Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1100: Chương 1100: Chương 1100: Đồng môn gặp lại 1




“Ta từng có khi nào khiến ngươi thất vọng!”

Lâm Tam Sinh nghe thấy lời này, không chút do dự lĩnh mệnh mà đi.

Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đối mặt dị thú đại yêu so với mình cao hơn một nửa, lạnh lùng nói: “Hóa Xà!”

Xà yêu kia nghe thấy hai chữ này, vẻ mặt biến đổi, trong miệng thốt ra tiếng người, âm hàn không thôi: “Thiên sư nho nhỏ, cũng dám cản ta.”

“Không riêng cản ngươi, còn muốn tiêu diệt ngươi!”

Xà yêu cười lạnh, trong tiếng cười mang theo vô tận trào phúng. Đuôi rắn cuốn theo yêu khí khủng bố quét ngang tới.

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không sợ hãi, một tay cầm kiếm, một tay không ngừng đánh ra pháp khí, di chuyển tiến công.

Xà yêu lớn tiếng rít gào, lắc đầu quẫy đuôi, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, đem mình và Diệp Thiếu Dương vây ở chính giữa, từ bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy bóng người chớp lên, không thấy chân thực.

Toàn bộ mọi người đều khẩn trương chờ đợi.

Mộ Thanh Vũ siết chặt nắm tay, cả người bị mồ hôi thấm ướt.

Đột nhiên, một đạo huyết quang lao vút lên trời, yêu phong đầy trời, trong đó mơ hồ có thể thấy được hình tượng một con rắn.

Tận dụng thời cơ!

Mộ Thanh Vũ đột nhiên quát một tiếng lanh lảnh, lui nửa bước, hé miệng, một con bướm to trắng bay ra, tiến vào yêu vân, hóa thành một ánh sáng màu trắng, không ngừng xoay tròn nhả tơ, bắt lấy con rắn khổng lồ kia, xoay tròn một phen, không đến mười giây đã kết thành một cái kén trắng thật lớn, đem con rắn lớn kia trói chặt.

Diệp Thiếu Dương lập tức tế ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, từ trên không vỗ xuống.

“Grao!” Cự xà vươn cổ rống lên, đầu đột phá kén trắng, hướng Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ thổi ra một luồng yêu khí, thế mà lại mạnh mẽ trụ vững cương phong.

Diệp Thiếu Dương làm phép kết ấn, mười ngón ép xuống, run nhè nhẹ, vẻ mặt có chút cố sức.

Khuôn mặt người của cự xà đột nhiên mở ra, hướng trên thân mình phun ra một ngụm nước đen, dần dần chảy xuống, nơi nó tới, tơ tằm bị ăn mòn hòa tan.

Tiếp theo rắn độc phun lưỡi, ngậm chặt con kim tằm kia, nuốt vào trong bụng, trong miệng vang tiếng ken két, tựa như đang giao đấu với kim tằm.

Diệp Thiếu Dương phi thân tiến lên, nắm lên Tì Hưu Ấn, nhằm thiên linh cái của cự xà dùng sức đập xuống.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng hét thảm, Mộ Thanh Vũ phun ra một ngụm máu, thân thể mềm oặt té ngã.

Tì Hưu Ấn cũng trong nháy mắt này đánh trúng đầu rắn, cự xà phát ra một tiếng hét thảm, yêu lực nháy mắt yếu bớt.

Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ đón đầu chụp xuống.

Hóa Xà đương nhiên không muốn bó tay chịu trói, lại lần nữa há mồm, phun ra một hạt châu màu đỏ to bằng long nhãn, trong lúc nhất thời yêu khí bùng lên, lại lần nữa nâng Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ.

“Nội đan!”

Ngay cả nội đan cũng phun ra, nói rõ cũng là bị ép không còn cách nào nữa.

Nương thế bay lên của nội đan, thân thể Hóa Xà nháy mắt phình to, phóng lên mấy lần, đem một tầng kén trắng trên thân chống đỡ căng vỡ, lay động thân thể, hướng tới Diệp Thiếu Dương vồ tới.

Nó đã biết, một trận chiến này muốn thủ thắng, thế nào cũng phải đem đạo sĩ trước mắt này giết đi mới được.

Đối mặt một đòn nỏ mạnh hết đà này, Diệp Thiếu Dương lui nửa bước, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu ở trên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hai tay cầm chặt chuôi kiếm, niệm chú không ngừng, Long Tuyền Kiếm hơi run lên, đã sốt ruột không thể chờ nữa.

Đến đi, cho ngươi kiến thức một phen cái gì là nhân gian thiên sư!

Diệp Thiếu Dương tung người nhảy lên, Long Tuyền Kiếm trong tay hóa thành một luồng long khí màu tím, nhằm thân thể to lớn của Hóa Xà lao tới.

Đúng lúc này, Lâm Tam Sinh cảm thấy một trận dị động, quay đầu nhìn, chỉ thấy một đạo yêu khí ngút trời, từ trong khe núi chỗ hang đá kia lao ra.

Sự mạnh mẽ của luồng yêu khí đó, làm Lâm Tam Sinh không chút do dự niệm chú tế ra tam hoa, hóa thành linh quang ba màu, húc tới.

Đối mặt đối thủ khủng bố, Lâm Tam Sinh không chút do dự dùng ra một đòn mạnh nhất.

Không có bất cứ hy vọng nào thủ thắng, chỉ cầu có thể bám trụ một khắc, tranh thủ thời gian cho Diệp Thiếu Dương.

Hai luồng hơi thở va chạm, linh khí tam hoa lập tức vỡ nát, toàn thân Lâm Tam Sinh run lên, bay nhanh về phía sau, đồng thời thu nạp tàn quang tam hoa, hướng Diệp Thiếu Dương kêu to: “Cẩn thận!”

Yêu khí khủng bố kia và Lâm Tam Sinh đấu một đòn, chỉ hơi cản trở một chút, lập tức tăng tốc, nháy mắt giải khai ngũ hành kỳ trận, hướng Diệp Thiếu Dương quét tới.

Diệp Thiếu Dương và Hóa Xà cũng đang tiến hành một đòn liều mạng, không có cách nào đi quản yêu khí này, thậm chí không có tinh lực phân thần.

“Oành!”

Tử khí của Long Tuyền Kiếm, cùng yêu khí của Hóa Xà va chạm, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy một chuỗi quỷ khóc sói tru, yêu khí như gió từ bên người Diệp Thiếu Dương lướt qua.

Tất cả dừng lại.

Diệp Thiếu Dương đứng ở tại chỗ, Hóa Xà cũng đứng ở tại chỗ, há mồm, lộ ra răng nanh, tựa như muốn nói cái gì, sau đó thân thể xụi lơ xuống, hóa thành một vũng máu thịt.

Ở trong nháy mắt ngã xuống, mắt nó nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, mang theo không cam lòng, cùng không dám tin.

Tựa như không tin mình sẽ chết ở trên tay một pháp sư.

Hơn nữa là hồn phi phách tán, tinh phách bay múa đầy trời.

Đúng lúc này, luồng yêu khí cường đại kia cũng đã chạy tới, hóa thành hình tượng một con rắn, mở ra mồm to, phát ra tiếng gầm rú phẫn nộ, hướng tới Diệp Thiếu Dương cắn đến.

Trong mồm rắn phun ra gió tanh, đã thổi bay tóc Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cả người suy yếu, căn bản là không có tinh lực ngăn cản một đòn này, ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có.

Đúng lúc này, một đạo thanh quang từ xa xa phóng tới, đánh trúng đầu rắn, ngăn cản thế công, sau đó hóa thành một khối đại ấn, hướng đầu rắn nện xuống.

“Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn tá pháp!”

Ít nhất có vài người cùng nhau niệm chú, phất trần, chuông đồng, bảo kiếm, ấn thụ… các pháp khí, cùng nhau đánh tới.

Diệp Thiếu Dương khôi phục lại một hơi, nháy mắt lui về phía sau, chỉ thấy sáu bóng người từ dưới núi chạy như điên mà đến, nháy mắt lao tới trước mặt, khống chế pháp khí của mình, nhằm yêu khí hóa thành cự xà kia đánh tới.

Cự xà giận dữ, há mồm đến cắn.

Sáu đạo sĩ đó thế mà lại không tránh, tập kết pháp khí, đi lên ngạnh công một đòn, kết quả có hai người theo đó bị yêu khí phá nát thân thể, chết thảm tại chỗ.

Lúc này một bóng người màu xanh bay tới, đáp ở trên khối đại ấn kia phía trên đầu rắn, dùng sức đạp, đại ấn nện thật mạnh ở trên đầu rắn.

Rên rỉ một tiếng, xà hình chưa tan, đột nhiên co rút lại, rơi về giữa khe núi.

Đến đi vội vàng, ngay cả một phút đồng hồ cũng không đến, tất cả giống như chưa từng xảy ra.

Trên mặt đất lại để lại hai thi thể.

Thanh ảnh đáp xuống đất, đem Phiên Thiên Ấn thu lại, đón gió mà đứng, xoay người lại, thản nhiên nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Đạo Phong...

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái.

“Lão đại, ngươi không sao chứ!” Qua Qua từ phía sau bay tới, hạ xuống bên người Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng xoay người, tới bên cạnh Mộ Thanh Vũ.

Mộ Thanh Vũ đã tỉnh lại, ngồi trên mặt đất, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, khóe môi treo một tia máu.

“Không sao chứ?”

Mộ Thanh Vũ lắc đầu, từ từ nói: “Em không sao, nhưng bản mạng kim tằm của em đã chết.”

“A!” Diệp Thiếu Dương cảm thấy tiếc hận một phen.

“Cảm ơn anh.” Mộ Thanh Vũ lại mỉm cười.

Diệp Thiếu Dương nhất thời không hiểu, ngây ra nhìn cô.

“Em từ trước tới giờ không muốn làm vu sư cái gì cả, tình thế bắt buộc thôi. Em nếu rời khỏi Tương Tây, nhất định sẽ không nuôi cổ nữa, đến lúc đó kim tằm nhất định sẽ cắn trả, hơn nữa đó là ta tiêu phí vài năm thời gian nuôi, em cũng không nỡ để nó phế đi, lần này vừa lúc nó chết, cũng coi như giúp em làm ra lựa chọn, mặc dù có chút bị động.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.