Bước xa một cái nhảy ra khỏi hang, Diệp Thiếu Dương dùng đèn mũ soi về phía trên hang, thấy được một màn khó có thể tin:
Một mặt quan tài hướng ra ngoài bị mở ra một cái hang, một người đang gầm rú, cố gắng bò ra bên ngoài, nhưng thân thể kẻ đó quá lớn, không bò ra được, mà quan tài chung quanh tựa như lại cứng rắn vô cùng, mặc cho tên to xác này đập như thế nào, cũng khó đập ra được một khối.
Thì ra một chuỗi tiếng vang kia, là thứ này làm ra!
Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi cũng chạy tới, thấy một màn như vậy, bị dọa không nhẹ.
“Là cương thi sao?” Thạch Lỗi run rẩy hỏi.
“Người sống có thể nán lại bên trong này sao?”
Diệp Thiếu Dương đi qua, dùng đèn mũ soi về phía khuôn mặt cương thi kia, cương thi sợ sáng, gầm nhẹ một tiếng, lùi về trong quan tài.
Diệp Thiếu Dương gập lưng soi, hít ngược khí lạnh, cừ thật, thế mà là một con bạch mao thi ma!
Nhìn kỹ lại không đúng, treo trên người cương thi đó không phải lông trắng, mà là một đống thứ gì giống như mạng nhện.
Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin ghét sát vào, còn muốn xem cho kỹ, cương thi đó đột nhiên lao mạnh ra, hai tay vươn ra khỏi quan tài, hướng Diệp Thiếu Dương chộp tới.
Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, ống mực trong tay đã sớm chuẩn bị sẵn run lên, một sợi chỉ đỏ xâu tiền Ngũ Đế quấn lên cổ tay cương thi, liên tục quấn ba vòng, sau đó tạo thành nút thắt phép.
Cương thi tuy khỏe như trâu, nhưng đối với một sợi chỉ đỏ mỏng manh lại không có cách nào giãy đứt.
Đối phó cương thi, không thể trì hoãn thời gian.
Diệp Thiếu Dương vốn định dùng Diệt Linh Đinh đâm thủng đầu óc cương thi, lại lo lắng thi thủy bắn tung tóe, nghĩ một chút, dứt khoát nhét một nắm đậu đồng ở trong miệng cương thi, dùng Định Thi Phù bịt miệng, niệm chú tế ra pháp thuật rải đậu thành binh.
Đậu đồng phát nổ bôm bốp ở trong miệng cương thi.
Cương thi giống như nhảy nhót, đầu run lên có tiết tấu, một lát sau không cử động nữa, đầu cũng cúi xuống.
Hai con mắt hóa thành dịch xanh đỏ giao nhau chảy xuống.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới đi qua, dùng đèn mũ hướng trên người cương thi soi tới, kẹp lên một dúm “mạng nhện” màu trắng, ba người cùng nhau nghiên cứu, cũng không phân biệt ra là cái gì, kết luận duy nhất chính là: thứ này khẳng định không thuộc về cương thi.
Tiếp theo kiểm tra lỗ thủng trên quan tài, phát hiện là có một tấm ván gỗ, bị cái gì ăn mòn mất, trên nền khắp nơi là gỗ vụn, bên trên còn dính một ít dịch.
Diệp Thiếu Dương dùng Thí Oan Phù lau một phát, sau khi đốt toát ra khói đỏ, đại biểu yêu khí.
“Quả nhiên không quan hệ với con cương thi này.” Mộ Thanh Vũ nói, “Em vừa rồi còn nghĩ, cương thi này nếu là có biện pháp đánh vỡ quan tài, thì có biện pháp làm cho cái lỗ lớn hơn nữa, đã sớm bò ra, cũng sẽ không kẹt ở nơi đó.”
“Xem ra vừa rồi hút khô máu thịt tiểu La, là yêu vật này.” Diệp Thiếu Dương đoán.
“Quan tài này là sào huyệt của nó, nó bị tôi từ bên dưới nhồi vào tam sắc hương, chịu không nổi, lại không dám từ lỗ thủng ra ngoài... Hoặc là thân thể quá lớn, không ra được, rơi vào đường cùng, ăn mòn quan tài, từ phía trên đào tẩu.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Tôi ngược lại không nghĩ tới một điểm này, tử thủ phía dưới, thật ra sơ sót rồi.”
Mình chỉ nghĩ gỗ Thiết Hoa không thể phá vỡ, quan tài lại là bịt kín, liền cho rằng yêu vật bên trong thật sự không ra được.
Lúc này cẩn thận nghĩ đến, gỗ Thiết Hoa cho dù so với sắt thép còn cứng hơn, dù sao cũng là gỗ, cũng sợ ăn mòn.
Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi vừa nghe nói yêu thú thần bí kia ngay tại phụ cận, lập tức khẩn trương bắt đầu quan sát xung quanh, sợ bị đánh lén.
Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ theo sát mình, tiến lên túm chặt hai tay con cương thi đó, từ trong quan tài đem nó kéo ra, dưới ánh đèn, cương thi này thế mà lại không có chân, từ xương chậu trở xuống lộ ra vết thương bị cắn xé, cùng hai đoạn xương trắng như tuyết.
Ở bên cạnh cương thi, có một cái “kén tằm” trắng noãn, ít nhất dài như chiều cao của người trưởng thành, đoạn chóp rách một lỗ, có tơ trắng rối chảy ra.
Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn Tác vớt ra, nhìn thấy một vòng vỏ trứng vỡ nát trong “kén tằm”.
Ngoài ra, trong quan tài không có thứ khác.
Diệp Thiếu Dương tay nâng cằm, nhìn cái kén to trắng kia, cùng con cương thi bên cạnh không có chân, triển khai một phen phỏng đoán...
“Tôi hiểu rồi!”
Nghênh đón ánh mắt tò mò của hai người, Diệp Thiếu Dương chưa giải thích nhiều, rời khỏi hang, đi về phía sâu bên trong huyệt động.
Đèn mũ lần lượt soi qua trên quan tài trong những cái hang đá kia, đột nhiên, ánh đèn pin dừng ở trên một cái quan tài, bên trên có một cái lỗ gần như hình tròn, phía dưới cũng chất đầy gỗ vụn bị ăn mòn.
Diệp Thiếu Dương đi qua, đèn mũ từ miệng lỗ chiếu vào, nhìn thấy một cái kén cùng vỏ trứng tan vỡ, một đống xương trắng, còn có một chút thịt nát.
Kế tiếp, Diệp Thiếu Dương lại phát hiện mấy bộ quan tài như vậy.
“Tại sao có thể như vậy!” Mộ Thanh Vũ và Thạch Lỗi cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Thiếu Dương dẫn bọn hắn đi vào một cái hang, dán sẵn linh phù ở bên ngoài, miễn cho bị đánh lén, lúc này mới ngồi dưới đất, kể lại phát hiện của mình:
“Nếu tôi đoán không sai, những cương thi này, là dùng để nuôi thứ trong những ‘kén tằm’ kia... Con thứ nhất chúng ta nhìn thấy, cương thi đó không có hai chân, chính là bị ăn mất.
Trong những quan tài phía sau, cương thi đều bị ăn không còn một mảnh... Tôi đoán là, những cái kén trắng kia cùng trứng bên trong, là trứng yêu thú nào đó, sau khi ấp nở, lấy cương thi làm thức ăn.
Đợi đem cương thi ăn hết, cũng trưởng thành hình, sau đó sẽ phun ra một loại dịch, đem quan tài ăn mòn ra một chỗ hổng, đi ra rời khỏi...
Chúng ta trước đó gặp được con kia, chính là trưởng thành đến một nửa, vốn còn chưa thành hình, nhưng chịu không nổi tam sắc hương hun nướng, bị ép ăn mòn quan tài, sớm đào tẩu...”
Diệp Thiếu Dương lại đại khái giải thích một ít chi tiết.
Hai người mới đầu nghe cảm thấy như kể chuyện đêm khuya, đến khi hắn nói ra một số chứng cứ trên chi tiết, cái miệng há hốc của hai người chậm rãi khép lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Diệp Thiếu Dương sau khi nói xong, nhìn bọn họ, bảo bọn họ tự hỏi một phen.
“Tôi có mấy cái nghi vấn.” Thạch Lỗi đẩy đẩy kính mắt, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thứ nhất, quan tài, còn có thi thể trong quan tài, là ai bỏ vào, vì sao phải làm như vậy?”
Diệp Thiếu Dương dùng đèn mũ đảo qua tranh tường, dừng ở trên thân những người quỳ lạy kia, nói: “Những người này là dân tộc nào?”
Thạch Lỗi nói: “Tôi từng xem, cách ăn mặc của những người này, tương tự với người Miêu, nhưng cũng có sự khác biệt, hẳn là bộ lạc người Miêu lúc đầu.”
Mộ Thanh Vũ cũng gật đầu theo.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đại khái đã bao nhiêu năm?”
“Ít nhất hơn một ngàn năm đi.” Thạch Lỗi phỏng đoán một phen, nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Ở nơi này khai khẩn hang đá, hơn nữa đặt quan tài treo, chính là bộ lạc này, tôi đoán, đây là một loại nghi thức hiến tế, thông qua cống hiến ra những quan tài cùng thi thể này, tìm kiếm đạt được yêu thú trợ giúp, hoặc là lực lượng thần bí nào đó...”
Thạch Lỗi một lần này chưa tỏ ra hoài nghi, cau mày, chậm rãi gật đầu, nói: “Tiền lệ như vậy, quả thật có, đặc biệt dân tộc thiểu số, người Mông Cổ thì bái thương lang bạch lộc, thậm chí coi như tổ tiên của mình, cho rằng hiến tế có thể đạt được lực lượng của thần.”