất ngờ bộc phát, chính là thời điểm Hà Bá tỉnh, ta thấy cô nương kia ngã xuống, chính là ý chỉ của Hà Bá, nhỡ đâu nếu để bọn họ lên thuyền, Hà Bá trách tội xuống, toàn bộ thuyền chúng ta đều phải lật!” Bên cạnh, một người khác mặt mày đau khổ nói.

Mộ Thanh Vũ nhíu nhíu mày, nói: “Hắn là người Hán, không giống với chúng ta, không nên trách hắn. Hắn là pháp sư, có lẽ sẽ có biện pháp.”

“Người ở trong nước, làm sao có thể đấu với Hà Bá chứ, có thể có biện pháp nào!”

Mấy người chung quanh cũng liên tục lắc đầu.

Mộ Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn.

Diệp Thiếu Dương đã bơi tới bên cạnh cô nương kia, cô nương đó giống như bắt được một cọng cỏ, ôm cổ hắn.

Đều nói người ta sau khi rơi xuống nước, sẽ mất đi lý trí, sẽ liều mạng túm lấy người cứu họ, bộc phát ra lực lượng kinh người lúc sắp chết. Thường thường có thể khiến kẻ cứu người cùng nhau chết đuối.

Diệp Thiếu Dương kỹ thuật bơi lội vốn đã không tốt, sau khi bị cô nương kia ôm lấy, nhất thời không thể động đậy, dòng nước lại chảy xiết, một cái không cẩn thận, uống mấy ngụm nước.

Cũng may Diệp Thiếu Dương từng luyện Mao Sơn thể thuật mười mấy năm, tố chất thân thể vượt xa người thường, lập tức dùng sức cạy ra hai cánh tay của cô gái, đem cô gái ôm vào trong lòng, điều chỉnh một chút, lúc này mới khôi phục lại một chút, hướng con thuyền đang ngồi bơi đi.

“Đừng lại đây, đừng lại đây!”

Hầu như toàn bộ mọi người cùng nhau kêu.

“Ngươi sẽ làm Hà Bá giận chó đánh mèo chúng ta, cả chiếc thuyền đều sẽ chìm.”

Một số người còn chen chúc đến đuôi thuyền, chiếm cứ tất cả không gian, không cho bọn họ chút khe hở lên thuyền, thậm chí xem trận thế đó, Diệp Thiếu Dương tin tưởng mình nếu thật sự tới gần, sẽ bị một cước đá trở lại dưới nước.

Lắc lắc đầu, Diệp Thiếu Dương đẩy nhanh tốc độ, hướng bên cạnh con thuyền bơi đi. Loại thuyền này động lực rất kém, đi rất chậm, tốc độ không bằng bơi lội.

Diệp Thiếu Dương một hơi bơi tới mạn thuyền, bắt lấy một cái phao bơi treo ở trong nước —— thực tế chính là săm xe ô tô, mạn thuyền rất cao, hắn cũng không muốn lên, tính cứ như vậy để con thuyền đưa đi bờ bên kia.

Với hắn mà nói, bơi lội hiển nhiên khó hơn bắt quỷ, hơn nữa trong lòng còn ôm một người, Diệp Thiếu Dương không có tự tin có thể bơi tới bờ bên kia.

Người trên thuyền lập tức lao tới phía trước Diệp Thiếu Dương, hướng hắn lớn tiếng kêu to, bảo hắn buông tay. Một mình Mộ Thanh Vũ cũng không ngăn được.

Một lão nhân thậm chí vươn chân đạp Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nhất thời tức giận, bắt lấy chân lão nhân, dùng sức một chút kéo xuống nước.

Lão nhân vội vàng bắt lấy lốp xe, ở dưới sự trợ giúp của người trên thuyền, lại kéo về trên thuyền.

Một chiêu này của Diệp Thiếu Dương, làm những người trên thuyền muốn đạp hắn cũng không dám thò chân nữa.

Diệp Thiếu Dương đánh giá cô nương ôm trong lòng: mặc một cái áo dài hoa nhỏ kiểu dáng Miêu tộc, tuổi so với mình hơi lớn hơn một chút, hai mươi ba hai mươi tư, tóc nhuộm vàng, mắt thật to, tướng mạo cũng không tệ, qua một lúc cũng phục hồi tinh thần lại, ôm cổ Diệp Thiếu Dương, im lặng ngồi ở trong lòng hắn.

Không cẩn thận... Anh hùng cứu mỹ nhân rồi?

“A, đó là cái gì!” Người trên thuyền xao động một trận, ùn ùn lui về phía sau, hướng phía sau Diệp Thiếu Dương nhìn lại.

“Cẩn thận!” Mộ Thanh Vũ kêu to.

Diệp Thiếu Dương vội vàng quay đầu, chỉ thấy trong nước sông chảy xiết cuộn lên một làn sóng đục, cao chừng hai ba mét, hướng thẳng về mình lao tới.

Cái quỷ gì vậy!

Diệp Thiếu Dương đang muốn xem cho rõ, bọt sóng đột nhiên rơi xuống, bờ sông khôi phục nguyên dạng, chỉ còn lại có một vòng gợn sóng hướng bốn phía khuếch tán ra.

Diệp Thiếu Dương biết không ổn, mình ở trong nước, không am hiểu đấu pháp, huống hồ trong lòng còn có người, lập tức cũng không để ý tới người trên thuyền phản đối, muốn tung người nhảy lên thuyền, trong giây lát, cô nương trong lòng hướng phía dưới chìm xuống, đồng thời thét chói tai thành tiếng.

Diệp Thiếu Dương tóm cánh tay cô nương, kết quả lực lượng kia cực kỳ to lớn, thế mà mang theo hắn cùng nhau chìm vào trong nước.

Trong cùng một lúc, Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai chân căng lên, giống như bị cái gì quấn lấy, ở trong nước mở mắt, nhìn xuống phía dưới, thế mà lại là một đám tóc lớn, giống như rong khuếch tán ra, dây dưa đôi chân hai người, không ngừng hướng trên người bám lên.

Diệp Thiếu Dương cảm giác cả người bị thít rất đau, giống như khí lực cũng đang mất đi, ghé sát vào nhìn cô nương đó, giãy giụa một hồi, đã ngất đi.

Phải mau chóng đem cô ấy cứu lên, bằng không chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Thiên địa huyền hoàng, âm dương diệu pháp, phục hóa thiên vương, hàng định thiên nhất!

Diệp Thiếu Dương ở trong lòng thầm niệm phù chú, tay trái bắt quyết, hướng một đám tóc rối bám đến phần eo điểm tới.

Một lọn tóc lập tức lùi bước, nhưng bộ vị còn lại, lại là bị càng nhiều tóc hơn trói chặt, lan tràn mãi đến nửa thân trên.

Diệp Thiếu Dương mới biết, tóc này không phải chân thân đối phương, đáng tiếc người ở trong nước tầm mắt chịu cản trở, Diệp Thiếu Dương nhìn quét một vòng, cũng tìm không thấy chân thân tóc kia ở đâu.

Toàn thân cô nương trước mặt đã bị tóc bao lấy, giống như một cái kén tằm màu đen, chỉ có một tay từ bên trong vươn ra, bị Diệp Thiếu Dương gắt gao nắm trong tay, không dám buông ra.

Tóc cuốn lấy thân thể mình không ngừng buộc chặt, Diệp Thiếu Dương cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như tóc đã thít vào da thịt.

Loại thống khổ này còn dễ nói, mấu chốt là: mình ở trước khi lặn xuống nước hít một hơi dài, kiên trì đến bây giờ, cũng sắp dùng hết rồi, nếu còn không hít khí, mình cũng sẽ gặp được vận mệnh giống với cô nương kia.

Cho dù mình đạo pháp thông thiên, dù sao cũng là người, là người thì phải hít thở, bằng không sẽ chết...

Diệp Thiếu Dương tay trái bắt quyết, không ngừng hướng các nơi trên người điểm đi, mỗi một đầu ngón tay hạ xuống, có thể xua tan một đám tóc, nhưng đầu ngón tay dời đến nơi khác, một đống tóc này lập tức lại bám lên...

Rất nhanh, cả người hắn bị tóc hoàn toàn vây khốn, có tóc bắt đầu hướng trong tai mắt mũi miệng hắn chui hắn, vội vàng niệm lên tâm chú, dùng cương khí ngăn cản.

Trên mặt nước bọt sóng quay cuồng, sau đó chậm rãi quy về bình tĩnh.

“Đã chết rồi!” Có người phát biểu cảm khái, thở dài, “Hậu sinh tử không hiểu quy củ, là người tốt, đáng tiếc.”

“Chỉ mong Hà Bá đừng giận chó đánh mèo chúng ta, nhà đò mau lái thuyền!”

Trong lúc nhất thời toàn bộ mọi người kêu la lên, bảo nhà đò mau chạy thuyền.

Mộ Thanh Vũ ghé vào trên lan can, nhìn mặt nước, hai mắt lóe lên nước mắt.

Đột nhiên, cô nghiến răng một cái, từ trong túi lấy ra một cái bình sứ, mở ra, sau đó đem bột phấn bên trong đổ hết xuống nước.

Hùng hoàng!

Hùng hoàng trừ tà, đối với tất cả quỷ quái đều có khắc chế, nhất là ở trong nước, càng thêm dễ khuếch tán, chỉ là phạm vi quá lớn, chút hùng hoàng này xuống nước, kết quả tốt nhất, cũng chỉ là khiến động tác của thủy quỷ kia chậm lại chút.

Cô không biết bơi, xuống nước chỉ là tìm chết, không được việc gì, chỉ có thể dùng loại biện pháp này để tận một phần tâm ý.

Chỉ mong, có thể giúp Diệp Thiếu Dương đi. Nếu hắn còn chưa có chết mà nói.

“Lộ vân a bà, ngươi, ngươi như vậy sẽ chọc giận Hà Bá!” Có người kinh hãi kêu lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.