Ngư Huyền Cơ rất hài lòng đối với thái độ của hắn, nói: “Ta cần ngươi giúp ta đi tìm một người, người này ở trong luân hồi...”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Ngư đạo trưởng, ngươi không phải muốn tìm người kia năm đó phụ ngươi chứ?”
Ngư Huyền Cơ dựng thẳng mày liễu, chưa đợi mở miệng, Diệp Thiếu Dương nói: “Ngư đại tỷ, phi phi, Ngư tiền bối, cái này không được, ta giúp ngươi tìm được người này, không phải việc gì khó, nhưng ngươi đến lúc đó chẳng may động sân niệm, làm gì hắn, sẽ liên lụy ta gánh tiếng xấu.”
Ngư Huyền Cơ cười cười: “Diệp thiên sư nghĩ nhiều rồi, ta lúc ban đầu là có chút muốn tìm người phụ lòng kia, chất vấn hắn một tiếng, vì sao phải vứt bỏ ta.”
Diệp Thiếu Dương vội vàng phụ họa nói: “Đúng vậy, Ngư tiền bối xinh đẹp như vậy, hắn thế mà lại muốn vứt bỏ ngươi, quả thực là phí phạm của trời mà, đáng đánh!”
Ngư Huyền Cơ nói: “Hiện tại ta tình kết đã cởi, tự nhiên sẽ không đi tìm hắn nữa. Nhưng ta năm đó vốn nên đi nhân đạo luân hồi, ta đem một luồng thần niệm hóa thành tình lệ, luân hồi làm người... Nay đã trải qua sáu kiếp, đã có linh căn. Ta nếu là muốn vãng sinh Tu La, phải tìm được cô ấy, thu hồi thần niệm, mới có thể không còn vướng bận...”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, chấn động không thôi. Lấy nước mắt hóa thành người, đây là thủ đoạn cực kỳ cao minh, người do nước mắt biến thành kia, nói ra chính là tà linh.
Tà linh là không thể tiến vào lục đạo luân hồi, giống con người vãng sinh luân hồi, là mục tiêu của rất nhiều tà linh, chỉ có sau khi tích lũy tu vi và âm đức đến trình độ nhất định, có linh căn, mới có thể đi vào luân hồi, từ nay về sau thành âm hồn, không là tà linh nữa.
Ngư Huyền Cơ lấy nước mắt hóa thành người, hiển nhiên là đắp nặn linh căn cho nó, mới có thể tiến vào luân hồi...
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói: “Ngư tiền bối, nước mắt này của ngươi, dù sao đã luân hồi thành người, có ba hồn bảy vía, đến lúc đó ngươi thu hồi hồn phách, khó tránh khỏi phải diệt hồn...”
“Không phiền toái như vậy, cô ấy chỉ là thay ta thừa nhận nỗi khổ luân hồi, thời điểm ta tạo linh căn, chỉ tạo hai hồn bảy vía, một luồng nhân hồn kia dùng thanh khí của ‘Lai Sinh Nguyên’ thay thế, trời sinh không trọn vẹn, đã định sẵn không thể lâu dài.”&Ngư Huyền Cơ nói: “Với ta mà nói, chỉ là rơi một giọt nước mắt, lại dùng tay lau đi mà thôi. Chỉ là ta đang ở âm ty, không tiện đi tìm, cho nên mời ngươi hỗ trợ.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, bình thường trở lại, gật gật đầu, nói: “Có manh mối gì.”
Ngư Huyền Cơ nói: “Cô ấy dù sao cũng là thần niệm của ta biến thành, trong luân hồi, cũng cùng ta minh minh có chút sâu xa, trong tên cô ấy, tất nhiên cũng có chữ “Ngư”, còn có, cô ấy và ta ở trên tướng mạo có vài phần tương tự, mặt khác ta đã bấm đốt ngón tay được ngày sinh tháng đẻ một kiếp này của cô ấy.”
Nói xong lấy ra một tấm ngọc phù, tới trước bàn, cầm lấy bút lông, viết ở bên trên, giao cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua ngày sinh tháng đẻ, năm 98, còn chưa đến mười tám tuổi.
Có ngày sinh tháng đẻ, còn có chữ “Ngư” trong tên, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, chỉ cần đi về tìm Tạ Vũ Tình hỗ trợ, ở trong hệ thống hộ tịch cả nước quét một lượt, rất dễ dàng có thể tìm được.
“Yên tâm đi, ta một khi tìm được, lập tức đến nói cho ngươi.” Diệp Thiếu Dương nói, thầm nghĩ, điều kiện tiên quyết là một trận chiến với Hóa Xà lần này, mình có thể sống sót.
Ngư Huyền Cơ hài lòng gật gật đầu, quay đầu nhìn Lâm Tam Sinh, nói: “Lâm lang có thể lưu lại, tiếp tục tán gẫu với hai người chúng ta.”
Lâm Tam Sinh chắp tay nói: “Hôm nay không được, ta trở về có chính sự, ngày sau có rảnh lại đến bái phỏng.”
Ngư Huyền Cơ tiễn bọn họ ra khỏi cửa, bảo Thập Nương dẫn, đi dưới tàng cây hoa quế, hái một chiếc lá cây cho Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vội vàng dùng linh phù bọc, một lần nữa cám ơn, đang muốn đi, Tiểu Bạch hỏi: “Không phải có cái giếng sao, có thể soi ra bản thân thích ai.”
Tứ Bảo, Mỹ Hoa và Mộ Thanh Vũ cũng cùng nhau gật đầu, bọn họ đến chính là vì điều này.
Diệp Thiếu Dương có chút khó xử nhìn về phía Thập Nương.
Thập Nương ngược lại rất dễ nói chuyện, bảo bọn họ đi theo, cùng tiến lên Nghiệt Kính Đài.
Lúc này những oan hồn kia đều đã rời đi, trên Nghiệt Kính Đài không có một con quỷ nào.
“Người sống không thể soi Nghiệt Kính Đài, bằng không dương khí tán loạn, mất mạng tại chỗ!” Thập Nương nhắc nhở.
Đám người Diệp Thiếu Dương lập tức mắt không nhìn nghiêng, không dám nhìn tới nghiệt kính, đi vòng tới phía sau, chỉ thấy mặt sau nghiệt kính viết bốn chữ to: Phong Nguyệt Bảo Giám.
Đi về phía trước mười mấy bước, tới trước một cái bệ giếng.
Nhìn qua không có gì khác với giếng bình thường.
Thập Nương nói: “Đây chính là ‘Lai Sinh Nguyên’, có thể chiếu ra khuôn mặt người tình của các ngươi kiếp sau, nếu là người sống, hoặc là không đợi đi luân hồi, sẽ chiếu ra bộ dáng người trong lòng các ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, có chút buồn bực, nói: “Vậy nếu soi ra không phải cùng một người với thê tử hiện tại, trở về chẳng lẽ ly hôn hay sao?”
Thập Nương cười nói: “Bình thường, người sống là sẽ không đến đây, cho dù đến đây cũng tuyệt không cho phép soi gương. Với các ngươi, tỷ tỷ đã cho phép các ngươi soi, sau khi về nhân gian, cũng sẽ lập tức quên, để tránh tiết lộ thiên cơ, chịu tội không nhẹ.”
Diệp Thiếu Dương giật mình.
“A Di Đà Phật, ta đến trước!” Tứ Bảo xắn tay áo, chạy tới, ghé vào trên bệ giếng nhìn bên trong.
Mấy người phía sau đều nhịn không được cười lên. Một hòa thượng đi soi nhân duyên... Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cảm thấy quá mất mặt, nói với Thập Nương: “Hòa thượng này ta nửa đường mới quen biết, không quan hệ với ta.”
Tứ Bảo ngẩng đầu lên, ngẩn người. “Ta soi được một người...”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, mở rộng tầm mắt, “Không thể nào, ngươi chính là hòa thượng, sao có thể có người trong lòng!”
Tứ Bảo quay đầu nhìn về phía Thập Nương, hỏi: “Nhìn thấy chính mình, có ý tứ gì?”
Diệp Thiếu Dương muốn ngất.
Lâm Tam Sinh và Tiêu Dật Vân tự nhiên không cần soi. Tiểu Bạch cùng Mỹ Hoa thay phiên đến, kết quả đều nói chưa nhìn thấy.
Một tảng đá trong lòng Diệp Thiếu Dương rơi xuống, may mắn không soi thấy mình, khụ khụ, tự kỷ quá mức rồi.
“Em tới đi.” Mộ Thanh Vũ đi qua, ghé vào trên thành giếng, nhìn phía dưới.
Ước chừng qua mười mấy giây, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
“Soi thấy ai?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Mộ Thanh Vũ lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi thì thôi, tôi biết tôi thích ai.”
Thập Nương cười nói: “Biểu hiện giả dối nhiều lắm, có đôi khi người trong lòng ngươi là ai, chính ngươi cũng không biết.”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, cũng lên trước soi một chút, nước giếng không tính là sâu, bộ dáng mình mới đầu xuất hiện ở mặt nước, tiếp theo mơ hồ hẳn đi, cuối cùng biến thành một khuôn mặt người.
Nhuế Lãnh Ngọc.
Quả nhiên là cô ấy. Yên tâm rồi yên tâm rồi.
Diệp Thiếu Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười lên, đột nhiên, mặt nước chớp lên một trận, mặt Nhuế Lãnh Ngọc hóa thành mảnh vỡ, biến thành một bộ xương khô.
Diệp Thiếu Dương bị dọa thiếu chút nữa ngã xuống giếng, vội vàng đứng dậy, lui hai bước, trong lòng lướt qua một cảm giác kinh sợ đến cực điểm.
Ngây ra một hồi, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Thập Nương, đem tình huống nói một lần. “Thập Nương biết, đây là ý tứ gì hay không?”
Thập Nương thở dài, chưa nói gì.
Diệp Thiếu Dương dựa vào bản năng đi đoán, chỉ cảm thấy cả người lạnh một phen, nói: “Chẳng lẽ ý tứ này là, cô ấy sẽ gặp bất trắc?”
Thập Nương nói: “Khô lâu chính là tịch diệt chi ý, không nhất định chính là tử vong.”