Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1087: Chương 1087: Chương 1087: Tiếng khóc trong quan tài treo 1




Móa, đây là tiết tấu mẹ con song phi nha. Diệp Thiếu Dương không tự chủ được yy một phen, hình ảnh quá đẹp không dám nghĩ, liên tục xua tay, nói: “Về sau nói sau, dì thành thật nán lại trước đã, đợi chút cháu xong việc đem Thanh Vũ cứu ra trước...”

Ôn Hoa Kiều gật gật đầu, muốn tiến vào trong ba lô.

“À, chờ một chút.” Diệp Thiếu Dương hỏi, “Dì làm như vậy, có phải hay không... Muốn lấy lòng cháu, để cháu toàn lực đi cứu Thanh Vũ?”

Ôn Hoa Kiều lắc lắc đầu.

“Từ khi cậu phấn đấu quên mình quật thi hoàn hồn cho tôi bắt đầu, tôi đã quyết định, muốn cả đời hầu hạ cậu. Cậu cũng đừng hiểu lầm, tôi đối với cậu, cũng không phải loại cảm tình đó.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Ôn Hoa Kiều lập tức tiến vào Âm Dương Kính.

Diệp Thiếu Dương mở cửa, thấy là Thanh Vũ đi vào, nghĩ đến mẹ của cô mới vừa rồi gọi mình chủ nhân, nhất thời có loại cảm giác hỗn độn.

Nếu để cô ấy biết những điều này, sẽ muốn đánh tơi bời mình một trận hay không?

“Thiếu Dương ca, anh thu thập xong chưa? Thừa dịp lúc này trời mưa không lớn, chúng ta mau chóng lên đường.”

“Chúng... ta?”

“Đúng vậy, em đi theo anh.” Mộ Thanh Vũ nghiêng người, cho hắn nhìn nhìn hai cái ba lô phía sau, “Em cũng chuẩn bị tốt rồi, chúng ta đi trước, em muốn dẫn anh đi bàn bạc với người phụ trách, anh trai em sau đó mới đi qua.”

Có cô theo, đó là không gì tốt hơn, Diệp Thiếu Dương lập tức thu thập đồ đạc, cùng nhau rời nhà với cô.

Mộ Thanh Vũ lái chiếc Land Rover lần trước mượn đến, rời trại, dọc theo quốc lộ ruột dê đi tới.

Trên đường Mộ Thanh Vũ nói cho hắn, mình kiên trì đi cùng với hắn còn có một nguyên nhân, là không muốn ở lại trong trại, miễn cho Bảo Tạp quấy rầy.

“Cho dù anh trai em đem chuyện chúng ta đêm đó nói cho Bảo Tạp, hắn khẳng định cũng sẽ giận dữ, anh và anh trai em đều không có mặt mà nói, em có chút sợ hắn.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Sau khi giải quyết lũ lụt, cô đi theo tôi đi.”

Mộ Thanh Vũ do dự một phen, nói: “Cái này còn cần hỏi anh trai em, anh ấy nếu đồng ý chúng ta cùng một chỗ... Em là nói, anh ấy cho rằng thế, vậy không thể tốt hơn, nếu anh ấy không đồng ý, em chỉ có thể từ từ thuyết phục anh ấy.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương âm thầm hừ một tiếng.

Ô tô chạy đến cuối quốc lộ ruột dê, Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, đã tiến vào trong dãy núi, phía trước chỉ có đường núi, ô tô đã không thể chạy nữa.

Mộ Thanh Vũ xuống xe, mang Diệp Thiếu Dương đi đến ven đường, chỉ vào chân núi.

Nơi đó hầu như thành một mảng đại dương mênh mông.

Suối nước đục ngầu đổ xuống, vẫn không ngừng hội tụ vào trong đó.

Giữa lũ quét, mơ hồ có thể thấy bóng dáng nhà cửa, một nửa đều ngâm mình ở trong nước.

Mộ Thanh Vũ cau mày, lẩm bẩm: “Mực nước so với em lần trước đến lại dâng cao không ít, nếu tiếp tục như vậy, nơi này sắp vượt qua Vũ Hán, thật sự có thể ngắm biển rồi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này khác, đây là thiên tai, Vũ Hán đó là **.”

Mộ Thanh Vũ từ trong ô tô lấy ra ủng cao su, hai người thay, tính đi bộ vào núi, tới nơi đào ra cổ mộ.

Giẫm đường nhỏ lầy lội lên núi, gian nan vượt qua hai triền núi, trên nền đất đỉnh núi phía trước trống trải dựng lên từng cái lều trại lâm thời, nhiều tới mười mấy cái.

Mộ Thanh Vũ nhìn lướt qua, có chút buồn bực.

Lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát một cái lều trại được mở ra, một tiểu tử ngăm đen đi tới, nhiệt tình chào hỏi.

“Diệp tiên sinh phải không, a ông đã dặn dò, bảo chúng tôi phối hợp anh.” Tiểu tử tiến lên bắt tay, sau đó tự giới thiệu, tên là Tương Lộ, là người phụ trách tiểu tổ chống lũ gian hiểm này, là cán bộ cơ sở Thập Bát Trại phái xuống.

“Sao có nhiều người đóng quân ở đây như vậy?” Mộ Thanh Vũ nhìn những lều trại tạo hình kỳ quái kia, kiểu dáng hoàn toàn khác với một ít lều trại khác.

“Đây là đội khảo sát châu lý phái xuống.”

Tương Lộ hạ giọng nói, “Chuyện phía dưới khe hở có cổ mộ, không biết làm sao lộ ra tin tức, châu lý phái người đến khảo sát, cụ thể tôi cũng không rõ, bọn họ cũng là vừa tới không lâu, hôm nay muốn đi xuống tra xét.”

Tương Lộ thở dài, nhìn hai người nói: “Chúng ta hiện tại sợ nhất, chính là những người này gặp chuyện, những vị này đều là người nhà nước, chẳng may gặp chuyện, phiền toái rất lớn, nhưng những người này không nghe chúng ta khuyên.”

Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tương Lộ có chút do dự.

Mộ Thanh Vũ nói: “Nói đi, Thiếu Dương ca là người một nhà.”

Tương Lộ lúc này mới nói: “Lúc trước chúng ta có vài người, đã mất tích ở dưới đó.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Có ý tứ gì, không có ai đi nghĩ cách cứu viện sao?”

“Không có cách nào cả, phía dưới đó ma quỷ quấy phá.”

Tương Lộ tiếp theo nói đại khái tình huống: từ sau khi bọn họ phát hiện khe hở, đi xuống tra xét, phát hiện một tòa huyền quan cổ mộ, nhưng khe hở rất sâu, nhóm đầu tiên xâm nhập xuống vài người, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không đi lên nữa.

Lúc ấy là Mộ Thanh Phong ở bên này chủ trì, nói phía dưới đó có tà vật, bảo mọi người cũng đừng đi xuống, cũng tạm thời đừng báo lên trên, chờ điều tra rõ ràng rồi nói sau.

“Cũng không biết chuyện này sao lại để lộ ra tin tức, đem đám người nhà nước đưa tới.”

Tương Lộ tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.

Diệp Thiếu Dương và Mộ Thanh Vũ nghỉ ngơi một chút, liền bảo Tương Lộ dẫn theo tới vị trí đào ra tấm bia đá: đó là một chỗ vách núi, phía dưới là một quốc lộ trải một nửa. Đứng ở đối diện nhìn lại, chỉ là một chỗ vách gãy, nhìn không ra cái gì đặc biệt.

Diệp Thiếu Dương đi đến phía trên vách núi, lấy ra la bàn, ở phụ cận bắt đầu đo phong thuỷ, lúc này có mấy người cũng lên núi.

Dẫn đầu là một nam nhân hơn năm mươi tuổi, đeo kính mắt, hói đầu, nhìn qua là biết phần tử trí thức, phía sau đi theo một đôi nam nữ trẻ tuổi, bộ dáng sinh viên, nữ bộ dạng còn được, Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhìn thêm đôi cái.

Phía sau ba người, còn có hai ba người, trong đó có hai người mặc quần áo lao động, thân thể cường tráng, nhìn qua hẳn là làm việc nặng.

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương và Mộ Thanh Vũ, đám người này tò mò đánh giá một lát, kẻ trắng trẻo mập mạp có bộ dáng lãnh đạo đem Tương Lộ gọi tới, bảo hắn báo cáo lai lịch hai người.

“Đạo sĩ?”

Lãnh đạo kia hướng Diệp Thiếu Dương ném tới ánh mắt dò xét, lẩm bẩm.

Phía sau, nữ sinh viên kia che miệng cười lên, trên mặt người còn lại cũng lộ vẻ khinh thường.

“Tuy đây không phải niên đại phá tứ cựu, nhưng chuyện nghiêm túc như vậy, sao có thể tin tưởng loại thầy bà này.” Lãnh đạo kia nói, tuy là nói chuyện với Tương Lộ, nhưng chưa cố ý hạ giọng, hiển nhiên cũng không sợ Diệp Thiếu Dương nghe được.

Mộ Thanh Vũ vừa nghe, có hơi khó chịu, muốn tiến lên tranh luận, Diệp Thiếu Dương kéo cô một cái, lắc lắc đầu, tiếp tục dùng la bàn kiểm tra phong thuỷ.

Mấy người kia cũng lấy ra một ít dụng cụ khoa học, ở phụ cận đo lường kiểm tra.

“Đó không phải trấn thủy tì hưu.”

Diệp Thiếu Dương thu hồi la bàn, nhìn chung quanh, nói.

“Sơn thạch cảm đương, thủy khô trạch khốn, phong thuỷ nơi này, hoàn toàn không phù hợp trấn thủy.”

“Cho nên?” Mộ Thanh Vũ lẩm bẩm.

“Không phải trấn thủy, vậy sẽ là trấn thú.”

Diệp Thiếu Dương tới trên đá núi trên bờ vách núi, nhìn khe hở trong khe núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.