Thấy cô gật đầu, Diệp Thiếu Dương lập tức nhíu mày, “Dì không phải vẫn luôn bị phong tỏa ở trong cổ trùng sao, dì làm như thế nào đi ra ngoài?”
Ôn Hoa Kiều nói: “Đại pháp sư chẳng lẽ chưa phát hiện, tôi hai lần xuất hiện, đều là đêm khuya giờ Tý ba khắc sao?”
Đêm khuya giờ Tý ba khắc... Cũng chính là đại khái khoảng mười hai giờ nửa đêm, Diệp Thiếu Dương nghĩ một chút, lúc ấy đều là nằm mơ, nào nhớ được thời gian, dù sao cũng là nửa đêm.
“Cổ trùng thổ nạp khí tức, mới có thể tồn tại, duy trì tu luyện, bằng không sao có thể trường kỳ bảo trì vu lực.”
Ôn Hoa Kiều nói, “Mỗi ngày giờ Tý ba khắc, là thời khắc cổ trùng thổ nạp đổi khí, cũng là lúc vu lực yếu nhất, một luồng tàn hồn này của tôi mới có cơ hội thoát vây đi ra, chỉ có một lát như vậy.”
Ôn Hoa Kiều tiếp tục giải thích, luồng tàn hồn này của cô đã bị Kim Giáp Cổ Trùng kia thấm vào, cho nên căn bản không đi được xa, một khi Kim Giáp Cổ Trùng hoàn thành thổ nạp khí tức, thi triển vu lực đối với cô, có thể đem cô nhanh chóng kéo về.
Cô chui vào cảnh trong mơ, mượn dùng cũng là vu lực bản mạng cổ trùng, cho nên có thể tránh đi chuông kinh hồn áp chế.
Những thứ về vu thuật, cô chưa giải thích chi tiết, Diệp Thiếu Dương nghe hiểu đại khái, liền không truy hỏi chi tiết. Nghĩ đến ở trong cảnh trong mơ nhìn thấy cái vòi, hẳn chính là vu lực Kim Giáp Trùng hiện hình.
“Mười năm qua, dì vẫn luôn như thế này?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Vẫn luôn là vậy, mỗi lần thoát vây, tôi đều sẽ tìm đến Thanh Vũ, nhìn nó một cái.” Vẻ mặt Ôn Hoa Kiều đau thương, “Nó là vướng bận duy nhất của tôi ở nhân gian.”
“Cháu muốn biết... Dì là chết như thế nào, Mộ Thanh Phong vì sao muốn giết dì?”
Diệp Thiếu Dương nói ra vấn đề khiến mình rối rắm nhất này.
Ôn Hoa Kiều nặng nề thở dài, “Hắn giết tôi, cũng là hợp tình hợp lý, tôi ngược lại không trách hắn.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, ngây ra tại chỗ, cảm thấy không thể tưởng tượng: lẽ ra cô ấy là chết ở trên tay Mộ Thanh Phong, lại bị hắn dùng cổ thuật phong tỏa tàn hồn, vốn nên hận thấu xương đối với hắn mới đúng, sao có thể không trách hắn chứ?
Trong đó rốt cuộc còn có ẩn tình gì?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình như lâm vào trong tầng tầng bí ẩn, câu đố cởi bỏ một cái còn có một cái, lúc nào cũng quét đi đổi mới phán đoán của mình.
Cũng may đương sự Ôn Hoa Kiều ngay trước mặt, mình cũng không cần rối rắm nữa, lập tức nhìn cô gật gật đầu, chờ cô tiếp tục nói.
Ôn Hoa Kiều chậm rãi dịch chuyển đến trước cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, yên lặng đứng một hồi lâu, nói: “Đã lâu không thưởng thức bóng đêm tự do như vậy, đại pháp sư, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Ở trước cửa sổ yên lặng đứng một hồi, Ôn Hoa Kiều xoay người, nhìn Diệp Thiếu Dương, chậm rãi phun ra một câu, câu này, làm Diệp Thiếu Dương hộc máu tại chỗ:
“Bởi vì, hắn muốn báo thù giết cha, lão tế ti, chồng của tôi, là bị tôi dùng vu thuật giết chết.”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô, trong lòng nghĩ đến, trách không được lão tế ti cũng là chết bất đắc kỳ tử đột tử...
Quan hệ giữa người một nhà, quả thực ý vị sâu xa.
Ôn Hoa Kiều cắn môi, trong mắt hiện ra một tia hàn ý, dùng thanh âm lạnh tới cực điểm nói: “Lão súc sinh kia, là đầu sỏ gây nên tất cả, tôi, Thanh Phong, Thanh Vũ, đều là người bị hại...”
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm thâm thúy, vẻ mặt trở nên tương đối phức tạp, qua một hồi lâu, cảm xúc mới dịu đi, từ từ nói:
“Đại pháp sư, cậu cảm thấy tôi xinh đẹp không?”
“A?”
Diệp Thiếu Dương thấy cô ấp ủ hồi lâu, vốn tưởng rằng sẽ nói ra lời gì long trời lở đất, không ngờ lại là một vấn đề không quan hệ với chủ đề như vậy, lập tức có chút ngây dại.
“Trả lời tôi.” Ôn Hoa Kiều nhìn hắn, thản nhiên nói.
“Xinh đẹp, phi thường xinh đẹp.” Diệp Thiếu Dương không khỏi nói thật.
“Cảm ơn.” Ôn Hoa Kiều cười cười, vẻ mặt sau đó ảm đạm đi, “Tôi xinh đẹp như vậy, vì sao phải gả cho một lão già lớn hơn tôi hai mươi tuổi?”
Diệp Thiếu Dương giật mình, mới hiểu vấn đề trước đó của cô, là vì dẫn ra câu này.
Lập tức chậm rãi lắc đầu, hắn đối với vấn đề này đã sớm cảm thấy tò mò, thuận miệng nói: “Lão tế ti đẹp trai như Lương Triều Vĩ?”
Ôn Hoa Kiều hừ một tiếng, “Lương Triều Vĩ... Tôi thấy là Tằng Chí Vĩ còn không sai biệt lắm.”
Diệp Thiếu Dương mới đầu cảm thấy nghi hoặc, nghĩ chút, Ôn Hoa Kiều khi còn sống, thời điểm trẻ tuổi, gặp đúng thời điểm điện ảnh Hongkong lưu hành nhất, biết Tằng Chí Vĩ cũng không kỳ quái.
“Hắn vừa già vừa xấu, còn là người Miêu, gia thế tôi còn tốt, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục cổ điển, năm đó một lòng muốn tìm một nam nhân cổ phong gả cho, cho dù mắt tôi bị mù, tình nguyện gả cho ngươi như vậy, cũng sẽ không gả cho một người Miêu lớn hơn tôi hai mươi tuổi!”
Qua Qua cười một tiếng, che miệng.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nhìn Ôn Hoa Kiều, vô lực nói: “Cháu nói này dì, tuy cháu biết không xứng với dì, nhưng dì cũng không cần đả kích người ta như vậy chứ, còn mắt bị mù...”
Trong lòng quả thực chịu một ngàn điểm bạo kích, thật muốn tìm cái góc tường ngồi không ra nữa.
Ôn Hoa Kiều hoàn toàn lâm vào trong cảm xúc của mình, đối với lời hắn nói là chưa nghe thấy, hoặc là nghe thấy cũng không muốn quan tâm, từ từ nói:
“Tôi có thể gả cho hắn, hoàn toàn là âm mưu một tay hắn bày ra...”
Trong đầu Diệp Thiếu Dương xuất hiện một hình ảnh không hài hòa, thử nói: “Chẳng lẽ, hắn dùng sức mạnh...”
“Chuyện này, phải nói từ năm đó... Một năm đó, tôi mới mười chín tuổi, đại học năm thứ ba. Tôi là thích văn hóa cổ điển, một năm đó, tôi đến Tương Tây tìm kiếm Phượng Hoàng cổ thành.
Gặp được lão súc sinh kia, là ở trong núi, tôi đi bộ vào núi du ngoạn, kết quả bị một loại rắn địa phương cắn, hắn cứu tôi, dùng một con rắn thuốc chữa cho tôi, nhưng thân thể tôi suy yếu, không thể hành động.
Hắn liền đem tôi cõng đến trong một hộ gia đình gần đó, vào ở nhà sàn, chiếu cố tôi vài ngày.
Lúc ấy hắn cũng chưa đối với tôi thế nào cả, tôi còn rất cảm tạ hắn, cảm thấy sơn dân thuần phác, cũng không nghĩ gì khác.
Về sau tôi hoàn toàn không có việc gì, lúc sắp có thể đi, hắn đột nhiên theo đuổi tôi, bảo tôi làm vợ bé của hắn —— vợ hắn ngay lúc đó, còn chưa qua đời.
Tôi thất kinh, đương nhiên không chịu. Hắn tái lại cũng không dùng sức mạnh đối với tôi, ngược lại biểu hiện ra hối hận, pha một ấm trà, hướng tôi bồi tội. Bảo tôi nhất định phải uống hết trà bồi tội.
Tôi không có cách nào, đành phải tòng mệnh.
Sau đó, hắn đưa tôi rời núi, nói cho tôi biết, độc rắn tôi trúng chưa thanh trừ hết, ba năm sau sẽ tái phạm, chỉ có hắn có thể chữa khỏi, bảo tôi để lại tên cùng địa chỉ nhà hắn, bảo tôi đến lúc đó tìm hắn.
Tôi có chút sợ hãi, nhưng cũng không hỏi nhiều, nghĩ trở lại thành thị, còn có độc gì là bệnh viện không giải quyết được?
Tôi về nhà, đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, cũng chưa phát hiện có bệnh độc gì ẩn núp linh tinh, hơn nữa thân thể vẫn khỏe mạnh, cũng không để ở trong lòng.
Cứ như vậy qua ba năm... Khi đó tôi tốt nghiệp đại học, có một người bạn trai, vừa mới bắt đầu kết giao, đột nhiên có một ngày bắt đầu sốt cao, còn có rất nhiều bệnh trạng kỳ quái.
Đi bệnh viện kiểm tra, hoàn toàn tra không ra nguyên nhân bệnh.
Tôi ở trên giường bệnh nằm một tháng, hầu như hấp hối, có buổi tối một hôm lại đột nhiên tỉnh táo, đột nhiên nhớ tới lời lão súc sinh kia từng nói, vì thế nói cho cha mẹ.